Chương 29: Thái thế nhân tình
<br><br>Chương 29: Thái thế nhân tình<br><br><br>Mọi người đang tiến dần vào Thánh địa, chỉ còn lão Tam và lão Đại là vẫn đứng bên ngoài cùng chờ với Quan Vân Sơn. <br> <br>Khi đã đến lúc, lão Đại chợt trầm giọng bảo Quan Vân Sơn: <br> <br>- Có thể thu bảo kiếm về được rồi. <br> <br>Quan Vân Sơn liền rút Tùng Văn bảo kiếm ra khỏi vách đá và lại nghe lão Đại bảo: <br> <br>- Có thể giao bảo kiếm cho ta xem lại? <br> <br>Quan Vân Sơn trao cho lão: <br> <br>- Đúng rồi. Lão cũng nên xem lại. Hy vọng bảo kiếm không bị hư hỏng qua lần tại hạ dùng quá lực mới rồi. <br> <br>Tuy nhiên lão Đại không hề xem xét gì thanh kiếm như đã bảo. Trái lại, lão vỗ vai lão Tam: <br> <br>- Lão Tam còn nhớ rõ thời gian chứ? <br> <br>Lão Tam gật đầu: <br> <br>- Lão Đại yên tâm. Ta đâu dễ quên. <br> <br>Quan Vân Sơn kinh ngạc: <br> <br>- Thời gian gì? <br> <br>Lão Đại mỉm cười: <br> <br>- Bọn ta cũng đôi ba lần mục kích cảnh Bang chủ tiến vào thánh địa, vì thế cũng ghi nhớ khoảng bao lâu sau bí đạo sẽ tự khép lại, nếu tính từ lúc bảo kiếm Tùng Văn đã thu về. <br> <br>Quan Vân Sơn gật gù: <br> <br>- Nhưng cần gì phải thế? Sao chúng ta không tiến vào ngay? Trừ phi nhị vị còn đợi chờ điều gì đó. <br> <br>Lão Tam tỏ ra nôn nóng qua cái gật đầu. <br> <br>Nhưng lão chưa kịp nói câu gì kèm theo cái gật đầu thì tất cả cùng nghe thanh âm của Thường Đại Thành và Khưu Phúc Linh từ phía sau xa xa vang đến. Họ Thường thì gọi: <br> <br>- Sơn nhi! Quan Vân Tú là kẻ thù của phụ tử chúng ta. Sơn nhi đừng để bọn chúng tiến vào Thánh địa trước chúng ta. <br> <br>Câu nói của Khưu Phúc Linh thì tỏ ra khẩn trương hơn: <br> <br>- Nhị đệ! Đại ca đã nghe phụ thân giải thích rồi. Nhị đệ hãy mau ngăn bọn chúng lại. <br> <br>Chớ để tuyệt học trong Thánh địa lọt vào tay bọn chúng. <br> <br>Hai câu nói liên tiếp này nếu chưa thể làm Quan Vân Sơn giật mình, thì câu nói kế tiếp của lão Đại vang ngay bên cạnh đã làm Quan Vân Sơn hoàn toàn bàng hoàng: <br> <br>- Ngươi rõ rồi chứ? Đó là điều bọn ta đang chờ đợi, để minh bạch ngươi là thù nhân hay là Thiếu bang chủ thật sự của bọn ta. Và vì đã minh bạch, tiểu tử, vĩnh biệt ngươi. Chạy! <br> <br>Một vật sắc nhọn bỗng đâm vào người Quan Vân Sơn. <br> <br>Quay người lại thật nhanh, Quan Vân Sơn bàng hoàng nhìn lão Đại đang thản nhiên thu kiếm về sau khi đã lén hành thích chàng. Còn lão Tam thì ba chân bốn cẳng lao người qua bí đạo, đúng lúc bí đạo đột ngột khép lại. <br> <br>Vút... <br> <br>Quan Vân Sơn ngây người nhìn cảnh này, không biết khắp thân đang dần dần nhuộm huyết. <br> <br>Bí đạo khép lại hoàn toàn và họ Thường cùng Khưu Phúc Linh xuất hiện quá muộn: <br> <br>- Sao ngươi không ngăn chúng lại? <br> <br>- Nhị đệ.. Ôi! Nhị đệ sao bất cẩn thế này? <br> <br>Quan Vân Sơn cảm thấy toàn thân váng vất, mắt hoa đầu choáng, nhưng vẫn cố gượng thét lên bi phẫn: <br> <br>- Đừng gọi ta như vậy. Ta không phải là cốt nhục của lão. Và dù có đi nữa, ta cũng không chấp nhận những hành vi, những âm mưu đê tiện của lão. Lão đi đi! <br> <br>Thường Đại Thành phẫn nộ, quật một kình vào Quan Vân Sơn: <br> <br>- Súc sinh muốn chết! <br> <br>Ào... <br> <br>Quan Vân Sơn trợn to hai mắt rực lửa nhìn lão không hề nao núng, cho dù chưởng của lão đang ập đến. <br> <br>Chợt... <br> <br>Ầm... <br> <br>Một ngọn kình từ đâu xuất hiện, đỡ ngay vào chưởng của Thường Đại Thành. Tuy vậy chấn kình do ở quá gần nên cũng làm Quan Vân Sơn lảo đảo chực khuỵu xuống. <br> <br>Bỗng... <br> <br>Vút... <br> <br>Một bóng nhân ảnh lao qua, sớt ngang Quan Vân Sơn và nhấc mang đi, trước sự ngạc nhiên mơ hồ của Quan Vân Sơn và trước cả ánh mắt ngỡ ngàng của họ Thường, cũng như của Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Ai? <br> <br>- Kẻ nào? <br> <br>Không một thanh âm nào hồi đáp cả, vì bóng nhân ảnh nọ đã thần tốc đưa Quan Vân Sơn đi xa dần. <br> <br>Vút... <br> <br>Đạo trưởng Huyền Vũ nghiêm mặt lẫn nghiêm giọng: <br> <br>- Vô lượng thọ phật. Đừng bảo đây là hành vi vì đại nghĩa diệt thân nên làm, đồ tôn không thể làm khác, mà sư tổ còn muốn đồ tôn phải thật sự minh bạch. Đó là đồ tôn vị tất đã là cốt nhục của họ Thường như thoạt nghe ai cũng tưởng là thật. <br> <br>Quan Vân Sơn vẫn cứ nhắm mắt tọa công điều dưỡng, vờ như không hề nghe những gì Huyền Vũ sư tổ đang cố nói, cố thuyết phục. <br> <br>Vì biết rõ Quan Vân Sơn đang giả vờ, nên đạo trưởng Huyền Vũ vẫn thản nhiên tiếp tục lên tiếng: <br> <br>- Vẫn thường nói chỉ có hổ phụ mới sinh hổ tử, vì thế chỉ có người thông minh tột đỉnh như Quan Vân Tú mới có thể để lại cho hậu thế một Quan Vân Sơn tột đỉnh thông minh. <br> <br>Bằng chứng là một mình đồ tôn đã kiêm thông võ học của nhiều võ phái cùng lúc, trong đó có không ít công phu do đồ tôn nhờ thông tuệ đã tự một mình thấu triệt. Đó là điều chẳng phải ai cũng dễ dàng có được. <br> <br>Phát hiện ở diện mạo Quan Vân Sơn có một ít dao động, đạo trưởng Huyền Vũ nói tiếp: <br> <br>- Vô lượng thọ phật. Còn nữa, vì nhờ tấm lòng nhân hậu của đồ tôn nên công phu của sư tổ hầu như đã khôi phục hoàn toàn và sư tổ quyết định lẻn bám theo đồ tôn. Rồi với những gì được mục kích, sư tổ hiểu lòng nhân của đồ tôn là không hề giả dối, khác với Khưu Phúc Linh ở chỗ lòng nhân của y là có mưu đồ. Và càng khác với Tư Đồ Khải - Thường Đại Thành không hề biết đến chữ nhân. Từ đó sư tổ có thể quyết chắc một điều đồ tôn không thể là cốt nhục của Thường Đại Thành hay Kiều Mộng Phi. <br> <br>Quan Vân Sơn mở mắt ra: <br> <br>- Nhưng làm sao để minh chứng điều đó, sư tổ? Và ai có thể minh chứng cho đồ tôn, ngược lại những gì Thường Đại Thành, Kiều Mộng Phi và nhiều người khác nữa vẫn luôn đề quyết? <br> <br>Đạo trưởng Huyền Vũ thở dài: <br> <br>- Vô lượng thọ phật. Điều gì đến sẽ phải đến và hoàn toàn không có bất kỳ việc gì có thể giữ kín mãi theo thời gian. Điều đáng nói ở đây là liệu đồ tôn có đủ nhẫn nại và có thể tự minh triết không, cho dù sự thật chưa sáng rõ? <br> <br>Quan Vân Sơn cũng thở dài: <br> <br>- Gia phụ đồ tôn vì chết bất minh nên không kịp lưu lại bất kỳ điều gì để gọi là có thể giúp đồ tôn làm sáng tỏ những nghi vấn có liên quan đến lai lịch. Trong khi đó, đồ tôn lại biết một cách xác quyết rằng bản thân gia phụ là người vô sinh. Tóm lại, đồ tôn cũng không là hậu nhân của Quan gia. <br> <br>Đạo trưởng Huyền Vũ cau mặt: <br> <br>- Sư tổ cũng đã nghe đồ tôn nói đến những lời nhận định của sư thái Tuệ Tâm, chưởng môn Nga My phái. Nhưng nếu bảo lệnh tôn vô sinh ư, thì điều gì khiến lệnh tôn cưu mang đồ tôn từ tấm bé? Và điều gì khiến cho đồ tôn có tư chất và tính khí hoàn toàn giống như lệnh tôn Quan Vân Tú thưở nào? Theo sư tổ, trong này nhất định phải có ẩn tình và ẩn tình chỉ sáng tỏ nếu chúng ta chịu nhẫn nại tìm kiếm. <br> <br>Quan Vân Sơn ngơ ngác: <br> <br>- Chúng ta? Ý sư tổ muốn nói... <br> <br>Đạo trưởng Huyền Vũ gật đầu: <br> <br>- Giáo phái Toàn Chân vì luôn có chủ trương ẩn thế, đó là nguyên nhân khiến sư tổ chỉ có thể xuất hiện cứu mạng đồ tôn lúc thật khẩn trương. Và cũng vì thế nên từ nay về sau, sư tổ nguyện đảm nhận thay đồ tôn tìm hiểu mọi ẩn tình này, để đồ tôn có thể tạm thời yên tâm lo đối phó với bao thế lực thù địch vẫn đang gây đại họa cho võ lâm. <br> <br>Quan Vân Sơn bàng hoàng: <br> <br>- Sư tổ thật sự tin đồ tôn là cốt nhục của gia phụ Quan Vân Tú? Hay sư tổ chỉ nói thế để đồ tôn được yên tâm, khi phải vì đại nghĩa diệt thân, thản nhiên có những hành vi đại nghịch bất đạo là đối đầu và khu xử chính hai đấng sinh thành của đồ tôn là Thường Đại Thành và Kiều Mộng Phi. <br> <br>Đạo trưởng Huyền Vũ bỗng nghiêm mặt: <br> <br>- Đấy chính là điều đồ tôn cần hỏi lại bản thân, xem đồ tôn tin bao nhiêu phần vào việc Thường Đại Thành và Kiều Mộng Phi là thân sinh phụ mẫu? Mấy phần? <br> <br>Quan Vân Sơn bị cái nhìn của sư tổ làm cho nao núng: <br> <br>- Đồ tôn... đồ tôn không biết. <br> <br>- Vậy sư tổ hỏi cách khác, giả như vì sự an nguy của toàn thể võ lâm liệu đồ tôn nắm chắc bao nhiêu phần là dám ra tay hạ thủ Kiều Mộng Phi và Thường Đại Thành, bất luận họ là đấng sinh thành hay không? Hãy cân nhắc đi. <br> <br>Quan Vân Sơn xuất hạn mồ hôi trán: <br> <br>- Buộc phải hạ thủ họ ư? <br> <br>- Giả định tình huống phải như thế. <br> <br>Quan Vân Sơn bối rối tận tâm can: <br> <br>- Không cho họ cơ hội hồi đầu hướng thiện ư? <br> <br>- Liệu họ có muốn không, một khi họ đã có và đã nuôi dã tâm này từ suốt hai mươi năm qua và chỉ suýt nữa đã gây cảnh thân bại danh liệt cho hầu hết chưởng môn nhân các phái? <br> <br>Quan Vân Sơn nghe khắp người lạnh toát: <br> <br>- Nếu là vậy, đồ tôn chỉ xin sư tổ ban cho một ân huệ. <br> <br>- Nói đi. <br> <br>Thần chí Quan Vân Sơn suy sụp hoàn toàn: <br> <br>- Ngay bây giờ xin sư tổ chấp thuận cho đồ tôn quy thuận đạo Tam Thanh, nguyện suốt đời là đệ tử trung thành của Toàn Chân giáo phái. <br> <br>- Không được nói nhảm! <br> <br>- Sư tổ! <br> <br>Đạo trưởng Huyền Vũ thở dài: <br> <br>- Đừng bảo là sư tổ không cảm nhận những gì đang giày vò đồ tôn. Nhưng nếu sư tổ thuận, thì có khác nào sư tổ đồng tình và cho phép đồ tôn lẩn tránh trách nhiệm. Không được đâu. <br> <br>Quan Vân Sơn chợt quyết định: <br> <br>- Nếu là vậy, sau khi mọi việc đã hoàn tất thì sao? <br> <br>Đạo trưởng Huyền Vũ mỉm cười: <br> <br>- Như vậy thì khác. Sư tổ rất mãn nguyện, nếu có đồ tôn là người kế thừa mọi di chỉ của bổn phái từ khi sáng lập đến nay. Chỉ sợ sau đó chính đồ tôn lại thay đổi chủ ý, không còn muốn toàn tâm toàn ý hiến thân cho Toàn Chân nữa. <br> <br>Nhìn cái cười của sư tổ, Quan Vân Sơn vỡ lẽ: <br> <br>- Ý sư tổ muốn nói, sư tổ vẫn xác quyết đồ tôn chính là hậu nhân của Quan gia? <br> <br>Huyền Vũ thở ra nhè nhẹ: <br> <br>- Nhân định khó thắng thiên. Sao đồ tôn không cố chờ cho đến lúc mọi việc sáng tỏ? <br> <br>Quan Vân Sơn vươn vai đứng dậy: <br> <br>- Đa tạ sư tổ đã điểm hóa. Đồ tôn thấu hiểu rồi, phàm việc gì cũng thuận theo thiên ý mà làm. <br> <br>Huyền Vũ cũng đứng dậy: <br> <br>- Vết kiếm thương trên người đồ tôn giờ như thế nào rồi? <br> <br>Quan Vân Sơn bẩm: <br> <br>- Nhờ sư tổ tận tâm và nhờ phương dược linh nghiệm của bổn phái, đồ tôn đã khôi phục bảy tám phần. <br> <br>Huyền Vũ gật đầu: <br> <br>- Bây giờ đồ tôn định đi đâu, làm gì trước? <br> <br>Quan Vân Sơn đáp ngay: <br> <br>- Đồ tôn đã biết tin về Công Tôn Uyển Uyển, nội điệt của lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung. Đồ tôn định nhân cơ hội này, khuyên giải phần nào ý tiến chiếm võ lâm Trung Nguyên của Đông Hải Bí Cung. <br> <br>Huyền Vũ lại gật đầu: <br> <br>- Thêm một bằng hữu là giảm bớt một thù nhân. Tốt lắm, đồ tôn cứ theo đó mà hành động, đi đi. <br> <br>Quan Vân Sơn khom người thi lễ: <br> <br>- Đồ tôn xin bái biệt. Và nếu sư tổ cần, trên đường đi đồ tôn sẽ đưa tin cho sư thúc Trùng Quang. <br> <br>Huyền Vũ khoát tay: <br> <br>- Không cần đâu. Trùng Quang là người có tâm cơ cẩn mật, một khi chưa xuất hiện là đang có chuyện gì đó cần dò xét. Đồ tôn cứ lo việc của đồ tôn thì hơn. <br> <br>Quan Vân Sơn cúi chào và bỏ đi. <br> <br>Triển Huy Thành vẫn cười: <br> <br>- Sao Cung chủ trách ngược lại Triển mỗ? Vẫn có câu “nhân với kẻ thù là tự hại với chính mình”, phải chi Cung chủ đừng bao giờ quên câu này, cứ mạnh dạn tiến hành di ý của tiền nhân, chiếm Trung Nguyên và xưng bá thiên hạ, thì Triển mỗ không bao giờ trở mặt, vì đáp ứng nguyện vọng của đa sô thuộc hạ của bổn cung nên đành phải lập mưu giam Cung chủ vào U Minh cốc suốt thời gian qua. <br> <br>Lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung thoáng tái mặt: <br> <br>- Nói như ngươi, toàn thể thuộc hạ bổn cung đã bị ngươi lung lạc? <br> <br>Triển Huy Thành vờ cúi đầu: <br> <br>- Xin Cung chủ lượng thứ. Riêng phần Triển mỗ, Cung chủ dù sao cũng là Cung chủ bổn cung. <br> <br>Lão Cung chủ cười lạt: <br> <br>- Qua thái độ này của ngươi, nếu ta hiểu không sai thì công phu Đông Hải - Hỗn Nguyên của ta vẫn còn được ngươi phần nào khiêng nể? <br> <br>Triển Huy Thành vẫn cúi đầu: <br> <br>- Biết làm sao được nếu đó là sự thật. Tuy vậy, có lẽ Cung chủ nên biết một điều, nếu Cung chủ có công phu Đông Hải và Hỗn Nguyên thì hiện giờ Triển mỗ cũng có Âm Dương Nhị Công do Âm Dương Nhị Tiên lưu lại. Sao Cung chủ không nghĩ lại, cùng Triển mỗ và toàn thể thuộc hạ bổn cung hiệp lực lại, tiếp tục thực hiện di ý của tiền nhân? <br> <br>Lão Cung chủ bật cười: <br> <br>- Ngươi thật lòng vì di ý của tiền nhân, mà mong ta xóa bỏ mọi lỗi lầm của ngươi thế sao, Triển Huy Thành? Nếu là vậy... được, ta chấp thuận. Hạ.. hạ.. <br> <br>Triển Huy Thành ngẩng đầu lên: <br> <br>- Cung chủ chấp thuận? <br> <br>Lão Cung chủ thôi cười: <br> <br>- Phải. Nhưng với một điều kiện. <br> <br>Triển Huy Thành có phần nghi ngại: <br> <br>- Là điều kiện gì, Cung chủ? <br> <br>Lão Cung chủ gằn giọng: <br> <br>- Hãy giao trả cho ta một Uyển Uyển nguyên vẹn. <br> <br>Triển Huy Thành thất sắc: <br> <br>- Uyển Uyển? Cung chủ muốn nói lệnh điệt? Chẳng phải lệnh điệt vẫn đang lưu ngụ Ở bổn cung sao? Lệnh điệt vào Trung Nguyên từ lúc nào? <br> <br>Lão Cung chủ bật cười: <br> <br>- Ngươi giả vờ thật khéo. Chỉ tiếc, ngươi lại không biết một điều... <br> <br>Triển Huy Thành vờ cau mặt: <br> <br>- Điều gì, Cung chủ? <br> <br>Lão Cung chủ đưa tay, điểm điểm vào khoảng không trước mặt Triển Huy Thành: <br> <br>- Vậy là ngươi không biết ta thoát nạn là nhờ Quan Vân Sơn? <br> <br>Triển Huy Thành à dài: <br> <br>- Là Thiếu bang chủ Tứ Hải Bang. Nhưng sao? <br> <br>Lão Cung chủ chợt rít qua khẽ răng: <br> <br>- Còn sao nữa, nếu không phải Quan Vân Sơn cho ta biết rằng ngươi thừa rõ Uyển Uyển vì lo cho ta bị ngươi mưu hại nên đã lẻn vào Trung Nguyên, lập thành Huỳnh Hoa Trang. <br> <br>Đúng không? <br> <br>Triển Huy Thành cứ tiếp tục giả vờ, lần này là giả vờ sửng sốt: <br> <br>- Cung chủ bảo sao? Lệnh điệt đã vào Trung Nguyên và Huỳnh Hoa Trang như Triển mỗ đã từng nghe nói chính là do lệnh điệt lập ra? <br> <br>Lão Cung chủ bật quát: <br> <br>- Thôi đi. Quan Vân Sơn đã cho ta biết tất cả. Ngươi đã cố tình làm sai lời ta, đã vi phạm hiệp ước Tam chiêu bằng cách lén cấu kết Ngũ Liên Giáo sát hại người của Toàn Chân phái. Rồi cũng do chủ ý của ngươi, Tiền Thôi bị Ngũ Liên Giáo thu phục, phản lại Uyển Uyển vào tuyệt lộ. Tất cả là do ngươi, hãy mau giao Uyển Uyển cho ta. <br> <br>Càng nghe lão Cung chủ quát Triển Huy Thành càng giật mình. Và sau cùng khi lão Cung chủ quát xong, Triển Huy Thành cười dài: <br> <br>- Không sai. Nếu Cung chủ đã biết hết thì Triển mỗ không còn giấu làm gì. Đúng vậy, lệnh điệt hiện đang do Triển mỗ quản thúc. Chỉ cần Cung chủ thuận ý, giúp Triển mỗ thu phục võ lâm Trung Nguyên, Cung chủ và lệnh điệt ắt có ngày trùng phùng tái ngộ. Bằng ngược lại, Cung chủ không theo ý mỗ thì đừng trách mỗ đối với lệnh điệt không còn gì để khách sáo. Hạ.. hạ.. <br> <br>Lão Cung chủ bật người lao đến: <br> <br>- Liệu ngươi đủ tư cách ra lệnh cho ta sao? Đỡ! <br> <br>Ào... <br> <br>Triển Huy Thành lập tức rùn bộ và phát chiêu: <br> <br>- Đủ hay không cứ thử thì biết. Xem chiêu! <br> <br>Vù... <br> <br>Ầm... <br> <br>Lão Cung chủ bật cười: <br> <br>- Ngươi vẫn còn kém lắm, chưa phải là đối thủ của ta đâu. Xem đây! Hạ.. hạ.. <br> <br>Ào... <br> <br>Triển Huy Thành sa sầm nét mặt: <br> <br>- Đông Hải tuyệt học ư? Hãy xem Thái Âm công phu của ta. Đỡ! <br> <br>Viụ.. <br> <br>Luồng lãnh khí do Triển Huy Thành thi triển liền bị chưởng công của lão Cung chủ chận đứng hoàn toàn. <br> <br>Ầm... <br> <br>Triển Huy Thành tuy lảo đảo nhưng vẫn phẫn nộ quát: <br> <br>- Hãy xem Thái Dương công phu. <br> <br>Ào... <br> <br>Lão Cung chủ bật người, lao thẳng vào luồng nhiệt khí Thái Dương: <br> <br>- Càn Khôn Hỗn Nguyên chưởng. Đỡ! <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Triển Huy Thành bị chấn kình hất lùi. Lão kinh hãi phải phất tay ra lệnh: <br> <br>- Nếu Công Tôn Đạt ngươi muốn chết, ta cho chết. Lập trận! <br> <br>Vút... Vút... <br> <br>Đã ẩn nấp đâu đó sẵn phía sau Triển Huy Thành, chín nhân vật chợt lao ra và vây kín lão Cung chủ. <br> <br>Lão Cung chủ đưa mắt nhìn và cười ngạo nghễ: <br> <br>- Dùng trận Cửu Cung Thiên La của bổn cung để đối phó với ta nguyên vẫn là Cung chủ. <br> <br>Triển Huy Thành, ngươi xem ra càng lúc càng lú lẫn đi nhiều. Họ là ai vậy, Triển Huy Thành? Sao ngươi không dùng người của bổn cung lại miễn cưỡng dùng những kẻ này như là người của Ngũ Liên Giáo? Hay người của bổn cung chưa thật sự bị ngươi lung lạc? Hạ.. <br> <br>hạ.. <br> <br>Và lão Cung chủ lao vào giữa trận Thiên La Cửu Cung: <br> <br>- Xem cách ta phá trận đây! Hạ.. hạ.. <br> <br>Chợt có tiếng mấy người vừa từ xa chạy đến vừa hô hoán: <br> <br>- Chúng thuộc hạ xin tham kiến Cung chủ! <br> <br>- Triển Huy Thành kia rồi. Quả nhiên lão đã câu kết với Ngũ Liên Giáo. Bấy lâu nay vẫn ẩn thân ở Khưu đạo trang? <br> <br>- Huynh đệ chúng ta trước sau có năm người, vì lầm mưu của lão nên bị Ngũ Liên Giáo sát hại. Xin Cung chủ giúp bọn thuộc hạ báo thù. <br> <br>Nghe thế, lão Cung chủ chợt gầm thét vang dội: <br> <br>- Giết! Giết tất cả! Ạ.. ạ.. <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Ào... Ầm... <br> <br>Sự xuất hiện thêm ba nhân vật nữa khiến Triển Huy Thành thất sắc. Và lão đành bất ngờ ném lên không trung một vật. <br> <br>Bụp... Xòa... <br> <br>Ba nhân vật mới đến tuy có nhìn thấy ngọn hỏa quang đang lóe sáng trên không trung do Triển Huy Thành vừa ném lên tạo ra, nhưng họ vẫn tỏ ra phấn khích: <br> <br>- Lão Triển đang gọi viện binh, ắt bọn Ngũ Liên Giáo sắp đến. <br> <br>- Cứ để chúng đến. Đây sẽ là cơ hội để cho chúng ta báo thù rửa hận. Hạ.. hạ.. <br> <br>- Hãy cho chúng nếm mùi lợi hại. Hạ.. hạ.. <br> <br>Nhưng có một âm thanh chợt vang lên: <br> <br>- Có thật như thế không? Hay tất cả bọn ngươi đều phải mất mạng tại Khưu đạo trang này? Hạ.. hạ.. <br> <br>Tràng cười này làm cho Triển Huy Thành mừng rỡ reo lên: <br> <br>- Khưu Phúc Nguyên! Ngươi sao mãi đến bây giờ mới xuất hiện? Giáo chủ đâu? <br> <br>Trang chủ Khưu đạo trang là Khưu Phúc Nguyên bật cười: <br> <br>- Giết gà cần gì dao mổ trâu, lão thừa biết đây là lúc giáo chủ đang luyện công đến chỗ khẩn yếu, nhưng ta và lão vẫn thừa năng lực đối phó kia mà? Xông lên! Hạ.. hạ.. <br> <br>Và Khưu Phúc Nguyên ung dung tìm đến đối mặt với lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung: <br> <br>- Lão chớ vội ngông cuồng. Hãy xem công phu Ngũ Liên Phật Đài của ta. Đỡ! <br> <br>Ào... <br> <br>Ào... <br> <br>Nhìn Khưu Phúc Nguyên thi triển một loại công phu chia thành bốn đợt kình phong. Đợt sau tiếp lực cho đợt trước, để sau cùng dồn cả vào đợt đầu tiên làm cho đợt kình phong này mang uy lực thật sự lợi hại. Lão Cung chủ bật quát: <br> <br>- Hóa ra đây là công phu xuất xứ từ Tây Vực, đã thất truyền từ thời Thiên Ma Cổ Tăng bị U Minh Bất Nhật Bất Nguyệt Thần hạ thủ. Bổn Cung chủ lẽ nào lại sợ? Đỡ! <br> <br>Ào... Ầm... <br> <br>Vù... Ầm... <br> <br>Khưu Phúc Nguyên đanh giọng: <br> <br>- Hỗn Nguyên Công quả danh bất hư truyền. Nhưng công phu Ngũ Liên Phật Đài đâu phải chỉ có bao nhiêu đó? Hồng Đài Đệ Tam Chiêu đây. Đỡ! <br> <br>Ào... <br> <br>Lão Cung chủ định phát chiêu thì nghe Triển Huy Thành cười sằng sặc: <br> <br>- Bọn ta từng là Thiên La Hải Tinh chín người, không may đã chết hết năm chỉ còn lại bốn. Lẽ nào bốn người bọn ta lại trở mặt với nhau, tạo cảnh huynh đệ tương tàn? Hãy nghe ta, hãy dừng lại thì hơn. Hạ. hạ.. <br> <br>Lão Cung chủ liền quay phắt người, lao về phía Triển Huy Thành: <br> <br>- Hóa ra ngươi đã lén học Mê Hồn Đại Pháp trong Đông Hải bí kíp? Ngươi thật sự muốn chết. Đỡ! <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Nhờ đó, ba nhân vật nọ hoàn hồn tỉnh lại: <br> <br>- Cung chủ! Chuyện gì đã xảy ra? <br> <br>- Triển Huy Thành! Ngươi dám giở trò ma mị với bọn ta sao? Đỡ! <br> <br>Ào... <br> <br>Vù... <br> <br>Lúc này Khưu Phúc Nguyên bỗng lén đến phía sau lão Cung chủ: <br> <br>- Nạp mạng! <br> <br>Ào... <br> <br>Lão Cung chủ vội xê bắn người qua một bên và lẹ tay phát xạ một ngọn chỉ kình: <br> <br>- Thiên Đông La Hải chỉ! C... h... ế... t! <br> <br>Viụ.. <br> <br>Khưu Phúc Nguyên hoảng hốt bật lùi: <br> <br>- Thanh Đài Đệ Nhị Chiêu! Đỡ! <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Vù... ầm... <br> <br>Trận loạn chiến giữa Triển Huy Thành và ba nhân vật còn lại trong Thiên La Hải Tinh chín người nhờ đó lại tiếp tục diễn khai và họ thỉnh thoảng được lão Cung chủ ra tay hỗ trợ. <br> <br>Từ nơi ẩn nấp ngay lúc đầu, Quan Vân Sơn nhẹ nhàng lui đi, hoàn toàn yên tâm về sở học thật sự cao minh của lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung. <br> <br>Quan Vân Sơn di chuyển thành một vòng rộng, quyết tìm cách nhập Khưu đạo trang bằng lối sau, là lối trước kia Quan Vân Sơn đã thoát, có Hàn - Nhiệt nhị cốc thập phần nguy hiểm án ngữ. <br> <br>Vút...