Chap 4: The Trick to the Crane Game is to Pull it in Close
Ngày mới đã đến.
Cái ngày hoàn toàn bình thường này trái ngược hoàn toàn với ngày hôm qua khi Mutsuki tiến gần đến cái chết nhiều hơn một lần, nước mắt lưng tròng, hông thì mỏi lừ, và cậu cũng đã vượt rào và bước vào thế giới người lớn.
Bạn cùng lớp của cậu vẫn như trước. Sakae và Saya vẫn năng động như mọi khi và Ibekusa Machina vẫn tới sát giờ như thường. Mutsuki cố chào cô ấy nhưng lại không thể nói được gì.
Chỉ có một điều khác biệt.
“Jiyuuni Ange. Rất vui được gặp mọi người.”
Một cơn chấn động nhỏ nổ ra trong lớp học buổi sáng.
Cô học sinh chuyển trường đã chào một cách qua loa hết sức có thể trước khi tiến về chỗ ngồi. Chỗ đó là bàn cuối cạnh cửa sổ, chéo Mutsuki về sau. Cậu nghĩ rằng cô cố tình làm vậy, nhưng tay cô đang chống cằm và nhìn thẫn thờ ra ngoài cửa sổ giống như Machina ngồi trước.
Cô ấy ngay lập tức cau mày và không hề thể hiện một chút hòa đồng nào. Mutsuki lo rằng cô không thể hòa nhập cùng những người khác, nhưng Ange chỉ đơn giản là không quan tâm tới ánh nhìn tò mò của bạn học mình.
Cô có sở thích thuần khiết, nên cô ít có ý kiến về Xà Nhãn – thứ có thể chinh phục phụ nữ. Tuy nhiên, có vẻ cô ấy không chỉ ghét Mutsuki, cô thậm chỉ còn tỏ ra không thích loài người nói chung.
Nhưng…
“Ohhhhhhh! Cậu xinh quá! Mình yêu cậu! Xin hãy cưới mình!”
“Wa ha! Mái tóc đỏ của cậu đẹp quá♡ Đó là màu tóc tự nhiên sao? Và mắt cậu còn màu xanh nữa… Cậu chỉ có nửa dòng máu Nhật thôi sao?”
“Bọn mình thường không hay có học sinh chuyển trường vào thời gian này trong năm. Trường cũ của cậu ở đâu vậy?”
Việc cô ấy là một cô gái trẻ xinh đẹp đã thể hiện được sức mạnh kinh hoàng. Ngay khi hết giờ, một làn sóng bạn học lao tới chỗ cô ấy.
“Hey, các em nhớ chuẩn bị kĩ cho tiết 1 nhé.”
Cô giáo chủ nhiệm của họ, Katsue-sensei, nói vang trong lớp, nhưng dường như chẳng có ai quan tâm.
Ange chắc hẳn cũng không ngờ tới điều này.
“Chà… Nó là màu tự nhiên và mắt tớ cũng bình thường. Trường cũ của tớ thì xa lắm.”
Mặc cho câu trả lời bình tĩnh đó, cô ấy trông có vẻ ngạc nhiên.
Mutsuki thở phào nhẹ nhõm trong khi quan sát từ xa.
Họ đang vờ là người lạ bởi vì rắc rối sẽ đến nếu bạn học của họ biết chuyện họ sống cùng nhau, nhưng tất nhiên là cô ấy đã chuyển đến trường để làm vệ sĩ của cậu. Bởi cô đã chuyển tới đây vì cậu, nên cậu muốn cô ấy hòa nhập cùng với các bạn khác trong lớp.
“Jiyuuni-san… Mình có thể gọi bạn, Ange-chan, được không? Mình là Kurikara. Kurikaya Saya.”
Cô nàng luôn luôn lạc quan của lớp lọt qua đám đông bạn học.
“Bạn có thể gọi mình là Saya. Rất vui được-…”
“Tránh ra, đồ mặt dày. Nếu một người như bà xuất hiện trước mặt một học sinh trao đổi đang lo lắng, cô ấy sẽ nghĩ rằng bà sẽ ăn thịt cô ấy mất. Hãy để chuyện này cho Ngài Tomono Sakae, người đàn ông đáng tin nhất thế giới.”
“Mặt dày!? Sao ông dám gọi một cô gái- … dah wah wah! Đừng đẩy!”
Tên đực rựa luôn luôn lạc quan góp mặt vào cái chợ. Saya và Sakae tiếp tục đẩy nhau và suýt chút nữa trèo lên bàn để đứng trước. Ange lùi lại với ánh mắt không yên mỗi khi họ tới gần hơn.
Hai người họ cuối cùng tiến lên cùng lúc.
“Rất vui được gặp bạn. Mình là lớp trưởng, Tomono Sakae. Cậu có thể coi mình là người sẽ một ngày là trung tâm của thế giới.”
“Hah. Trung tâm của thế giới? Trung tâm của cái lớp này là hết rồi.”
“Bà nói gì cơ!?”
“Ông nghe rồi đấy! Muốn đánh nhau không!?”
Họ thật sự bắt đầu đánh nhau.
Sự phấn khích của cả lớp trỗi dậy trước cô bạn mới xinh đẹp, nên không ai cố ngăn họ lại và vài người thậm chí còn cổ vũ họ.
Không thể theo kịp, Ange nhìn Mutsuki như thể muốn hỏi “họ bị gì vậy?”
Cậu bé chỉ có thể mỉm cười lại với cô ấy. Cô ấy rồi sẽ quen với sự năng động của hai người họ thôi.
Bạn học của họ tiếp tục cổ vũ và câu hỏi của họ dường như không bao giờ hết.
Ngay cả tiết một cũng chỉ là quãng nghỉ ngắn trước giờ ra chơi tiếp theo. Và giờ sau nữa. Và giờ nghỉ trưa. Và sau khi tan học.
Cô thiên thần có cánh ủ rũ đã lo lắng lúc đầu, nhưng cô ấy dường như đã quen dần với sự ồn ào này.
Khi họ rời đi, cô ấy có vẻ đã khá hòa nhập vào với lớp.
Dựa trên thái độ của cô khi ở trường và điều Micha đã nói, Ange có vẻ không quen với xã hội loài người.
Hay nói thẳng ra là toàn bộ thế giới loài người.
“Wowwwwww!”
Mutsuki không biết một thiên thần thường sống ra sao, nhưng…
“Nơi này lớn quá!”
Cô ấy dường như chưa bao giờ đến trung tâm mua sắm trước đây.
“Cố nói khẽ hơn một chút. Em đang khiến chị xấu mặt đấy.”
“Xin lỗi.”
“Dù vậy, chị biết em cảm thấy thế nào, nên chúng ta hãy cùng tận hưởng chuyến mua sắm này nhé♪”
Trang phục táo bạo thường ngày của cô ấy đang bắt đầu thu hút chú ý, nhưng Micha vẫn ngang nhiên bước đi. Ange đi theo với đôi mắt xanh sáng lên trước mọi cửa hàng nối tiếp nhau. Mutsuki đi sau cả hai người họ.
Nơi đây là SeeDWalK, trung tâm mua sắm lớn nhất gần thành phố của họ, nơi có gần như mọi thứ bạn muốn mua. Nó hơi đột ngột, nhưng họ đang mua thêm nhu yếu phẩm cho Mutsuki.
“Chị sẽ chi hết, nên thích gì thì chọn lấy. Ange, nếu em thấy thích thứ gì, cứ tự nhiên mà mua. Chị sẽ coi nó như phí tổn công việc.”
Micha khoe ra một chiếc thẻ tín dụng đen và cười tự hào. Mutsuki không biết phí tổn công việc của thiên thần là thế nào, nhưng cậu cảm thấy rằng người phụ nữ này đang lạm dụng nó nhiều hơn ai hết.
“Wow, wow! Cái gì vậy!? Có một đoàn tàu hỏa chạy khắp tòa nhà!”
Khu mua sắm rộng ngang với một khu vui chơi nhỏ và Ange thì ngạc nhiên về hầu hết mọi thứ. Cô ấy thích thú trước mọi cửa hàng, mọi thiết bị, thậm chí cả nhà vệ sinh và ghế ngồi. Giờ cô ấy đang phấn khích trước một chiếc xe bus chở trẻ em quanh khu mua sắm.
Cậu mới chỉ gặp cô ấy hai mươi tư giờ trước đó, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy khuôn mặt cô ấy không giận dữ hay ủ rũ. Đó là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Họ bắt đầu mua những thứ mà họ không cần xách theo sau đó. Đầu tiên, họ tới cửa hàng nội thất ở tầng một phía tây của khu mua sắm.
“Wowwwww.”
Giọng ngạc nhiên của cô gái lại vang lên khi thấy những chiếc giường, bàn ghế, sô fa, vân vân chất đầy trong một không gian rộng ngang một sân bóng đá.
“Có cái gì tiện hơn ‘phí tổn công việc’ không chứ? Có lẽ mình nên mua mới hết mọi thứ thì hơn♪”
Micha rời đôi mắt sáng lên của mình về phía một chiếc bàn gỗ trắng đẹp với khăn trải bàn viền ren, một chiếc ghế bành thanh lịch không có đinh ốc, một chiếc giá cao với một tấm gương lớn, và những món đồ nội thất hợp thời trang khác. Khi cô ấy thấy một cái giá với máy làm lạnh để đựng bia, cô ấy viết đơn thanh toán ngay tức khắc mà không cần xem mác giá.
Và căn hộ của họ đã có TV, trường kỉ, và giường, nên Mutsuki nghĩ rằng như vậy là đã đủ rồi.
“ ‘Xin hãy thử tôi’. Hey…Hey, Mutsuki!”
“Yeah?”
Ange ra hiệu bảo cậu tới. Cô ấy có vẻ thích thú trước gian bày bán giường và cô chỉ vào chiếc biển ghi dòng chữ “Xin hãy thử tôi.”
“Ý của nó là cậu có thể nằm lên để xem nó như thế nào. Nhớ cởi giày ra rồi để lên miếng nhựa bên dưới. Đồng thời…”
Trước khi cậu kịp dặn cô ấy làm khe khẽ thôi, cô gái đã nằm phịch lên đệm. Tiếng răng rắc của lò xo dường như vang vọng cả tầng.
“Wow, wow! Nó thật là tuyệt! Nó nảy và mềm quá.”
Sự thoải mái mà 99800 yên đem lại có vẻ hơn hẳn so với cái giường ghẻ đi cùng với căn hộ. Cô ấy cứ nảy lên xuống như đang nhảy trên bạt lò xo.
Một nhân viên bắt đầu nhìn với vẻ không hài lòng.
(Sao mình lại bị nhìn chứ?)
Người nhân viên dường như nghĩ cô ấy là em gái cậu, nên mắt người đó chuyển hướng.
Nhưng…
“~~♡♡♡ Quyết định rồi. Mình sẽ mua cái này. Mình chắc chắn sẽ mua nó.”
Ange thoải mái duỗi người.
Vì cô ấy nói rằng mình nhất định sẽ mua nó, cậu quyết định sẽ để cô thích làm gì thì làm.
“~~♪”
“…”
Cô ấy nằm sấp xuống và bắt đầu đá chân.
Mutsuki cảm thấy thoải mái khi cậu nhìn thấy cô ấy chơi đùa như một con cún vẫy đuôi khi nằm phơi nắng.
Hai người họ chưa thực sự hòa đồng, nhưng cậu không nghĩ cô ấy là người xấu khi thấy mặt trong sáng của cô ấy.
Cậu muốn hai người hòa hợp với nhau.
Họ là bạn cùng phòng, cô ấy thì làm vệ sĩ cho cậu, và hai người bằng tuổi nhau.
Cậu khá chắc họ sẽ có thể làm bạn khi thời cơ đến, nhưng…
“Chị hiểu, chị hiểu rồi.”
Cậu cảm thấy mềm mại sau lưng. Sau đó, một hơi thở ngọt ngào phả vào tai cậu.
“Có lẽ chúng ta nên mua một cái giường to hơn? Những cái ở nhà thì nhỏ quá, nên chúng ta suýt ngã khi làm tư thế doggy. Một chiếc có đệm chống nước thì càng tốt.”
“C-chị đã mua cái giá ấy chưa?”
Cậu nhanh chóng tránh xa khỏi hai vật thể tròn trịa tựa trên vai mình.
Thấy vui bởi phản ứng của cậu, Micha cười.
“Chị mua rồi, nhưng lại có vấn đề. Chị đã dùng mánh để có hợp đồng cho thuê căn hộ, nên về cơ bản thì chúng ta chưa được coi là chủ. Chị cần ghé qua văn phòng nhà nước để làm cho hợp pháp.”
“Oh…Em hiểu.”
Cậu lo lắng bởi phần “dùng mánh” và “làm cho hợp pháp”, nhưng cô là một thiên thần. Nên cậu quyết định không quan tâm đến nó nữa.
“Xin lỗi. Chị phải đi một lúc, nên em hãy giết thời gian với Ange nhé.”
“Oh… Chờ đã, chuyện gì vậy!?”
“Nếu em thấy thích cái gì, cứ thoải mái mà mua hết đi.”
Cô ấy quăng cái thẻ đen về phía cậu và quay đi.
Cậu bé hoảng loạn khi cậu nắm trong tay một món đồ có thể tạo ra bao nhiêu tiền cũng được.
“C-chờ đã, Micha-san!”
Cô ấy đã đi mất.
Đứng lại đó là một cậu bé nhút nhát và một chiếc thẻ tín dụng cậu không dám dùng.
“Chị Micha muốn gì vậy chứ?”
Sau khi thấy người bảo hộ mình rời đi, Ange chỉ nghiêng đầu và rời khỏi chiếc giường.
Họ quyết định ngắm nội thất sau, nên Mutsuki đưa Ange đi quanh khu mua sắm vì cô muốn thấy nhiều cửa hàng lớn hơn.
“Đúng là một nơi kì lạ. Cứ như cả khu phố mua sắm được nhồi vào trong một tòa nhà vậy.”
“Thế mới gọi là khu mua sắm chứ.”
May thay, Mutsuki đến đây một lần mỗi tháng cùng với em gái, nên cậu khá quen đường. Đưa Ange đi thăm quan chỉ là chuyện nhỏ.
“Ha ha♪”
Ange có vẻ thích chiếc thang máy xoắn ốc đi nửa vòng quanh không gian trước khi đưa họ lên tầng hai. Một nụ cười rạng rỡ hiện trên mặt cô ấy khi thấy những cửa hàng quay xung quanh mình.
Cậu bé cười thầm khi thấy cô không thể giữ được sự bình tĩnh thường ngày.
(Cô ấy là một cô gái ngoan.)
Vì vài vấn đề về độ tương thích và căn sai thời điểm, cậu có lẽ đã không để lại ấn tượng tốt với cô ấy. Nhưng khi thấy cô ấy ở đây, cô không còn trông giống một người cậu không thể hòa hợp. Khi nào cô ấy còn coi nó là trách nhiệm của mình, cô ấy sẽ bảo vệ cậu đàng hoàng 24/7.
“Hm? Chuyện gì vậy?”
Cô ấy có vẻ đã để ý việc cậu nhìn mình, nên cô nghiêng đầu trong khi tựa vào tay vịn.
Cậu cảm thấy mình đã nhìn cô cả ngày và cô ấy dường như có thói quen cau mày ngay cả khi không thực sự nổi giận. Biểu cảm ấy được che giấu bởi góc lông mày hẹp tự nhiên và ánh mắt sắc sảo của cô.
“Tớ chỉ thấy vui khi thấy cậu dường như đang tận hưởng chuyện này thôi,” cậu nói với một nụ cười. “Tớ tưởng cậu sẽ không thể tận hưởng chuyện này cùng tớ.”
“Uuh… T-tôi không hề tận hưởng thế giới loài người một chút nào. Nó chỉ, um, không chán thôi nên nó khác.”
Lần này, cô ấy thật sự nhìn sang bên một cách ủ rũ. Lí do có lẽ là bởi thành kiến của cô ấy với thế giới loài người, tính nóng nảy, và tính không thật lòng của mình.
Chiếc thang máy đã tới tầng hai, nên họ tiếp tục ở lại đến tầng ba. Không gian trung tâm dường như quay quanh họ trong nửa vòng này.
Mutsuki nói với cô gái đang tựa vào tay vịn với đôi môi đáng yêu đang cong lên với vẻ mặt rầu rĩ.
“Hey, Ange. Nhìn kìa.”
“Cái gì thế? …Wow.”
Cậu chỉ xuống giữa không gian.
Khi cô ấy nhìn xuống, sự giận dữ của cô ấy ngay lập tức biến mất.
Ở dưới tầng một, các loài cây ở giữa khu vực nghỉ ngơi đã được sắp xếp một cách kì lạ, nhưng từ trên cao, chúng tạo thành một bức tranh. Khi mùa hè đang tới gần, hàng ngàn bông hoa vàng đã tạo nên một bông hoa hướng dương tuyệt đẹp.
“Ah ha ha♪ Con người các cậu nghĩ ra nhiều thứ dị thật đấy.”
Cô ấy có vẻ lại bắt đầu tận hưởng rồi. Cô ấy hoàn toàn quên ủ rũ trong khi thang máy quay quanh và đổi góc nhìn của họ, và một cách nào đó khiến màu sắc và hình dạng bông hoa thay đổi.
Cô ấy quả thực rất trong sáng. Mutsuki bước lên cùng cô ấy với một nụ cười. Cô ấy sẽ không phàn nàn nếu cậu chỉ làm có vậy.
Mặc dù có vẻ từ thuần khiết không hợp lắm để tả cô ấy.
“Có thật nhiều cửa hàng quần áo nữa. …Ah! Chờ chút nào, Mutsuki! Sao mấy người đó lại đứng đó mặc mỗi đồ lót!? Họ đang ở nơi công cộng mà!”
Thờ ơ có lẽ sẽ đúng hơn.
“Chúng là ma nơ canh.”
“Ma nơ…gì? Oh, chúng là người nộm. …Ah! Chờ chút, Mutsuki! Họ đang bán sọ người ở kia kìa!”
“Đó là mấy con lợn đất hình đầu lâu thôi.”
“Oh, vậy ra chúng là đồ giả. …Ah, chờ đã, Mutsuki! Người đàn ông đó đang mặc đồng phục thủy thủ nữ kìa!”
“Đó…có lẽ…là sở thích cá nhân.”
Khi họ đặt chân lên tầng ba, bầu không khí đã nhẹ nhàng đi một chút.
Các cửa hàng tầng một chủ yếu bán đồ ăn, café, và các vật dụng sinh hoạt. Cửa hàng tầng hai thì tập trung bán quần áo. Họ sẽ vào mấy cửa hàng đo khi Micha quay lại, nên họ leo lên tầng ba. Tầng này dành cho các cửa hàng giải trí.
Các cửa hàng đều liên quan đến giái trí: sách vở, âm nhạc, đồ ăn nhẹ, phim ảnh, vân vân. Mutsuki chọn nó vì tầng này có khá nhiều cửa hàng bán những thứ mà Ange chắc sẽ muốn xem, ví dụ như phụ kiện cho trẻ em và các sản phẩm giải trí khác.
Nhưng ngay khi họ đến nơi, Ange ngay lập tức chú ý vào một nơi.
“Nơi này là gì? Nó ồn ào quá. Thành phố Game Master?”
“Đó là khu vực chơi game. Họ có đủ loại game trong đó.”
“Cả chỗ này chỉ để chơi game?”
“Yup.”
“Cậu đang đùa à.”
Miệng cô ấy mở to trong khi quan sát xung quanh.
Phản ứng của cô ấy không hề đáng ngạc nhiên. Thành phố Game Master chiếm một phần ba tầng ba khu SeeDWalK và là một trong những khu giải trí hàng đầu của thành phố. Không chỉ có video game, nó còn có bóng bàn, bi a, một khu bowling, karaoke, và một quán café manga. Nó còn có một khu tennis và futsal cho thuê tới tận bảy giờ tối.
Sakae thường kéo Mutsuki đến các khu chơi game, trong đó có nơi này, nên đó là nơi hoàn hảo để cậu dẫn Ange tới. Cậu theo sau trong khi cô ấy lao vào trong.
“Hmmm… Con người các cậu là thiên tài khi nói tới những thứ vô dụng nhất.”
Mặc cho lời khen đầy tính mỉa mai, cô ấy cười vui vẻ và chạy quanh khu chơi game.
“Cái gì đây?”
“Trò gắp đồ. Sau khi cho một ít tiền vào, cậu di chuyển cái cần này để nhặt giải thưởng.”
“Cái này thì sao?”
“Đua ngựa. Cậu mua xèng từ mấy cái máy đó và đút vào đây. Mọi game trong khu này đều cần xèng để-…”
“Cái này nữa?”
“Ít nhất để tớ nói hết đã nào. Đây là buồng chụp ảnh. Nó chụp ảnh cậu.”
Trong khi cô lôi cậu đi xung quanh, Mutsuki kiểm tra ví mình. Cậu không dịnh dùng cái thẻ tín dụng để chơi game. Cậu đang có tầm 7000 yên. Có vẻ chừng đó là đủ rồi.
“Tôi muốn thử chúng! Nói cho tôi cách chơi đi!”
Sau một loạt sự kiện không đáng ngạc nhiên, cô ấy gọi cậu qua ngay khi lôi ra tờ 1000 yên. Cậu cười nhăn nhó và đổi nó thành những đồng 100 yên.
“Cậu muốn chơi trò nào trước?”
“Cái này. Mọi người đều cười, nên nó có vẻ vui.”
Cô ấy chỉ vào một cái buồng gần đó và kéo mạnh áo cậu.
“Um, nhưng…”
Cậu đang băn khoăn, nhưng trước khi cậu kịp nói gì thêm, cậu đã bị kéo vào trong cái buồng bao phủ bởi những bức ảnh “mọi người đang cười”.
Cậu không chắc mình nên nói gì vì cơ bản thừ này không phải một trò chơi, nhưng cậu không nỡ ngừng Ange lại khi cô ấy đang hào hứng. Cậu nhét một xu vào và nghĩ rằng cho cô ấy thấy sẽ nhanh hơn là giải thích.
“Này? Này? Tôi phải làm gì?”
“Um, đầu tiên, cậu chọn một khung hình. Cậu thích cỡ nào? Có năm lựa chọn.”
“Cỡ? Tôi không hiểu cậu đang nói gì, nhưng càng to càng tốt.”
“Vậy thì tớ sẽ chọn cái to nhất. Tớ sẽ đặt độ sáng tự động và không trang trí gì thêm. …Ok, bắt đầu này.”
Cậu không chắc rằng cô ấy có biết chyện gì sẽ xảy ra hay không, nhưng trông cô ấy thật xinh đẹp với đôi mắt sáng lên vì hào hứng.
Cậu khá xấu hổ khi đứng cạnh cô ấy, nên cậu cách xa cô một chút và cười ngượng ngùng.
“Thôi nào, kiểu game gì thế này?”
Cô ấy vẫn đang nắm vào tay áo của cậu và rồi cô ấy kéo cậu lại gần.
Ngay lúc ấy, cái buồng bắt đầu chụp ảnh.
“??”
Cô ấy ngạc nhiên quay lại trước ánh sáng bất ngờ chiếu đến, nhưng đôi lông mày mỏng và dài của cô ấy nhăn lại khi cái buồng không làm gì thêm.
Mutsuki khá bối rối khi kiểm tra bức ảnh trên màn hình, nhưng cậu đoán rằng cô ấy sẽ giận nếu cậu chụp lại. Cậu ấn nút “xác nhận” trên màn hình và mất tầm vài chục giây để in ảnh.
“Cái gì đây?”
“Như tớ đã nói, cái máy này thực chất không phải là game.”
Sự tức giận dần hiện lên trên khuôn mặt Ange khi cậu đưa tấm ảnh ra.
Cậu bắt đầu tự hỏi liệu có nên chụp lại hay không. Tùy theo cách nhìn của từng người, nó trông giống như hai người họ đang cười cùng nhau trong khi khoác tay nhau.
“Cái gì vậy!? Vậy là nó chỉ chụp ảnh thôi sao? Nó không phải là một game!”
“Chà, đáng ra cậu nên vẽ lên bức ảnh cậu định lấy.”
“Thế thì có gì vui chứ!? Thật ngu ngốc!”
Cậu làm chuyện này vì nghĩ rằng cô ấy sẽ thấy vui bởi mổ thứ gì đó “ngu ngốc”, nhưng thay vào đó cô ấy lại tức giận. Cô có vẻ ghét việc họ trông vui vẻ với nhau ra sao trong bức ảnh. Cô ấy đỏ mặt và bước ra khỏi buồng.
Mutsuki gãi đầu và theo sau cô ấy.
Nhưng cậu đã bí mật đút túi bức ảnh đầu tiên chụp với một cô gái vì nó khá đẹp.
Ange có vẻ thận trọng hơn sau lần thử thất bại ấy, nên cô ấy tránh mọi loại máy có màn hình trong khi tìm thứ gì đó trông vui vui.
Ngay cả khi ở nơi rộng lớn như vậy, chọ chỉ có thể làm được từng đó việc thôi, nên cuối cùng họ dừng trước một chiếc máy.
“Cậu gọi cái này là trò gắp đồ?”
“Phải. Cậu gắp phần thưởng bằng cái gắp đồ đó.”
“Hmm.”
Trong khi vẫn ủ rũ, cô ấy dừng trước khu vực nhận thưởng có hàng trăm chiếc máy.
Phần thưởng có thể thấy được qua một lớp kính và ta có thể có được giải thưởng chỉ với một trăm yên. Kiểu trò chơi này thu hút những người không biết gì về trò chơi bình thường như cô ấy và nó có vẻ đã thu hút cô ấy khá tốt.
“Muốn thử không? Dù vậy nó không đơn giản đâu, nên tớ nghĩ cậu sẽ khó mà đạt được gì.”
Có rất nhiều lựa chọn: tay gắp truyền thống, những chiếc xẻng xúc kẹo và hạt thủy tinh, tay duỗi dài, những chiếc rổ để thả giải thưởng vào, và móc để giật giải. Với người mới như cô ấy, cậu đoán rằng chiếc kẹp dựa hoàn toàn vào may mắn sẽ cho cô cơ hội tốt nhất, nhưng…
“Tớ có thể dạy cậu mánh nếu cậu muốn. Vậy cậu thích con nào-… Uh,oh.”
“…”
Khi cậu để ý tới thứ mà đôi mắt xanh của cô ấy đang nhắm vào, cậu nhăn nhó.
Cô ấy rõ ràng muốn một chiếc nệm Gấu Lười, dựa trên nhân vật đang khá nổi tiếng gần đây. Đó là một phần thưởng lớn và mỗi máy chỉ có một con. Và tất nhiên, mỗi lần chơi ở những máy đó tốn hai trăm yên.
“Tôi có thể có thứ này đúng không?”
“Um… C-chà, đúng vậy. Nếu cậu gắp được nó. Nhưng…”
“Tôi sẽ chơi. Chỉ cho tôi cách.”
Giọng thờ ơ của cô ấy cho thấy cô ấy sẽ không chấp nhận với câu trả lời “không”, nên Mutsuki không còn cách nào khác ngoài việc vận hành và dạy cô ấy cách chơi. Đó là một cái máy gắp truyền thống gồm nút 1 để di chuyển sang bên và nút 2 để di chuyển về trước. Cậu dặn cô ấy rằng cô cần dừng tay gắp ngay phía trên phần thưởng để gắp lấy nó, rằng nhắm ngay chính giữa là tốt nhất, và nhắm vào chỗ không dày mà không mỏng vì nó sẽ dễ rơi.
Nhưng…
“Ok. Tôi sẽ thử xem sao.”
Chiếc máy tốn hai trăm yên mỗi lần thử, nhưng cậu nhét hẳn đồng năm trăm yên để được chơi ba lần.
Ange nhìn chằm chằm vào giải thưởng trong lồng kính với cái nhìn tập trung như khi cầm kiếm. Mutsuki đã trả tiền chơi ba lần để thuyết phục cô ấy, nhưng…
“…Này.”
Whirrrr.
“…Đó!”
Whirrrr.
Whir-whir-whir-whir-whir.
“…”
“…”
“…? Chỉ có vậy thôi sao?”
“Yeah, lần thử đầu tiên của cậu đã thất bại.”
Móng gắp đã gắp được phần thưởng ở vị trí tốt, nhưng rồi chúng nhấc lên mà không hề gắp theo phần thưởng. Rồi nó trở vè vị trí bên trên hố nhận quà.
“Chuyện quái gì vậy!? Đúng là một mớ sắt vụn mà!”
“Tớ đã nói là nó không dễ rồi, đúng không?”
Cậu cười nhăn nhó trước cô gái đang giận dữ vì cậu biết chuyện này sẽ xảy ra.
Mọi trò chơi có giải đều gồm hai loại: loại máy nhử khách bằng phần thưởng hấp dẫn và loại máy thường thu hút khách mà vẫn có thể thắng được gì đó.
Mutsuki đã biết được việc này vì em gái Mutsumi của cậu rất thích serie Gấu Lười, nhưng chiếc gối ôm là sản phẩm mới. Điều đó nghĩa là chiếc máy này là một trong những chiếc máy nhử. Chiếc máy chỉ dùng để khoe phần thưởng, nên nó được thiết kế để không ai thật sự có được phần thưởng.
Sẽ có những ngày mà chúng được cài để có người thắng, nhưng vào một ngày cuối tuần như hôm nay thì quả là vô vọng. Theo như lần thử của Ange, những móng gắp quá lỏng. Ngay cả khi thử một trăm lần cũng chưa chắc đã thành công.
“Grrr…”
Mù tịt trước thế giới người lớn, lông mày Ange nhăn lại và nhìn chằm chằm vào chiếc máy trong khi tiếp tục nhấn nút.
Ba lần thử vẫn chưa làm thỏa mãn cô, nên Mutsuki nhét thêm năm trăm yên nữa, khiến ánh sáng “số lần thử” tăng lên “4”. Trong lúc đó, cậu bắt đầu tìm cách khác.
May mắn thay, cậu nhanh chóng tìm được thứ cậu cần. Đó là chiếc máy cậu đã cố gần chết để đánh bại sau khi Mutsumi cầu xin cậu.
“…”
“…”
“Ahhhhhh! Không có cách nào có thể lấy được nó cả! Thừ này hỏng rồi sao!?”
Sau khi đã thử hết lượt và chỉ có thể làm chiếc nệm lệch sang bên 2mm, cô gái hét to đủ để các nhân viên nghe thấy.
“Như tớ đã nói, nó rất khó.”
Mutsuki trở lại với một nụ cười.
“Thứ này không hề khó. Nó đã bị chỉnh để cậu không thể thắng!”
“Và cậu đã thua kể từ khi cậu không nhận ra điều đó.”
“…”
“Nhận lấy này.”
Cậu đưa phần thưởng cho cô gái có khuôn mặt nhăn lại vì giận.
Ange ngạc nhiên khi có được một món to hơn cái nệm vài lần nhấn vào ngực mình. Mắt cô ấy mở to khi nhận ra nó là thứ gì. Hình dáng có một chút khác biệt, nhưng vẫn cùng một nhân vật mà cô ấy muốn.
Đó là một chiếc gối ôm Gấu Lười. Cậu đã cố hết sức để thắng được một con hai tuần trước cho Mutsumi …và rồi lại thắng một con nữa cho chị gái hay GATO của cậu. Và lần thứ ba cho Chiaki khi cô ấy dỗi.
Cậu quen với nó đến nỗi cậu đã thắng nó chỉ sau hai lần thử. Nó không đến nỗi khó nếu là một trong những chiếc máy thường.
“Cậu có thể có nó. Nó không phải là nệm, nhưng cũng khá giống, đúng không?”
“~~ T-tôi không cần…”
“Cậu không muốn nó sao?”
“…”
Cô ấy không nói gì, nhưng không chịu rời nó ra.
Cô ấy nhanh chóng im lặng, nên cậu đi ra quầy phục vụ để lấy một cái túi.
Khi cậu quay lại, cậu gần nghe thấy một giọng nói “…m ơn”, nhưng cậu vờ như không nghe thấy và tiếp tục bước về quầy.
Tuy nhiên, cậu không thể giả vờ làm một quý ông, nên cậu lén nhìn về phía cô ấy sau khi tới quầy và hỏi xin nhân viên một chiếc túi đựng phần thưởng.
Ange vẫn tiếp tục đứng yên một lúc, nhưng…
“~~”
Cậu chỉ thấy cô ôm chặt cái gối một lần.
Sau đó, họ tận hưởng trong khu game bình thường.
Với những trò đánh nhau, xếp hình, mạt chược, và câu đố mà chỉ có nút và màn hình, cô ấy chỉ có thể nói “chuyện gì đó đang xảy ra trên màn hình” vì cô ấy không biết luật. Mặt khác, cô ấy khá thích mấy trò vận động cơ thể.
Lấy game bắn súng làm ví dụ.
“Wah! Wah! Trò này đẫm máu thật đấy! Nhận lấy cái này và cái này và cái này!”
“Wow, chính xác tuyệt đối. Thật tuyệt dù cậu chỉ mới thử một lần.”
“Sao cậu-! Nhận lấy này! …H-huh? Cái quái gì vậy!? Sao tôi lại chết trong khi không bị trúng đạn lần nào!?”
“Như tớ đã giải thích vài lần, cậu mất máu mỗi lần bắn trúng con tin. Cậu không thể chỉ bắn bất cứ thứ gì di chuyển.
“Grr…”
Với trò âm nhạc:
“Ah ha ha ha ha. Trò này dễ quá.”
“Không hề trượt là khá tuyệt đối với lần thử đầu tiên đấy.”
“Heh heh. Chà, nếu tôi thử một chút, cậu nên mong chờ điều này.”
“…”
“Nhưng có người điểm cao gấp ba lần tôi trên bảng điểm này.”
“Đó là vì cậu chỉ nhấn nút mà không để ý tới giai điệu. Cậu không thể đạt điểm cao nếu làm vậy.”
Hay trò đấm bốc:
“Một cú đấm mạnh cỡ ‘E’ nghĩa là sao?”
“Nó là lỗi đấy. Thử đấm lại nó xem.”
“Nếu cậu đã nói vậy… Deryah!”
“…”
“Gì vậy? Giờ thì nó thậm chí còn không hiện chữ ‘E’.”
“Cái cột kẹt trong máy rồi. Tớ sẽ đi gọi nhân viên.”
Có lẽ bởi tính cách của mình, cô ấy luôn tìm được lỗi để phàn nàn về mọi thứ.
“Thôi nào, Mutsuki! Chơi trò này tiếp đi!”
“Đ-được thôi.”
Dù vậy, cô ấy dường như vẫn tận hưởng trong khi cứ kéo áo cậu.
“Cái này giống như thứ Micha lái đúng không?”
Cô ấy có vẻ hứng thú với hàng game xe máy.
Đó là một trò đua xe mà tám người có thể chơi cùng lúc.
Cô ấy nhảy lên một cái, đặt chiếc túi bên đùi, và nắm vào tay lái. Họ đã phối hợp quen với nhau đủ để Mutsuki nhét hai xu vào, leo lên chiếc máy bên cạnh, và giải thích cách tăng tốc, rẽ, và phanh.
“Hãy bắt đầu với quãng đường đơn giản. Chọn hộp truyền động tự động và…chiếc xe máy đỏ kia rất dễ dùng.”
Họ bắt đầu chơi trên quãng đường tập lái, một chiếc xe cho người mới, và chế độ truyền động đơn giản hơn.
“Bộ truyền động tự động cho phép cậu chỉ cần vặn tay ga để tăng tốc. Nhưng nếu cậu đi quá nhanh, cậu không thể rẽ, nên cẩn thận đó. Tốt, tốt. Bắt đầu bằng việc cố đừng đâm hoặc ngã nhé.”
“Oh, ối… Như vậy hả?”
“Phải. Rất tốt.”
Cậu từ từ lái bên cô ấy trên màn hình cũng như trên chiếc máy.
“Hmm. Xe máy thật thú vị. Có lẽ tôi nên thỉnh thoảng mượn Micha một chút.”
“Cậu cần có bằng lái thì mới được lái đồ thật. …Chờ đã? Micha-san có bằng lái không vậy?”
“Oh, suýt thì đâm! Tôi sẽ không bao giờ ngã nữa.”
“Tốt, tốt. Nhớ nghiêng người đi khi cậu muốn- …oh.”
Tim cậu lệch nhịp khi cô ấy nghiêng chiếc máy để cua và váy cô lật lên, để lộ phần đùi dưới chiếc quần yếm bên dưới.
Vì tính cách của mình, cô ấy đi quá nhanh và đâm khá nhiều lúc đầu, nhưng cô ấy cải thiện khá nhanh qua từng vòng. Có lẽ đó là do thể chất siêu con người của cô ấy. Không lâu sau, cô ấy đã không còn đâm và có thể vượt qua khúc cua, dù chỉ suýt soát. Vào cuối vòng thứ mười hoặc mười hai, cô ấy đã giỏi ngang một người chơi tầm trung.
“Ha ha♪ Cậu thấy không, Mutsuki? Tôi không còn đâm nữa.”
“Tuyệt thật đấy. Cậu không còn trượt ngay cả khi đạt tốc độ tối đa. Cậu là một người chơi giỏi rồi.”
“Heh heh. Chà, một trò chơi của con người cũng chẳng gây khó khăn cho tôi là bao. …Ối.”
Cô ấy suýt đâm trong khi nhìn cậu một cách tự hào, nhưng cô ấy dần rút ngắn thời gian đua.
Mutsuki không giỏi thể thao lắm và cậu đã mất rất lâu để quen được với kiểu game này, nên cậu khá ghen tị.
“Heh heh heh heh.”
Một nụ cười chiến thắng lấp đầy ánh mắt định kiến của Ange.
(Cô ấy thật dễ thương.)
Đó là ý nghĩ thực sự của cậu.
Cô ấy thường để lại ấn tượng mạnh, nhưng mặt thô bạo của cô ấy biến mất khi cô nở nụ cười, chỉ còn lại mặt đáng yêu. Chỉ còn lại sự vui vẻ của một bông hoa hướng dương và sự thuần khiết của bầu trời.
Khi cậu chú ý, cậu đã không còn có thể rời mắt khỏi cô ấy nữa.
Hai người họ vượt qua vạch đích cùng lúc.
“Hm? Đã kết thúc rồi sao?”
“Đó là mười hai vòng đua. Thế nào? Cậu có vui không?”
“Yeah! …Không, ý tôi là, một chút.”
Lông mày cô ấy dâng lên một cách cố chấp, nhưng cô trông vẫn đáng yêu.
Trong khi cậu bé leo xuống khỏi cỗ máy, má cậu thả lỏng một cách đầy phản đối.( chịu :v)
“Chờ đã,” cô gái nói. “Cậu dùng thứ này để đua, phải không? Nói cách khác, để xem ai là người nhanh nhất?”
Cô ấy đặt tay lên hông và nhấc cằm lên để nhìn cậu một cách thách thức.
“Eh? … Cậu muốn đua sao?”
Mutsuki kiểm tra, nhưng không ai đang ở quanh. Có vẻ họ có thể chơi hai lần liên tiếp.
“Tớ có lợi thế lớn vì tớ đã chơi trò này nhiều rồi.”
“Vậy cũng không sao.”
“Hm… Được thôi.”
Cậu trèo lên và nhét hai xu vào.
“Đừng có nhẹ tay với tôi. Và cũng đừng biện cớ nếu thua nhé.”
“Được rồi, được rồi.”
Mutsuki nhận ra cậu đang chỉ đơn giản là tận hưởng việc chơi cùng cô ấy thay vì cố hòa hợp với cô. Cậu chọn cùng quãng đường, cùng loại xe, và cùng bộ truyền động.
“Cậu nói, không nương tay đúng không?”
“Eh? Ange, đứng đá nó! Họ sẽ giận chúng ta đó.”
Mutsuki rời khu đưa xe trong khi lo lắng về cái nhìn của các nhân viên dành cho họ. Ange vùng vằng đi sau cậu.
“Um…”
“Im đi.”
“Tớ đã chơi trò đó rất nhiều. Cậu đã làm rất tốt trong ngày đầu tiên.”
“Im đi.”
“Tớ thừa nhận là mình hơi quá đà khi đã vượt mặt cậu bốn lần, nhưng đó là bởi cậu dặn mình không được nương tay.”
“Im điiiiiiiiiiii! Cậu đang chọc tức tôi, đúng không!?”
Cô ấy hét lên một cách giận dữ và Mutsuki quá nhút nhát để nói thêm.
Ange có thể là một người mới giỏi, nhưng Mutsuki đã lái bên cạnh cô và hướng dẫn cô. Sự khác biệt giống như ngày và đêm vậy. Sai lầm của cậu chính là việc đã không nương tay với cô ấy mà không nghĩ tới thể diện của cô.
“Tôi sẽ không bao giờ lái xe máy nữa! Thậm chí là của Micha!”
Cô ấy có vẻ rất giận sau khi bị đánh bại một cách thậm tệ như vậy.
“Sigh.”
Cậu bé thở dài trước việc mọi chuyện trở nên xấu đi.
Cùng lúc đó, cậu cũng đang khá là vui.
Cậu chắc rằng hai người họ đã hiểu nhau hơn suốt thời gian qua.
Ange vẫn đang giữ túi phần thưởng trong khi tiến bước. Mutsuki không thể ngừng cười thầm trước khi đi đến bên cô ấy.
“Hmph.”
Kể cả cái cách cô ấy quay người cũng rất dễ thương.
Sau khi rời Thành phố Game Master, họ quay về sảnh khu mua sắm. Buổi chiều ta dần chuyển thành buổi tối và lượng khách đã tăng một chút.
“Hey, Ange.”
“Gì vậy?”
“Chiếc nệm Gấu Lười sẽ được chuyển sang máy thường sớm thôi, nên cậu nghĩ sao về việc quay lại tái đấu sau?”
“…”
Cô ấy đi chậm lại và nhìn cậu. Trong lúc đó, mái tóc đỏ nâu của cô bay về sau.
“Lần này cậu có thể thắng được phần thưởng.”
“~~”
Chỉ việc tưởng tượng mình đánh bại chiếc máy gắp đang ghét ấy đã đủ để khiến vẻ ủ rũ ấy tan chảy và biến mất.
Nhưng nó sớm quay lại.
“T-tôi không muốn điều đó, nên nó chẳng quan trọng!”
Cô ấy lại vùng vằng bỏ đi.
Mutsuki lại cười. Đó là lúc Ange nhận ra cậu đã cười suốt. Cô ấy xưng xỉa cau mày.
“Và ý cậu là gì khi nói ‘sớm thôi’? Chúng ta sẽ chẳng ở cạnh nhau lâu vậy đâu.”
Giọng cô ấy lạnh như băng.
“Thật sao?”
“Micha không bảo cậu sao? Trụ sở thiên thần dưới mặt đất đang tìm cách đối phó với lũ quỷ và FeTUS. Nếu chúng tôi có thể giảm ảnh hưởng của hai nhóm đó, cậu sẽ không cần vệ sĩ nữa. Rồi tôi sẽ thoát khỏi công việc đáng ghét này.”
“Oh, yeah. Tôi có nghe rồi.”
Nếu những thiên thần khác có thể đánh bại những cỗ máy biết đi và thứ nước đen đó, cậu sẽ không còn phải sống với hai thiên thần này nữa. Cậu có thể trở về với gia đình. Micha đã giải thích như vậy đêm trước.
Nhưng khi nghĩ lại, chuyện đó khiến cậu phiền lòng đôi chút.
“Tớ hiểu rồi. Vậy sau đó, tớ không thể gặp cậu và Micha-san nữa.”
Điều đó khiến cậu cảm thấy buồn kể cả khi cậu mới gặp họ hôm trước, nên giọng cậu hạ xuống.
Cô gái nhìn cậu, nhưng cô ấy lầm bầm và cau mày một cách khó xử khi để ý cảm xúc của cậu. Nhưng rồi cô ấy nhanh chóng nổi giận với vẻ khó chịu.
“Đúng vậy! Tôi sẽ rời đi sớm thôi và rồi chúng ta sẽ lại là người lạ!”
Cô chỉ vào mũi cậu và nâng giọng.
Nó không giống như cô ấy thực sự giận mà cô ấy dường như đang cố xua tan bầu không khí ảm đạm này.
Cậu bé đã quen nghe mắng, nhưng cậu ngạc nhiên khi cô mắng ngay nơi đông người. Tất nhiên, họ thu hút rất nhiều sự chú ý.
“Để cho rõ nhé, từng phút từng giây tôi dành với cậu đều rất khó chịu.”
“T-tất nhiên rồi. …Um, Ange?”
“Hơn nữa, sao tôi phải làm vệ sĩ cho cậu? Cậu thật thảm hại và biến thái, nên tôi không bao giờ muốn dây dưa với cậu nếu không phải vì Xà Nhãn.”
“Xin lỗi….Nhưng cậu nói nhỏ đi một chút có được không?”
Cô ấy không những hét khá to nơi công cộng, mà cô ấy còn gọi cậu là thảm hai và biến thái.
Ngày càng nhiều người nhìn về phía họ, nên tất nhiên là cậu đang xấu hổ.
Nhưng cậu có thể chịu được sự xấu hổ. Cậu có thể chịu được nụ cười của những người khác.
“Như tôi đã nói, tôi ghét, ghét, ghét những người yếu đuối và không biết xấu hổ như cậu!”
“Yeah, cậu nói vậy từ hôm qua rồi. Dù sao thì-…”
“Tôi không thể chịu được điều này. Ngừng suy nghĩ và hành động như thể chúng ta là bạn hay gì đó như vậy đi.”
“Cậu có thể-…”
“Việc chúng ta sống cùng nhau không phải là một cái cớ!”
“Ehhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!???”
Lần này, mọi người trên tầng ba đều ngoái lại.
Nhưng họ bỏ qua Ange và Mutsuki để nhìn cô gái đứng sau đó.
Với viễn cảnh tệ nhất trong đầu, Mutsuki quay lại một cách cứng nhắc.
“Sống cùng nhau…Không hổ thẹn, thảm hại, biến thái…”
Viễn cảnh tồi tệ nhất đã xảy ra.
Và đó là người tệ nhất có thể cho viễn cảnh tồi tệ nhất ấy. Mutsuki dần cảm thấy đau đầu, nên cậu nghĩ đây là lúc ai đó sẽ ngất vì ngạc nhiên.
“Không thanh lịch…và thảm hại…trong khi biến thái…cùng nhau.”
Một cô gái quen đang nhanh chóng ghép nối từ khóa theo trí tưởng bở của mình.
Miệng cô ấy mở to, mí mắt nhăn lại, và thậm chí cả lỗ mũi cô ấy cũng mở to vì cười.
“Nghe tớ này, Kurikara-san. Cậu hiểu nhầm rồi. Sự thật là…”
“Phá bỏ ngoại lệ spam! Sẵn sàng gửi tin nhắn! Gửi cho toàn bộ danh bạ!”
“Dừừừừừừừừừừừừng lại!!”
Dù cô ấy là con gái, cậu vẫn cố nắm lấy cô ấy để giật chiếc điện thoại.
Nhưng cô gái ấy, Kurikara Saya, dễ dàng né được và tiếp tục tránh đòn của cậu trong khi ngón cái của cô ấy nhảy múa trên bàn phím với tốc độ kinh hoàng.
Ange chỉ có thể nhìn một cách bối rối vì cô ấy vẫn chưa quen với thế giới loài người và không hay biết gì về loại người mang tên “bà tám”.
Ngay ngày hôm sau, cả trường biết chuyện họ sống cùng nhau.