Chương 05: Tái ngộ Nàng tiên
Khi tôi mở mắt ra, mặt trời đã sắp lặn, trời sắp tối.
Sau cuộc gặp bất ngờ với cô gái xinh đẹp, tôi ăn những thứ mình mang theo rồi lăn ra ngủ vì không khí mát mẻ dưới bóng cây.
Nó thoải mái hơn những gì tôi tưởng tượng, những tia sáng mặt trời bị chặn lại bởi tán cây, không khí mát mẻ hòa cùng mùi hoa thơm tràn đến theo từng cơn gió.
Nằm dưới gốc cây này, tôi cảm thấy như mình đã hòa làm một với thiên nhiên xung quanh.
Rất tiếc là giờ không phải lúc cho tôi thư thái như thế nữa. Trời đã đổi sang màu cam và mặt trời cũng sắp lặn. Giờ không còn ở một mình trong nhà trọ nữa, nên tôi phải sớm trở về cho kịp bữa tối cùng gia đình trưởng làng.
Tôi vươn vai lần nữa để rũ bỏ cơn buồn ngủ vẫn còn vương vấn. Sau đó, một con bướm kì lạ bay đến và hạ xuống mũi tôi vài giây trước khi lại cất cánh bay đi.
Dù con bướm có làm tôi hơi bị ngơ ra trong mấy giây, nhưng sau đó tôi nhanh chóng chạy hết tốc lực về nhà của trưởng làng.
==============
Bầu trời màu đỏ cam nhanh chóng chuyển thành tối om sau đó. Tôi cuối cùng cũng về đến nhà trưởng làng và đẩy cửa bước vào.
-Ara, mừng cậu trở lại.
Fiona-san liếc thấy và lên tiếng chào tôi khi vừa vào trong nhà.
-….AH, vâng…tôi về rồi đây.
Một cảm giác kì lạ bỗng trào lên trong tôi, trong gần ba chục năm cuộc đời, tôi chưa bao giờ được chào đón như vậy. Đó là lý do khiến tôi phản ứng lại hơi chậm.
Thường những người bạn của tôi thường chào đón tôi trong những bữa tiệc bằng mấy câu suồng sã kiểu “Oh, đến rồi à” “Cậu đến trễ đó?” hay là “Cậu lại muộn rồi đó”. Cách chào đón thân tình đó cũng không hẳn là xấu, nhưng lời chào mừng của Fiona-san lại khiến tôi có một cảm giác ấn áp kì lạ, cảm giác như tôi thật sự có một gia đình, có một người mẹ.
Trước đây tôi đã định sống một mình ở Nordende, có lẽ tôi không cần kết hôn.
Nhưng giờ nghĩ lại, có một người vợ yêu quý chào đón mình khi về nhà là một chuyện thật tuyệt vời.
-Vào đây nào, bữa tối sẵn sàng rồi đây.
Fiona-san vẫy tay tôi về phía sau kèm theo một nụ cười.
Một mùi vị kích thích và ngon miệng tràn ra từ sau nhà, tôi có thể ngửi thấy mùi thịt hầm thảo mộc thơm nức mũi và mùi phô mai béo ngậy. Dạ dày tôi ngay lập tức lên tiếng biểu tình khi mùi hương chạm vào mũi. Như tôi nghĩ, mấy món ăn nhẹ hồi chiều không đủ làm tôi no bụng.
Vừa bước về phòng ăn, tôi vừa xoa bụng để tạm trấn an nó khỏi cơn đói.
Bên trong căn phòng ăn có cả căn bếp ở một góc, một cái bàn lớn cho khoảng 6 người và những chiếc ghế được đặt gọn gàng ở chính giữa.
-Ah, chào mừng trở lại Aldo-san. Thế nào, cảm giác được chiêm ngưỡng lại cánh đồng hoa mà cậu mong đợi tốt chứ?
Ergys-san mỉm cười với tôi khi vừa ngồi xuống bàn.
-Vâng, nó thật sự rất đẹp, còn hơn cả tưởng tượng của tôi nữa. Vì quá thoải mái nên tôi lỡ ngủ quên dưới một gốc cây và về đây muộn. Xin lỗi vì điều đó.
-Đừng lo. Dù sao cậu đã về đúng giờ mà, bữa tối cũng chỉ vừa mới sẵn sàng. Mà, cậu đã ngủ thiếp đi dưới gốc cây đó sao?
-Ah vâng….
-Chỗ đó thật tuyệt đúng chứ? Có gió mát thổi qua, cỏ mềm như bông. Đến giờ thi thoảng có thời gian rảnh tôi vẫn đến đó ngủ đấy.
Với tôi, người vừa được trực tiếp trải nghiệm, những gì anh ấy nói hoàn toàn là những thứ tôi phải gật đầu đồng ý.
-Nơi đó là một địa điểm nổi tiếng nhất trong làng đấy, dù già hay trẻ, dù vui hay buồn thì họ đều muốn tới đó và nằm xuống đánh một giấc.
Trong khi nói, Fiona-san đặt những chiếc thìa, bát xuống bàn.
Ra là vậy, tôi đã may mắn có được chỗ tuyệt vời đó trong buổi chiều nay. Có lẽ cô gái đó cũng muốn đến chỗ đó nằm nghỉ như tôi nhưng thấy tôi , một người đàn ông lạ mặt, đã ở đó rồi nên mới bỏ về.
-Nơi đó cũng chứa đựng rất nhiều kỉ niệm…
Vừa lẩm bẩm, Ergys-san vừa đưa mắt nhìn xa xăm một cách hoài niệm. Có vẻ cái cây đó đã nuôi dưỡng cảm xúc của rất nhiều người dân làng. Chuyện đó nghe thật tuyệt.
-Phải ha, chúng ta cũng gặp nhau lần đầu dưới gốc cây đó nhỉ? Khi còn nhỏ, chúng ta còn chiến đấu với những người đến đó để giành chỗ ngủ nữa.
-Haha, hồi đó đúng là chúng ta trẻ con thật.
Ergys-san quay sang Fiona-san khi nghe lời của cô ấy và đáp lại bằng một nụ cười cay đắng.
Oh, ngay cả một người luôn điềm tĩnh như Ergys-san cũng có một tuổi thơ dữ dội như vậy.
-Và kí ức tuyệt vời nhất là lúc anh ấy thú nhận với tôi…
-Fiona…cái đó…thật xấu hổ khi nói chuyện đó trước mặt Aldo-san….
Ergys-san trả lời Fiona-san trong khi mặt đỏ dần lên vì xấu hổ.
-Hoho…vậy là anh đã thú nhận ở nơi có nhiều kỉ niệm chung của cả hai người sao?
Tôi nhìn Ergys-san với ánh mắt bông đùa kèm theo một nụ cười.
-Đó là chuyện từ hồi tôi còn trẻ…ma…bỏ qua cái đó đi. Aldo-san, để tôi giới thiệu với cậu con gái của chúng tôi. Oi, Flora!!
-Haiii…vâng ạ…
Một giọng nói êm tai vang lên từ phía bếp sau khi nghe tiếng Ergys-san.
-Con bé sẽ lại chạy ào lên cho xem.
Thấy Ergys-san bối rối vì câu đáp của cô con gái, Fiona-san và tôi cười khúc khích.
Một lát sau, cô con gái của Ergys-san đã sắp xếp xong cái gì đó trong bếp và quay lại phòng ăn.
-Đây là Aldo-san, người mới đến và sẽ sống ở làng chúng ta.
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái tên Flora đó.
Đó chính là….cô gái mà tôi đã gặp dưới gốc cây lớn đó, là nàng tiên giữa rừng hoa với mái tóc vàng bồng bềnh và đôi mắt màu lục bảo.
Hình như cô ấy cũng nhận ra tôi với đôi mắt mở to.
-Aldo…
Từ đôi môi màu hồng của cô ấy, tên của tôi thoát ra.
-C..chào em…
Tôi bất giác lắp bắp khi lần nữa nghe thấy nàng tiên nói chuyện với mình.
-Oya…hai người quen nhau sao?
Ergys-san tròn mắt khi thấy biểu cảm của hai chúng tôi.
-Um…vâng, ở dưới gốc cây đó.
Nghe tôi nói vậy, Fiona-san bắt đầu mỉm cười và trêu trọc tôi.
-Ara ara, gặp nhau dưới gốc cây như chúng tôi sao?
-Nhưng chúng tôi không có đánh nhau vì chỗ ngủ đâu…
Tất cả những gì cô ấy làm khi thấy tôi là bỏ chạy sau khi nghe lời chào. Bằng cách nào đó tôi cảm thấy buồn khi đáp lại Fiona-san. Khiến một cô gái bỏ chạy khi chỉ vừa chào cô ấy….
Ergys-san đằng hắng một tiếng như để phá tan không khí căng thẳng hiện tại.
-Tôi hiểu rồi. Nếu cả hai đã gặp nhau rồi thì sẽ dễ hơn. Tóm lại thì như ta đã nói, tối nay Aldo-san sẽ qua đêm ở đây, nhờ con chăm sóc cậu ấy, Flora.
-……….
Ergys-san nhấn mạnh lần nữa, nhưng Flora vẫn chẳng phản ứng gì cả, cô ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm.
-Flora?
-EH…ah…vâng… Con hiểu rồi. Con sẽ mang đồ ăn ra ngay.
Flora chợt giật mình phản ứng lại với câu hỏi của Ergys-san và chạy vào trong bếp.
Ha…cô ấy lại chạy khỏi tôi nữa rồi. Nhưng sau đây chúng tôi sẽ ăn chung bàn với nhau…
-Xin lỗi nhé Aldo-san, con gái tôi là một đứa nhút nhát như vậy đấy. Con bé sẽ mang đồ ăn lên bây giờ nên hãy chờ chút nhé.
-Vâng, cảm ơn…
Ergys-san xoay xở để xoa dịu sự thất vọng hiện ra trên mặt tôi.
Flora là một cô gái nhút nhát sao? Không phải là cô ấy ghét tôi hay sợ tôi sao?
Tôi bần thần tự hỏi.