Chương 35: Thiên ma công
<br><br>Chương 35: Thiên ma công<br><br><br>Thanh âm của lão Tam vang lên đầy tự tin: <br> <br>- Mau lập đại trận Long Hổ Náo Càn Khôn vây bắt Khưu tiểu tử, báo thù cho Quan bang chủ đã bị thân sinh phụ mẫu y hãm hại. <br> <br>Khưu Phúc Linh càng cười to hơn: <br> <br>- Đừng quá khẩn trương như vậy. Bản nhân có thừa thời gian chờ bọn vô dụng các ngươi lập trận xong. Vì đây sẽ là cơ hội đầu tiên giúp bản nhân tự nhìn rõ uy lực của Thiên Ma Công sẽ là thế nào. Cứ lập trận đi. Hạ.. Hạ.. <br> <br>Quan Vân Sơn nghe Khưu Phúc Linh nói như thế thì càng sợ hãi, vì sự thể đúng như chàng dự đoán, và vô tình chàng làm cho bản thân động cựa. <br> <br>Phát hiện điều này, Đông Điền gọi Công Tôn Uyển Uyển: <br> <br>- Chủ nhân mau lại đây! <br> <br>Ngỡ Đông Điền kêu thêm trợ thủ để tranh giành Quan Vân Sơn, Đoàn Ngũ Hạ bỗng quát: <br> <br>- Mau buông! <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ nhờ đó tình cờ đoạt mất Quan Vân Sơn trên tay Đông Điền. <br> <br>Nhưng tiếng quát của Đoàn Ngũ Hạ vô tình làm cho Khưu Phúc Linh chú tâm. Y tỏ vẻ ngạc nhiên: <br> <br>- Tiểu tử đó bị sao rồi? Ái chà! Hắn thật có diễm phúc, lúc nào cũng có hai, ba mỹ nhân sẵn sàng chết vì hắn. Mà hắn nào có điểm gì hơn ta? <br> <br>Lão Tam chợt quát lớn: <br> <br>- Khưu tiểu tử! Ngươi chết đến nơi rồi mà còn tỏ ra bình thản đến thế sao? Phát động. <br> <br>Đánh! <br> <br>Ào... <br> <br>Vù... <br> <br>Quan Vân Sơn hiểu vậy là đại trận Long Hổ Náo Càn Khôn gì đó đã được lão Tam cho phát động. <br> <br>Thêm sợ hãi, chàng cựa quậy thân mình và lần này chàng có thể phát thoại cho dù hãy còn yếu: <br> <br>- Đoàn cô nương... <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ giật mình: <br> <br>- Quan Thiếu Bang chủ tỉnh lại rồi ư? <br> <br>Chàng cố mở mắt nhưng thất bại, đành thều thào lên tiếng: <br> <br>- Thiên Ma Công của ỵ.. rất lợi hại. Hãy bảo mọi người... tự triệt thoái, đừng cố chuốc họa... vào thân. <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ hoang mang: <br> <br>- Thiếu Bang chủ nói như thế là ý gì? <br> <br>Chợt có tiếng Công Tôn Uyển Uyển xen vào, đủ hiểu nàng kịp chạy đến khi nghe Đông Điền gọi lúc nãy: <br> <br>- Cô nương thật sự chẳng hiểu gì sao? Là đại trận Long Hổ Náo Càn Khôn không thể làm gì Thiên Ma Công. <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ Ôm Quan Vân Sơn nhảy lùi lại: <br> <br>- Bọn ngươi đừng quá cao ngạo. Cứ đề cao mãi tuyệt học thúi tha của Khưu đạo trang các ngươi. Tạ.. <br> <br>Thanh âm của Đoàn Ngũ Hạ bỗng bị một loạt chấn kình vang lên che át. <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Biết rõ đó là tiếng chạm kình của Thiên Ma Công và Long Hổ Náo Càn Khôn trận, Quan Vân Sơn thêm sợ cho bao nhiêu người Tứ Hải Bang, liền gượng kêu lên: <br> <br>- Đoàn cô nương lầm rồi. Tất cả đều là bằng hữu, đừng giằng co cãi vã nhau nữa. <br> <br>Có tay của Đông Điền chạm vào chàng: <br> <br>- Sơn ca! Mọi người đang cần Sơn ca. Mau nói đi, bọn muội làm gì để giúp Sơn ca? <br> <br>Chàng bắt đầu hé mở được hai mắt: <br> <br>- Đây là nơi nào? <br> <br>Uyển Uyển giải thích: <br> <br>- Tư Đồ Khải đã tiến hành xưng bá giang hồ. Theo sư tổ của chàng liệu định vào lúc này chỉ có Khưu Đạo trang là tạm thời đủ an toàn giúp chàng phục hồi thương thế. <br> <br>Đông Điền tiếp lời: <br> <br>- Và khi mọi người đến Khưu đạo trang thì tình cờ phát hiện bên dưới Khưu đạo trang có hai bí đạo ngầm. Một dẫn đến nhị phái Thiếu Lâm, Võ Đang, và một còn lại thì... <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ cướp lời: <br> <br>- Đó là nơi chúng ta đang hiện diện, là một bí đạo có thể dẫn đến Tứ Hải Bang. Quan Bang chủ khi lưu tự trong thánh địa, có ghi rõ là phát hiện bí đạo này, cũng là dã tâm khôn lường của phu phụ Khưu Thúc Nguyên có ý mưu hại Quan bang chủ. <br> <br>Nhưng Quan Vân Sơn lại quan tâm đến điều khác, chàng bảo: <br> <br>- Nếu được, hãy mau gọi mọi người hãy lui vào thánh địa. <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ lắc đầu: <br> <br>- Thánh địa đã bị phá hủy, đó là sự sắp đặt của Quan Bang chủ dành cho Thiếu Bang chủ sau này, hầu tránh mọi sở học lọt vào tay kẻ thù. Và vì không có Thiếu Bang chủ nên Tứ Lão Hộ Nguyên buộc phải quyết định phá hủy thánh địa theo di mệnh của Quan Bang chủ. <br> <br>Chàng bảo: <br> <br>- Vậy thì mau lui vào Khưu đạo trang, chớ để mọi người mất mạng vì Thiên Ma Công của Khưu Phúc Linh. <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ mỉm cười: <br> <br>- Thiếu Bang chủ chớ xem thường những sở học do lệnh tôn lưu lại. Thiếu Bang chủ không nhìn thấy sao? Chẳng phải trận Long Hổ Náo Càn Khôn đang càng lúc càng làm cho Khưu Phúc Linh khốn đốn đó ư? <br> <br>Đông Điền chợt gật đầu: <br> <br>- Phải đó Sơn ca. Trước mắt, mọi người vẫn chưa đến nỗi nào. Sơn ca hãy tự lo cho bản thân thì hơn. <br> <br>Uyển Uyển lên tiếng: <br> <br>- Tình trạng của Sơn ca thật kỳ lạ. Muội đã nhờ y thuật cao minh vẫn không giúp gì cho Sơn ca. Gia nội tổ và sư tổ của Sơn ca cũng đã trút truyền bao chân lực, thế nhưng kết quả vẫn vô ích. Vậy là thế nào? <br> <br>Chàng thở dài: <br> <br>- Bản thân ta từ lâu luôn có hai loại chân nguyên cùng một lúc tồn tại, một dương, một âm. Do nhiều lần bị chưởng thương nhưng chưa có dịp điều trị, để tự bảo toàn tính mạng, ta đã miễn cưỡng cho cả hai loại chân nguyên cùng hộ trì tâm mạch. Vô tình tạo thành vành chân khí lưỡng nghi không thể nào bị phá vỡ. Hãy liệu xem, bọn họ có thể chi trì được bao lâu với Thiên Ma Công của Khưu Phúc Linh. <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ tỏ ra rất tự tin: <br> <br>- Nếu không thể thắng thì chí ít cũng giữ thế quân bình. Thật khó nói mèo nào sẽ cắn miu nào. <br> <br>Nhưng Uyển Uyển cứ lo sợ sau khi lướt nhìn cục diện: <br> <br>- Khưu Phúc Linh như chưa thấu triệt hết công phu Thiên Ma. Y đang vừa đánh vừa lĩnh hội thêm. <br> <br>Đông Điền cũng bảo: <br> <br>- Đó là chưa nói về nội lực. Rất có thể y đã trải qua nhiều lần tử luyện nên nội lực tinh tiến một cách đáng sợ. <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ ngơ ngác: <br> <br>- Tử luyện? Nhị vị nói gì, ta không hiểu? <br> <br>Chàng cố ngồi dậy: <br> <br>- Cô nương không hiểu, nhưng tại hạ hiểu. Vậy thì nhiều lắm chỉ độ nửa thời nữa là đại trận này ắt gặp nguy. Uyển Uyển... <br> <br>Uyển Uyển chạm tay vào chàng: <br> <br>- Sơn ca muốn gì? <br> <br>Chàng nghiêm mặt: <br> <br>- Ở đây chỉ có muội là có nội lực tương đối cao minh, hãy giúp ta xung phá huyệt Linh đài. <br> <br>Uyển Uyển thất kinh: <br> <br>- Xung phá một đại huyệt sẽ biến huyệt đó thành tử huyệt. Sơn ca có lường trước hậu quả chưa? <br> <br>Chàng gật đầu: <br> <br>- Vẫn còn hơn để một lúc nữa bị Khưu Phúc Linh dùng Thiên Ma Công lấy mạng. Muội cứ vận lực sẵn sàng và làm theo ta là được rồi. Còn Đông Điền muội nghe đây... <br> <br>Đông Điền lặng ngồi xuống cạnh chàng, tỏ ý đã sẵn sàng chờ nghe. <br> <br>Chàng cười nhẹ: <br> <br>- Phiền muội công phá huyệt Hồng môn cho ta, muội đừng lo ta mất mạng. Thế nào? <br> <br>Đông Điền tái mặt: <br> <br>- Công phá huyệt Hồng môn là chấn vỡ phần duy nhất bao quanh tâm mạch. Sao Sơn ca cứ đưa ra những đề xuất quá ư nguy hiểm? <br> <br>Chàng lắc đầu: <br> <br>- Tìm sinh lộ giữa muôn vàn tử lộ, đó là cách duy nhất của ta lúc này, nhưng là đạo lý ta lĩnh hội từ Âm Dương Hỗn Mang trận của Cổ Viện Trúc Lâm. <br> <br>Sau cùng, chàng quay qua Đoàn Ngũ Hạ: <br> <br>- Công phu Hoa Sơn thiên về Dương, do tình thế vạn bất đắc dĩ, liệu cô nương có dám giúp tại hạ đả thông tiểu huyệt thận du, dung hòa vành chân khí lưỡng nghi từ nội thể tại hạ thế nào cũng phát tán? <br> <br>Đoàn Ngũ Hạ đỏ mặt: <br> <br>- Tiểu nữ nào dám khướt từ. Sao phải là huyệt thận du? <br> <br>Uyển Uyển cũng nghi nan: <br> <br>- Phải đó Sơn ca. Huyệt thận du đâu phải nữ nhân nào cũng có quyền chạm vào, nhất là giữa thanh thiên bạch nhật? <br> <br>Bỗng có tiếng Khưu Phúc Linh cười ngạo nghễ: <br> <br>- Đã đến lúc bản nhân cho lũ vô dụng các ngươi nếm mùi lợi hại đích thực của Thiên Ma Công. Xem đây! Hạ.. hạ.. <br> <br>Ào... <br> <br>Vù... <br> <br>Lão Tam, lão Đại cùng gầm thét: <br> <br>- Tiểu tử chớ quá ngông cuồng. <br> <br>- Long Tàn Hổ Diệt. Đánh! <br> <br>Ào... Ầm... <br> <br>Vù... Ầm... Ầm... <br> <br>Quan Vân Sơn tái mặt, cố thét: <br> <br>- Đừng chần chừ nữa. Hiệp lực công phá cả ba huyệt mau. <br> <br>Giật mình, Uyển Uyển và Đông Điền cùng áp tay vào linh đài và hồng môn huyệt của Quan Vân Sơn chỉ cần chờ Đoàn Ngũ Hạ chạm vào huyệt thận du của chàng là lập tức họ nhả kình. <br> <br>Thế nhưng, do ngại câu nam nữ hữu biệt, Đoàn Ngũ Hạ mãi vẫn chưa nhích động. <br> <br>Chỉ đến khi mắt của Đoàn Ngũ Hạ vô tình chạm phải ánh mắt khẩn thiết của Quan Vân Sơn, Đoàn Ngũ Hạ mới đủ đởm lược thực hiện hành vi đó. <br> <br>Thấy thế, chàng quát: <br> <br>- Nhả kình. Nào! <br> <br>Bỗng có bóng dáng của Khưu Phúc Linh từ xao lao đến: <br> <br>- Đã muộn rồi. Quan đệ. Hạ.. Hạ.. <br> <br>Đang lúc cố giúp Quan Vân Sơn, sự xuất hiện của Khưu Phúc Linh làm cho cả ba mỹ nhân cùng phân tâm. <br> <br>Đã thế, Khưu Phúc Linh còn bất ngờ phủ chụp một vầng kình vào nhóm Quan Vân Sơn bốn người: <br> <br>- Còn không mau dừng tay ư. Hạ.. Hạ.. <br> <br>Ào... <br> <br>Và... <br> <br>Ầm... <br> <br>Cả ba nàng cùng bị ngã bật về phía hậu. <br> <br>- Hự.. Hự.. Hự.. <br> <br>Trong khi đó, chấn kình làm cho Quan Vân Sơn chao đảo, thổ ra liên tục vài ngụm huyết, nhuộm ướt cả y phục. <br> <br>- Ọe... <br> <br>Khưu Phúc Linh ngang nhiên hiện thân và tiến dần đến chỗ Quan Vân Sơn: <br> <br>- Ta không biết cảm kích ngươi như thế nào đây? Hạ.. hạ.. Nhờ ngươi. Phải, chính là nhờ ngươi nên thay vì ta chỉ có được phần thượng của Ngũ Liên Phật Đài bí kíp thì lại trải qua một lần tử luyện, dẫn đến đắc thành tuyệt học Thiên Ma. Ngươi hãy xem đây thì rõ. <br> <br>Hạ.. hạ.. <br> <br>Soạt. <br> <br>Y tự xé bỏ một phần y phục của y, cố tình cho Quan Vân Sơn nhìn thấy một vết sẹo là vết dao trước kia Quan Vân Sơn dùng ngọn Phi Phụng Hắc tiêu đâm vào y. <br> <br>Y lại cười: <br> <br>- Một vết thương trí mạng khiến ta chết. Nhưng nhờ rơi vào Linh huyệt ở Thiền Viên Trúc Lâm nên ta được phục sinh và vô tình vượt qua một lần tử luyện. Ngươi nói đi, ta phải làm thế nào để tỏ lòng cảm kích của ta cho ngươi đây? Hạ.. hạ.. <br> <br>Quan Vân Sơn vẫn lảo đảo, nhưng cố ngồi lên: <br> <br>- Nhưng ngươi vẫn không thể hơn phụ thân ngươi, hiện đang tự xưng là Thiên Ma Vô Thượng Tư Đồ Khải. Ngươi chưa phải là Thiên hạ đệ nhất nhân. <br> <br>Y bĩu môi: <br> <br>- Ngươi đừng phí công khích nộ và ly gián giữa ta và gia phụ. Mọi chuyện sẽ dễ giải quyết, nếu phụ thân ta biết chỉ một mình ta vẫn thừa hủy diệt Tứ Hải Bang, kể cả sinh mạng của ngươi. <br> <br>Chàng đang cố điều hòa chân nguyên: <br> <br>- Thì phụ thân ngươi cũng một mình thu phục đủ thất đại phái, phụ thân ngươi vẫn cao minh hơn ngươi. <br> <br>Y khinh khỉnh: <br> <br>- Ta giết được ngươi, đấy mới là điều đáng kể. <br> <br>Chàng vờ sợ hãi: <br> <br>- Ngươi giết ta? Là thân huynh thân đệ, ngươi cũng dám ra tay? <br> <br>Y cười: <br> <br>- Sao lại không? Vì ngươi đâu có quan hệ cốt nhục gì với ta, chẳng phải bọn vô dụng Tứ Hải Bang vừa nói đó sao? Hà... hà... <br> <br>Chợt có tiếng lão Tam thều thào vọng đến: <br> <br>- Thiếu Bang chủ xin đừng trách tội bọn lão phu. Đích thực Thiếu bang chủ chính là cốt nhục của Quan Bang chủ. <br> <br>Chàng kinh ngạc: <br> <br>- Tam lão vẫn còn sống sao? <br> <br>Khưu Phúc Linh mỉm cười tự phụ: <br> <br>- Chưa ai chết cả đâu. Vì ta đâu muốn xưng bá với một võ lâm hoàn toàn không có người thần phục. Ngươi chớ quá lo, ta sẽ cho ngươi cơ hội được minh bạch về thân thế, và chính ta cũng muốn biết lão họ Quan đã lừa phụ thân ta như thế nào mà diễn biến cho đến lúc này vẫn chưa ai phát hiện. <br> <br>Cảm nhận đây là cơ hội hi hữu, Quan Vân Sơn lên tiếng gọi lão Tam: <br> <br>- Chuyện xảy ra như thế nào, Tam lão? <br> <br>Giọng lão Tam thều thào vang đến: <br> <br>- Nguyên thủy chỉ vì sở học của Quan bang chủ buộc phải giữ mãi tấm thân đồng nam không được cận kề nữ sắc. Và Quan Bang chủ lập phu nhân chỉ là ngăn hành vi dâm loạn của tỷ muội họ Kiều. Và sau này khi phát hiện Kiều Mộng Phi chợt thất tung, Quan Bang chủ nghi ả tất có mưu đồ bèn bỏ công dò xét. <br> <br>Khưu Phúc Linh vì háo hức muốn nghe nên hỏi: <br> <br>- Kết quả thế nào? <br> <br>Lão Tam hậm hực đáp: <br> <br>- Tuy không dò xét được gì, nhưng Quan Bang chủ tự đoán ra. Do đó, người đành mạo hiểm cùng Quan phu nhân thực hiện chuyện chăn gối phu thê, quyết lưu lại cho Quan gia một hậu nhân đích thực. <br> <br>Quan Vân Sơn thất kinh: <br> <br>- Nghĩa là gia phụ tự bỏ đi công phu thượng thừa? <br> <br>Riêng Khưu Phúc Linh thì tỏ ra thán phục: <br> <br>- Vậy là sau đó đã có sự tráo đổi giữa hai trẻ sơ sinh? Lão họ Quan đã thực hiện cách nào khiến phụ thân ta không hề phát hiện? <br> <br>Lão Tam thở dài: <br> <br>- Kỳ thực đó là một biến cố bi thảm, khiến sau này Quan bang chủ thối chí, mất hết hào khí cang vân. Đó là khi Thường Đại Thành bất thần đưa một đứa bé đến bảo đây là cốt nhục của Quan Bang chủ với mụ họ Kiều, Quan phu nhân tin là thật nên lặng lẽ đưa Thiếu Bang chủ ly khai. <br> <br>Quan Vân Sơn giật mình: <br> <br>- Có chuyện đó sao? <br> <br>Lão Đại bỗng lên tiếng chen vào: <br> <br>- Do mới sinh, lại quá yếu sức lúc Quan Bang chủ tìm thấy phu nhân thì đã muộn. Quan Bang chủ bèn đem di hài Quan phu nhân vào thánh địa, sau đó lưu tự giải thích rõ nguyên ủy. <br> <br>Khưu Phúc Linh cũng phải ngẩn người: <br> <br>- Còn hai đứa bé thì sao? <br> <br>Lão Đại cất giọng khàn khàn cười: <br> <br>- Bảo là đi tìm nhũ mẫu, Quan Bang chủ nhờ đó dễ dàng tráo đổi hai đứa bé. Thiếu Bang chủ thật thì giao cho Thường Đại Thành chăm sóc. Còn Thiếu Bang chủ giả thì giao nhủ mẫu đưa đi. Nghe nói sau này đứa bé đó đã chết. <br> <br>Quan Vân Sơn thở dài: <br> <br>- Phải đến lúc nào gia phụ mới biết Thường Đại Thành là Tư Đồ Khải hóa thân? <br> <br>Lão Tam đáp: <br> <br>- Quan Bang chủ đang thời gian dò xét thì gặp đại họa. Đó là phu phụ Khưu Phúc Nguyên định lẻn vào thánh địa bổn bang qua lốt cải trang một đạo, một tăng. <br> <br>Quan Vân Sơn chợt đứng dậy: <br> <br>- Ta hiểu rồi. Họ đã bất ngờ dùng Thất Nguyên Vô Hình Chi Độc khiến chân nguyên gia phụ bị thất tán. Nhưng trước lúc chết, gia phụ kịp giấu đi bảo vật Tỵ Độc Châu nên ác nhân mãi vẫn không thể khai mở thánh địa. <br> <br>Cử động của Quan Vân Sơn làm cho Khưu Phúc Linh giật mình: <br> <br>- Ngươi đã khôi phục chân nguyên? <br> <br>Quan Vân Sơn bật cười sang sảng: <br> <br>- Ngươi phát giác thì đã muộn rồi. Lại đây, ta muốn lãnh giáo Thiên Ma Công của ngươi. Hạ.. Hạ.. <br> <br>Quan Vân Sơn đang cười bỗng từ từ giảm lại, niềm cao hứng cũng chợt biến mất khi văng vẳng nghe có tiếng người thét gọi: <br> <br>- Quan tiểu tử! Nếu phải là ngươi, hãy mau mau tiếp ứng cho sư tổ ngươi, Quan tiểu tử! <br> <br>Có lẽ cũng nghe được tiếng thét gọi này, đến lượt Khưu Phúc Linh bật cười: <br> <br>- Ngươi hẳn đã đoán biết chuyện gì xảy ra rồi chứ? Toàn Chân giáo phái kể cả Đông Hải Bí Cung đã đến ngày bị diệt vong. Hạ.. Hạ.. <br> <br>Nhưng đôi mắt Quan Vân Sơn vụt lóe lên những tia nhìn đắc thắng khi nghe cũng từ phía xa vang đến nhiều loạt niệm phật hiệu trầm hùng: <br> <br>- Ạ.. dị.. đà... phật...! Ạ.. dị.. đà... phật...!