Chương 24: Tháo cũi sổ lồng
<br><br>Chương 24: Tháo cũi sổ lồng<br><br><br>Sau hai ngày chờ đợi, đột nhiên có thanh âm của Quan Vân Sơn xuất phát từ khe đá có ánh sáng lờ mờ đưa đến: <br> <br>- Sư tổ! Phải chăng sư tổ đang ở phía bên kia, gần một mạch nước nhỏ chảy âm ỉ? <br> <br>Đã quá nóng lòng chờ đợi, lão Cung chủ hậm hực lên tiếng: <br> <br>- Đúng rồi. Nếu không có mạch nước đó với đủ cỏ dại và côn trùng sinh sống, bấy lâu nay ta và tổ sư ngươi làm sao còn toàn mạng cho đến lúc này? Suốt hai ngày qua, ngươi đã ở đâu và làm gì, sao không một lần lên tiếng? <br> <br>Quan Vân Sơn bật cười: <br> <br>- U Minh cốc đúng là nơi kỳ bí có một không hai, đến như Thiên Ma Cổ Động cũng không so sánh bằng. Đó là nguyên do khiến vãn bối mày mò rất lâu với phát hiện. Có lẽ họ không dại giam hãm lão tiền bối cho đến chết ở đây. <br> <br>Lão Cung chủ tỏ ra hiếu kỳ: <br> <br>- Ngươi đã phát hiện được những gì? <br> <br>Riêng lão đại Huyền Vũ thì kêu lên thất kinh: <br> <br>- Thiếu bang chủ cũng biết Thiên Ma Cổ Động ư? <br> <br>Quan Vân Sơn hồ nghi hỏi ngược lại: <br> <br>- Đồ tôn cũng mấy lần suýt mất mạng ở đó. Có vẻ như sư tổ rất am hiểu về xuất xứ của Thiên Ma Cổ Động? <br> <br>Lão Cung chủ chợt nạt ngang: <br> <br>- Đủ rồi. Muốn hỏi gì cứ để sau này hãy hỏi. Ngươi vẫn chưa cho ta biết đã phát hiện những gì, liệu có liên quan đến chuyện giúp bọn ta thoát nạn không. <br> <br>Quan Vân Sơn lại cười: <br> <br>- Đương nhiên là có liên quan, vì U Minh cốc hóa ra là chỗ từng lưu ngụ của một nhân vật tự xưng là U Minh Bất Nhật Bất Nguyệt Thần. Cũng là sư tôn xuất phát ra hai nhân vật Âm Dương Nhị Tiên. Nhờ đó vãn bối nghĩ có thể giúp lão tiền bối cùng sư tổ thoát nạn. <br> <br>Lão Cung chủ chợt kêu thảng thốt: <br> <br>- U Minh Bất Nhật Bất Nguyệt Thần? Nếu ta nghe kể không lầm thì đây là nhân vật đã sống cách đây ba trăm năm, cùng một thời với Thiên Ma Cổ Tăng ở Tây Vực? <br> <br>- Họa kiếp! Họa kiếp! Lão Cung chủ nói không sai. Nếu từ Thiên Ma Cổ Tăng mà hai trăm năm sau phát sinh ra Ngũ Liên Giáo và nhóm Trúc Lâm Thiền Viện, thì từ U Minh Bất Nhật Bất Nguyệt Thần cũng phát sinh sau đó đúng hai trăm năm là nhân vật Âm Dương Nhị Tiên. Chính sự xuất hiện của hai nhân vật này khiến trăm năm trước Đông Hải Chân Quân bị thảm bại. Kéo theo đó là Hỗn Nguyên Chân Quân vì bất phục nên tự thoái ẩn. Sau mới rõ là Hỗn Nguyên đã theo Đông Hải Chân Quân lui về Đông Hải xa xôi. <br> <br>Quan Vân Sơn kinh ngạc: <br> <br>- Hóa ra Đông Hải và võ lâm Trung Nguyên đã có mối thù trăm năm trước? <br> <br>Lão Cung chủ cười gằn: <br> <br>- Đương nhiên. Bằng không bản thân ta vào Trung Nguyên để làm chi? <br> <br>Lão đại Huyền Vũ bảo: <br> <br>- Sinh sự thì sự sinh. Đầu tiên là do Ngũ Liên Giáo cùng Trúc Lâm tăng nhân tranh nhau bí kíp Ngũ Liên Phật Đài, khiến đồng đạo võ lâm Trung Nguyên gặp họa. Việc Âm Dương Nhị Tiên xuất hiện là để vãn hồi kiếp nạn, rồi Đông Hải Chân Quân viện cớ xen vào, khiến quần hùng vì căm phẫn cùng đứng lên diệt họa Ngũ Liên, đuổi trừ Đông Hải? Đâu phải do võ lâm Trung Nguyên sinh sự trước? <br> <br>Lão Cung chủ hậm hực: <br> <br>- Chính vì giữa Đông Hải và Trung Nguyên không hề có nợ máu, chỉ có nhục hận, nên lần này người Đông Hải chúng ta chỉ muốn rửa nhục mà thôi. Đó là điều không thể tránh. <br> <br>Quan Vân Sơn lên tiếng: <br> <br>- Ngũ Liên Giáo bị diệt. Vậy còn Trúc Lâm Thiền Viện, vì sao nguyện ý đi vào chỗ tự sinh tự diệt? <br> <br>Lão đại Huyền Vũ đáp: <br> <br>- Chuyện đó bần đạo tuy có nghe tiền nhân ở bổn phái nói, nhưng không một ai biết rõ nguyên do. Chỉ có thể đó là những tăng nhân ở Trúc Lâm Thiền Viện vì không nỡ nhìn mãi cảnh máu đổ, thây rơi nên tự ý rút lui. Mọi việc hư thực thế nào có lẽ cần phải chờ đến lúc có người phá giải được trận đồ huyền bí vẫn bao phủ Trúc Lâm Thiền Viện bấy lâu nay mới mong thấu hiểu nội tình. <br> <br>Quan Vân Sơn “ồ” lên một tiếng thật dài: <br> <br>- Nếu là vậy, đồ tôn tin chắc chuyện này không bao lâu nữa sẽ được phơi bày. <br> <br>Lão Cung chủ phì cười: <br> <br>- Đến ta còn chưa dám tự tin phá giải nổi trận đồ đó, tiểu tử ngươi chớ có vọng tưởng. <br> <br>Mà thôi, giờ hãy nói đến cách ngươi giải thoát bọn ta. <br> <br>Quan Vân Sơn bảo: <br> <br>- Chỉ có một cách thôi. Là phải hiệp lực phá vỡ vách đá ngăn cách giữa hai bên. <br> <br>Lão Cung chủ hừ lạnh: <br> <br>- Ta cũng từng nghĩ như thế, nhưng sư tổ ngươi lại không thuận ý giúp ta. <br> <br>- Bây giờ thì khác rồi. Một là sẽ có vãn bối hiệp lực, hai là sư tổ của vãn bối ắt đã nghĩ lại, cần phải thoát để giữ vẹn nguyên khí của Toàn Chân giáo phái cho đời sau. <br> <br>Lão Cung chủ bật cười: <br> <br>- Nếu sư tổ ngươi chịu nghĩ lại thì tốt. Chứ ta nào dám trông mong gì đến ngươi. Làm gì ngươi có đủ nội lực để cùng ta phá vỡ vách đá này? Hạ.. hạ.. <br> <br>Lập tức có tiếng cười của Quan Vân Sơn từ phía bên kia vác đá đáp lại: <br> <br>- Có phải vì thế lão tiền bối mộng có ngày hùng bá Trung Nguyên, cho Trung Nguyên không có người? Vậy thì vị tất. Hạ.. hạ.. <br> <br>Lão Cung chủ biến sắc: <br> <br>- Khá lắm tiểu tử! Có thật ngươi là Quan Vân Sơn nửa năm trước ta đã thấy đứng bên cạnh thi thể phụ thân ngươi và chỉ là một tiểu oa Nhi với võ học tầm thường? <br> <br>Quan Vân Sơn ngạo nghễ đáp: <br> <br>- Người quân tử chỉ sau ba ngày xa nhà đã thấy khác, huống chi đây là nửa năm, gấp sáu mươi lần của ba ngày? <br> <br>Lão Cung chủ tức giận: <br> <br>- Trừ phi ngươi gặp được kỳ tích, bằng không... Hừ! Ta nghĩ ngươi chớ cao ngạo quá đáng. <br> <br>Quan Vân Sơn vặn lại: <br> <br>- Nhân nhượng với người biết nhân nhượng. Vãn bối quyết không hề tự phụ, nếu lão tiền bối đừng cứ mãi thái độ hạ mục vô nhân. <br> <br>Lão Cung chủ trề môi thật dài: <br> <br>- Được, được. Việc này ta sẽ bàn đến sau. Cứ chờ đến lúc tiểu tử ngươi cùng ta hiệp lực phá vách đá thối tha này đã. Ngươi đã chuẩn bị chưa? <br> <br>Chợt có tiếng Quan Vân Sơn ngăn lại: <br> <br>- Chậm đã. Mọi hành động chỉ là tốn công vô ích, nếu chúng ta chưa thể biết vách đá này thật sự dày bao nhiêu. Lão tiền bối liệu có cách nào ước lượng chính xác bề dày của đá? <br> <br>Lão Cung chủ lo ngại: <br> <br>- Ngươi không tin tưởng sẽ phá vỡ vách đá sao? <br> <br>Quan Vân Sơn nhẹ giọng: <br> <br>- Không phải là không đủ tự tin, nhưng biết rõ sự thể, chẳng phải chúng ta còn phải đề phòng lực chấn kình từ vách đá dội có thể gây nguy hại cho mỗi người chúng ta. <br> <br>Lão Cung chủ miễn cưỡng tán đồng: <br> <br>- Nếu là vậy, ngươi nói thử cách ước lượng của ngươi xem? <br> <br>Quan Vân Sơn bảo: <br> <br>- Ở bên này cũng có dòng nước âm ỉ chảy, xuất phát từ chân vách đá. Có hai cách thức để thực hiện. Thứ nhất, do nước từ trong đó chảy ra, giả dụ là chảy thẳng. Lão tiền bối hãy tìm một nhánh cây hoặc một đoạn dây dài cho từ từ trôi ra ngoài. Qua đó sẽ biết bề dày cần phá vỡ của vách đá. <br> <br>Thanh âm của lão Cung chủ có phần nào khâm phục: <br> <br>- Cách thứ hai thì sao? <br> <br>- Nhân tiện thực hiện cách thứ nhất, cả vãn bối ở bên này lẫn lão tiền bối ở bên kia sao không thử tìm hiểu phần dưới của dòng nước? Nếu phía dưới là đất mềm, hoặc là đá, nhưng chỉ là từng tảng đá nhỏ ghép lại, tội gì chúng ta không khai thông tạo thành lối thoát thân, thay cho việc phí lực phá vỡ một vách đá quá dày? <br> <br>Đến lúc này lão Cung chủ mới thán phục: <br> <br>- Quả nhiên ngươi thật sáng ý. Được, ta và ngươi cứ thế mà làm. Đầu tiên là tìm hiểu phần nền ở dưới dòng nước đã. <br> <br>- Lão tiền bối chớ vội, kẻo lại thất vọng. <br> <br>Lão Cung chủ kinh ngạc: <br> <br>- Sao ngươi lại nói vậy? <br> <br>Quan Vân Sơn giải thích: <br> <br>- Có lẽ ở bên đó cũng như ở bên này. Nếu dưới dòng nước có biểu hiện khác lạ như là đất mềm chẳng hạn, vãn bối tin chắc lão tiền bối có lẽ phát hiện từ lâu và đã thoát bằng cách khai thông lối đi phía dưới chân vách đá, đằng này lão tiền bối còn bị giam hãm. <br> <br>Chứng tỏ ở dưới dòng nước đã sẵn có những biểu hiện cho thấy phía dưới chỉ là nền đá. <br> <br>Chúng ta cần phải thử theo cách thứ nhất. Nhân đó, hy vọng sẽ khám phá hư thực và giúp đỡ tiền bối dễ dàng hơn trong việc thoát thân. Lão tiền bối nghĩ như thế nào? <br> <br>Lão sững sờ và len lén đưa mắt nhìn Huyền Vũ đạo trưởng: <br> <br>- Hắn quá thông tuệ và nghĩ suy chuyện gì cũng thấu đáo thế này sao? <br> <br>Lão đạo Huyền Vũ gượng cười: <br> <br>- Đó là tư chất thường thấy ở Quan Vân Tú. Chỉ tiếc ở lão Cung chủ chẳng lấy một cơ hội để cùng Quan Vân Tú hội diện. <br> <br>Lão Cung chủ lầm bầm: <br> <br>- Thì nếu hắn đúng là Quan Vân Sơn, cốt nhục của Quan Vân Tú, hội diện hắn có khác nào hội diện thân phụ hắn? <br> <br>Miệng tuy nói, nhưng tay vẫn tẩn mẩn làm việc. Một lúc sau, lão đã có một đoạn dây rừng dài với một đầu buộc theo một đoạn trúc nhỏ. Lão lên tiếng nhắc nhở Quan Vân Sơn: <br> <br>- Nếu dòng nước không có vật cản... Hừ! Ta sắp vận lực ném về phía ngươi một vật gọi là Giao Long Ô Tiêu. Ngươi đừng để vật đó phải bị phá hủy đấy. Ta ném đây. <br> <br>Dứt lời, lão đút đoạn trúc nhỏ vào chân vách đá, nơi có dòng nước âm ỉ chảy ra ngoài. <br> <br>Sau đó, vận lực búng mạnh làm cho đoạn trúc lao đi, mang theo đoạn dây rừng đã được lão buộc vào đoạn trúc. <br> <br>Cạch. <br> <br>Đoạn trúc lao đi chỉ lôi đoạn dây rừng một đoạn ngắn rồi dừng lại. Lão phá cười: <br> <br>- Cách của ngươi không xong rồi tiểu tử. Dòng nước không những không chảy thẳng mà chừng như còn gặp một vách đá khác ngăn lại. Đành phải bắt đầu việc phá vỡ vách đá thôi. <br> <br>Đạo trưởng Huyền Vũ cũng bảo: <br> <br>- Nếu phải dùng lực phá vỡ vách đá, Thiếu bang chủ cho hỏi, nội lực của Thiếu bang chủ độ bao nhiêu năm công phu tu vi? <br> <br>Thay vì đáp, Quan Vân Sơn hỏi ngược lại: <br> <br>- Theo tiếng động vừa phát ra, lão tiền bối và sư tổ đoán xem vật đã ngăn cản Giao Long Ô Tiêu có độ dày là bao nhiêu? <br> <br>Lão Cung chủ hết cả nhẫn nại: <br> <br>- Đến lúc này mà ngươi còn muốn thực hiện cách thức vô dụng của ngươi ư? <br> <br>Quan Vân Sơn vẫn nói theo ý riêng: <br> <br>- Tiếng động lúc nãy nghe rất thanh, chứng tỏ đó nếu là đá thì cũng không phải là quá dày. Lão tiền bối xin chớ nản lòng, hãy thực hiện lại. Nhưng lần này nên dồn lực vào Giao Long Ô Tiêu, giúp vật đó dễ xuyên thủ vật cản. <br> <br>Lão chép miệng: <br> <br>- Được rồi. Ta thử nghe theo ngươi một lần nữa vậy. Ta sẽ dồn chân nguyên vào luôn đoạn dây rừng, biến thành một khối Giao Long Ô Tiêu, hy vọng sẽ xuyên thủng nếu vật cản không quá dầy như ngươi vừa đoán. <br> <br>Lão làm như thế thật. Bằng cách cầm lấy đoạn dây rừng và truyền nội lực vào, lão làm cho đoạn dây rừng vốn mềm mại vụt trở nên cứng như kim thiết. Sau đó đẩy mạnh vào trong, tác động đến đoạn trúc và làm cho đoạn trúc gõ mạnh vào vật cản. <br> <br>Cạch... Cạch... Cạch... <br> <br>Quan Vân Sơn khích lệ lão Cung chủ: <br> <br>- Có lẽ vật cản đang bị công phá vỡ đi dần. Lão tiền bối đừng dừng lại, hãy cố thêm một lúc nữa. <br> <br>Kể cả đạo trưởng Huyền Vũ cũng nôn nao trông chờ kết quả: <br> <br>- Hỗn Nguyên công của lão Cung chủ quả đã đạt mức thượng thừa, có thể chỉ dùng hóa thạch, hoặc ngược lại biến nhu thành cương. Hy vọng lần này sẽ có kết quả. <br> <br>Lão Cung chủ nhờ nghe thế nên cố duy trì tiếp hành vi này. <br> <br>Tiếng của Giao Long Ô Tiêu vẫn gõ vào vật cứng vang lên. <br> <br>Cạch... Cạch... <br> <br>Và... <br> <br>Soạt... <br> <br>Lão Cung chủ bật quát: <br> <br>- Thủng rồi. Tiểu tử! Ngươi cẩn trọng đó. Đừng để Giao Long Ô Tiêu... <br> <br>Quan Vân Sơn cười vang: <br> <br>- Vãn bối kịp nắm giữ vật đó rồi. Phiền lão tiền bối thu hồi chân lực cho. Vì chính nội lực của tiền bối đang làm cho vãn bối bị chấn động đây. <br> <br>Lão thu kình và lẩm bẩm: <br> <br>- Không lẽ tiểu tử có nội lực xấp xỉ một trăm năm? Đến tay ta cũng bị tê rần vì chạm phải nội lực của hắn. Đúng là kỳ quái. <br> <br>Đang lẩm bẩm lão chợt nghe Quan Vân Sơn bật reo: <br> <br>- Dưới dòng nước quả nhiên là đất mềm. Bất quá chỉ có ở hai đầu là có hai khối đá chặn lại. Lão tiền bối hãy cùng vãn bối thử khai thông nào. <br> <br>Liền sau đó nghe tiếng Quan Vân Sơn ở phía bên kia vận kình nện vào phần chân của vách đá. <br> <br>Bung... Bung... <br> <br>Lão cũng làm theo. <br> <br>Bung... Bung... <br> <br>Chân của vách đá vỡ dần, để lộ phần bên dưới quả nhiên là một tảng đá to độ hai người ôm. Lão Cung chủ mừng rỡ, tiếp tục khai thông địa đạo. <br> <br>Bung... Bung... <br> <br>Được một lúc, tảng đá to đã bị lão vận lực chấn vỡ thành nhiều mảnh. Lão nhấc từng mảng lên và ném đi, để thấy rằng sau tảng đá chỉ là một lớp đất mềm và nông nước. <br> <br>Cùng lúc này, lão nhìn thấy lớp đất mềm như bị khô lại, sau đó vỡ thành từng mảng lớn, rơi xuống chỗ lão đã phá hủy, tảng đá tạo thành một hố sau. <br> <br>Sau cùng, lão thật sự kinh ngạc khi nghe tiếng Quan Vân Sơn reo rõ mồn một: <br> <br>- Lối đi đã được khai thông. Xin thỉnh sư tổ cùng lão Cung chủ quá bộ qua bên này. <br> <br>Mời! <br> <br>Lão chậm rãi chui qua và thật sự kinh tâm phát hiện chiều dài của lối thông có đến một trượng hơn. Lão tặc lưỡi: <br> <br>- Vách đá dày hơn trượng, nếu không sớm phát hiện cách này có lẽ muốn phá vỡ vách đá không phải dễ. <br> <br>Đạo trưởng Huyền Vũ tuy cũng chậm chậm chui theo, nhưng khi lên tiếng lại nói theo ý khác: <br> <br>- Có thể dùng Tam muội chân hỏa để làm khô lớp đất dày và phá tan thành bột thạch, công phu của Thiếu bang chủ thực là cao minh ngoài sức tưởng. <br> <br>Đứng đón họ Ở đầu bên kia là một nhân vật với toàn thân tuyền màu đen, thêm vào đó là những vệt lân quang tạo thành hình ảnh bộ cốt khô đang nhấp nhánh dưới lớp ánh sáng lờ mờ. Lão Cung chủ nhìn thấy thế vụt quát lên: <br> <br>- Lại là Ngũ Liên Giáo các ngươi. Đỡ! <br> <br>Và lão thần tốc bay đến với một chưởng kình thập phần uy lực, quật vào người nọ. <br> <br>Ào... <br> <br>Bóng hắc nhân nọ vụt cười lớn: <br> <br>- Lão tiền bối hãy bình tâm, là vãn bối đây. <br> <br>Tuy nói thế, nhưng sợ lão Cung chủ không kịp thu kình hoặc không muốn thu kình, hắc nhân nọ cũng hất tay xô ra một kình lạnh buốt. <br> <br>Ào... Ầm... <br> <br>Song phương cùng bị chấn lùi như nhau, một kết quả khiến lão Cung chủ biến sắc: <br> <br>- Ta nhận ra thanh âm của ngươi rồi, nhưng bộ Lân Y Giáp Cốt ngươi đang mặc, giải thích như thế nào đây? <br> <br>Quan Vân Sơn kiêng nể nhìn lão Cung chủ. Một lão nhân với niên kỷ tuy đã quá thất tuần nhưng huyết khí vẫn còn phương cương, nội lực còn đang sung mãn: <br> <br>- Vãn bối đã tìm thấy vật này ở Thiên Ma Cổ Động. Nếu không có nó che chở, vãn bối đâu có thể vượt qua Ngũ Liên Phật Đài tẩy cân luyện cốt và gần đây nhất, làm sao thoát khỏi cảnh loạn thạch va đập rất dễ gây tổn thương khi bị Khưu Phúc Nguyên cố tình đẩy vào đây mưu hại? <br> <br>Đạo trưởng Huyền Vũ kinh ngạc: <br> <br>- Thiếu bang chủ đã có cơ duyên tìm thấy và đắc thủ bí kíp Ngũ Liên Phật Đài? <br> <br>Quan Vân Sơn chậm rãi hít vào một hơi thật dài: <br> <br>- Sư tổ! Chuyện này để đồ tôn bẩm báo sau. Điều cần nhất là để đồ tôn giúp sư tổ đả thông những đại mạch đã bị tổn thương. <br> <br>Lão Cung chủ nhìn quanh và bĩu môi: <br> <br>- Ngươi muốn giúp sư tổ ngươi trị thương, ta không cản. Chỉ có điều ngươi phải giúp ta minh bạch hai chuyện trước. <br> <br>Quan Vân Sơn nhìn lão: <br> <br>- Lão tiền bối gấp gì việc đồ bá thiên hạ. Hạn kỳ một năm tuy đã hết, nhưng nếu cần, do là người của giáo phái Toàn Chân, vãn bối nguyện xả thân cùng lão tiền bối lập lại Hội ước Tam chiêu thưở nào. <br> <br>Lão quắc mắt: <br> <br>- Nội lực của ngươi, ta thừa nhận là không kém ta. Nhưng nếu cùng ta lập lại Hội ước Tam chiêu, ta e sở học của ngươi vẫn chưa đủ. <br> <br>Quan Vân Sơn cũng tỏ ra cao ngạo không kém: <br> <br>- Có thật như thế không, nếu vãn bối ngoài sở học Toàn Chân, còn có Âm Dương Nhị công do Âm Dương Nhị Tiên lưu truyền di học. Đó là chưa nói đến tuyệt học của U Minh Bất Nhật Bất Nguyệt Thần mà vãn bối vừa thấu triệt một phần không nhỏ. <br> <br>Lão đạo Huyền Vũ hoài nghi: <br> <br>- Thiếu bang chủ đã luyện Âm Dương Nhị Công? Thế còn công phu Ngũ Liên Phật Đài thì sao? <br> <br>Lễ độ, Quan Vân Sơn phúc bẩm: <br> <br>- Bí kíp Ngũ Liên chắc chắn đã lọt vào tay Kiều Mộng Phi, Triển Huy Thành và Khưu Phúc Nguyên. Đồ tôn chỉ nhờ may mới hưởng dụng phần Tẩy Cân Luyện Cốt từ Ngũ Liên Phật Đài, có lẽ Kiều Mộng Phi không biết nên bỏ qua. <br> <br>Trong khi Quan Vân Sơn cùng lão đạo Huyền Vũ đối đáp, có lẽ lão Cung chủ đã nghĩ lại, cho nên ngay khi Quan Vân Sơn dứt lời, lão lên tiếng: <br> <br>- Chuyện xưng bá võ lâm tạm thời ta không nhắc đến. Có lẽ ngươi thừa hiểu ta muốn mau chóng thoát đi là ý gì? <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Nếu lão tiền bối muốn tìm lệnh điệt Uyển Uyển và thanh lý môn hộ. Được, vãn bối nguyện chỉ cho lão tiền bối cách thoát khỏi chốn U Minh này. <br> <br>Và không chờ nghe lão Cung chủ đáp ứng, Quan Vân Sơn kể luôn cho lão nghe về những gì đã xảy ra cho Công Tôn Uyển Uyển và Đông Điền. <br> <br>Nghe xong, lão phẫn nộ: <br> <br>- Tiền Thôi tạo phản? Xuân Mãn dám mưu hại chủ nhân của ả là Uyển Nhi? Còn ngươi, sau khi thoát chết ở Thiên Ma Cổ Động, cớ sao ngươi không truy tìm ngay Uyển Nhi? <br> <br>Liệu ngươi có đoán chắc Uyển Nhi còn sống hay đã chết? <br> <br>Quan Vân Sơn gượng cười: <br> <br>- Sao lão tiền bối biết vãn bối không tìm? Chỉ tiếc tung tích cả hai vẫn cứ mờ mịt, cho dù vãn bối đoán chắc họ vẫn an toàn, như bản thân vãn bối đã an toàn khi bị dòng nước hung hãn cuốn đi. <br> <br>Đạo trưởng Huyền Vũ xen vào: <br> <br>- Dù sao lệnh điệt cũng tinh thông thủy tánh. Đến như Thiếu bang chủ còn thoát thì lẽ nào lệnh điệt lại lâm nguy? <br> <br>Lão Cung chủ nôn nao: <br> <br>- Vậy Uyển Nhi và Đông Điền hiện ra sao? Ngươi bảo ngươi đi tìm, sao không phát hiện tung tích cả hai? <br> <br>Quan Vân Sơn lắc đầu: <br> <br>- Một là họ cần dưỡng thương nên cố tình tìm chỗ ẩn thân, khiến vãn bối do không còn mang bộ mặt Âm Dương Quái Diện nữa nên cho dù họ có nhìn thấy cũng đâu dám lộ diện. <br> <br>Thứ hai, cũng có thể... <br> <br>Lão Cung chủ động tâm, ngắt lời Quan Vân Sơn: <br> <br>- Có lẽ chúng đã bị Triển Huy Thành bắt giữ, ngươi nghĩ như thế chứ gì? <br> <br>Quan Vân Sơn nhè nhẹ gật đầu: <br> <br>- Đó là nguyên do khiến vãn bối dù biết Khưu Phúc Linh man trá giở trò, nhưng vãn bối làm như không biết, với hy vọng sẽ tìm hiểu ít nhiều về tung tích của Uyển Uyển, nếu thực sự nàng đã rơi vào tay Triển Huy Thành. <br> <br>Lão nhè nhẹ gật đầu: <br> <br>- Ta không trách ngươi nữa đâu. Nhưng sẽ tốt hơn, nếu bây giờ ngươi chỉ cho ta lối thoát thân. <br> <br>Quan Vân Sơn bảo: <br> <br>- U Minh động của U Minh Bất Nhật Bất Nguyệt Thần được kiến tạo theo Âm Dương Ngũ Hành. Do Âm phản Dương thuận nên lão tiền bối nếu tinh thông Kỳ môn thuật sẽ dễ dàng tự thoát đi. <br> <br>Lão nhìn sững Quan Vân Sơn: <br> <br>- Ngươi cũng cao minh về trận đồ? Tốt, ta sẽ ghi nhận điều này. Còn bây giờ... Hừ! <br> <br>Cáo biệt. <br> <br>Vút... <br> <br>Nhìn lão bỏ đi với tâm trạng quá khẩn trương, đạo trưởng Huyền Vũ chợt bảo Quan Vân Sơn: <br> <br>- Lão chỉ là người hiếu thắng chứ tâm địa không độc ác. Nếu sau này có dịp, Thiếu bang chủ tỏ ra rộng lượng với lão, càng tránh giao đấu với lão càng tốt, kẻo chạm vào tánh đố kỵ của lão, người không chấp nhận thất bại. <br> <br>Quan Vân Sơn mỉm cười và cúi đầu: <br> <br>- Đồ tôn xin nghe lời sư tổ dạy. Còn bây giờ, sư tổ cho phép đồ tôn dùng nội lực giúp sư tổ khôi phục chân nguyên? <br> <br>Lão đạo Huyền Vũ cảm khái thở dài: <br> <br>- Thiếu bang chủ là người trung hậu, xứng đáng là hậu nhân của Bang chủ Tứ Hải Bang uy danh trùm vũ nội. Hà...