Chương 22: Cung cửu thiên la trận
<br><br>Chương 22: Cung cửu thiên la trận<br><br><br>Phát hiện địch nhân đến khá nhiều và đều là những nhân vật che kín chân diện, không rõ ai là ai, Tôn Dật Thiên cau mặt nhìn qua Quan Vân Sơn. <br> <br>Và lão thất kinh khi nhận thấy Quan Vân Sơn đã lẻn bỏ đi từ lúc nào rồi, chỉ còn lại một mình lão mà thôi. <br> <br>Động nộ, Tôn Dật Thiên tung quyền gầm vang: <br> <br>- Bọn ngươi là ai? Phải chăng muốn nếm Thất Thương quyền lợi hại của bổn chưởng môn? Hãy đỡ! <br> <br>Ào... <br> <br>Cũng như Tôn Dật Thiên, sự biến mất của Quan Vân Sơn làm cho bọn người che kín chân diện nọ lo sợ: <br> <br>- Tiểu tử đâu mất rồi? <br> <br>- Mau tản khai, quyết phải tìm cho bằng được tiểu tử. <br> <br>- Bọn ngươi hãy chia nhau tìm. Phần Tôn Dật Thiên cứ để bổn Hộ pháp xử trí. Đi đi! <br> <br>Vậy là chỉ có một người lao đến đón đỡ chiêu quyền của Thường Đại Thành. <br> <br>Ầm... <br> <br>Lượt mắt nhìn quanh, khi biết phe đối phương chỉ còn lại một người, Tôn Dật Thiên tăng thêm dũng lược, hùng tâm tráng khí cùng bốc lên theo quyền pháp Trấn Sơn của phái Không Động. Lão bật quát: <br> <br>- Hãy xem Đệ Tam quyền Thất Thương của ta. <br> <br>Ào... <br> <br>Nhân vật che kín chân diện nọ vẫn cứ xưng là Hộ pháp: <br> <br>- Vẫn chỉ là Thất Thương quyền chưa đủ hỏa hầu, họ Tôn ngươi định lòe bổn Hộ pháp ư? Xem chiêu! <br> <br>Ầm... <br> <br>Tôn Dật Thiên bị chấn lùi, mặt mày vụt tái nhợt: <br> <br>- Hãy nói mau, các hạ phải chăng là một trong Tứ lão hộ nguyên của Tứ Hải Bang? <br> <br>Các hạ muốn giết Tôn mỗ là theo lệnh Quan Vân Sơn Thiếu bang chủ? <br> <br>Nhân vật Hộ pháp cười dài: <br> <br>- Họ Tôn ngươi chớ lắm lời. Quan Vân Sơn làm gì có tư cách ra lệnh cho bổn Hộ pháp. <br> <br>Ngươi phải nộp mạng thôi. Đỡ! Hạ.. hạ.. <br> <br>Ào... <br> <br>Tôn Dật Thiên cả kinh, vội xô ra một lúc những tam quyền. <br> <br>- Các hạ là lão nhị trong Tứ lão hộ nguyên thật rồi. Đỡ! <br> <br>Bung... Bung... Bung... <br> <br>Nhân lúc bị những loạt chấn kình đẩy lui, Tôn Dật Thiên vụt xoay người bỏ chạy. <br> <br>Vút... <br> <br>Nhân vật Hộ pháp nọ một lần nữa cườivang: <br> <br>- Diêm vương đã định canh ba chết, họ Tôn ngươi kéo dài được đến canh năm sao? <br> <br>Hạ.. hạ.. <br> <br>Và nhân vật nọ thần tốc bám theo Tôn Dật Thiên. <br> <br>Vút... <br> <br>Bị truy sát, Tôn Dật Thiên phẫn nộ vội dịch người và quay ngoắt lại: <br> <br>- Giữa bổn phái và Tứ Hải Bang bấy lâu nay chưa một lần hiềm khích, các hạ làm thế này là theo mệnh lệnh của ai? Hãy đỡ! <br> <br>Ào... <br> <br>Nhân vật nọ hừ nhạt: <br> <br>- Muốn biết lệnh của ai, họ Tôn ngươi cứ xuống tuyền đài hỏi Diêm Vương thì rõ. Đỡ! <br> <br>Vù... Bùm... <br> <br>Ào... Ầm... <br> <br>Và sau loạt chấn kình nhân vật Hộ pháp vẫn lăn xả lao vào họ Tôn: <br> <br>- Nạp mạng! <br> <br>Vù... <br> <br>Tôn Dật Thiên thất sắc vì biết phen này khó thoát: <br> <br>- Chao ôi! Tạ.. <br> <br>Chợt có một luồng lực đạo cực nhẹ xuất hiện, đẩy Tôn Dật Thiên qua một bên. Đó là lúc ngọn kình tối hậu của nhân vật nọ ập đến, nhưng chỉ lao sượt qua bên người họ Tôn mà thôi. <br> <br>Ào... <br> <br>Không ngờ có diễn biến này, nhân vật Hộ pháp thịnh nộ gầm vang: <br> <br>- Thử xem ngươi còn tránh được một lần nữa không? Đỡ! <br> <br>Ào... <br> <br>Riêng Tôn Dật Thiên thì biết vừa có người âm thầm ám trợ, lão mừng rỡ kêu lên: <br> <br>- Thiếu bang chủ! Có phải là Thiếu bang chủ không? Hãy mau hiện thân giúp đỡ Tôn mỗ. <br> <br>Miệng tuy kêu, nhưng thấy chưởng kình của đối phương vẫn uy mãnh cuộn đến, Tôn Dật Thiên đành liều lĩnh phát chiêu: <br> <br>- Đỡ! <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Nhân vật nọ cười dài: <br> <br>- Họ Tôn ngươi phát cuồng rồi sao? Có Thiếu bang chủ nào ở đây cho ngươi gọi loạn xạ như thế? Còn nói về tiểu tử họ Quan ư? Có lẽ lúc này tiểu tử đã bị thuộc hạ của bổn Hộ pháp lấy mạng rồi. Ngươi hãy nạp mạng đi thôi. Hạ.. hạ.. <br> <br>Ào... Vù... <br> <br>Tôn Dật Thiên một lần nữa bị đưa vào tình thế bất lợi. Sinh mạng đang như chỉ mành treo chuông, sợ hãi, lần này Tôn Dật Thiên kêu toáng lên: <br> <br>- Tôn mỗ biết là Thiếu bang chủ đã ra tay. Hãy mau giúp Tôn mỗ. Chỉ cần thoát nạn, Tôn mỗ sẽ nói hết cho Thiếu bang chủ nghe. Ôi chao! <br> <br>Lão kêu vì mãi vẫn không thấy có sự ứng cứu như đã từng xảy ra. Bất đắc dĩ, Tôn Dật Thiên tận lực tung quyền: <br> <br>- Hãy đỡ! <br> <br>Bung... Bung... Bung... <br> <br>Tôn Dật Thiên lảo đảo thối lùi, tạo cơ hội cho nhân vật Hộ pháp lướt đến với một tiếng gầm độc ác: <br> <br>- Trúng! <br> <br>Ào... <br> <br>Đúng lúc này, thanh âm của Quan Vân Sơn mới vang lên: <br> <br>- Chưa chắc. Đỡ! <br> <br>Ầm... <br> <br>Quan Vân Sơn xuất hiện khinh khỉnh nhìn nhân vật nọ: <br> <br>- Là một trong Tứ Lão Hộ Nguyên lại cam tâm nhận làm Hộ pháp cho Ngũ Liên Giáo. <br> <br>Lão thật to gan. Đỡ! <br> <br>Vù... <br> <br>Nhân vật nọ trố mắt nhìn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Ngươi từ lúc nào luyện được thân thủ cao minh này? Hay là lúc sa vào Hàn Nhiệt Nhị Cốc, ngươi đã gặp kỳ tích? Xem chiêu! <br> <br>Vù... Ầm... <br> <br>Và lần này đến lượt nhân vật nọ bị bức lùi. Nhân cơ hội đó, Quan Vân Sơn bước đến: <br> <br>- Lão không những đã đầu phục Ngũ Liên Giáo, còn là người có liên quan đến Khưu đạo trang. Có phải tất cả là do sự sắp đặt của Thường Đại Thành? Hãy đỡ! <br> <br>Vù... <br> <br>Nhân vật nọ hốt hoảng: <br> <br>- Là Âm Dương Nhị Công. Ngươi đã luyện được Âm Dương Nhị Công do Âm Dương Nhị Tiên cùng lưu lại. Nguy tai. Đỡ! <br> <br>Và nhân vật nọ phát kình trong cơn quẫn bách. <br> <br>Ào... <br> <br>Quan Vân Sơn nhìn thấy cung cách phát kình đó của đối phương liền kêu lên: <br> <br>- Là công phu của Thiếu Lâm? Sao lão cũng am hiểu công phu này? <br> <br>Bung... Bung... <br> <br>Do có một chút phân thần, Quan Vân Sơn đã để cho đối phương có cơ hội tháo chạy. <br> <br>Tự giận thân, Quan Vân Sơn quay người về phía Tôn Dật Thiên. Và Quan Vân Sơn thêm giận dữ, vì Tôn Dật Thiên đã lẻn bỏ đi từ lúc nào mất rồi. <br> <br>- Hứ! Ta lại để lão qua mặt một lần nữa. <br> <br>Đang làu bàu, Quan Vân Sơn chợt nghe có tiếng người kêu hỏi: <br> <br>- Ai như Quan đệ? Có phải Quan đệ đó chăng? <br> <br>Quan Vân Sơn đang giận, vụt mừng rỡ nhìn người mới đến: <br> <br>- Khưu đại ca! Là đệ đây! <br> <br>Khưu Phúc Linh lao đến gần, nhìn Quan Vân Sơn bằng ánh mắt nghi ngại: <br> <br>- Ta phát hiện có nhiều thi thể mới bị giết quanh đây. Có phải là do Quan đệ hạ thủ? <br> <br>Chuyện gì đã xảy ra? <br> <br>Quan Vân Sơn vẫn tươi cười nhìn Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Nhìn thấy đại ca vẫn bình an vô sự, đệ thật sự rất mừng. Còn bọn chúng ư? Chúng đều là người của Ngũ Liên Giáo. Đại ca không nhớ lầm chúng ta suýt chết vì Ngũ Liên Giáo ở U Minh cốc sao? Cũng may cho chúng, đệ chỉ dùng nội nguyên công phu làm cho chúng bị tắc nghẽn huyết mạch một lúc rồi thôi. Đệ thật sự chưa nỡ sát hại chúng. <br> <br>Khưu Phúc Linh càng thêm trố mắt nhìn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Dùng nội nguyên công phu để làm tắc nghẽn huyết mạch? Phải chăng Quan đệ muốn nói đó là do Quan đệ đã thấu triệt công phu Thái Âm? <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Một phần là nhờ Hồng Diệp Tuyết Liên Tử ở Trúc Lâm Thiền Viện. Phần khác là dọ.. <br> <br>Khưu Phúc Linh xua tay ngăn lại: <br> <br>- Chờ đã. Quan đệ nói gì, ta không hiểu. Vì nếu ta nhớ không lầm chẳng phải Hồng Diệp Tuyết Liên Tử xuất hiện ở đáy giếng đã bị Quan đệ phá hủy rồi sao? <br> <br>Quan Vân Sơn mỉm cười: <br> <br>- Chuyện đó là có thật. Nhưng mãi về sau đệ mới hiểu, dược lực của Hồng Diệp Tuyết Liên Tử lúc bị đệ phá hủy đã vô tình tan vào nguồn nước. Sau nhờ đệ đã được vùi một lúc lâu trong giếng nước nên được lực đó cũng phần nào ngấm vào đệ. <br> <br>Khưu Phúc Linh thật sự mừng cho Quan Vân Sơn: <br> <br>- Thật đúng là trong họa gặp phúc. Quan đệ quả là người may mắn. <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Toàn là những chuyện bất ngờ cả, đại ca. Như việc đệ bị giam ở Tử Lao của Khưu đạo trang chẳng hạn. <br> <br>Khưu Phúc Linh giật mình: <br> <br>- Bị giam ở Khưu đạo trang của ta? Nhưng ở bổn trang làm gì có Tử lao? Quan đệ không bị nhầm lẫn đó chứ? <br> <br>Quan Vân Sơn gượng cười: <br> <br>- Đệ biết nói ra sẽ khiến đại ca khó tin. Nhưng kỳ thực, lúc ở Tử Lao, chính lệnh tôn Khưu Phúc Nguyên đã bức đệ phải vào tử địa. Chính là Hàn Nhiệt Nhị Cốc thập phần hiểm trở của quý trang. <br> <br>Nhưng sau đó, Quan Vân Sơn lại cười hớn hở: <br> <br>- Nhưng đại ca cứ yên tâm. Một là đệ không hề nghi ngờ đại ca, hai là có nhờ đi vào Hàn Nhiệt Nhị Cốc mà đệ tình cờ có may mắn luyện Thái Âm Khí Công đến thập thành. <br> <br>Khưu Phúc Linh nôn nao: <br> <br>- Là thế nào? <br> <br>Quan Vân Sơn giải thích: <br> <br>- Đệ đã từng luyện Thái Âm Khí Công bất thành, đấy là do trong người đệ có tiềm tàng nhiệt khí lúc bị Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi suýt lấy mạng. Nhiệt khí này càng tăng thêm do đệ vô tình hưởng dụng dược lực từ Hồng Diệp Tuyết Liên Tử. Chỉ có nhờ Hàn Cốc ở Tử Lao, đệ mới tự hóa giải nhiệt khí này. Sau đó... hà... hà... đệ dễ dàng luyện xong công phu Thái Âm. <br> <br>Khưu Phúc Linh cau mày: <br> <br>- Quan đệ vẫn đề quyết ở Khưu đạo trang ta thật sự có một nơi gọi là Tử lao, kèm theo đó là Nhị Cốc Nhiệt Hàn? <br> <br>Quan Vân Sơn vừa gật đầu liền nghe Khưu Phúc Linh bảo: <br> <br>- Ta sẽ không bao giờ tin nếu chưa được tận mắt nhìn thấy. Đi! Để ta đưa Quan đệ đến bổn trang một lần. <br> <br>Quan Vân Sơn vội lắc đầu: <br> <br>- Đệ sẽ đi nhưng không phải bây giờ, đệ đang muốn tìm Tôn Dật Thiên. <br> <br>Khưu Phúc Linh cau tít đôi mày: <br> <br>- Là chưởng môn phái Không Động ư? Tìm lão để làm gì? <br> <br>Quan Vân Sơn lộ vẻ khẩn trương: <br> <br>- Lão sẽ bị Ngũ Liên Giáo lấy mạng nếu đệ không kịp thời ứng cứu. <br> <br>Khưu Phúc Linh chợt bảo: <br> <br>- Lúc ta đến có nhìn thấy Tôn Dật Thiên từ đây chạy thật nhanh về phía tây. <br> <br>Quan Vân Sơn cả mừng: <br> <br>- Thật không đại ca? Vậy thì được, để trên đường đuổi theo lão, đệ sẽ cho đại ca biết rõ nguyên nhân tại sao đệ phải gấp tìm lão. Đi nào! <br> <br>Khưu Phúc Linh lập tức bám theo Quan Vân Sơn: <br> <br>- Dường như không chỉ có công phu của đệ được tịnh tiến, mà đến nội lực cũng vậy. <br> <br>Quan Vân Sơn thản nhiên vừa chạy vừa đáp lời: <br> <br>- Có điều này bấy lâu nay đệ vì chưa tin, nên chưa thố lộ cho đại ca biết. <br> <br>Quan Vân Sơn nói thế làm cho Khưu Phúc Linh kinh nghi: <br> <br>- Phải chăng là một chuyện rất hệ trọng, có liên quan đến tình huynh đệ giữa hai ta? <br> <br>Quan Vân Sơn thở dài: <br> <br>- Cũng có phần nào. Đại ca còn nhớ lúc chúng ta tình cờ phát hiện Thái Âm, Thái Dương nhị động? Đại ca đã chọn Thái Dương động và đã vào đó trước đệ? <br> <br>Khưu Phúc Linh gật đầu: <br> <br>- Phải chăng Quan đệ muốn nói nhờ Quan đệ lưu lại sau ta nên vô tình phát hiện kỳ tích gì khác do Âm Dương Nhị Tiên di lưu? <br> <br>Quan Vân Sơn ngơ ngẩn nhìn Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Đại ca thật thông tuệ. Quả nhiên có chuyện này và đó là lần đầu tiên tuy chúng ta là huynh đệ, nhưng chỉ có một mình đệ là hưởng dụng được vật chí báu, như chuyện đã từng xảy ra với Hồng Diệp Tuyết Liên Tử. <br> <br>Khưu Phúc Linh phì cười: <br> <br>- Hóa ra Quan đệ vẫn mãi áy náy vì chuyện này? Đừng có như thế nữa, vì đã là huynh đệ, chúng ta đừng bao giờ phân biệt rạch ròi như thế. Là ta hay là Quan đệ, ai hưởng dụng báu vật thì cũng như nhau thôi. <br> <br>Quan Vân Sơn cảm kích nhìn Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Đại ca quả là người đại lượng khiến đệ thêm yên tâm. Còn chuyện xảy ra sau khi đại ca đi vào Thái Dương động là thế này... <br> <br>Và Quan Vân Sơn kể cho Khưu Phúc Linh nghe về Long Diên Hương hãn thế. Nghe xong Khưu Phúc Linh bật cười: <br> <br>- Ta thật sự mừng cho Quan đệ. Thảo nào nội lực của Quan đệ lúc này thâm hậu khôn lường. Đó là nhờ Long Diên Hương đã giúp công phu Thái Âm đạt mức tựu thành? Quan đệ quả là người lắm phúc phận. Hạ.. hạ.. <br> <br>Cả hai vừa nói vừa chạy, không mấy chốc đã đến một địa phương bị một quả núi chắn ngang. <br> <br>Quan Vân Sơn nghi hoặc dừng lại: <br> <br>- Đây là địa phương nào, đại ca? Chúng ta chạy đã lâu, sao vẫn không thấy Tôn chưởng môn Không Động phái? <br> <br>Khưu Phúc Linh cũng tỏ ra ngơ ngác: <br> <br>- Quan đệ có nhắc ta mới nhớ. Rõ ràng ta nhìn thấy lão chạy theo hướng tây, đâu lý nào chúng ta chạy đã lâu, nhưng vẫn không thấy lão? Mà Quan đệ tìm lão để làm gì? <br> <br>Quan Vân Sơn thở dài thất vọng: <br> <br>- Vậy là đệ mất cơ hội hỏi lão về một nén bạc rồi. <br> <br>Khưu Phúc Linh ngơ ngẩn: <br> <br>- Hỏi một nén bạc? Quan đệ tìm lão chỉ vì một nén bạc thôi sao? <br> <br>Quan Vân Sơn nhìn Khưu Phúc Linh và phì cười: <br> <br>- Đại ca chớ hiểu lầm. Chuyện đệ đang nói không liên quan gì đến ngân lượng. Vả lại đây là chuyện về một nén bạc không bình thường. <br> <br>Đoạn Quan Vân Sơn kể cho Khưu Phúc Linh nghe câu chuyện một nén bạc đã làm cho Tôn Dật Thiên có thái độ kỳ lạ như thế nào. <br> <br>Nghe xong, Khưu Phúc Linh vỡ lẽ: <br> <br>- Ta hiểu rồi. Quan đệ muốn ám chỉ hiện đang có một thế lực chuyên dùng một nén bạc thay cho tiêu ký liên lạc? <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Không sai. Và đây không phải lần đầu đệ nhìn thấy, cũng không phải chỉ có một mình Tôn Dật Thiên là chịu mệnh lệnh từ một nén bạc sai khiến. <br> <br>Khưu Phúc Linh sững sờ: <br> <br>- Có chuyện đó thật sao? <br> <br>Quan Vân Sơn lại thở dài: <br> <br>- Đó là Chu Đức Hiền, chưởng môn nhân Điểm Thương phái. Nhưng không như Tôn Dật Thiên chỉ nhận lệnh là hỏa tốc tìm đến Bạch Hào, đại đệ tử phái Hoa Sơn Chu chưởng môn lại nhận lệnh hạ sát Trang Hải đạo trưởng Võ Đang phái. Và Chu chưởng môn không chút ngần ngại, chấp hành mệnh lệnh ngay. <br> <br>Khưu Phúc Linh hoang mang nhìn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Sao Quan đệ biết rõ chuyện này? Là Quan đệ mục kích, hay nghe người thuật lại? <br> <br>Quan Vân Sơn cao giọng đáp: <br> <br>- Nếu được mục kích, đệ đâu để Chu Đức Hiền toại nguyện trong hành vi tàn sát đồng đạo võ lâm. Là đệ nghe người thuật lại. Đại ca có nghe nói đến Huỳnh Hoa Trang bao giờ chưa? <br> <br>Khưu Phúc Linh vụt nghiêm mặt: <br> <br>- Quan đệ muốn nói chính người của Huỳnh Hoa Trang đã kể cho Quan đệ nghe câu chuyện có liên quan đến Chu Đức Hiền? <br> <br>Quan Vân Sơn tỏ ra lo ngại: <br> <br>- Đúng là họ. Sao ư? Có điều gì bất ổn sao đại ca? <br> <br>Khưu Phúc Linh gật gù: <br> <br>- Nếu là họ nói, ta khuyên đệ chớ nên tin, vì có thể đây là chuyện do họ bịa ra, hầu ly gián người của võ lâm Trung Nguyên chúng ta với nhau. <br> <br>Quan Vân Sơn giật mình: <br> <br>- Theo khẩu ngữ của đại ca, họ có phải người thuộc giới võ lâm Trung Nguyên chúng ta không? Nếu vậy họ là ai? <br> <br>Khưu Phúc Linh dằn giọng: <br> <br>- Là Đông Hải Bí Cung và mưu đồ của bọn này như thế nào, thiết nghĩ ta không cần giải thích, có lẽ Quan đệ cũng tự rõ. <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Đệ rõ. Vì đệ làm sao dám quên điều gì đã xảy ra cho những đạo nhân Toàn Chân phái lúc đệ cùng đại ca bắt gặp ở U Minh cốc. Nhưng sao đại ca biết Huỳnh Hoa Trang chính là người Đông Hải Bí Cung? <br> <br>Khưu Phúc Linh giải thích: <br> <br>- Sau khi chờ mãi không thấy Quan đệ quay lại, ta đã tự ý rời cổ viện Trúc Lâm. Sau đó vì nghe nhiều người kháo nhau về Huỳnh Hoa Trang chỉ sau một đêm bị san thành bình địa, ta thấy lạ nên có bỏ công tìm hiểu. Hóa ra, Trang chủ Huỳnh Hoa Trang nguyên là nội điệt của Cung chủ Đông Hải Bí Cung. Ả này đã lẻn vào Trung Nguyên cùng với một số thuộc hạ, và mưu đồ làm gì nếu không phải để sau này cùng nội tổ ả nội công ngoại kích, thực hiện ý đồ bá chủ Trung Nguyên. <br> <br>Quan Vân Sơn thoáng bàng hoàng: <br> <br>- Lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung có tính danh là gì? <br> <br>Khưu Phúc Linh đáp: <br> <br>- Lão họ Công Tôn, đơn danh là Đạt. <br> <br>Quan Vân Sơn gật gù: <br> <br>- Công Tôn Đạt? Nhân vật ở Huỳnh Hoa Trang đã gặp đệ lại có tính danh là Công Tôn Uyển Uyển, đủ chứng tỏ cả hai thật sự có quan hệ mật thiết. <br> <br>Vút... <br> <br>Một bóng nhân ảnh bỗng thần tốc xuất hiện và người chưa đến đã nghe một câu hỏi đưa đến: <br> <br>- Tiểu tử! Ngươi đã gặp tiểu chủ nhân của lão phu ở đâu? <br> <br>Khưu Phúc Linh chợt sa sầm nét mặt, quắc mắt nhìn nhân vật đã cao niên mới xuất hiện: <br> <br>- Lão hỏi để làm gì? Trừ phi lão cũng là người của Đông Hải Bí Cung? <br> <br>Lão nhân nọ cười khinh khỉnh: <br> <br>- Lão phu là người Đông Hải Bí Cung thì sao? Chớ dại mà khích nộ lão phu. Tốt hơn hết hãy chỉ cho lão phu nơi phải tìm tiểu chủ nhân Công Tôn Uyển Uyển. <br> <br>Khưu Phúc Linh bật người lao nhanh vào lão nhân nọ: <br> <br>- Muốn vậy, hãy hỏi đôi nhục chưởng của bổn thiếu gia. Đỡ! <br> <br>Ào... <br> <br>Không ngờ Khưu Phúc Linh chưa gì đã cùng người động thủ, Quan Vân Sơn quyết kêu ngăn lại: <br> <br>- Đại ca hãy mau lùi lại. Thân thủ của Đông Hải Bí Cung tuyệt đối không thể xem thường. <br> <br>Nhưng lão nhân nọ đã nhanh tay phát kình cùng Khưu Phúc Linh giao chiến: <br> <br>- Tiểu tử ngươi thật không biết tự lượng sức. Ngươi muốn chết, lão phu cho chết. Đỡ! <br> <br>Vù... Ầm... <br> <br>Lo sợ cho Khưu Phúc Linh, Quan Vân Sơn định tiến đến gần để dễ bề quan chiến và nếu cần thì tiếp trợ Khưu Phúc Linh. Bỗng có bóng người thấp thoáng xuất hiện ngay trước mặt Quan Vân Sơn: <br> <br>- Tiểu tử! Ngươi cũng có phần đây. Tiếp chiêu! <br> <br>Ào... <br> <br>Quan Vân Sơn lập tức hồi bộ và bật cười ngạo nghễ: <br> <br>- Chưa gì đã xuất chiêu lén lút hại người. Đông Hải Bí Cung lẽ nào chỉ toàn hạng đê tiện hạ lưu thế sao? Xem chiêu! <br> <br>Ào... <br> <br>Ầm... <br> <br>Phát hiện chưởng của Quan Vân Sơn mang toàn lãnh khí, nhân vật nọ mới cùng Quan Vân Sơn chạm chưởng phải thất kinh kêu lên: <br> <br>- Thái Âm công phu? Quả nhiên tiểu tử đã luyện thành Thái Âm công phu. Hãy mau mau tiếp ứng ta. <br> <br>Lập tức có thêm hai bóng người nữa xuất hiện, hợp với người vừa kêu tạo thành một vòng vây ba người cùng liên thủ áp đánh Quan Vân Sơn. <br> <br>- Tiểu tử! Ngươi muốn chết! <br> <br>- Hãy đỡ! <br> <br>- Đừng đắc ý vội. Tiểu tử! Đỡ chiêu! <br> <br>Ào... Vù... <br> <br>Trước khi cùng ba nhân vật này khai diễn trường ác đấu, Quan Vân Sơn còn chưa kịp nhìn qua trận giữa Khưu Phúc Linh và lão nhân xuất hiện đầu tiên. Có vẻ như Khưu Phúc Linh yếu thế hơn, nên hiện giờ đã bị lão nhân nọ bức dồn càng lúc càng xa. <br> <br>Hùng tâm tráng khí vụt bốc lên cao đến tầng xanh, Quan Vân Sơn há to miệng cười vang: <br> <br>- Dám tiềm nhập và định hùng bá võ lâm Trung Nguyên, phải chăng bọn ngươi xem Trung Nguyên như chỗ không người? Để Quan Vân Sơn ta cho bọn ngươi nếm mùi lợi hại. <br> <br>Đỡ! Hạ.. hạ.. <br> <br>Ầm... Ầm... Ầm... <br> <br>Không như Khưu Phúc Linh, một mình đối phó với một lão nhân còn khó khăn, Quan Vân Sơn vẫn ung dung gây thất điên bát đảo cho phe đối phương ba người bằng những loạt chiêu mang đầy lãnh khí lạnh toát. <br> <br>Bọn họ càng giao chiến càng khiếp sợ nội lực kinh nhân của Quan Vân Sơn, đến nỗi phải tiếp tục kêu thêm người hỗ trợ: <br> <br>- Tổng đường chủ đâu! Lão Triển đâu! Còn không mau cho người tiếp bọn ta. <br> <br>Lập tức có thêm nhiều người nữa xuất hiện. Và khi nhìn thấy một trong số họ, Quan Vân Sơn lạnh giọng kêu lên: <br> <br>- Lão ở đây, còn Khưu đại ca của ta đâu? <br> <br>Đó là lão nhân vừa mới cùng Khưu Phúc Linh giao chiến. Lão cười sằng sặc: <br> <br>- Ngươi muốn hỏi tiểu tử lúc nãy? Đương nhiên y đã bị lão phu khống chế. Muốn gặp lại y, sao ngươi không ngoan ngoãn bó tay chịu trói. Hạ.. hạ.. <br> <br>Quan Vân Sơn cũng cười: <br> <br>- Vậy thì dễ thôi, một mạng đổi lấy chín mạng. Ta chỉ cần thu nhập chín người phe lão thì lo gì không cứu được Khưu đại ca. Hãy xem đây. Hạ.. hạ.. <br> <br>Phe đối phương đã lên đến chín người và xem ra Quan Vân Sơn không có chút gì hãi sợ. Điều này làm cho lão nhân nọ cảnh giác và bất ngờ ra lệnh: <br> <br>- Không thể xem thường tiểu tử, hãy mau mau lập tức trận Cửu Cung Thiên La. <br> <br>Theo mệnh lệnh này, bọn họ chín người liền vây kín Quan Vân Sơn, tạo thành Thiên la địa võng.