Chương 18: Thiên niên chu quả
<br><br>Chương 18: Thiên niên chu quả<br><br><br>Quan Vân Sơn giận dữ nhìn theo Công Tôn Uyển Uyển đang bỏ đi: <br> <br>- Trang chủ quý trang thật quá xem thường tại hạ. Bọn họ sáu người thì đã có đến ba người bị uy lực của Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi gây thiệt hại. Không lẽ tại hạ không đủ lực đối phó với ba người còn lại? <br> <br>- Sao các hạ cố tình bỏ qua hảo ý của tệ Trang chủ, khi quyết liệt ngăn cản các hạ chạy đến đó? Tiểu nữ chỉ xin hỏi các hạ một điều, các hạ muốn sớm cứu mạng Đông Điền và Trang Hải đạo trưởng hay không? <br> <br>Quan Vân Sơn càng thêm giận: <br> <br>- Đương nhiên là muốn. Vì thế tại hạ càng thêm muốn chạy đến chỗ bọn người Đông Hải Bí Cung đang gặp cảnh nguy khốn. <br> <br>Xuân Mãn vẫn nhỏ nhẹ: <br> <br>- Tiểu nữ hiểu là các hạ muốn nhân cơ hội này dò hỏi bọn họ về tung tích của Kiều Mộng Phi. Nhưng chẳng phải chính tệ Trang chủ đang thực hiện điều đó thay các hạ hay sao? <br> <br>Quan Vân Sơn thở dài: <br> <br>- Tại hạ biết trút giận vào cô nương là vô lý, nhưng chỉ sợ Trang chủ quý trang không những không dò hỏi được gì mà còn làm cho họ thêm cảnh giác, không chịu tiết lộ điều họ biết. <br> <br>Xuân Mãn mỉm cười: <br> <br>- Các hạ đã tự mâu thuẫn với các hạ rồi? <br> <br>Quan Vân Sơn cau mày: <br> <br>- Mau thuẫn ư? <br> <br>Xuân Mãn gật đầu: <br> <br>- Các hạ đã từng tin tưởng vào khinh công trác tuyệt của tệ Trang chủ. Vậy sao còn nghi ngờ tệ Trang chủ sẽ làm hư việc? <br> <br>Và không để Quan Vân Sơn kịp biện bạch, Xuân Mãn tiếp: <br> <br>- Bọn họ quả nhiên đang bị tác động của Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi làm cho bối rối, thế nào trong lúc ứng cứu lẫn nhau, họ cũng để lộ những gì chúng ta cần biết. Vậy thì tệ Trang chủ ỷ trượng vào khinh công trác tuyệt để đến gần và lẻn nghe họ nói, không lẽ các hạ không tin tệ Trang chủ sẽ thành công? <br> <br>Quan Vân Sơn lại thở dài: <br> <br>- Kỳ thực, tuy tại hạ hiểu rõ điều này, nhưng nhỡ như trang chủ quý trang bị họ phát hiện thì sao? Tại hạ và cô nương nấp ở xa thế này, liệu có kịp đến ứng cứu không? Tại hạ lo là lo như vậy. <br> <br>Xuân Mãn liếc nhìn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Hóa ra đấy chính là điều các hạ đang lo? Vậy mà tiểu nữ và tệ Trang chủ đã nghĩ... <br> <br>Quan Vân Sơn bối rối: <br> <br>- Cô nương đã nghĩ gì? <br> <br>Xuân Mãn tinh tế thu ánh mắt về: <br> <br>- Là nghĩ các hạ định nhân cơ hội này cùng bọn họ giao đấu để đòi lại mối hận độ nào. <br> <br>Quan Vân Sơn lắc đầu: <br> <br>- Gần đây tại hạ đã học được rất nhiều điều và quan trọng nhất là phải biết cân phân xem việc nào nên làm, việc nào không. Giao đấu với họ lúc này là làm việc giải cứu Đông Điền và Trang Hải đạo trưởng phải chậm lại. Tại hạ không hồ đồ như thế đâu. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển chợt quay lại: <br> <br>- Có rồi. Kiều Mộng Phi đang muốn tìm đến Thiên Ma Cổ Động, chỉ còn cách chỗ chúng ta đứng khoảng hai mươi dặm nữa thôi. Đi nào! <br> <br>Xuân Mãn lập tức chạy bám theo Công Tôn Uyển Uyển và thầm thì một lúc lâu với nàng. Nhân lúc Quan Vân Sơn do kém khinh công nên phải chịu lẽo đẽo mãi phía sau. <br> <br>Không biết Xuân Mãn đã nói những gì, Quan Vân Sơn chỉ thấy Công Tôn Uyển Uyển dừng lại để chờ chàng chạy đến. <br> <br>Trao cho Quan Vân Sơn một đầu của vật có hình ống như lần trước đã trao, Công Tôn Uyển Uyển lên tiếng mà không nhìn chàng: <br> <br>- Đa tạ các hạ đã quan hoài. Nếu biết các hạ lo lắng như thế, tiểu nữ đâu nỡ nặng lời, quyết ngăn không cho các hạ chạy đến chỗ bọn người Đông Hải Bí Cung gặp nạn. <br> <br>Quan Vân Sơn thoáng đỏ mặt: <br> <br>- Thôi bỏ đi. Thấy Trang chủ vẫn bình yên là tốt rồi. Thế nào, bọn họ bị tổn hại nặng lắm không? <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển đáp: <br> <br>- Thật không ngờ giữa Kiều Mộng Phi và Ngũ Liên Giáo lại có liên quan với nhau. <br> <br>Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi do yêu phụ họ Kiều làm cho hai người trong số họ bị tàn phế. <br> <br>Vậy là hố sâu hận thù giữ y thị với Đông Hải Bí Cung càng lúc càng sâu. <br> <br>Quan Vân Sơn động tâm: <br> <br>- Càng lúc càng sâu? Nghĩa là giữa song phương trước đây đã có oán thù? <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển bối rối mất một lúc mới có thể giải thích: <br> <br>- Thì... thì... À! Là Triển Huy Thành đã phản bội lòng tin của họ, đã lén cấu kết với yêu phụ Kiều Mộng Phi, khiến Thái Âm công phu do Triển Huy Thành chiếm đoạt đã không chia sẻ cho họ. Chẳng phải điều đó chính là oán thù? <br> <br>Ngấm ngầm nghi ngờ nhưng không nói, Quan Vân Sơn chỉ gật gù: <br> <br>- Vậy thì càng tốt. Cứ để lưỡng hổ giao phong, đỡ cho tại hạ vất vả sau này. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển kinh ngạc: <br> <br>- Ý các hạ là... các hạ thật sự có oán thù với Đông Hải Bí Cung? <br> <br>Quan Vân Sơn cười lạt: <br> <br>- Tư thù thì không, nhưng vì đại cục võ lâm, tại hạ không thể không đối phó họ. <br> <br>- Là ý gì? <br> <br>Quan Vân Sơn kể cho nàng nghe về Hiệp ước Tam chiêu với giáo chủ Toàn Chân giáo và Cung chủ Đông Hải Bí Cung, sau đó tiếp: <br> <br>- Hạn kỳ chưa hết mà người của Đông Hải Bí Cung đã gây loạn khắp nơi. Đó là chưa kể rất có thể họ chính là hung thủ đã sát hại sáu trong thất đệ tử của Toàn Chân giáo chủ. <br> <br>- Các hạ có thật sự liên quan đến Toàn Chân giáo phái? <br> <br>- Có. <br> <br>- Các hạ định thế nào nếu Đông Hải Bí Cung thật sự là hung thủ sát hại những nhân vật Toàn Chân? <br> <br>- Nợ máu phải trả bằng máu. Giết! <br> <br>- Một mình các hạ ư? <br> <br>- Không lẽ không được? <br> <br>- Được thì được, nhưng vị tất thành công. Hay là... <br> <br>- Sao? <br> <br>- Nếu các hạ chấp thuận, bổn bang nguyện dốc sức. <br> <br>Quan Vân Sơn kinh ngạc: <br> <br>- Vì sao Trang chủ có ý này? <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển thở ra: <br> <br>- Các hạ có muốn nghe một lời nói thật? <br> <br>Quan Vân Sơn chột dạ: <br> <br>- Thế nào? <br> <br>Nàng đáp nhẹ: <br> <br>- Oan có đầu, nợ có chủ. Giả như những nhân vật Toàn Chân giáo phái là do người Đông Hải Bí Cung sát hại thì cũng không phải toàn bộ Đông Hải Bí Cung. Tiểu nữ muốn tiếp lực thì hy vọng các hạ đừng lo quá hận thù mà lạm sát. <br> <br>Quan Vân Sơn mỉm cười: <br> <br>- Trang chủ nghĩ tại hạ là hạng người như thế thật sao? <br> <br>Nàng ngơ ngác: <br> <br>- Thế không phải các hạ vừa bảo: <br> <br>Giết? <br> <br>Quan Vân Sơn lắc đầu: <br> <br>- Chỉ giết hung thủ thôi. Nhưng mười cũng giết, một trăm cũng giết, nếu tất cả đều nhúng tay vào hành vi sát nhân này. <br> <br>Nàng thở ra nhè nhẹ: <br> <br>- Được như vậy thì tốt. <br> <br>Chợt Xuân Mãn kêu: <br> <br>- Như đến nơi rồi thì phải. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển dừng lại và nhìn quanh: <br> <br>- Địa hình nơi này thật hiểm trở. Xem ra yêu phụ đã tính cả rồi, mới cố tình chọn một nơi chỉ có thể tiến chứ không thể lùi. <br> <br>Quan Vân Sơn cũng đang quan sát địa hình: <br> <br>- Không cần biết sẽ có bao nhiêu hiểm nguy chờ đợi chúng ta phía bên kia, nhưng chỉ nội trên đoạn đường độc đạo dẫn từ bên này sang bên kia, hẻm vực cũng đủ làm chúng ta mất mạng nếu thật sự có mai phục. Trang chủ nghĩ thế nào? <br> <br>Xuân Mãn bắt đầu lo ngại: <br> <br>- Một hẻm vực bỗng cắt ngang đường bằng để qua bờ vực bên kia, chỉ còn mỗi cách là đi trên đoạn đường độc đạo không biết đã được kiến tạo từ lúc nào. Giả như độc đạo bỗng sụp lỡ giữa chừng, điều tất yếu là cả ba người chúng ta đều tan xác dưới đáy vực. Chao ôi! <br> <br>Muốn vào Thiên Ma Cổ Động để cứu người quả là thiên nan vạn nan. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển chợt nghi ngờ: <br> <br>- Các hạ có nghe đến Thiên Ma Cổ Động bao giờ chưa? Một danh xưng nghe thật rợn người. <br> <br>Bỗng sắc mặt Quan Vân Sơn vụt tái lại: <br> <br>- Có thiên nan vạn nan hoặc có rợn người đến đâu, chúng ta cũng phải vượt qua cho kỳ được. Vì tại hạ vừa nghe như có tiếng của Đông Điền phát ra. <br> <br>Xuân Mãn giật mình: <br> <br>- Có thật không? <br> <br>Quan Vân Sơn xạ mắt nhìn qua bờ vực bên kia, nơi chỉ cách bờ bên này bằng một đoạn đường độc đạo dài độ mười hai trượng. <br> <br>- Nhị vị có nhìn thấy động khẩu đã bị hai cội tùng mọc che khuất? Tiếng kêu của Đông Điền phát ra từ đó. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển liền để lộ hung quang qua ánh mắt sáng rực: <br> <br>- Các hạ muốn nói Đông Điền đang bị giam ở đó? Vậy thì đi, chúng ta phải cứu Đông Điền, người của Huỳnh Hoa Trang đâu phải để ai muốn bắt giam thì giam. Đi! <br> <br>Vút... <br> <br>Nhẹ và nhanh như cơn gió thoảng, Công Tôn Uyển Uyển động thân lao ngay trên đoạn đường độc đạo. <br> <br>Xuân Mãn phập phồng lo sợ, vội nhìn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Hành động của gia chủ nhân quá mạo hiểm, có lẽ chúng ta mau đuổi theo, hầu kịp tiếp ứng lỡ có mai phục. <br> <br>Quan Vân Sơn tỏ ra cẩn trọng: <br> <br>- Cô nương nói đúng. Nhưng hình như không có mai phục, chính tại hạ cũng đang hoang mang vì điều này. <br> <br>Xuân Mãn vẫn cứ hối thúc: <br> <br>- Có vẻ như Thiên Ma Cổ Động là trụ sở của yêu phụ cùng lũ thuộc hạ. Bất luận có mai phục hay không, xin các hạ đừng chần chừ nữa. <br> <br>Hít vào một hơi thật dài, Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Được rồi, đi nào. <br> <br>Là nô tì thân tín của Công Tôn Uyển Uyển, nhưng có lẽ vì quá tin tưởng vào những nhận định của Quan Vân Sơn mà cho đến lúc này vẫn luôn chứng tỏ là đúng, nên không biết từ lúc nào Xuân Mãn đã bắt đầu có thái độ luôn chờ đợi từng quyết định của Quan Vân Sơn. <br> <br>Do vậy, dù lúc này Công Tôn Uyển Uyển đã băng qua độc đạo và hầu như sắp chạy đến chỗ có hai cội tùng mọc che khuất động khẩu, Xuân Mãn vẫn chờ khi Quan Vân Sơn lao đi mới chịu động thân lao theo. <br> <br>Vút... Vút... <br> <br>Đã đi gần hết đoạn đường độc đạo, nhưng chưa thấy có bất kỳ nguy hiểm nào, Quan Vân Sơn bèn giảm dần cước lực và định quay lại nói cho Xuân Mãn nghe nhận định đó của bản thân, chợt ngay phía sau có tiếng Xuân Mãn kêu hốt hoảng: <br> <br>- Chao ôi! <br> <br>Tiếng kêu làm cho Quan Vân Sơn quay lại nhanh hơn, và chàng thấy Xuân Mãn đang chấp chới sắp ngã xuống vực. <br> <br>Lập tức, Quan Vân Sơn vươn tay chộp lấy nàng. <br> <br>- Hãy bình tâm. Có tại hạ đây rồi. <br> <br>Tuy vậy khi Quan Vân Sơn sắp chạm vào Xuân Mãn, bỗng Xuân Mãn đỏ mặt kêu lên: <br> <br>- Sao các hạ dám khinh mạn tiểu nữ? Đừng... không được chạm ở đó. <br> <br>Mọi việc diễn ra làm cho Quan Vân Sơn hoang mang. Vì dựa theo tiếng kêu lần này của Xuân Mãn, như Quan Vân Sơn nhìn thấy không lầm thì chính động thái chấp chới của Xuân Mãn đã làm cho phần ngực mềm mại của nàng bỗng lao ập vào tay Quan Vân Sơn, thay thế cho vị trí đầu vai là nơi đáng lẽ Quan Vân Sơn đang nhắm đến để chộp lấy nàng. <br> <br>Chạm vào đó quả là hành vi quá khinh mạn Xuân Mãn, vốn là nữ nhân với tuổi xuân đang hơ hớ. Còn như vì lễ tiết mà chần chừ, nhất định Xuân Mãn sẽ bỏ mạng bởi rơi luôn vào vực, đấy chính là điều chợt làm cho Quan Vân Sơn hoang mang và cần phải có quyết định thật nhanh. <br> <br>Và chỉ một sát na chần chừ thế thôi, Xuân Mãn liền rơi vào vực. Kinh tâm động phách, Quan Vân Sơn liền chồm người đến, để thân hình nằm dài trên nền đá của độc đạo, phần đầu nhô ra ngoài khoảng không và hai tay thì vươn hết cỡ, cố chộp vào Xuân Mãn. <br> <br>Thật may, lúc ngã xuống, Xuân Mãn đã theo bản năng vươn ngược hai tay về phía sau, nhờ đó cả bốn tay đều chộp vào nhau tạo thành tình thế Quan Vân Sơn thì cố giữ còn Xuân Mãn thì lủng lẳng treo thân ngay trên miệng vực. <br> <br>Bao diễn biến này vì lọt đến tai nên Công Tôn Uyển Uyển chạy ngay trở lại. Nàng lo lắng kêu đến lạc giọng: <br> <br>- Cứ duy trì như thế, ta sẽ đến ngay. Xuân Mãn! Ngươi chớ quá lo, ta đến ngay đây. <br> <br>Với tình thế hai chân hoàn toàn không có điểm tựa, chỉ mong vào sức nặng toàn thân đang nằm tỳ vào nền đá, Quan Vân Sơn dĩ nhiên rất mừng khi biết Công Tôn Uyển Uyển đang quay lại và thế nào cũng có cách ứng cứu cả hai. Do đó, chàng vẫn cố duy trì đúng như Công Tôn Uyển Uyển vừa bảo. <br> <br>Trái lại, có lẽ Xuân Mãn vì quá hoảng sợ nên không nghe Công Tôn Uyển Uyển căn dặn, Xuân Mãn vụt oằn người và lợi dụng lực nắm giữ của Quan Vân Sơn để bất ngờ ngoặc đảo ngược người lên trên. <br> <br>Vút... <br> <br>Hành vi tự cứu của Xuân Mãn lập tức lôi luôn Quan Vân Sơn rơi xuống vực... <br> <br>Ào... <br> <br>Tuy hoàn toàn bất ngờ vì diễn biến này, nhưng Quan Vân Sơn không vì thế mà không có phản ứng. <br> <br>Trước hết, chàng buông tay Xuân Mãn ra, vì nếu còn giữ, nhất định thêm nguy hiểm cho cả hai. Trái lại, có buông Xuân Mãn là tạo cho Xuân Mãn con đường thoát, còn phần mình Quan Vân Sơn nhờ đó càng rảnh tay để tự lo cho bản thân. <br> <br>Được Quan Vân Sơn buông tay, đà bay ngược đã làm cho Xuân Mãn an toàn hạ thân trên độc đạo, trong khi đó Quan Vân Sơn vẫn tiếp tục rơi xuống vực. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển quay về đến nơi khi mọi việc đã xảy ra xong. Và nàng lo sợ nhìn Quan Vân Sơn mất hút dần dưới vực. Với tâm trạng đó, nàng bất ngờ quay hỏi Xuân Mãn: <br> <br>- Là y muốn cứu ngươi, đâu lý nào chỉ vì sợ động chạm, ngươi hại y đến nông nỗi này? <br> <br>Xuân Mãn sợ hãi, cúi gằm đầu. Có lẽ là ân hận nên cứ nhìn mãi xuống vực: <br> <br>- Chủ nhân đã nhìn thấy tất cả. Nô tỳ thật đáng chết, nhưng biết sao được, vì đó là bản năng tự nhiên của nữ nhân, khi thấy y sắp chạm tay vào chỗ kín đáo. <br> <br>Như biết trách như thế là không đúng, Công Tôn Uyển Uyển thở dài: <br> <br>- Có lẽ đây là số mệnh. Một số mệnh quá khắt khe dành cho người tuy có diện mạo khó coi, nhưng lại hào hiệp và đầy quả cảm. <br> <br>Xuân Mãn len lén nhìn chủ nhân: <br> <br>- Chủ nhân không trách nô tỳ chứ? Vì dường như y đã phần nào để lộ tình ý với chủ nhân? <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển đỏ mặt: <br> <br>- Không được nói nhảm. Làm gì có chuyện này. <br> <br>Xuân Mãn thở dài: <br> <br>- Tiểu nữ nói thật đó. Vì y cứ luôn lo sợ mỗi khi chủ nhân có những hành vi quá ư mạo hiểm. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển lảng tránh cái nhìn của Xuân Mãn: <br> <br>- Ngươi quên rằng y có diện mạo rất khó coi ư? Y là người tự trọng, nhất định y phải hiểu rõ thân phận của y. Ta tin đây chỉ là ý nghĩ của ngươi, phần y không hề có ý này. <br> <br>Và để cắt đứt câu chuyện, một đề tài chỉ khiến cho Công Tôn Uyển Uyển khó xử, nàng đột ngột hỏi Xuân Mãn: <br> <br>- Còn ngươi, sao lúc nãy bị ngã khiến cho mọi việc dẫn đến hậu quả thế này? <br> <br>Một lần nữa Xuân Mãn sợ sệt cúi gằm đầu: <br> <br>- Cũng tại y đang đi bỗng dừng lại, nô tỳ ở phía sau do vội vã nên vô tình vấp chân vào nền đá. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển cau mặt: <br> <br>- Bản lãnh ngươi đâu có kém, sao lại để vấp chân một cách vô lý như thế? <br> <br>Xuân Mãn càng thêm sợ: <br> <br>- Chuyện... chuyện xảy ra thật bất ngờ, nô tỳ... nô tỳ không biết nữa. <br> <br>Đột nhiên có thanh âm của Quan Vân Sơn vang lên: <br> <br>- Thôi. Trang chủ đừng trách Xuân Mãn cô nương nữa. Hãy mau đến đây. <br> <br>Giật thót cả người, Công Tôn Uyển Uyển đưa mắt nhìn về phía trước, là hướng vừa có tiếng phát thoại của Quan Vân Sơn vang lên: <br> <br>- Các ha... các hạ vậy là đã thoát hiểm rồi sao? Các hạ đang ở đâu? <br> <br>Cũng kinh nghi khôn xiết, Xuân Mãn chợt lên tiếng bằng giọng sợ hãi: <br> <br>- Chủ nhân! Hình như tiếng của y phát ra từ chỗ Đông Điền lâm nạn. Hay y đã chết và biến thành oan hồn từ đáy vực bỗng xuất hiện trong động khẩu kia? <br> <br>Lại có tiếng Quan Vân Sơn phát ra và lần này quả nhiên nghe rõ là xuất phát từ động khẩu đang bị hai cội tùng che khuất: <br> <br>Nhị vị mau lại đây, Đông Điền bị thương tích rất nghiêm trọng. Tại hạ chưa dễ chết thế đâu. <br> <br>Không chút nghi ngờ, Công Tôn Uyển Uyển lập tức lao nhanh đến động khẩu. <br> <br>Vút... <br> <br>Lo lắng tột cùng, Xuân Mãn vừa bám theo chủ nhân vừa cố gắng trấn tĩnh: <br> <br>- Chủ nhân xin đừng quá vội, kẻo lầm kế gian của địch nhân. <br> <br>Cũng lúc đó, chính Quan Vân Sơn từ trong động khẩu bước ra và lách qua hai cội tùng, trên tay là thân hình đẫm huyết bất động của Đông Điền: <br> <br>- Đừng phí thời gian nữa. Trang chủ! Đông Điền cần phải được chữa trị ngay. <br> <br>Nỗi vui vì biết chắc Quan Vân Sơn vẫn còn sống tạm lắng xuống, Công Tôn Uyển Uyển vội đưa mắt nhìn hình hài bất động của Đông Điền. <br> <br>- Phiền các hạ hãy đặt Đông Điền xuống chỗ này. <br> <br>Quan Vân Sơn y lời đặt xuống. Nhưng khi thấy Xuân Mãn lăng xăng định cùng Công Tôn Uyển Uyển đến gần Đông Điền, Quan Vân Sơn chợt ngăn lại: <br> <br>- Cô nương không cần phải lo lắng như thế. Tại hạ đã an toàn, phần Đông Điền thì hiện có Trang chủ quý trang chăm sóc. Mọi việc rồi sẽ qua thôi. <br> <br>Xuân Mãn lại trở nên lo sợ, cứ len lén nhìn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Các hạ không nghĩ tiểu nữ cố tình làm cho các hạ rơi xuống vực đấy chứ? <br> <br>Quan Vân Sơn mỉm cười: <br> <br>- Tất cả chỉ là tình cờ thôi. Tại hạ nỡ nào trách cô nương. Trái lại, tại hạ còn cảm thấy cần phải cảm tạ cô nương mới đúng. <br> <br>Xuân Mãn hoài nghi: <br> <br>- Cảm tạ ư? Vì sao? <br> <br>Quan Vân Sơn bắt đầu tủm tỉm cười: <br> <br>- Cô nương có bao giờ tin vào vận số không? Phần tại ha... Hà... hà... có thể bảo là vận số đã bắt đầu mỉm cười với tại hạ. <br> <br>Chuyển qua tâm trạng hiếu kỳ, Xuân Mãn hỏi: <br> <br>- Phải chăng ý các hạ muốn nói các hạ đã “họa trung hữu phước”? <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Lúc rơi vào vực, tại hạ vô tình bấu được vào một mỏm đá. Dưới mỏm đá là một huyệt khẩu, trong huyệt khẩu lại có một thông đạo dẫn ngoằn ngoèo vào lòng núi. Nhờ đó, không những tại hạ vô tình thoát nạn mà tình cờ tìm thấy một thứ quả kỳ bí. Rất có thể là thứ Chu Quả Thiên Niên có tác dụng giải trừ bách độc. <br> <br>Đúng lúc này có tiếng Công Tôn Uyển Uyển cuống quýt gọi: <br> <br>- Các hạ nói thật không? Nếu là vậy xin mau giúp Đông Điền giải độc, nhanh lên. <br> <br>Nghe thế cả Quan Vân Sơn lẫn Xuân Mãn đều chạy đến. <br> <br>Xuân Mãn hỏi ngay: <br> <br>- Chủ nhân! Đông Điền muội thật sự bị trúng độc ư? <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển tuy đáp lời Xuân Mãn, nhưng mắt thì cứ nhìn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Đông Điền tuy bị nhiều thương tích, nhưng nặng nhất vẫn là chất độc không hiểu đã bị nhiễm từ lúc nào. Có lẽ thứ quả cây các hạ tình cờ ăn được chính là Chu Quả Thiên Niên. <br> <br>Bởi từ lúc các hạ rời khỏi Đông Điền, do chất độc lại phát tác nên Đông Điền e dù đã được tiểu nữ phục dược vẫn chưa thể tỉnh lại. <br> <br>Và nàng đổi giọng cầu lụy: <br> <br>- Xin các hạ vì lòng hào hiệp hãy giúp Đông Điền giải độc. <br> <br>Quan Vân Sơn tỏ ra hoài nghi: <br> <br>- Ý Trang chủ muốn nói vì tại hạ hiện giờ có tấm thân bách độc bất xâm, nên lúc nãy có phần nào làm chậm lại việc độc chất phát tác ở Đông Điền, cũng là nhờ tại hạ Ở gần Đông Điền. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển càng thêm khẩn trương: <br> <br>- Qua những biểu hiện ở Đông Điền lúc này, có thể hiểu sự thể quả nhiên đã xảy ra như vậy. Mong các hạ ra tay cứu giải cho. <br> <br>Vẫn tỏ ra hoài nghi, Quan Vân Sơn vừa tiến lại gần Đông Điền, vừa hỏi: <br> <br>- Muốn giúp Đông Điền giải độc, tại hạ phải làm gì? Trang chủ đừng quên tại hạ hoàn toàn không am hiểu về y thuật. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển chợt reo lên: <br> <br>- Đấy, các hạ nhìn rõ chưa? Sắc diện của Đông Điền đang tái nhợt, vậy mà các hạ vừa đến gần đã có ngay sự thay đổi. Giờ thì thế này, chỉ cần các hạ trích huyết, ban cho Đông Điền một ít, ắt độc chất sẽ giải trừ. Vì máu huyết của các hạ lúc này cũng có hiệu lực giải trừ bách độc. <br> <br>Quan Vân Sơn cả mừng, ngồi xuống cạnh Đông Điền: <br> <br>- Nếu chỉ có thế, tại hạ đâu ngại gì chuyện tự trích huyết. <br> <br>Tuy vậy, chàng chưa kịp có bất kỳ cử chỉ nào thì Đông Điền chợt cựa mình phát thoại, dù hãy còn yếu: <br> <br>- Đa tạ Trang chủ đã chữa trị. Phần các hạ, việc giải trừ chất độc có thể để sau. Điều cần nhất là phải mau đuổi theo giải nguy cho Trang Hải đạo trưởng cùng Hoa Hạ, Thu Phong. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển ngồi sà xuống bên cạnh: <br> <br>- Hoa Hạ và Thu Phong đã phản bội, ngươi cần gì lo cho chúng? <br> <br>Đông Điền gắng gượng nhìn chủ nhân: <br> <br>- Cả hai chỉ bị Tiền tổng quản ép buộc. Và hiện họ đang bị yêu phụ Kiều Mộng Phi khống chế. <br> <br>Quan Vân Sơn hỏi chen vào: <br> <br>- Bọn Kiều Mộng Phi muốn gì ở Trang Hải đạo trưởng? Chúng còn định đưa Trang Hải đạo trưởng đến đâu? <br> <br>Đông Điền chuyển mục quang qua Quan Vân Sơn, ánh mắt có phần ngưỡng mộ: <br> <br>- Trước khi bị chế ngự, Trang Hải đạo trưởng đã kịp căn dặn tiểu nữ một câu, là yêu phụ có hành động đó vì liên quan đến bí kíp Vô Cực, dặn các hạ hãy vì Võ Đang mau ngăn chặn hành vi của yêu phụ. Còn nữa... <br> <br>Tuy thương thế đã được Công Tôn Uyển Uyển chữa trị, nhưng do nguyên khí chưa phục hồi nên Đông Điền có vẻ rất mệt sau nhiều lần phát thoại. Biết rõ như thế nên Quan Vân Sơn ngấm ngầm tiếp trợ một ít chân nguyên cho Đông Điền: <br> <br>- Cô nương chỉ nên nói những gì thật sự cần thiết. Phần còn lại, cứ để sau này từ từ kể lại. <br> <br>Đông Điền càng thêm cảm kích Quan Vân Sơn qua ánh mắt của nàng lúc này: <br> <br>- Đa tạ các hạ quan hoài. Và đây là điều thật sự hệ trọng, là yêu phụ không phải chỉ muốn đối phó với bổn trang. Đối với yêu phụ, chính các hạ là đối thủ khiến yêu phụ lo ngại nhất. Mọi người đừng chần chừ nữa, hãy mau theo động khẩu đuổi theo yêu phụ. <br> <br>Đông Điền đã tỏ ra quá mệt. Quan Vân Sơn lập tức điểm vào thụy huyệt của nàng: <br> <br>- Được rồi, giờ cô nương cứ nghỉ ngơi. <br> <br>Và thật nhanh, Quan Vân Sơn đỡ Đông Điền lên tay, lao nhanh vào động khẩu lúc nãy. <br> <br>Vút... <br> <br>Xuân Mãn và Công Tôn Uyển Uyển có phần bất ngờ nên vội vã đuổi theo. <br> <br>Vào động khẩu âm u, Công Tôn Uyển Uyển chợt hỏi: <br> <br>- Từ dưới vực, sao các hạ có thể xuất hiện đúng ở động khẩu này? <br> <br>Ở phía trước, Quan Vân Sơn lên tiếng: <br> <br>- Đó là điều tại hạ định nhắc nhở nhị vị. Ở đây có một khe đá hở dưới nền đá, theo thông đạo ở dưới kia, tại hạ cũng cảm thấy bất ngờ vì có thể đi ngược lên đến tận đây. Nhị vị đừng để rơi xuống, rất nguy hiểm. <br> <br>Dựa theo lời chỉ điểm của Quan Vân Sơn, Công Tôn Uyển Uyển và Xuân Mãn lần lượt nhảy tránh khe đá hở chợt xuất hiện dưới nền đá. <br> <br>Sau đó, do lối đi càng lúc càng hẹp, Công Tôn Uyển Uyển vừa đi theo sau Quan Vân Sơn vừa hỏi: <br> <br>- Dựa vào đâu Đông Điền bảo yêu phụ chỉ muốn đối phó riêng với các hạ? Hoặc giả giữa các hạ và yêu phụ trước kia đã có sẵn hiềm thù? <br> <br>Quan Vân Sơn đáp: <br> <br>- Đến tại hạ cũng không nghĩ ra nguyên nhân, vì kỳ thực giữa tại hạ và Kiều Mộng Phi nào có oán thù gì. Nhưng để đoán thì tại hạ cũng chỉ dám đoán thế này. <br> <br>Xuân Mãn vọt miệng hỏi: <br> <br>- Là thế nào? <br> <br>Quan Vân Sơn hỏi ngược lại: <br> <br>- Nhị vị còn nhớ cách tại hạ dùng trận để đối phó ngược lại với Ngũ Liên Giáo cũng có nhân vật tinh thông thuật kỳ môn? <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển vỡ lẽ: <br> <br>- Các hạ muốn nói yêu phụ cũng đã tỏ tường chuyện này. Vì thế yêu phụ xem các hạ là đối thủ thật sự đáng ngại. <br> <br>Quan Vân Sơn cười thành tiếng: <br> <br>- Tiền tổng quản của quý trang hiện đi theo Kiều Mộng Phi, dĩ nhiên mọi chuyện đều có Tiền tổng quản bẩm báo. Chỉ có điều rất lạ là tại sao cả Kiều Mộng Phi lẫn Ngũ Liên Giáo đều muốn bắt giữ Trang Hải đạo trưởng? <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển ứng tiếng đáp: <br> <br>- Dễ hiểu thôi. Chẳng phải như Đông Điền mách báo, rằng họ chỉ vì Vô Cực bí kíp nào đó của phái Võ Đang. <br> <br>Quan Vân Sơn bảo: <br> <br>- Bí kíp Vô Cực của phái Võ Đang đã bị người lẻn đánh cắp từ lâu, khắp giang hồ ai ai cũng rõ chuyện này. Việc bọn họ quan tâm đến Trang Hải đạo trưởng, theo tại hạ hiểu có thể là vì đã có người trong họ tuy đã đắc thủ bí kíp, nhưng vì không thể tự hiểu, nên cần phải có cao nhân Võ Đang phái điểm hóa. Chỉ tiếc bí kíp chỉ có một, nhưng lại có đến hai phe nhóm cùng quan tâm đến Trang Hải đạo trưởng. <br> <br>Xuân Mãn hồ nghi: <br> <br>- Các hạ muốn ám chỉ giữa yêu phụ và Ngũ Liên Giáo có liên quan? <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển gật gù: <br> <br>- Nhất định phải có liên quan, nếu bí kíp Vô Cực thật sự chỉ có một và... <br> <br>Bỗng ở xa xa phía trước, giữa lòng núi âm u bỗng vang lên những loạt cười bí ẩn: <br> <br>- Ha... ha... <br> <br>Xuân Mãn thất kinh: <br> <br>- Họ Ở mãi trong lòng núi. Chúng ta nên đuổi theo, hay từ từ nghĩ cách để đừng lầm kế kẻ địch? <br> <br>Quan Vân Sơn cười lạt: <br> <br>- Chúng đã muốn đối phó chính tại hạ thì dù có tránh được một lần cũng không thể tránh khỏi nhiều lần sau này. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển nghi ngại: <br> <br>- Đối phó với kẻ địch đầy mưu lược, chúng ta càng cẩn trọng càng tốt. Không phải tiểu nữ không muốn cứu Hoa Hạ, Thu Phong hoặc Trang Hải đạo trưởng, nhưng... <br> <br>Quan Vân Sơn vụt quay lại, giao Đông Điền cho Công Tôn Uyển Uyển: <br> <br>- Lời khẩu cầu của Trang Hải đạo trưởng là cấp bách và hiện giờ độc chất trong người Đông Điền cũng đã giải trừ hoàn toàn, tại hạ xin giao lại và đi trước một bước. Cáo từ. <br> <br>Vút... <br> <br>Quan Vân Sơn hành động quá nhanh, khiến Công Tôn Uyển Uyển và cả Xuân Mãn nữa, dù có muốn ngăn lại cũng không kịp. <br> <br>Cả hai đang hoang mang chưa biết phải làm gì, Đông Điền vụt cựa mình và lảm nhảm: <br> <br>- Còn một chuyện nữa, tiểu nữ quên chưa cho các hạ biết. Là yêu phụ có ý ngờ các hạ chính là Thiếu bang chủ Tứ Hải Bang. <br> <br>Công Tôn Uyển Uyển nghe thế giật mình và không nói không rằng, vội mang Đông Điền đuổi theo Quan Vân Sơn.