Chương 09: Dọn dẹp, xong!
Sau khi chọn được ngôi nhà phù hợp cho mình, tôi mới nhận ra là trời đã giữa trưa, do đó tôi và Ergys-san quyết định ăn trưa bên dòng suối.
Tìm một chỗ dốc thoải, chúng tôi bỏ tấm vải ra trên những cái giỏ.
Đó là những chiếc bánh sandwich với cà chua tươi, rau diếp và thịt gà chiên giòn.
Nhìn thật ngon, mùi cũng rất tươi và không thể cưỡng lại.
Những mùi hương nức mũi khiến dạ dày tôi bắt đầu biểu tình.
-Nhìn ngon quá nhỉ?
-Đúng thế, vậy thì chúng ta ăn thôi.
Trò chuyện qua rồi tôi và Ergys-san tập trung vào giỏ đồ ăn của mình.
Kết cấu của bánh mì mềm kết hợp với ra diếp giòn và thịt gà mang lại cảm giác tuyệt vời mỗi lần cắn. Với độ ẩm từ rau diếp và cà chua nó dễ dàng trung hòa lại với vị khô và mặn của thịt gà,một sự cần bằng tuyệt vời. Không biết Flora đã giành bao nhiêu tâm huyết cho những cái bánh ngon lành này.
Cứ tiếp tục ăn ngấu nghiến, cho đến khi phần nào chắc bụng tôi mới để ý ra xung quanh.
Một làn gió thổi qua mát rượi, mặt nước êm đềm của con suối gợn lên những đợt sóng nhỏ và dần mở rộng ra.
Nhìn dòng suối trước mắt, tôi thấy những con cá nhỏ đang thẩn thơ bơi theo dòng nước.
-Những con cá này có ngon không?
-Um, nếu biết cách nấu thì chúng rất ngon là đằng khác vì chúng không tanh như cá thường.
Ngoài vẻ đẹp thì những thứ xung quanh đây cũng đều rất ngon. Dù thi thoảng có nấu cá nhưng tôi chưa nắm được hết cách loại bỏ mùi tanh, hi vọng là tôi sẽ làm tốt với những con cá ở đây.
-Cũng lâu rồi tôi chưa được ăn cá nướng muối.
-Oh, nghe hay đó. Nếu muốn tôi sẽ cho cậu mượn cần câu hoặc lưới ở nhà.
-Thật sao? Nếu vậy thì tốt quá, cảm ơn anh.
-Chắc chắn rồi, không vấn đề gì. Chỉ là mong cậu chia sẻ cho chúng tôi vài con, tôi cũng muốn thử chúng quá.
-Ah vâng, tất nhiên rồi, tôi sẽ cố gắng bắt được thật nhiều.
Ăn xong chỗ sandwich, hai chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện ngắn.
-Giờ thì, đến lúc tôi phải về rồi, hãy cố gắng dọn dẹp ngôi nhà mới của mình nhé Aldo-san.
Ergys-san đứng dậy với hai cái giỏ trên tay trong khi tôi đang uống nước.
Nhắc mới nhớ, mải trò chuyện, tôi quên mất rằng mình còn phải dọn nhà nữa, nếu giờ mà không làm thì có thể sẽ không xong trước khi trời tối mất.
-Vâng, cảm ơn anh rất nhiều vì đã giới thiệu cho tôi ngôi nhà này. Ah, nhân tiện, trong làng có ai chuyên làm đồ nội thất không?
Sau khi dọn nhà tôi sẽ cần những đồ dùng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày như đồ nội thất hay đồ nấu ăn.
Nếu được tôi muốn càng nhanh càng tốt có được những thứ đó để sớm ổn định cuộc sống.
-Ah, cái đó cũng cần thiết nhỉ? Cậu nên đặt hàng sớm vì nó sẽ cần thời gian để hoàn thành. Tôi có quen một người đấy.
Nói rồi Ergys-san chỉ tay về hướng một ngôi nhà nhỏ nằm giữa cánh rừng ban nãy chúng tôi đi qua.
-Đó là nhà của Toack-san, một thợ mộc chuyên làm đồ nội thất. Tôi sẽ qua đó bảo anh ta trước, mai cậu chỉ cần đến đó và đặt làm những gì mình cần.
Tôi có chút ngạc nhiên khi mà chúng tôi lại ở gần nhau như thế, nếu vậy có khi đi luôn bây giờ cũng được.
-Tôi hiểu rồi. Toack-san nhỉ? Cảm ơn anh nhiều.
Nhận lời cảm ơn của tôi, Ergys-san xách lên hai cái giỏ và quay lại.
-Chừng nào ổn định được thì báo lại với tôi nhé. Tôi sẽ dẫn những thợ săn trong làng đến chỗ cậu để giới thiệu.
-Vâng.
-Vậy thì, tôi về đây.
Tôi đứng lại vẫy tay chào anh ấy mãi cho tới khi khuất hẳn mới quay vào trong ngôi nhà mới của mình.
Giờ sẽ là lúc để dọn dẹp.
=====
Tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ sau khi đã no bụng và tràn đầy động lực.
Dù vắng chủ đã lâu nhưng ngôi nhà không có chỗ nào hư hại quá trầm trọng cả. Có lẽ những người dân làng quanh đây đã thay phiên nhau bảo trì nó để không khiến tình trạng của những ngôi nhà này xấu đi.
Tuy nhiên cũng vì không có ai sống đã lâu nên mọi thứ trong nhà đều bị phủ một lớp bụi dày.
Đầu tiên, tôi sẽ mở tất cả cửa sổ để không khí lưu thông.
Tiếp đó là quét sạch bụi bằng chổi và lau những chỗ không thể quét bằng giẻ lau.
Lập kế hoạch như thế, tôi bước vào phòng khách và đẩy tung cái cửa sổ.
-Hụ… hụ….
Khoảnh khắc bị mở ra, trên khung cửa rơi xuống hàng đống bụi khiến tôi hít vào không ít và ho sặc sụa. Có lẽ nên che miệng mũi lại rồi hãy làm thì hơn.
Lấy một tấm vải khỏi túi, tôi quấn nó quanh miệng và mũi, với mắt thì đành chịu nên tôi đành để trống vậy dù có vài lần bị bụi bay vào.
Tiếp sau phòng khách, tôi mở tất cả cửa sổ của phòng ngủ, phòng tắm, nhà kho và cả nhà vệ sinh nữa.
Bằng cách đó, không khí lưu thông khiến căn nhà thoáng đãng hơn và những cơn gió cũng cuốn đi phần lớn bụi trong không khí. Tốt hơn là tôi nên ra ngoài một chút cho bớt đi đã.
Tuy nhiên tôi sẽ không đứng chơi không, làm một vòng quanh nhà, tôi kiểm tra một lượt các bức tường xem có vết nứt hay lỗ hổng nào hay không. Nhìn chung là mọi thứ đều còn khá tốt.
Cỏ dại mọc tràn lan trước sân và xung quanh nhà, một số còn bò cả lên tường nữa, nhưng với tôi thì chuyện đó sẽ đơn giản thôi.
Tôi thật sự biết ơn những người đã thực hiện việc bảo trì ngôi nhà này thường xuyên dù không có ai sống ở đây trong thời gian dài. Lúc nào gặp được họ tôi phải cảm ơn mới được.
Đeo bao tay vào, tôi bắt đầu nhổ bỏ những cây dại và cỏ mọc xung quanh và bám trên tường. Với những cây cỏ khó nhổ, tôi dùng thêm cả dao.
Tiếp tục làm thêm một lúc nữa, tất cả cỏ dại trên tường đã bị nhổ sạch. Tôi quay vào trong nhà để xem tình hình thế nào.
Yosh, không khí đã đỡ bụi hơn rồi.
Cầm lấy cây chổi đã mượn của Ergys-san, tôi bắt đầu quét sàn nhà. Trước khi đến đây, tôi đã mượn được kha khá đồ dùng vệ sinh cần thiết để phục vụ cho việc dọn dẹp.
Những vệt bụi trên sàn một lần nữa lại bay lên mù mịt, nhưng lần này thì tôi ổn hơn với cái khẩu trang trên mặt.
Sau khi quét dọn một lượt sàn nhà trong kho, nhà tắm và phòng ngủ, tôi dồn tất cả chúng vào một đống.
Tiếp đến là quét phòng khách.
Sau khi quét được phần lớn bụi, kể cả trong bếp, tôi đến dòng suối bên cạnh và xách về một xô nước.
Dù là nước suối hay nước giếng đều được cả, chúng đều rất trong.
Ngâm cái giẻ vào nước, tôi bắt đầu lau với sàn nhà bếp, nếu đi từ phòng khách vào thì cái giẻ sẽ sớm bị bẩn mất.
Sau đó là tường của phòng khách, bếp cũng tương tự. Lặp lại chuyện đó vài lần nữa tôi đã khiến chúng sạch hơn rất nhiều.
Tiếp đến những phòng khác, tôi đã đi lại rất nhiều lần đến dòng suối để thay nước và giặt giẻ lau.
Mãi cho đến khi đột nhiên cảm thấy đau nhói ở lưng thì tôi mới nhận ra rằng mình đã căng thẳng và làm việc quá mức.
Tôi dừng tay và vặn người vài cái để thả lỏng cơ bắp.
-Uuu…
Tôi thật cảm thấy khâm phục những bà nội trợ, làm sao họ có thể vừa làm việc này mà vừa hoàn thành tốt những việc khác như nấu ăn, giặt ủi, trông em bé như thế chứ? Sau cùng họ cũng có những thứ sở trường riêng.
Vất vả nãy giờ, tôi cũng đã hiểu được phần nào lý do những người vợ thường than phiền về những đức ông chồng của mình khi không nhận được lời khen hay cảm ơn nào từ họ.
Vừa thầm ngưỡng mộ, tôi vừa tiếp tục công việc cho đến tận khi mặt trời chuẩn bị lặn.
-Oh, đẹp thật đó. Khó mà nhận ra nổi chỗ này vài tiếng trước nữa.
Tôi thốt lên một câu khi nhìn vào thành quả của mình trong một buổi chiều.
Những bức tường, sàn nhà được lau sạch bụi và đánh bóng hoàn hảo, màu nâu tự nhiên của sàn gỗ cũng được khôi phục.
Nhìn chúng sạch bóng thế này còn thỏa mãn hơn cả lần đầu tiên nữa.
Ngồi trên sàn nhà mình vừa lau sạch và nhìn về phòng khách, tôi bất giác lẩm bẩm.
-Vậy ra đây chính là “Niềm vui của một bà nội trợ” sao?
Cảm giác hoàn toàn khác so với những lần hoàn thành nhiệm vụ. Có phải vì nhiệm vụ này là cho ngôi nhà thân yêu của tôi không nhỉ?
Tôi cảm thấy chuyện này thật hài hước và tự bật cười một mình.
Khi tháo cái giẻ trên miệng ra, tôi thấy nó đã bị phủ kín bởi bụi bẩn.
A…miếng vải này bẩn mất rồi. Tóc và quần áo của tôi cũng thế nữa. Thế này sẽ khiến sàn nhà bị bẩn lại mất.
Nghĩ thế, tôi vùng dậy chạy ra ngoài để giũ sạch bụi trên người. Từng đợt bụi trắng xóa bay khỏi cơ thể tôi qua mỗi lần phủi.
Dù thế thì cơ thể tôi vẫn còn bẩn, có lẽ nên đi tắm.
Chuyện sắm nội thất chắc phải đến mai rồi, giờ với bộ dạng nhếch nhác này tôi chẳng thể đến đâu cả.
Nghĩ đến đó, tôi quyết định mình sẽ đi tắm.
Lần đến cái túi hành lý, tôi lôi ra hai cái vòng tay và đeo chúng vào tay rồi đi đến khu vực chuẩn bị nước tắm của ngôi nhà.
Trước đó tôi đã cọ rửa cẩn thận cái bồn tắm, niềm tự hào lớn nhất của căn nhà này, để đáp lại những cảm xúc mà chủ nhân cũ của căn nhà này đã gửi gắm vào nó.
Giơ một cái vòng tay màu lam ra, tôi hô lên.
-Nước.
Một vòng ma thuật xanh lam nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay tôi sau câu niệm ngắn và từ đó nước cứ thế tuôn ra.
Nếu câu lệnh vừa rồi của tôi là [Thủy thương] <Water Lance> hay [Thủy cầu] <Water Bolt> thì nước tạo ra sẽ có hình như ngọn thương hay quả cầu, nhưng làm thế thì mana tiêu thụ sẽ nhiều hơn.
Nhưng nếu chỉ đơn thuần là [Nước] thì số tiêu thụ mana sẽ nhỏ và tôi có thể dùng cái vòng này nhiều lần hơn nữa.
Khi bồn tắm đã đầy nước, tôi nắm tay lại, cái vòng ma thuật cũng biến mất.
Tiếp đến là làm nóng nước.
Tôi đưa tay còn lại đang đeo cái vòng đỏ ra và hô vang.
-Lửa.
Liền sau đó, lại một vòng ma thuật màu đỏ hiện ra và từ đó một cầu lửa bằng nắm tay bay ra và chìm vào bồn nước.
Do nhiệt lượng cao của khối Hỏa cầu, nước trong bồn bắt đầu sủi bọt và hơi nước cũng bốc lên nghi ngút.
Uwa…nhìn đáng sợ hơn so với tôi tưởng tượng nhỉ, tôi phải lủi sang phòng thay đồ để cho an toàn.
-Woa…đáng sợ quá. Nhìn cách Kurune làm nó thật là đơn giản và an toàn.
Sau khi nước không còn sôi nữa, tôi quay lại nhà tắm để kiểm tra.
Có những đợt hơi nước bốc lên trắng xóa từ bồn tắm.
Tôi đoán rằng nếu đó là Kurune thì cô ấy có thể điều chỉnh nhiệt độ nước một cách chính xác, nhưng không may là ma thuật tạo từ ma cụ thì không dễ điều chỉnh như thế. Nên kết quả là tôi lỡ làm nước nóng quá so với mức cần rồi.
Tôi mở cửa sổ và chạm tay vào mặt nước để kiểm tra nhiệt độ của cái bồn tắm kinh hoàng này.
Um…vẫn còn hơi nóng. Có lẽ nên chờ thêm chút nữa.
Sau khi nhiệt độ nước đã hạ xuống mức dễ chịu, tôi cởi đồ ở phòng thay đồ bên cạnh và bước vào nhà tắm một lần nữa.
Cũng như đêm qua, tôi tắm sơ qua trước để loại bỏ bụi bẩn.
Thật tệ là tôi chưa có xà phòng, do đó việc chà rửa chỉ có thể làm bằng khăn và nước nóng mà thôi.
Sau khi đầu và cơ thể đã sạch, tôi bước vào bồn tắm, duỗi chân và tận hưởng sự thư thái sau một ngày vất vả.
Ah, quên mất, tôi chưa mang đồ để thay, lại phải đứng dậy ra ngoài phòng khách lấy rồi…
Bước ra khỏi bồn, tôi cứ thế đi thẳng đến phòng khách với cơ thể khỏa thân vẫn đang được nước ấm bao bọc. Tôi thường hay làm thế này hồi còn sống ở quán trọ, nhưng đêm qua là ở nhà người ta nên tôi không làm thế được.
Trong khi đang lục túi để tìm quần áo, tôi chợt nghe ai đó gõ cửa.
-Vào đi.
Tôi trả lời theo phản xạ.
Oh sh*t, đã quá muộn để tôi nhận ra mình vừa làm gì rồi.
-Xin lỗi vì tự tiện. Aldo-san…Um, vì nghĩ là anh còn đang dọn dẹp nên em mang bữa tối đến cho anh đây…..
Đó là Flora bước vào sau khi mở cửa. Và tất nhiên, hình ảnh tôi trong tình trạng “nude vì môi trường” lọt vào mắt cô ấy. Tự nhiên tôi muốn hét lên như một cô gái quá…
-…………..
Tôi có thể cảm thấy đôi mắt của Flora đang quét dọc xuống dưới từ mặt tôi. Khi xuống thấp hơn, mặt cô ấy bắt đầu đỏ lừ lên.
-U…Um…
Tôi lắp bắp mấy từ vô nghĩa vì lúc này chính tôi cũng cạn lời không biết phản ứng ra sao nữa. Nhưng rồi Flora chợt hét lớn.
-E…EM….XIN LỖI….THA LỖI CHO EMMMMM…
Để lại câu đó, cô ấy chạy ào ra ngoài.
Ah, lại nữa rồi. Tôi lại làm cô ấy bỏ chạy rồi…
Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi đã thân nhau hơn được chút rồi chứ….