Chương 5: Thảm biến toàn chân
<br><br>Chương 5: Thảm biến toàn chân<br><br><br>Khưu Phúc Linh cười nụ khi nghe Quan Vân Sơn hỏi: <br> <br>- Khưu huynh lưu lại hình như không phải chỉ vì muốn an táng cho những người đã chết? <br> <br>Và Khưu Phúc Linh gật đầu: <br> <br>- Lúc phát hiện tả thủ của họ đều nắm lại, dường như Thiếu Bang chủ có động tâm? <br> <br>Quan Vân Sơn thở dài: <br> <br>- Người có tâm cơ như Khưu huynh khiến tại hạ càng lúc càng khâm phục. Quả là có chuyện này, vì lúc chết gia phụ cũng có biểu hiện nắm chặt lòng bàn tay. <br> <br>Họ Khưu giật mình: <br> <br>- Vậy ở lòng bàn tay của lệnh tôn có viết chữ gì? <br> <br>Quan Vân Sơn lắc đầu: <br> <br>- Không phải là chữ, mà là vật này. <br> <br>Quan Vân Sơn đưa cho Khưu Phúc Linh xem một vật có hình thù tợ như một mũi phi tiêu với phần đầu nhọn và phần đuôi có nạm một hạt châu màu xanh biếc. <br> <br>Khưu Phúc Linh nhìn mãi vẫn không biết vật đó có ý nghĩa gì: <br> <br>- Phải chăng đây là vật đã làm lệnh tôn thảm tử? <br> <br>Quan Vân Sơn thu cất vật đó vào trong người: <br> <br>- Chính bảo kiếm Tùng Văn là hung khí lấy mạng gia phụ. Và nếu Khưu huynh vẫn không nhìn ra vật này, liệu tại hạ có thể hiểu cả gia phụ lẫn năm đạo nhân này đều do một hung thủ sát hại? <br> <br>Khưu Phúc Linh một lần nữa giật mình: <br> <br>- Đó là Thiếu Bang chủ nhận định qua biểu hiện những lòng bàn tay nắm lại? <br> <br>- Không sai. Điều này cho thấy những người đã chết không chỉ vì muốn giấu kín những gì họ cho là cần phải phơi bày, mà họ còn bị công phu hoặc thủ đoạn của hung thủ làm cho bàn tay tả chợt co rút. <br> <br>Khưu Phúc Linh chợt nhìn dò xét Quan Vân Sơn: <br> <br>- Sao lúc nãy Thiếu Bang chủ không nói cho mọi người cùng biết về nhận định này? <br> <br>Quan Vân Sơn lo ngại: <br> <br>- Tại hạ rất muốn nói, nhưng chỉ ngại mọi người không tin. <br> <br>- Tại sao? <br> <br>Quan Vân Sơn đáp: <br> <br>- Vì hai nhân vật cuối cùng được diện kiến gia phụ là một đạo nhân Võ Đang và một tăng nhân Thiếu Lâm phái. <br> <br>- Úy! Có chuyện này sao? Và vì thế Thiếu Bang chủ muốn lưu lại để tìm hiểu thêm về cái chết của năm đạo nhân này? <br> <br>Quan Vân Sơn cười thần bí: <br> <br>- Còn vì một nguyên nhân khác nữa. Nhưng chuyện đó cứ để sau, còn bây giờ chúng ta nên an táng họ thì hơn. <br> <br>Cũng bắt đầu thán phục những nhận định chỉ có ở những người thông tuệ như Quan Vân Sơn, Khưu Phúc Linh đành im lặng, cùng Quan Vân Sơn lo an táng cho năm đạo nhân nọ. <br> <br>Được một lúc, khi chuyện đã sắp hoàn tất, Quan Vân Sơn bỗng lên tiếng: <br> <br>- Là loại công phu nào có thể một chưởng chấn đứt toàn bộ kinh mạch của họ như thế? <br> <br>Khưu Phúc Linh tỏ ra vẫn đang ngẫm nghĩ về điều đó nên đáp: <br> <br>- Chỉ có công phu được thi triển từ những nhân vật thuộc hàng nội gia cao thủ mới thu được kết quả này. Trong đó có thể kể Hàng Ma Phục Nguyên, tâm pháp thượng thừa của Thiếu Lâm, Vô Cực Chân Khí của Võ Đang, hoặc Tiên Thiên Khí Công của chính giáo phái Toàn Chân. <br> <br>Quan Vân Sơn khựng người lại: <br> <br>- Như vậy phải chăng Khưu huynh cũng tán thành rằng hung thủ chỉ có thể là người của Võ Đang hoặc Thiếu Lâm nhị đại phái? <br> <br>Không hề lúng túng, Khưu Phúc Linh đáp: <br> <br>- Võ học vốn mênh mông, không biết đâu là bến bờ. Thiếu Bang chủ đừng quên đây vẫn là U Minh cốc và mọi việc đều có thể liên quan đến Ngũ Liên Giáo. <br> <br>Đắp nắm đất cuối cùng vào nấm mộ sau cùng, Quan Vân Sơn trầm ngâm: <br> <br>- Nếu là vậy, cần phải tìm hiểu minh bạch sở học của Ngũ Liên Giáo, trước khi đề quyết hung thủ có là người của nhị đại phái Thiếu Lâm hoặc Võ Đang hay không? <br> <br>Khưu Phúc Linh xoa tay đứng dậy: <br> <br>- Khưu mỗ không vì bản thân có liên quan đến Võ Đang mới nói câu này. Vì kỳ thực, chính nhị đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang rõ ràng cũng bị lâm vào vũng nước xoáy nhưng vẫn chưa biết do ai gây ra. Phải chi có người nào đó nói cho chúng ta biết thì hay biết mấy. <br> <br>Quan Vân Sơn vụt nghiêm giọng: <br> <br>- Muốn như thế nào có gì là khó? Khưu huynh thử nhìn xem. <br> <br>Và Quan Vân Sơn đưa tay chỉ tít trên cao, về phía thượng nguồn của dòng suối. <br> <br>Kinh ngạc, Khưu Phúc Linh vừa nhìn vừa kêu: <br> <br>- Có người ẩn trên đó? Thiếu Bang chủ phát hiện từ lúc nào? <br> <br>Quan Vân Sơn bắt đầu tìm lối leo lên trên: <br> <br>- Đó là nguyên nhân khiến tại hạ tự ý lưu lại. Khưu huynh sao vẫn chưa leo lên? <br> <br>Khưu Phúc Linh ngơ ngác nhìn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Sao? Thiếu Bang chủ không vận dụng khinh thân pháp để leo lên cho nhanh? <br> <br>Quan Vân Sơn cười gượng: <br> <br>- Tại hạ tuy rất muốn, nhưng biết làm thế nào, nếu công phu của tại hạ có hạn. <br> <br>Khưu Phúc Linh càng thêm ngơ ngác: <br> <br>- Là Thiếu Bang chủ một đại bang Tứ Hải, lẽ nào... <br> <br>Quan Vân Sơn thở dài và chỉ suýt nữa để tụt tay rơi xuống: <br> <br>- Mọi người gọi gia phụ như thế nào, Khưu huynh quên rồi sao? Tại hạ chỉ được luyện một ít công phu để phòng thân, thật không bõ làm trò cười cho Khưu huynh. <br> <br>Khưu Phúc Linh tung người lao lên và ung dung giúp Quan Vân Sơn cùng tiến lên cao: <br> <br>- Hóa ra việc sát phụ để đoạt cương quyền do những nhân vật Tứ Hải Bang đề quyết đấy là mưu đồ của Thiếu Bang chủ chỉ là những lời vô căn cứ? <br> <br>Quan Vân Sơn hậm hực: <br> <br>- Đã có kẻ chủ mưu gây ra việc này. Vì thế, đây là lần đầu tiên tại hạ có quyết tâm phải luyện cho được một thân võ học hơn người, hầu báo thù cho gia phụ. <br> <br>Câu chuyện có lẽ sẽ cứ tiếp tục, nếu như cả hai không lên đến nơi mà họ từng nghĩ là có người ẩn nấp. Và họ hoàn toàn ngỡ ngàng khi phát hiện đó chỉ là thi thể của đạo nhân thứ sáu cũng là người vận đạo bào Toàn Chân phái. <br> <br>Vừa nhìn thấy Khưu Phúc Linh lập tức có nhận định: <br> <br>- Phái Toàn Chân đời nào cũng chỉ thu nhận đủ bảy truyền nhân rồi thôi. Nếu đã có người thứ sáu tất phải có thêm người thứ bảy cũng bị sát hại. Thiếu Bang chủ hãy tạm lưu lại đây và chờ, Khưu mỗ cần phải tìm khắp lượt. <br> <br>Và ngay khi dứt lời Khưu Phúc Linh đã lập tức bỏ đi, không kịp nhìn thấy điều mà Quan Vân Sơn cũng vừa vặn nhìn thấy. Đó là những đầu ngón tay của đạo nhân đột nhiên khẽ nhích động. <br> <br>Sợ đã nhìn lầm, Quan Vân Sơn phục người cạnh thi thể và nhẹ nhàng lật ngửa thi thể lên. <br> <br>Giữa một diện mạo đã tái nhợt của thi thể, đôi môi cũng nhợt nhạt chợt máy động: <br> <br>- Mọi người hãy... đề phòng... chất độc... <br> <br>Bàng hoàng, đôi tay đang chạm vào đạo nhân của Quan Vân Sơn chợt rụt lại ngay, khi nghe nói đến chất độc. <br> <br>Cử chỉ của Quan Vân Sơn làm cho thân hình đạo nhân chỉ mới được lật lên giữa chừng phải lăn ngược lại vị trí ban đầu. Đó là một cử động quá mạnh đối với người đáng lẽ đã chết và đang tiến trình hồi sinh, làm cho đạo nhân phải buột miệng kêu lên: <br> <br>- Ôi chao... <br> <br>Biết bản thân đã sơ xuất làm cho đạo nhân đau theo phản ứng. Quan Vân Sơn quên mất chuyện chất độc, vội đưa tay đỡ lấy đạo nhân lần thứ hai và giúp đạo nhân nằm ngửa mặt lên hoàn toàn. <br> <br>Ở lần này, không những chỉ có đôi môi của đạo nhân máy động, mà đôi mắt cũng hấp háy một lúc rồi mở hẳn ra. <br> <br>Có thể hiểu đạo nhân vậy là không chết nữa, Quan Vân Sơn mừng rỡ: <br> <br>- Cung hỉ đạo trưởng đã hồi sinh! <br> <br>Đôi mắt kia tinh anh dần và đã thu nhận hình ảnh của Quan Vân Sơn vào đáy mắt, đạo nhân nọ thở hắt ra: <br> <br>- Trong người thiếu hiệp có Tỵ Độc Châu. Phải chăng thiếu hiệp họ Quan? <br> <br>Quan Vân Sơn kinh ngạc: <br> <br>- Đạo trưởng, vãn bối họ Quan thì đúng rồi, nhưng còn chuyện Tỵ Độc Châu là thế nào? <br> <br>Đạo nhân nọ bỗng từ từ khép mắt lại: <br> <br>- Ít có người biết vật ẩn giấu ở bảo kiếm Tùng Văn chính là Tỵ Độc Châu. Thiếu hiệp không muốn tiết lộ cũng là điều dễ hiểu. <br> <br>Vỡ lẽ, Quan Vân Sơn lấy vật nọ ra và đưa cho đạo nhân xem: <br> <br>- Gia phụ chính là chủ nhân của bảo kiếm Tùng Văn. Và lúc gia phụ bị thảm tử, vãn bối phát hiện gia phụ cố giấu vật này vào lòng bàn tay, phải chăng chính là Tỵ Độc Châu như đạo trưởng vừa đề cập? <br> <br>Đôi mắt của đạo nhân đến bây giờ mới lại mở ra để nhìn chằm chằm vào vật nọ: <br> <br>- Đúng là Tỵ Độc Châu. Thảo nào toàn bộ độc chất trong người bần đạo đã từ từ bị hóa giải. Nhưng sao thiếu hiệp bảo lệnh tôn Quan Vân Tú bị thảm tử? <br> <br>Quan Vân Sơn chưa kịp đáp thì từ trên cao bỗng có tiếng Khưu Phúc Linh vang xuống: <br> <br>- Thiếu Bang chủ có phát hiện điều gì khả nghi chưa? Khưu mỗ không tìm thấy bất kỳ vật gì như đã nghĩ. <br> <br>Cũng nghe thanh âm của Khưu Phúc Linh, đạo nhân chợt hỏi: <br> <br>- Gọi thiếu hiệp là Thiếu Bang chủ, phải chăng đấy chính là bằng hữu? <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Khưu Phúc Linh là Thiếu gia của Khưu gia trang vừa mới cùng vãn bối hội ngộ trong hoạn nạn. Cũng có thể bảo đấy chính là bằng hữu. <br> <br>Đạo nhân gật gù: <br> <br>- Khưu Phúc Nguyên, Trang chủ Khưu gia trang về các phương diện đều không có gì đáng chê. Nhưng “tri diện bất tri tâm”, tốt hơn hết, thiếu hiệp đừng để lộ chuyện Tỵ Độc Châu. Vì có thêm sự xuất hiện của báu vật thì khó có tình bằng hữu nào giữ được bền lâu. <br> <br>Lại có tiếng Khưu Phúc Linh vang xuống: <br> <br>- Có vẻ như Thiếu Bang chủ đang mãi lo đàm đạo, phải chăng đạo nhân đó chưa thật sự chết? <br> <br>Cất vật nọ vào người, Quan Vân Sơn ngẩng đầu nhìn lên cao: <br> <br>- Khưu huynh, sao không mau xuống đây. Rốt cuộc vẫn có người sẽ giúp chúng ta nhận biết ai là hung thủ. <br> <br>Câu nói của Quan Vân Sơn làm cho đạo nhân kinh ngạc: <br> <br>- Đã xảy ra chuyện gì ư? Tại sao hai vị muốn tìm hung thủ, còn lệnh hữu thì hỏi có phải bần đạo chưa thật sự chết? <br> <br>Quan Vân Sơn ngỡ ngàng nhìn đạo nhân và không biết phải đối đáp như thế nào. Mãi đến khi Khưu Phúc Linh xuất hiện ngay bên cạnh, Quan Vân Sơn mới dám nói một câu: <br> <br>- Có vẻ như đạo trưởng vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra cho đồng môn đã cùng đi với đạo trưởng? <br> <br>Khưu Phúc Linh quả là người thông minh, thoạt nghe đã hiểu cớ sự. Hắn cũng phục người ngồi cạnh đạo nhân: <br> <br>- Vãn bối họ Khưu, gia phụ là Khưu Phúc Nguyên, Trang chủ Khưu gia trang. Là người xuất thân từ một môn phái luôn có tôn chỉ ẩn thế, vãn bối tuy không hy vọng đạo trưởng am hiểu rõ lai lịch của vãn bối, nhưng về công phu hàm dưỡng có lẽ đạo trưởng phải có điểm hơn người? <br> <br>Đạo nhân gật đầu: <br> <br>- Bần đạo cũng am hiểu đôi chút về lệnh tôn. Còn về công phu hàm dưỡng, được rồi, chẳng có gì tồi tệ hơn ngoài cái chết có lẽ đã xảy đến cho toàn bộ sư huynh đệ bần đạo. Nhị vị thiếu hiệp cứ nói, bần đạo nghĩ có thể chịu được. <br> <br>Khác với Quan Vân Sơn là người chỉ mới lần đầu bôn tẩu giang hồ, Khưu Phúc Linh dù đầy đủ kinh lịch nên cách thuật chuyện cũng không đến nỗi gây đả kích mạnh cho đạo nhân duy nhất còn sót lại trong sáu đạo nhân đã cùng đến đây. <br> <br>Và đạo nhân cũng là người có công phu hàm dưỡng sâu dày. Sau khi hít vào một hơi thật dài, có lẽ để đè nén những bi thương đang chực trào dâng, mới phát thoại một cách am tường, bình thản: <br> <br>- Được nhị vị thiếu hiệp quan tâm và chu tất hậu sự, những sư huynh đệ của bần đạo có lẽ cũng vui lòng nhắm mắt. Bần đạo có lời đáp tạ. <br> <br>Khưu Phúc Linh xua tay: <br> <br>- Đạo trưởng chớ quá khách sáo. Vì bất kỳ ai ở vào trường hợp này cũng phải hành động như bọn vãn bối mà thôi. Chẳng hay thương thế của đạo trưởng hiện như thế nào? <br> <br>Đạo nhân thở dài: <br> <br>- Toàn bộ kinh mạch đều bị sai lệch bộ vị. Với công phu Càn Khôn Hỗn Nguyên Công, bần đạo còn giữ mạng đến lúc này đã là điều vượt quá lòng mong muốn rồi. Bần đạo đâu dám mơ tưởng đến chuyện cố kéo dài kiếp sống tàn, để mong có lúc gặp kỳ tích là chuyện sẽ không bao giờ có. <br> <br>Quan Vân Sơn lo sợ: <br> <br>- Đạo trưởng sao quá vội bi quan? Kỳ tích nhất định sẽ đến, nếu đạo trưởng có đủ nhẫn nại trông chờ. <br> <br>Đạo trưởng cười yếu ớt: <br> <br>- Lòng nhân của Thiếu Bang chủ bần đạo đành xin tâm lãnh thôi. Há Thiếu Bang chủ không biết công phu Càn Khôn Hỗn Nguyên Công vốn lợi hại như thế nào sao? <br> <br>Quan Vân Sơn một lần nữa đỏ mặt thố lộ sự thật: <br> <br>- Nói về võ học, chủ kiến của gia phụ là khác người. Có lẽ đạo trưởng nên hiểu vãn bối chưa hề nhận được chân truyền của phụ thân. <br> <br>Và đạo nhân thêm ngạc nhiên, khi nghe Khưu Phúc Linh tiếp lời: <br> <br>- Đó là nỗi khổ của Thiếu Bang chủ, vì bây giờ phải đảm đương nhiệm vụ báo phục phụ thù, đồng thời thanh lý môn hộ. Riêng về công phu Hỗn Nguyên, phải chăng đây là công phu có liên quan đến Hỗn Nguyên Chân Quân độ nào? <br> <br>- Khưu thiếu hiệp cũng từng nghe biết đến Hỗn Nguyên Chân Quân? <br> <br>Khưu Phúc Linh đáp: <br> <br>- Vãn bối may được gia phụ cho biết qua về Đông Hải - Hỗn Nguyên Chân Quân. Lời của đạo trưởng như muốn nói vãn bối đã đoán đúng? <br> <br>Gật đầu, đạo nhân kể cho cả hai nghe chuyện Đông Hải Bí Cung đã tiềm nhập Trung Nguyên như thế nào. Sau đó đạo nhân nói thêm: <br> <br>- Kẻ hạ thủ bần đạo, tuy giấu kín chân diện nhưng qua công phu Hỗn Nguyên, bần đạo có thể đoán y chính là môn hạ Đông Hải Bí Cung. <br> <br>Quan Vân Sơn hoài nghi: <br> <br>- Đạo trưởng muốn ám chủ hung thủ chính là Cung chủ Đông Hải Bí Cung? <br> <br>Khưu Phúc Linh gật gù: <br> <br>- Vì như đạo trưởng vừa kể thì chỉ có mỗi một mình Cung chủ Đông Hải Bí Cung đó là hậu nhân của Hỗn Nguyên Chân Quân, nên mới am hiểu sở học Hỗn Nguyên? <br> <br>Đạo nhân giật mình: <br> <br>- Nhị vị thiếu hiệp nghĩ cũng phải. Và nếu là vậy, lẽ nào Cung chủ Đông Hải Bí Cung vì là người bội tín, đã hãm hại gia sư, nên chỉ có một mình lão đến đây? <br> <br>Khưu Phúc Linh cau mày: <br> <br>- Chỉ có một người và người đó đã lần lượt dùng công phu Hỗn Nguyên sát hại phe đạo trưởng sáu người. Sao những đồng môn sư huynh đệ của đạo trưởng lại lưu tự, bảo hung thủ là người Ngũ Liên Giáo? <br> <br>Một lần nữa, đạo nhân giật mình: <br> <br>- Ngũ Liên Giáo? Chẳng phải bọn chúng đã bị tiêu diệt từ năm mươi năm trước rồi sao? <br> <br>Quan Vân Sơn thở dài, đem toàn bộ câu chuyện xảy ra ở U Minh cốc kể cho đạo nhân nghe. <br> <br>Và đạo nhân càng nghe, càng kinh ngạc, đến nỗi ngay khi Quan Vân Sơn dứt lời, đạo nhân kêu lên hỏi: <br> <br>- Phương trượng Thiếu Lâm phái gặp họa tẩu hỏa nhập ma, chưởng môn Võ Đang phái thì thất tung, chỉ riêng Bang chủ Tứ Hải Bang là bị mất mạng, đều là những nhân vật được gia sư đề cập đến và có ý định đưa lão Cung chủ diện kiến. Sự thể này, thật khó rõ ai là kẻ chủ mưu gây họa giang hồ, là Đông Hải Bí Cung hay Ngũ Liên Giáo? <br> <br>Khưu Phúc Linh trầm ngâm: <br> <br>- Công phu hãm hại đạo trưởng nếu chính là công phu Hỗn Nguyên chỉ có ở Cung chủ Đông Hải Bí Cung thì nên chăng phải hiểu lão cũng là giáo chủ mới xuất hiện của Ngũ Liên Giáo? <br> <br>Đạo nhân lắc đầu: <br> <br>- Chuyện này không thể có. Vì giữa Ngũ Liên Giáo xuất xứ từ Tây Vực, đâu lý nào liên quan đến một Đông Hải Bí Cung cách xa nhau nghìn trùng? Huống chi chỉ cần một lực lượng của Đông Hải Bí Cung là quá đủ để làm quần hùng khắp võ lâm Trung Nguyên điêu đứng, họ đâu cần gì lập ra thêm chiêu bài thứ hai là Tà giáo Ngũ Liên? <br> <br>Quan Vân Sơn động tâm: <br> <br>- Chuyện này có lẽ chỉ một mình lệnh sư là có đủ hiểu biết để giải thích. Chẳng hay đạo trưởng có thể cho vãn bối biết chút nào về tung tích lệnh sư? <br> <br>Đạo nhân thở dài: <br> <br>- Bọn huynh đệ bần đạo được lệnh đi tìm thất đệ Trùng Quang cách đây ba năm đã đột nhiên thất tung. Chỉ khi tìm được, hoặc đã đến hạn kỳ như Hiệp ước Tam Chiêu hạn định, bọn bần đạo mới mong gặp lại gia sư. <br> <br>Khưu Phúc Linh chợt hỏi: <br> <br>- Nhưng với tình thế hiện giờ, huynh đệ đồng môn của đạo trưởng đều thảm tử, không lẽ đạo trưởng không còn cách nào đưa tin khẩn đến lệnh sư? <br> <br>Đạo nhân đáp: <br> <br>- Do bổn phái Toàn Chân chưa bao giờ gặp họa diệt môn như lần này nên không ai nghĩ đến cách thức liên lạc khi nguy cấp. Vì thế, với tình huống này, đứng vào cương vị bần đạo thì chỉ có mỗi một cách. <br> <br>Quan Vân Sơn phấn khích: <br> <br>- Là cách nào, đạo trưởng cứ nói, chỉ cần không vượt quá năng lực, vãn bối quyết giúp đạo trưởng hoàn thành. <br> <br>Đạo nhân ngó ngay vào mắt Quan Vân Sơn: <br> <br>- Gặp phải tình huống này, do sư huynh đệ bần đạo không còn ai, kể cả bản thân bần đạo cũng khó chi trì sinh mạng, thì còn mỗi một cách là bần đạo phải thu nhận ngay truyền nhân. <br> <br>Vừa nghe xong, Quan Vân Sơn chép miệng vẻ luyến tiếc: <br> <br>- Nếu là vậy, cách này kể như vượt quá năng lực vãn bối. <br> <br>Khưu Phúc Linh hoang mang: <br> <br>- Sao Thiếu Bang chủ nói như thế? Được đạo trưởng đây thu nhận làm truyền nhân, chẳng phải sẽ mau chóng giúp Thiếu Bang chủ có thân thủ hơn người, hầu dễ dàng báo phục phụ thù sao? <br> <br>Quan Vân Sơn gượng cười: <br> <br>- Tại hạ đã kịp cần phân lợi hại và biết đây là dịp may thật sự tốt cho tại hạ. Thế nhưng, phần thì tại hạ chưa đủ căn cơ võ học, phần thì tình trạng của đạo trưởng đây là quá cấp bách. <br> <br>Vẫn nói giục tốc bất đạt, tại hạ chỉ e phụ lòng kỳ vọng của đạo trưởng mà thôi. <br> <br>Khưu Phúc Linh không thể không tán thành: <br> <br>- Nhận định của Thiếu Bang chủ quả nhiên rất đúng, khiến Khưu mỗ chẳng biết nói vào đâu. Thế nhưng... <br> <br>Quan Vân Sơn cướp lời: <br> <br>- Tại hạ có ý này, có thể xem là lưỡng toàn kỳ mỹ. Đó là Khưu huynh vốn cũng có sở học đạo gia. Nếu tiếp nhận chân truyền của đạo trưởng đây, ắt sẽ không có gì trở ngại, mà còn mau đắc thành sở học thượng thừa. <br> <br>Và Quan Vân Sơn quay nhìn đạo nhân: <br> <br>- Chủ ý của vãn bối, không hiểu đạo trưởng có tán thành? <br> <br>Đạo nhân chưa kịp đáp, Khưu Phúc Linh đã lên tiếng: <br> <br>- Mỹ ý của Thiếu Bang chủ khiến Khưu mỗ thật cảm kích, chỉ tiếc Khưu mỗ là người đã bái sư, nếu tiếp nhận thêm sở học của người ngoài môn phái, e không tránh khỏi hai chữ bội sư. <br> <br>Điều Khưu Phúc Linh vừa nói quả là sự thật, Quan Vân Sơn vì hiểu như thế nên áy náy nhìn đạo nhân. Nhưng chưa một ai kịp lên tiếng, bỗng từ phía dưới có tiếng hô hoán vang vọng lên: <br> <br>- Gã họ Khưu và tên Thiếu Bang chủ của Tứ Hải Bang kia rồi. <br> <br>- Ha... ha... quả nhiên giáo chủ đã tiên liệu đúng. Nếu tên trọc Bất Nộ và huynh muội nha đầu Đoàn Ngũ Hạ có thể an toàn tính mạng thì lũ oa nhi không thể ẩn ở đâu ngoài nơi này. Cũng may lũ chúng đều bị bọn ta phát hiện. Chỉ cần thu thập được sinh mạng bọn chúng là kế sách của bổn giáo vẫn chưa đến nỗi bị tiết lộ. Đuổi bắt chúng ngay! Ha... ha... <br> <br>Từ trên cao nhìn xuống, Khưu Phúc Linh thấy bọn người mới đến tuy che kín chân diện nhưng chúng chỉ có ba người. Khưu Phúc Linh chợt hạ thấp giọng bảo Quan Vân Sơn: <br> <br>- Nếu lực lượng chúng chỉ có bấy nhiêu, chứng tỏ có không ít tên có lẽ đang đuổi theo nhóm Bất Nộ ba người đã bỏ đi trước chúng ta không lâu. Để ứng cứu họ, chúng ta chỉ còn mỗi một cách là mau chóng thoát khỏi chỗ này, Thiếu Bang chủ nghĩ sao? <br> <br>Quan Vân Sơn ngao ngán nhìn quanh: <br> <br>- Dù là giao đấu hay bỏ chạy, thành bại thế nào đều trông cậy vào một mình Khưu huynh. Tại hạ chỉ sợ chưa đủ lực để giúp Khưu huynh. <br> <br>Lúc này ở phía dưới ba nhân vật che kín chân diện đã chia thành ba hướng và bắt đầu leo lên, chuẩn bị vây bắt như đã nói. Khưu Phúc Linh chợt nhìn Quan Vân Sơn và mỉm cười: <br> <br>- Thiếu Bang chủ vần có thể giúp ít nhiều cho Khưu mỗ, nếu chịu khuất tất cõng đạo trưởng cùng đi. <br> <br>Quan Vân Sơn gật đầu: <br> <br>- Điều này thì tại hạ làm được. <br> <br>Dứt lời, Quan Vân Sơn liền khom người và nhờ Khưu Phúc Linh giúp sức nên đã đặt xong đạo nhân nọ lên lưng. <br> <br>Thật cẩn trọng, Khưu Phúc Linh dặn Quan Vân Sơn: <br> <br>- Khi nghe Khưu mỗ hô hoán, nghĩa là đã đến lúc thuận tiện, Thiếu Bang chủ hãy nhanh chân đưa đạo trưởng thoát đi theo lối huyệt khẩu phía dưới, phần Khưu mỗ sẽ thừa năng lực đuổi theo. Cứ như thế nha. <br> <br>Liền sau đó, Khưu Phúc Linh từ trên cao lao bổ vào một trong ba nhân vật che kín chân diện đã tiến đến khá gần: <br> <br>- Bổn Thiếu gia chờ mãi mới có cơ hội cùng Ngũ Liên Giáo các ngươi giao chiến. Để xem bọn ngươi liệu có bao nhiêu thực lực nào. Đỡ! <br> <br>Vút... Vù... <br> <br>Như đã tiên lượng trước, thế nào Khưu Phúc Linh cũng có hành động này, nhân vật che kín chân diện nọ cười phá lên: <br> <br>- Với chút sở học cỏn con được Khưu Phúc Nguyên truyền thụ, ngươi nghĩ ngươi đã là thiên hạ đệ nhất nhân ư? Đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình. Đỡ! Ha... ha... <br> <br>Ào... <br> <br>Nào ngờ, Khưu Phúc Linh không hề có ý cùng đối phương giao đấu, đang đà lao đến, hắn vụt xoay chuyển cổ tay và ném ra hàng loạt những mẩu đá vụn, có lẽ đã được Khưu Phúc Linh ngấm ngầm chuẩn bị sẵn. Và Khưu Phúc Linh phá lên cười: <br> <br>- Giết gà đâu cần đến dao mổ trâu. Hãy xem thủ đoạn của bổn Thiếu gia. Ha... <br> <br>ha... <br> <br>Viu... Viu... <br> <br>Dù là nắm đá vụn nhưng một khi được lực đạo truyền vào thì chúng nào khác gì người mũi ám khí lợi hại. Diễn biến này khiến cho nhân vật nọ do quá hốt hoảng phải vội vàng hồi bộ: <br> <br>- Phi Luân Tán Hoa Vũ? Ngươi còn là truyền nhân Tán Hoa Nữ mười hai năm trước đã thoái ẩn giang hồ? <br> <br>Vẫn cười, Khưu Phúc Linh quay người và kịp thời lăng không ném hai mẩu đá vào hai nhân vật che kín chân diện còn lại đang thừa cơ tiến đến chỗ Quan Vân Sơn: <br> <br>- Nhân vật vừa được người đề cập chính là a di của bổn Thiếu gia. Hãy xem thủ pháp ném ám khí của ta thì rõ! Đỡ! <br> <br>Viu... Viu Có lẽ sự thố lộ của Khưu Phúc Linh phần nào làm cho bọn đối phương hoảng sợ, chúng tản khai, vừa tránh những mẩu đá được dùng như ám khí của Khưu Phúc Linh, vừa lo tìm phương thế khác để dễ dàng chế ngự họ Khưu. <br> <br>Phát hiện điều này, Khưu Phúc Linh vụt quát: <br> <br>- Đúng lúc rồi, Thiếu Bang chủ. Nào! <br> <br>Lúc dứt tiếng quát cũng là lúc Khưu Phúc Linh dùng tả thủ ném ra ba vật ám khí loang loáng sắc màu của kim thiết và ném về mỗi địch nhân một vệt. <br> <br>Viu... Viu... Viu... <br> <br>Không chậm trễ, Quan Vân Sơn với đạo nhân nọ trên lưng ngay lập tức lao xuống nhắm đến chỗ có huyệt khẩu từng là nơi thoát đi của Đoàn Ngũ Hạ, Bạch Hào và Bất Nộ đại sư. <br> <br>Vút... <br> <br>Đúng lúc này, Quan Vân Sơn nghe bọn địch nhân kêu lên hoảng loạn: <br> <br>- Hồi Chuyển Thất Hồn Châm! <br> <br>- Là thủ pháp danh bất hư truyền của Đệ nhất châm Tán Hoa Nữ? <br> <br>- Ối... <br> <br>Quan Vân Sơn chưa kịp hiểu vì sao thủ pháp nọ lại có uy lực làm cho bọn địch nhân hoảng sợ đến thế, bên tai bỗng nghe tiếng đạo nhân nọ thì thào: <br> <br>- Tán Hoa Nữ là nhân vật bất tà bất chánh, nếu có là a di của Khưu Phúc Linh thì tâm tính này thật khó đoán là có ảnh hưởng đến y hay không. <br> <br>Quan Vân Sơn hoang mang, vừa lo chạy, vừa thì thào hỏi lại: <br> <br>- Thế nào là nhân vật bất chánh bất tà? <br> <br>Và Quan Vân Sơn chỉ nhận một câu căn dặn của đạo nhân: <br> <br>- Muốn biết rõ, Thiếu Bang chủ cứ lần hồi dò xét cung cách hành sự của Khưu Phúc Linh thì biết. Và tốt hơn hết Thiếu Bang chủ cứ nên giữ thái độ kính nhi viễn chi đối với y. <br> <br>Còn bây giờ hãy trở lại việc bần đạo đã đề xuất. <br> <br>Quan Vân Sơn nghi ngại: <br> <br>- Nếu là việc tiếp nhận chân truyền, vãn bối vẫn sợ sẽ làm đạo trưởng thất vọng. <br> <br>- Nhưng bần đạo e không thể chi trì lâu hơn. Sao Thiếu Bang chủ không thử nghĩ đến việc chỉ tạm thời tiếp nhận khẩu quyết, còn phần luyện công cứ để sau này tùy ý Thiếu Bang chủ? <br> <br>Quan Vân Sơn khom người chui qua huyệt khẩu và sau đó đưa đạo nhân vượt qua bên kia tuyệt cốc. <br> <br>- Nếu chỉ tiếp nhận phần khẩu quyết thì e không đúng lắm với danh phận sư đồ. <br> <br>Đạo nhân bỗng thở ra với giọng chợt nhẹ hẳn: <br> <br>- Đã lâm phải cảnh này, bần đạo còn dám mơ gì nữa đến danh phận sư đồ. Nếu không cảm thấy bất tiện, sao giữa chúng ta không thỏa thuận, Thiếu Bang chủ là ký danh đệ tử của bần đạo mà thôi! <br> <br>- Ký danh đệ tử? <br> <br>Đạo nhân bảo: <br> <br>- Phải! Và như thế không có gì bó buộc Thiếu Bang chủ phải tuân thủ những qui định cần giữ ở những người theo đạo Tam Thanh. Đổi lại, bần đạo cũng kịp thời hoàn thành tâm nguyện, trước lúc nhắm mắt xuôi tay. <br> <br>Quan Vân Sơn cảm kích đến xúc động chân tình: <br> <br>- Sư phụ... <br> <br>Đột nhiên có tiếng Khưu Phúc Linh vang ngay phía sau: <br> <br>- Chúng ta phải chạy nhanh hơn mới được. Đừng chần chừ nữa, Thiếu Bang chủ! <br> <br>Biết Khưu Phúc Linh đã tạm thời có cách làm chậm việc địch nhân truy đuổi, Quan Vân Sơn thêm cảm phục Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Khưu huynh, tại hạ vừa được đạo trưởng đây thu làm ký danh đệ tử. <br> <br>Phản ứng của Khưu Phúc Linh làm cho Quan Vân Sơn ngỡ ngàng: <br> <br>- Quả nhiên đây là cách duy nhất để sở học của đạo trưởng khỏi bị thất truyền. Cung hỉ Thiếu Bang chủ trước sau gì cũng đắc thành tuyệt học. Nếu là vậy, để Khưu mỗ đi trước mở đường. Thiếu Bang chủ cứ từ từ theo sau. <br> <br>Dứt lời Khưu Phúc Linh lao vút qua mặt Quan Vân Sơn. <br> <br>Vút. <br> <br>Biết rõ Quan Vân Sơn đang có tâm trạng như thế nào, đạo nhân nọ nói như rót vào tai Quan Vân Sơn: <br> <br>- Thiếu Bang chủ chớ quá vội cảm phục, hoặc cảm kích Khưu Phúc Linh. Tính khí của Tán Hoa Nữ trước kia cũng vậy, luôn tận tâm giúp người, nếu người đó có bản lãnh yếu kém hơn. Và ngược lại, sẽ là đố kỵ nếu gặp người có bản lành cao minh hơn. Bần đạo nhắc lại, đối với họ Khưu càng giữ thái độ kính nhi viễn chi càng tốt. Còn bây giờ, Thiếu Bang chủ nên dụng tâm lắng nghe những gì bần đạo phải gắng lực trao truyền. <br> <br>Trong lúc lắng nghe từng khẩu quyết do đạo nhân trao truyền, thỉnh thoảng Quan Vân Sơn lại thấy Khưu Phúc Linh vì sợ địch nhân mai phục nên có khi dừng lại để lắng nghe động tĩnh, có lúc lao thật nhanh về phía trước. <br> <br>Và trong một lần như vậy, Quan Vân Sơn bỗng nghe Khưu Phúc Linh quát vang: <br> <br>- Lũ chuột nhắt đê tiện. Bổn thiếu gia biết thế nào cũng có lúc bọn ngươi dùng độc hãm hại. Bọn ngươi muốn chết. Đỡ! <br> <br>Thấy Khưu Phúc Linh ném loạn ám khí về hai bên đường, Quan Vân Sơn liền hiểu đó là chỗ địch nhân mai phục. Do sợ Khưu Phúc Linh có thể vì khinh suất sẽ bị trúng độc, lại biết rõ bản thân dù sao cũng có Tỵ Độc Châu hộ thân, nên Quan Vân Sơn vội vã băng người lướt đến: <br> <br>- Đừng quá tham chiến như thế, Khưu huynh, kẻo bị chúng hạ độc thủ. Chạy mau! <br> <br>Phát hiện Quan Vân Sơn kịp chạy đến, Khưu Phúc Linh cười sảng khoái: <br> <br>- Chúng đã bỏ chạy vì sợ thủ pháp ném ám khí của Khưu mỗ. Thiếu Bang chủ chớ quá lo lắng. Ha... ha... <br> <br>Tràng cười của họ Khưu còn đang vang dội, ở phía trước chợt có hai nhân vật xuất hiện chắn lối: <br> <br>- Mạng của bọn ngươi không ngờ cho đến giờ vẫn chưa tuyệt. Nhưng lần này thì khác. <br> <br>Xem chiêu! <br> <br>Vù... <br> <br>Thấy cung cách đối phương phát kình, Khưu Phúc Linh bàng hoàng kêu lên: <br> <br>- Tôn giá có liên quan thế nào đến tệ phái Võ Đang? <br> <br>Đang lúc Khưu Phúc Linh có thái độ như thế, Quan Vân Sơn lại phải đối phó với nhân vật thứ hai. Và Quan Vân Sơn chợt nghe tiếng đạo nhân khẽ thét bên tai: <br> <br>- Mau chạy đi. Đối phương là một trong chín nhân vật từng xuất hiện cùng lúc với lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung! Thiếu Bang chủ càng không phải là đối thủ của y. <br> <br>Kinh tâm động phách, Quan Vân Sơn vội quay ngược người, và vận dụng khinh công, nhảy về bên tả, lại nhảy bừa sang phía hữu. <br> <br>Đúng lúc này, nhân vật đó lao đến xuất trảo và thần tốc chộp vào Quan Vân Sơn: <br> <br>- Muốn chạy ư? Đâu phải dễ! Ha... ha... <br> <br>Ào... <br> <br>Thiếu kinh lịch giao đấu, do đó thay vì tiếp tục nhảy tránh, Quan Vân Sơn lại lóng ngóng đình bộ với ý định là xuất kình ngăn địch. <br> <br>Một lần nữa, đạo nhân nọ hét vào tai Quan Vân Sơn: <br> <br>- Chạy mau. Mạo hiểm là chết! <br> <br>Nhưng có lẽ biết là không kịp, người đang cạn kiệt chân lực như đạo nhân vẫn xuất kỳ bất ý vươn tay, cố điểm vào giữa lòng bàn tay của đối phương: <br> <br>- Xem chỉ! <br> <br>Viu... <br> <br>Động thái của đạo nhân làm cho đối phương kinh hoàng: <br> <br>- Thái Ất chỉ kình? <br> <br>Và đối phương cấp thời thu trảo về, nhưng dù sao vẫn bị chỉ kình Thái Ất của đạo nhân chạm vào huyệt Lao cung. <br> <br>Đối phương khẽ rùng mình chấn động, nhưng sau đó lại vùng cười lên: <br> <br>- Hóa ra ngươi chỉ là kẻ đã gần đất xa trời, công phu chẳng còn bao nhiêu lực đạo. Hãy nạp mạng đi thôi! Ha... Ha... <br> <br>Cũng lúc đó Quan Vân Sơn phát hiện đạo nhân bỗng nằm thỏng thượt trên lưng. Tự biết hành vi tận lực vừa rồi đã quay lại hại ngay chính đạo nhân, Quan Vân Sơn vừa sợ vừa phẫn nộ, lập tức lao người chạy đi. <br> <br>Trước khi chạy, Quan Vân Sơn còn cố kêu Khưu Phúc Linh: <br> <br>- Sinh mệnh của đạo trưởng e khó bảo toàn. Khưu huynh, chạy thôi! <br> <br>Vút... <br> <br>Có lẽ cũng cảm nhận điều gì đang xảy ra cho Quan Vân Sơn và đạo nhân nọ, Khưu Phúc Linh bật quát lên chuỗi âm thanh cuồng nộ: <br> <br>- Được rồi, Khưu mỗ sẽ đoạn hậu. Hãy xem tuyệt kỹ thần châm của bổn Thiếu gia. <br> <br>Và Khưu Phúc Linh vẫy loạn ra một ám khí, có tác dụng làm cho hai nhân vật nọ phần nào chùn chân. <br> <br>Nhân đó, Khưu Phúc Linh lao đuổi theo Quan Vân Sơn. <br> <br>Vút... <br> <br>Do nơi này vẫn còn là phạm vi U Minh cốc nên khắp tứ bề đều là núi đá với nhiều sơn động âm u cứ hiển hiện trước mặt. <br> <br>Đang lúc khẩn trương, nhất là lo cho sinh mạng của đạo nhân, Quan Vân Sơn đánh liều lao bừa vào một trong những sơn động đó. <br> <br>Vút... <br> <br>Thay vì chui vào theo, Khưu Phúc Linh chợt cười thành tiếng: <br> <br>- Chúng ta hãy tạm thời phân khai tránh bị địch nhân cùng dồn vào tuyệt lộ. Hẹn sau này gặp lại. Ha... Ha... <br> <br>Và Khưu Phúc Linh chui vào sơn động khác gần đó. <br> <br>Vút... <br> <br>Địch nhân theo kịp, phát hiện Quan Vân Sơn và Khưu Phúc Linh mỗi người chạy mỗi hướng, bọn họ cùng phân khai truy đuổi. <br> <br>Nhân vật đuổi theo Khưu Phúc Linh liền nhận ngay một loạt ám khí do Khưu Phúc Linh từ trong chỗ ẩn ném ngược ra. <br> <br>Viu... Viu... <br> <br>Phẫn nộ, nhân vật này đành thoái bộ lẩn tránh. <br> <br>Và đúng lúc này, ở sơn động thứ hai, bỗng có tiếng quát tháo của nhân vật đuổi theo Quan Vân Sơn vang lên: <br> <br>- Tiểu tử chạy đâu cho thoát? Nạp mạng! <br> <br>Ầm... Ầm... <br> <br>Rào... Rào...