Chương 247: Phiên ngoại [13] Làm phụ hoàng thật không dễ (Tam)
- Truyenconect
- Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
- Chương 247: Phiên ngoại [13] Làm phụ hoàng thật không dễ (Tam)
<br><br>Chương 247: Phiên ngoại [13] Làm phụ hoàng thật không dễ (Tam)<br><br><br>“Chúng ta đang đi đâu đây ? ” Tiểu Ngư nhi vén màn xe, sung sướng nhìn tòa nhà to đẹp màu đỏ ở hai bên đường. <br> <br>Y Y đưa tay che bớt ánh sáng đang rọi vào mắt, nàng chớp chớp mí mắt nhìn ra ngoài , nàng đang ở đâu vậy ? <br> <br>Nhưng điều làm nàng kinh ngạc đó là nơi xe ngựa đi qua đều có cung nữ đứng xếp hàng, mà đằng sau bọn họ mọc đầy hoa thiên âm xinh đẹp, từng đóa từng đóa đều tràn đầy sức sống bay phất phơ trong gió tạo nên khung cảnh đẹp tuyệt trần. <br> <br>“Sáu năm không về, có phải nàng đã quên nơi này rồi hay không? ” Bỗng nhiên hắn vòng tay ôm nàng , thấp giọng thì thầm bên tai. <br> <br>Nàng ôm nhi tử, còn hắn ôm nàng! <br> <br>“Ngươi đã cho ta uống thuốc gì thế hả? ” Nàng cấu mạnh lên tay hắn một cái, vốn nàng tính toán sẽ chơi thêm vài tháng nữa , ai ngờ bị cái tên chết tiệt này dùng kế đem về. <br> <br>“Thuốc? Ta cho nàng uống thuốc làm gì, nàng chỉ bị Lạc Dật hạ chú thuật ngủ mê vài ngày thôi, cũng may ta cho nàng ăn uống đầy đủ , nếu không nàng đâu có sức lực để véo ta một cái đau điếng thế này.” Xoa nhẹ chỗ bị đau, đôi mắt màu tím của hắn thoáng hiện nét ủy khuất, thế nhưng khi bắt gặp nhi tử giơ tay hứng được một bông hoa thiên âm, hắn lại nở nụ cười mãn nguyện. <br> <br>Toàn bộ hoàng cung nơi nào cũng có hoa thiên âm , đương nhiên là được vận chuyển đường xa ngàn dặm từ núi non xa xôi về đây , cả ba mùa trong năm đi đến đâu cũng ngửi thấy hương vị ngọt ngào của loài hoa này, sáu năm trôi qua Phù Vân Khâu Trạch hắn luôn có hoa thiên âm bầu bạn , nếu không đâu thể chống đỡ tới tận ngày đón nàng về cung được . <br> <br>“Lạc Dật ca ca? Bậy nào, hắn dám hạ chú thuật với ta à, nhất định là ngươi đã uy hiếp hắn! ” Đột nhiên, Y Y nhớ tới ánh mắt kỳ lạ của Lạc Dật cách đây không lâu, xem ra Lạc Dật đã lên kế hoạch hết rồi… Nhưng mà tại sao chứ? Rõ ràng hắn nói sẽ canh giữ bên nàng cả đời cơ mà. <br> <br>“Uy hiếp… Nàng cho rằng ta có thể uy hiếp được hắn sao? ” Phù Vân Khâu Trạch không cam lòng hừ lạnh “Hiệu thuốc bắc đã giao cho chưởng quầy mới trông nom, hắn rời khỏi nơi đó rồi, còn nàng, nàng không theo ta quay về hoàng cung thì muốn đi đâu đây? Chẳng nhẽ cứ để tiểu Ngư nhi nhà chúng ta làm một tiểu hài tử không cha hả? “ <br> <br>“Rời khỏi rồi ? ” Y Y không tin nhìn hắn chằm chằm, muốn tìm ra sơ hở trên gương mặt hắn ” Thế còn cái tên yêu nam Mẫn Hách thì sao?” Hắn ở lại hiệu thuốc bắc hơn mười ngày lúc nào cũng trưng bày vẻ mặt : có đuổi ta đây cũng không đi , trừ khi ta chết . <br> <br>Nghe được thắc mắc của nàng , hắn đắc ý hôn chụt một cái lên má phấn rồi nói. <br> <br>“Tiểu Thanh muốn sinh con, hắn còn ở đó làm gì nữa? “ <br> <br>“Cái gì? ” Nàng trợn tròn hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn run rẩy, “Hắn không phải luôn luôn xem tiểu Thanh là tỳ nữ trong phủ thôi ư, ta còn tưởng quãng đường đời còn lại hắn sẽ sống cô độc đấy.” Không ngờ cái tên cố chấp chết tiệt ấy cuối cùng cũng đón nhận tiểu Thanh… Nếu không, hắn chưa chắc đã buông tha cho nàng. <br> <br>Cô độc sống nốt quãng đời còn lại? Chuyện này không thể xảy ra, có một Lạc Dật đủ cho hắn phải cảnh giác rồi, thêm Mẫn Hách nữa thì mệt chết người à. Khâu Trạch nhăn mày cười khẽ một tiếng, dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không còn quấn lấy Y Y nhà mình nữa rồi. <br> <br>“Phụ hoàng , đây là đâu a? ” Thấy mẫu hậu không trả lời vấn đề nho nhỏ của mình , tiểu Ngư nhi quay sang hỏi người cha hàng thật giá thật. <br> <br>“Đây là nơi con sẽ sống bắt đầu từ bây giờ , cũng là nơi phụ hoàng và mẫu hậu con sống hồi nhỏ, nhưng mà có một điều đáng chú ý là , sau này còn có thêm nhiều người khác chung sống với cả nhà chúng ta.” Hắn trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô cùng thần bí. <br> <br>Tiểu Ngư nhi hiểu chuyện gật gật đầu, tầm mắt chậm rãi chuyển sang cái bụng bằng phẳng của mẫu hậu, sau đó nở nụ cười tươi tắn đáng yêu , aizz aizz , ta sắp lên chức đại ca rồi , ha ha. <br> <br>Kỳ quái, tại sao nàng lại cảm thấy hai người bọn họ có chuyện gì đó giấu nàng nhỉ? Y Y quét qua quét lại hai phụ tử, càng nhìn càng thấy không ổn, tiểu Ngư nhi vẫn ngồi làm nũng náo loạn trong lòng bây giờ ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, còn Khâu Trạch bị nàng cấu đau chảy nước mắt mà vẫn không quát nạt cáu gắt , quá kỳ lạ , kỳ lạ quá thể a… <br> <br>Thế rồi xe ngựa từ từ dừng lại, Phù Vân Khâu Trạch nhảy xuống trước sau đó ôm nàng an toàn hạ cánh trên mặt đất. <br> <br>“Ngươi đùa giỡn ta!” Bỗng Y Y cắn răng kếu lên, hốc mắt đo đỏ, giọng nói khàn khàn. <br> <br>“Ta có đùa giỡn nàng bao giờ đâu , quả thật là hắn đã rời khỏi hiệu thuốc bắc còn gì.” Vế sau không nói cho nàng biết là vì muốn tặng cho nàng một niềm vui thôi, ai ngờ được nàng lại chảy nước mắt, hắn sợ hãi lau lau quệt quệt nước mắt cho nàng. <br> <br>“Cha nuôi! ” Tiểu Ngư nhi nhảy vào lòng Lạc Dật. <br> <br>Ngay cả nhi tử cũng biết, xem ra, chỉ có một mình nàng bị bọn họ lừa dối, Y Y hít hít cái mũi buồn tủi suy nghĩ, dám hại nàng lo lắng đến nửa ngày trời còn bọn họ đứng đây toét miệng cười. <br> <br>“Tại tiểu Thanh khó sinh cho nên ta bị Mẫn Hách bắt đi, vì vậy không thể đồng hành cùng mọi người , nhưng ta cũng vừa mới đến đây a.” Lạc Dật đương nhiên hiểu tâm trạng của nàng. <br> <br>Y Y mang lo lắng và bất mãn của mình biến hết thành nước mắt. <br> <br>“Khó sinh tìm ngươi làm cái gì? Chúng ta chỉ mở hiệu thuốc bắc chứ không phải y quán nha,mà tiểu Thanh mẹ tròn con vuông rồi chứ? ” Nàng sốt ruột hỏi. <br> <br>Thuật pháp của hắn tuyệt không kém Mẫn Hách , không ngờ lại bị hắn kéo đi làm bà đỡ , Lạc Dật cười khổ. <br> <br>Hắn ôm tiểu Ngư nhi vào lòng rồi xấu hổ nói. <br> <br>“Sinh được một tiểu cô nương rất xinh xắn, mẫu tử bình an.” <br> <br>Nữ nhi? Y Y nghe đến đó, hai mắt chớp loạn xạ, kỳ thật nàng thích con gái nhất, vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, ai ngờ nàng lại sinh ra một thằng khỉ con nghịch ngợm mải chơi này, ai, không sao không sao , có con trai sau này sẽ có con dâu mà. <br> <br>“Nhi tử a, mấy ngày nữa chúng ta cùng đi thăm Tiểu muội muội xinh đẹp ,được không? ” Nàng bắt đầu dụ dỗ trẻ nhỏ. <br> <br>Nàng lại có ý tưởng gì mới lạ đây? Khâu Trạch và Lạc Dật dở khóc dở cười nhìn nhau , gương mặt nàng viết rõ hai chữ cần bán con kia kìa. <br> <br>“Tốt, nếu tiểu muội muội muốn làm tri kỷ của con, con sẽ chơi với tiểu muội muội” Tiểu Ngư nhi nghiêm túc cau mày nghĩ nghĩ rồi đồng ý, căn bản không ý thức được lời nói tùy tiện này của sẽ mang đến nhiều biến hóa to lớn trong cung sau này. <br> <br>Tri kỷ ? Nương tử với tri kỷ hẳn là không có gì khác nhau nhỉ? Hơn nữa nữ nhi của Mẫn Hách tuyệt không phải hạng thường, mà tiểu Ngư nhi từ trước tới nây luôn yêu thích mấy tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu,nghĩ đến đây Y Y lập tức cười trộm hai tiếng, thấy nhi tử nghi hoặc nhìn mình liền mím môi nghiêm túc gật đầu. <br> <br>“Đúng rồi, Mộc Hiệp quay lại chưa? ” Nàng đột nhiên nhớ tới vị sư phụ đáng kính luôn bao dung che chở cho nàng và đặc biệt có tính nhẫn nại vô cùng cao để đối phó với nàng, nhiều năm không gặp, không biết hắn thế nào rồi? Nghe nói năm ấy nàng rời đi không lâu , hắn cũng bỏ đi luôn , từ đó về sau không ai còn nhìn thấy hắn nữa. <br> <br>“Hắn trở lại từ ba năm trước rồi.” Nhớ lại bộ dáng chật vật khi trở về của Mộc Hiệp , Khâu Trạch bật cười. <br> <br>Thì ra Mộc Hiệp đã có giao hẹn với sư phụ của mình ,đó là thành gia lập thất, hơn nữa đối phương chính là nữ nhi của sư phụ, hắn bị vây nhốt ở ẩn trên núi tận ba năm, thẳng đến khi nữ nhi của sư phụ mang thai mới được thả ra ngoài. <br> <br>Khâu Trạch lúc ấy còn tưởng rằng gặp phải người rừng, Mộc Hiệp râu ria đầy mình , chẳng những thế lại còn mặc đồ da hổ như người thổ dân, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Mộc Hiệp là hắn hiểu, đối với người hiền lành thật thà như Mộc Hiệp, đành phải dùng kế sách độc nhất đó ( lột y phục , không cho xuống núi như nhốt trong lồng tận hai năm ) mới có thể khiến hắn đi vào khuôn khổ. <br> <br>Thật bội phục vị sư phụ quyết đoán của Mộc Hiệp, quả là gừng càng già càng cay, nghe nói, lúc ấy lão đã cho thuốc vào thức ăn của Mộc Hiệp , sự mới thành như ngày nay. <br> <br>“Ba năm trước? Ta còn tưởng phải chờ 18 năm nữa, haizzz, như vậy cũng tốt, ngươi bảo hắn đến dạy thuật pháp cho ta , ta quên hết rồi.” Nàng thè lưỡi, hoàn toàn không có dáng vẻ thành thục của một người lên chức mẫu hậu. <br> <br>“Chỉ sợ hắn không có thời gian, trong vòng một năm, hắn phải chiếu cố cho hai Tiểu Mộc Hiệp, ” Khâu Trạch phe phẩy quạt giấy, khóe mắt thoáng nhìn vẻ mặt ngu ngơ của nàng, nhịn không được bật cười ”Hơn nữa, nàng cũng không có thời gian rảnh rỗi để nhảy nhót đâu.” <br> <br>Cái gì, chẳng lẽ hắn muốn cấm cung nàng? Y Y sợ hãi âm thầm đoán, có điều bộ dáng im lặng này của hắn cho biết nàng đã đoán sai, kỳ quái thật a. <br> <br>“Đừng có thắc mắc nữa, ta đây biết nàng đang suy nghĩ cái gì mà ,nàng nha , cái gì cũng viết hết lên mặt rồi còn đâu.” <br> <br>Lạc Dật suýt cười thành tiếng, chưa nói đến Phù Vân Khâu Trạch , ngay cả tiểu Ngư nhi cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng. <br> <br>Y Y đỏ mặt giằng lấy tiểu Ngư nhi ôm vào lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Dật, tại sao gần đây hắn toàn hùa với Phù Vân Khâu Trạch bắt nạt nàng thế nhỉ. <br> <br>“Mẫn Hách yêu nam có hài tử rồi, Lạc Dật ca ca cũng nên tìm thê tử đi thôi ? Nếu nhàn rỗi quá ta sẽ tuyển các cô nương đưa vào cung giúp ngươi, hay là xét duyệt các thiên kim tiểu thư nhà đại thần , thế nào? “ <br> <br>Lạc Dật ngượng ngùng , ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi. <br> <br>“Ta, ta đi xem hoa thiên âm trong sân thế nào…” Không chờ đợi hai người bọn họ đáp lại,Lạc Dật đã cất bước nhanh chóng rời đi,những dấu chân đằng sau hắn bị che phủ bởi tầng tầng cánh hoa thiên âm màu trắng đẹp đẽ. <br> <br>Đường đường là quốc sư của Lạc Tang quốc mà cũng có lúc bối rối chạy mất dép thế này? Phù Vân Khâu Trạch buồn cười lắc đầu, xem ra mấy năm nay, Y Y ở gần khiến hắn nếm không ít mùi đau khổ nhỉ? Đáng tiếc, Y Y chỉ có Khâu Trạch đây mới thuần phục được, nàng đúng là con cọp mẹ nghịch ngợm, bảo sao sinh ra con khỉ nhỏ cũng nghịch ngợm không kém. <br> <br>“Tiểu Ngư nhi, phụ hoàng dẫn con đến nơi con ở nhé” <br> <br>~ ~ ~ <br> <br>Theo ánh mắt của hắn, Y Y tò mò quay đầu,khi nàng nhìn thấy Hồng công công nét mặt già nua liền đỏ mắt chạy tới. <br> <br>“Hồng công công, sáu năm không gặp, lão có khỏe không? “ <br> <br>“Khỏe, vẫn khỏe lắm, hoàng thượng đối xử với lão nô không tệ, người còn sắp xếp một tiểu thái giám hầu hạ ta, Hoàng phi nhìn xem, xương cốt của ta vẫn còn dùng được tốt lắm, có thể quật ngã vài người nữa đấy, lão nô thấy hoàng phi vẫn trẻ đẹp như trước nha ” Công phu nịnh hót của Hồng công công vẫn chưa thuyên giảm khiến Y Y bật cười. <br> <br>Khâu Trạch lo lắng đưa mắt nhìn cái bụng còn chưa nhô ra của nàng, sợ rằng nếu nàng còn khóc tiếp sẽ ảnh hưởng đến thân thể, hắn quay lại nhìn nhi tử nháy mắt một cái , hai phụ tử ăn ý gật đầu nhìn nhau,sau đó hắn đưa tay cầm chặt tay nàng, một tay kia ôm eo lôi nàng đi chỗ khác. <br> <br>“Này, buông ta ra,làm cái gì thế hả, ta .” Nàng cứ liên tục ngoái đầu lại liền bị hắn bế bổng lên <br> <br>“Không sao, không sao, lão nô sẽ chăm sóc cho thái tử, hoàng phi , đừng vội đừng vội mà .” Hồng công công là người thông minh, không cần hoàng thượng ám chỉ đã mở miệng đáp. <br> <br>Phù Vân Khâu Trạch vừa lòng gật gật đầu, liếc nhìn vẻ mặt tức giận của người trong lòng. <br> <br>“Đừng nóng giận, Hồng côn công đã nói sẽ chăm sóc cho tiểu Ngư nhi, nàng muốn chuyện trò gì cũng được , đương nhiên là lúc ta không có ở đây , được chứ ? ” Đây chính là ân huệ lớn nhất rồi, nếu tiểu nữ nhân này còn tiếp tục không nghe lời, hắn sẽ phạt nàng ăn uống thật nhiều thuốc bổ. <br> <br>“Ngươi là hoàng thượng, nói được thì làm được , nhớ đấy ” Nàng nghĩ nghĩ, cong khóe miệng thỏa mãn,đôi mắt hạnh vừa chuyển động bỗng sợ hãi thốt lên, suýt chút nữa làm Phù Vâ Khâu Trạch buông tay “Khâu Trạch, sai rồi, không phải đường này, thì ra ngươi cũng có lúc nhầm đường, ta còn đang thắc mắc tại sao bên cnahj hoàng đế luôn luôn có thái giám , hóa ra là để dẫn đường.” Nàng vui mừng hớn hở cười như mới phát hiện ra châu lục mới vì mình không nhầm đường như ai đó. <br> <br>Nữ nhân ngốc nghếch này đang nghĩ cái gì thế không biết ? Hắn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhi tử, aizzz , cũng may tiểu Ngư nhi còn có trí tuệ của mình. <br> <br>“Chúng ta không đi Long quân điện, đi thăm Mộc Hiệp đã, hắn ở gần đây thôi , ‘ <br> <br>“A? Ta đây tự đi được.” Nàng gào toáng lên phản đối Khâu Trạch . <br> <br>“Không được,nàng không khỏe , tốt nhất là để ta ôm.” Hắn nhìn vẻ mặt hào hứng của nàng mà giận tái mặt <br> <br>“Không khỏe là sao? ” Nàng đảo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới thân thể của mình rồi lên tiếng hỏi “Ta đâu có ốm yếu .” <br> <br>Không ngờ sau khi nghe nàng nói câu này , người trợn mắt đầu tiên chính là tiểu Ngư nhi, nó dùng ánh mắt đồng tình nhìn phụ hoàng, ý nói : Phụ hoàng , người phải nhọc lòng dạy dỗ mẫu hậu rồi, thật vất vả cho người , phụ hoàng , cố lên nha. <br> <br>Ta sẽ vô cùng chú ý tới việc dạy bảo mẫu hậu của con. Phù Vân Khâu Trạch im lặng gật gật đầu, gương mặt tuấn tú nở nụ cười ấm sáp , sau đó ôm chặt Y Y đi thẳng về phía trước. <br> <br>“Này, tóm lại là các người đang giấu ta chuyện gì! ” Người nào đó giãy dụa hét toáng lên “Phụ tử các ngươi đúng là hai quả trứng thối mà” <br> <br>Gió, nhẹ nhàng thổi lướt qua, kéo theo từng trận tiếng cười hạnh phúc vang vọng mãi trong không gian, bông hoa thiên âm màu trắng vui mừng nhảy múa trên không trung như đang chúc phúc cho đôi phu thê vừa đoàn tụ… <br> <br>TOÀN VĂN HOÀN