Chương 01: Khởi hành rời khỏi Vương quốc
- Truyenconect
- An A-Ranked Adventurer’s “Slow-living”
- Chương 01: Khởi hành rời khỏi Vương quốc
Những người bạn của tôi, họ có hơi thô lỗ khi cho rằng dự định “sống chậm” ở một ngôi làng hẻo lánh của tôi là gàn dở.
Nhưng tôi lại thấy nó là một điều rất tốt. Điều quan trọng nhất, vì nơi đó xa xôi hẻo lánh nên danh tiếng và thân thế của tôi sẽ chẳng phải là vấn đề rắc rối ở đó.
Nếu người ta không biết tôi là ai, tôi có thể an tâm sống một cuộc sống bình thường mà tôi hằng ao ước.
Danh tiếng “Sát Long giả” của tôi chỉ được biết đến trong nội bộ Guild và vài quốc gia lớn mà thôi. Hơn nữa, ở Nordende không có chi nhánh Guild nào, do đó càng không lo chuyện bị lộ.
-Xem nào, để đến được đó thì phải đi qua Đế quốc Vespania láng giềng, rồi đi về hướng Tây sang Vương quốc Sylphide thì phải.
-Đó là một chặng đường rất dài đấy…sẽ mất tầm một tháng rưỡi để đến được đó.
Nghe tôi nói qua về đường tới Nordende, Kiel lẩm bẩm một cách kinh ngạc.
Tôi định sẽ đi qua Đế quốc Vespania rộng lớn, vượt qua các thành phố, làng mạc khác nhau, sẽ phải ngủ bờ ngủ bụi khá nhiều đây, nhưng tôi đã quen với nó khi còn đang làm Mạo hiểm giả rồi. Chỉ có điều là đã lâu rồi tôi không đi một mình xa như thế mà thôi.
-Nhưng tôi nghĩ chuyện đó là không cần thiết, Đội trưởng có cần đi xa đến vậy chỉ để được sống yên bình không?
-Elliot này, tôi đâu còn là Đội trưởng nữa.
-Ah, xin lỗi, tôi cứ quen miệng gọi như vậy. Aldo.
Lâu rồi tôi mới nghe Elliot gọi mình bằng cái tên đó, tên tôi là Aldred, tuy nhiên những người bạn thì hay gọi là Aldo.
-Tôi vẫn sẽ gọi anh là Đội trưởng thôi, vì Đội trưởng thì vẫn mãi là đội trưởng mà.
-Um, hiểu rồi.
Tôi cũng không chắc lắm mình hiểu cái gì không, nhưng nếu Elliot thích thì cứ để cậu ấy gọi vậy đi. Dù tôi cảm thấy có hơi buồn khi cậu ấy không thể gọi mình bằng tên, nhưng cách gọi đó cũng không vấn đề gì, dù sao tôi cũng từng là lãnh đạo của cậu ấy mà.
-Nếu anh muốn kiếm một nơi yên bình thì thiếu gì lựa chọn quanh đây, tại sao lại cứ phải đến tận Nordende?
Kiel hỏi khi đang ngả mình trên ghế.
Như thường lệ, cậu ta hành xử khá là tăng động, cộng với thân hình mảnh mai dài thượt của mình khiến tôi nghĩ đến việc so sánh cậu ta với khỉ, chưa kể cái gương mặt nhăn như khỉ ăn ớt kia nữa.
-Đúng thế, sao lại cứ phải là nơi đó?
Kurune cũng có cùng câu hỏi, và Elliot cũng thế luôn khi đưa mắt sang tôi.
-Những kỉ niệm về nơi đó trong lần ghé thăm 9 năm trước là lý do. Cho đến giờ, tôi vẫn nhớ như in hình ảnh cánh đồng hoa bát ngát và ngôi làng yên tĩnh ở đó.
-………
Tôi thành thật nói ra lý do mình muốn tới Nordende. Nhưng Kiel, Kurune và Elliot lại nhìn tôi như người ngoài hành tinh và im lặng.
Sao thế? Bộ có gì sai sao?
-Sao mọi người lại im lặng thế?
-Er…Đội trưởng không thể quên được cánh đồng hoa sao?
Kiel là người đầu tiên lên tiếng với giọng bối rối.
-Ừ ha, Aldo-san, người chỉ biết và thích cầm kiếm lại bị cuốn hút bởi một vườn hoa sao? Nhỉ Elliot?
-U…Ưm….thực sự mà nói, tôi không thấy anh hợp với một cánh đồng hoa ở chỗ nào cả.
Trong khi nói thế, Elliot lúng túng tìm một biểu cảm thích hợp cho câu nói của mình.
Rồi, tôi hiểu mà, ai cũng sẽ ngạc nhiên khi nghe rằng một tên to đầu đã từng chém quái giết rồng như ngóe tôi đây, kẻ mà như Kurune nói, là chẳng biết và thích gì khác ngoài kiếm, lại quan tâm đến một cánh đồng hoa.
Đúng là nó không phù hợp với tôi…tôi biết chứ, nhưng tôi thích những bông hoa và bầu không khí yên bình ở đó.
-Er…dù sao thì, đó là lý do mà tôi sẽ đến Nordende.
Tôi khẳng định lại một lần nữa ý niệm của mình. Tuy nhiên, Kiel và những người khác lại nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
-Có thật là anh chỉ đến đó để sống không? Hay là đến đó săn quái vật hoặc bí mật tu luyện gì đó?
Kurune và Elliot cũng gật đầu với nghi ngờ của Kiel.
Haiz…sau cùng thì tôi vẫn bị coi là một thằng tứ chi phát triển và chỉ quan tâm đến kiếm và đánh nhau…Ma, cũng chẳng trách được.
-Tôi đến đó tất nhiên không phải để tìm kiếm sức mạnh, nếu là mọi người chắc cũng hiểu được tôi muốn gì, đúng chứ?
Tôi không phải loại hứng lên là đòi giải tán tổ đội để đi solo, những gì tôi nói nãy giờ đều là nghiêm túc và đã được suy nghĩ cẩn thận.
-O…oh….
-Cái đó..um…có lẽ vậy.
-Giờ thì tôi cũng hiểu rồi.
Tất cả đều cùng gật đầu, họ đã hiểu cho cảm xúc của tôi rồi sao?
-Vậy thì, chúng ta chia tay nhau ở đây, có lẽ tôi sẽ không về đây nữa đâu, nhưng nếu các cậu có đến Nordende thì hãy ghé qua chỗ tôi chơi.
Để giải tỏa không khí căng thẳng nãy giờ, tôi nói về những chuyện vui trong tương lai.
-Vâng, sẽ rất thú vị khi được nhìn thấy đội trưởng trong vai một thường dân.
-Dù sao thì tôi vẫn chưa tưởng tượng được nó như thế nào…
Kiel cười rất tươi còn Elliot thì chỉ cười gượng mà thôi.
Này, tôi không phải động vật quý hiếm mà mấy người mang ra làm cái để ngắm đâu nhé.
-Haa…dù không biết bao giờ mới được nghỉ đủ dài để đến chơi nơi đó, nhưng nhất định tôi sẽ đến.
Mọi người đều có con đường riêng của mình, nhưng tình cảm bằng hữu của chúng tôi thì sẽ không bao giờ tách rời. Trái tim tôi cũng cảm thấy ấm áp lên khi nghĩ như vậy.
=================
Sau cuộc nói chuyện, chúng tôi tổ chức một buổi liên hoan chia tay tại quán rượu. Chủ đề chính là những câu chuyện mà cả bọn đã từng trải qua khi làm nhiệm vụ.
Như là việc bất ngờ bị tấn công và sợ hãi đến mức vãi cả ra quần nữa.
Dù sao thì có rất rất nhiều thứ để nói và chúng tôi đã uống cùng nhau rất vui,
Từ giờ trở đi, có lẽ số lần gặp lại nhau của chúng tôi sẽ chẳng còn được nhiều nữa, nhưng tôi nghĩ rằng, để mọi người tự do theo đuổi ước mơ và hạnh phúc của riêng mình lại là chuyện tốt, vì giờ thì chúng tôi không còn phải mạo hiểm mạng sống của mình nữa.
Lúc chia tay, Kurune đã khóc rất nhiều và tôi cũng suýt nữa thì òa lên theo cô ấy, nhưng bằng cách nào đó thì tôi đã tự kiềm lại được. Đó là vì tôi chính là kẻ tuyên bố rã đám, nên nếu cũng khóc thì còn ra thể thống gì nữa.
Cuối cùng, mọi người đều chúc nhau thành công trên con đường đã chọn và hẹn gặp lại vào một ngày nào đó.
Ngày hôm nay, tại Abalonia, nhóm mạo hiểm giả “Black Silver” chính thức tan rã.
Sáng hôm sau, tôi gói ghém hành lí, mặc lên một cái áo choàng kín mít và rời khỏi quán trọ theo đường cửa sau.
Có lẽ tôi nên ra đi một cách âm thầm thôi, càng ít gây náo động càng tốt.
Tôi đã để mọi chuyện tại Guild lại cho Kiel xử lý, nếu giờ tôi lù lù tới đó tuyên bố giải tán nhóm và nghỉ hưu thì sẽ có động đất và kéo theo đó là rất nhiều phiền phức mất.
Thường thì cần có cả tôi, Đội trưởng để xác nhận việc giải thể nhóm, nhưng nếu có đa số thành viên chấp thuận thì việc giải thể vẫn có thể thực hiện được bình thường. Cái đó là một phần trong quy định của Guild nên sẽ không có vấn đề gì cả.
Tôi không nghĩ việc mình lánh mặt đó là một điều tốt, nhưng ít nhất tôi mong mọi người ở Guild có thể tha thứ cho mong muốn ích kỉ của kẻ đã cống hiến gần hai chục cái xuân xanh.
Cạnh những chiếc xe ngựa ở cổng thành, tôi và những khách hàng khác đang chất đồ lên xe sau khi trả tiền phí vận chuyển cho họ.
Cũng may là nhờ có việc chúng tôi giết được con rồng và Thủ đô đang tổ chức ăn mừng nên việc kiểm soát người ra vào cũng không quá ngặt nghèo.
Vì cũng có nhiều người có diện mạo gần như tôi nên việc ra được bên ngoài sẽ dễ thôi.
Ngoài ra, giờ tôi không mang theo trang bị nên sẽ ít bị ai để ý.
Trước khi đi, tôi đã quyên góp phần lớn tài sản cho những người dân sống ở khu ổ chuột của thành phố, dù nó sẽ khiến tôi gặp đôi chút khó khăn trên đường đi, nhưng có lẽ giờ cứ tạm thế này đã.
Sau khi rời khỏi Thủ đô, chiếc xe chở tôi đã vượt qua nhiều đoạn đường gập ghềnh.
Các thủ tục ở Guild sẽ sớm hoàn thành trong hôm nay nên mọi thứ đều ổn. Cơ mà sớm muộn họ cũng sẽ phái người đến gặp tôi để hỏi ý kiến, đến lúc đó phát hiện ra sự thật thì cũng muộn rồi.
Dù Kiel rất giỏi trong việc làm nhiễu thông tin của Guild, nhưng kiểu gì họ cũng sẽ tìm ra thôi.
Tôi phải đi càng xa càng tốt trước khi chuyện này trở nên ồn ào.
Quay lưng lại bức tường thành của Thủ đô, tôi nhắm mắt nghĩ đến khung cảnh yên bình tại Nordende.