Chương 111: Chuẩn bị cho lễ hội
-Ha...mệt thật đó, anh cảm thấy cứ như vừa làm việc gì đó rất nặng nhọc vậy.
-Em cũng thế.
Tôi và Flora, đang trên đường trở về nhà sau khi "thoát khỏi" nhiệm vụ đo quần áo cưới.
-Em cứ nghĩ họ chỉ chạm nhẹ và lấy số đo của anh thôi chứ...
Dù chẳng phải làm gì cả, nhưng tôi cảm thấy còn mệt hơn cả đi săn nữa.
Sau tất cả thì chuyện đó thật là đáng sợ, nếu không có Flora ở đó, tôi sợ mình sẽ bị ăn thịt mất.
Dù sao thì hãy thay đổi và không nhắc lại chủ đề đáng sợ đó nữa nào..
Bước đi trong khi suy nghĩ như vậy, Flora đi bên cạnh tôi chợt lên tiếng.
-Anh hình như rất thu hút phụ nữ nhỉ?
-EH...làm gì có chứ?
Nhìn vào biểu hiện của Flora, tôi cảm thấy đôi môi cô ấy đang hơi mím lại và biểu hiện có vẻ không hài lòng.
Đây có phải chăng là vì ghen ? Nếu vậy, Flora thực sự rất muốn chỉ mình cô ấy có được tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tuy nhiên, cái quan trọng bây giờ là cần phải khắc phục sự hiểu lầm và nói cho rõ cảm xúc của mình để giải tỏa nghi ngờ từ cô ấy.
Tôi đi vòng ra trước mặt Flora và nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
-Bởi vì anh luôn yêu em mà...
-EH...không...em chỉ...em chỉ muốn đùa anh một chút thôi, ý em không phải ghen hay gì đâu....
Khi tôi nói vậy, Flora đỏ mặt và bắt đầu tỏ ra bối rối.
Vậy sao? Tôi cứ tưởng cô ấy đang giận giống như lần ở nhà Kurune chứ?
-XIn lỗi vì đã chen ngang, nhưng ALdo-san có ổn không vậy?
Kyle đột nhiên xuất hiện giữa lúc Flora đang vô cùng bối rối.
-Eh...là Kyle sao?
-Vâng, là em đây.
-Nãy giờ em nghe hết rồi sao?
-Nghe cái gì cơ ạ?
-À thôi...không có gì đâu...
Nghe những lời của Kyle, Flora thở dài nhẹ nhõm.
-À, có phải chuyện chị Flora đã bị hiểu lầm không?
-Rõ ràng là em có nghe mà...
Vậy là tên nhóc này đã nghe hết từ đầu rồi. Nhưng thành thực vậy là tốt đó.
Nhưng FLora thì càng đỏ mặt tợn, nhìn dễ thương quá. Mà thôi, không nên nhìn vào đó nữa, còn có Kyle ở đây mà.
-Thế nhóc đang làm gì ở đây thế? Có phải vì chuyến đi săn ngày mai không?
-Vâng, vì chuyến này sẽ là để chuẩn bị cho lễ hội thu hoạch, nên chúng ta sẽ phải săn rất nhiều đó.
-Được rồi, mai vẫn gặp nhau ở quảng trường như thường lệ chứ?
-Vâng, tuy nhiên ngày mai địa điểm có hơi khác thường lệ nên sư phụ có nhờ em qua bảo anh là chuẩn bị cẩn thận.
-Ý nhóc là ngọn núi phía sau???
Đó là nơi có nhiều quái vật hơn so với những nơi chúng tôi thường đi săn, nên chắc chắn là nên cẩn thận chuẩn bị nhiều thứ hơn.
-Vâng, có khả năng quái vật sẽ xuất hiện, vì vậy cần phải cẩn thận, nhưng nếu là có Aldo-san thì không cần phải lo lắng quá rồi. ANh có thể dùng được cả kiếm nữa mà.
-Không, đừng tự tin quá như thế, nơi đó xa lạ hơn rất nhiều so với những nơi chúng ta thường tới trước đây đấy.
Vì tôi cũng có vài lần đánh liều lên đó điều tra, nhưng đó chỉ là điều tra sơ bộ và chưa thể biết hết được trên đó thực sự có những gì. Ngay cả địa hình một vài nơi tôi cũng chưa nắm được, nên rất có thể chúng tôi sẽ gặp chuyện không may ở đó.
Cho dù có tự tin đến mức nào về kỹ năng chiến đấu , vẫn có những thời điểm bạn sẽ bị bất ngờ.
-Vâng, em và mọi người sẽ chờ anh ở đó nhé.
-Rồi, cảm ơn tin nhắn của nhóc.
Tôi và Flora đứng nhìn theo bóng Kyle mãi cho đến khi nó biến mất.
=================================
Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn bình thường.
Bởi vì mặt trời chưa hoàn toàn mọc nên trong nhà rất tối. Tâm lý đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đi săn, hai mắt tôi cũng có thể nhìn rõ mọi thứ trong nhà.
Có lẽ là vì hiểu được cảm giác sắp phải dấn thân vào một nơi nguy hiểm, nên các giác quan của tôi đang hoạt động hiệu quả hơn bình thường.
Nó giống như đêm trước trận chiến với lũ quái vật hồi còn đi phiêu lưu. Cơ thể tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến rồi sao?
Tôi bất giác nở một nụ cười cay đắng khi nhớ lại cảm giác đó, nhưng khi vừa cố gắng ngồi dậy tôi nhận thấy bên cánh tay phải có một chút sức nặng. Ở đó là Flora đang say ngủ trong khi vừa âu yếm cánh tay phải của tôi.
-Haa....
Giờ nghĩ kĩ lại thì hình như đêm qua lúc chúng tôi đi ngủ cũng ở tư thế thế này.
Nhìn Flora đang say ngủ với một biểu hiện rất nhẹ nhõm trên mặt, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc và như được xoa dịu một chút lo lắng trong lòng.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương của Flora thêm một lúc rồi từ từ rút cánh tay phải ra.
Nhưng cánh tay phải của tôi lại bị kẹt lại dưới bộ ngực đầy đặn của Flora.
Mặc dù chỉ là ở ngoài quần áo, nhưng tôi có thể cảm thấy sự ấm áp và mềm mại rất rõ ràng. Thậm chí là có thể cảm thấy rõ ràng hơn nếu di chuyển cánh tay thêm một chút.
Thành thật mà nói, tôi muốn cảm nhận nó nhiều hơn. Nhưng, làm những việc như vậyngay lúc này thực sự không ổn chút nào.
Hôm nay tôi muốn chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho chuyến đi lên ngọn núi mới, vì vậy tôi nên tránh làm mất thời gian nhất có thể.
Tôi đảo mắt khỏi sự cám dỗ từ thung lũng sâu của Flora và từ từ rút tay ra.
-Ah....
Một tiếng rên nhẹ phát ra từ miệng của Flora và sự mềm mại của bộ ngực càng quấn lấy tay tôi hơn và nó dường như muốn kéo tôi vào thêm một lần nữa nhưng lần này điều đó không thể thắng được ý chí của tôi nữa.
Tôi rút tay ra đủ để Flora không thức dậy.
Sau khi chắc chắn Flora vẫn còn ngủ, tôi nhẹ nhàng trùm tấm futon lên vai cô ấy.
Bằng cách nào đó tôi cảm thấy như mình đã chiến đấu và giành chiến thắng trước một đối thủ còn mạnh hơn một con quái vật ngay sáng sớm.
Trong khi suy nghĩ như vậy, tôi đi sang phòng kho để kiểm tra lại lần cuối trang bị săn bắn.
Tôi vào kho, kiểm tra lại tình trạng của cây cung và những mũi tên đã chuẩn bị hôm qua.
Khi búng nhẹ dây cung, tôi có thể nghe rất rõ tiếng thanh âm vọng lại.
Kiểm tra những túm lông được gắn vào mũi tên bằng ngón tay và cả thân mũi tên nữa, sau đó tôi cài thử một cái vào dây cung và kéo căng.
-Ừm, không vấn đề gì cả.
Sau đó là đến thanh kiếm treo trên tường.
Tất nhiên, nó không phải là thanh kiếm Mithril mà tôi đã dùng để giết con rồng, nó chỉ là một thanh kiếm thông thường để tự vệ mà thôi.
Khi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, nó phản chiếu ánh mặt trời buổi sớm và tỏa ra một ánh sáng hơi xỉn màu.
Thanh kiếm này có trọng lượng và kích thước gần tương tự với thành kiếm Mithril nên tôi có thể vận dụng nó một cách tối đa và quen tay nhất.,
-Vẫn còn sớm, để thử xem thế nào...
Vẫn còn sớm nên hãy cùng thử lại thanh kiếm một chút.Tôi tra lại thanh kiếm vào vỏ mà không gây ra tiếng động nào rồi rời khỏi nhà hòa vào ánh bình minh đầu tiên của ngày mới.
=========================
Bên ngoài mặt trời vẫn chưa mọc, tôi tranh thủ đi vài đường kiếm cơ bản.
Không có một quy chuẩn hay bộ pháp nào như các hiệp sĩ. Tôi chỉ là một thằng nhóc mồ côi và chưa từng được ai dạy dỗ về kiếm thuật tử tế cả. Những chiêu thức của tôi cũng rất đơn giản và có phần thô kệch nếu so với những đường kiếm lăng lệ của các Hiệp sĩ chính hiệu.
Mặc dù tôi đã từng gặp được vài Hiệp sĩ hàng xịn và cũng có vài hiệp sĩ về hưu đi làm Mạo hiểm giả, nhưng tôi chưa từng nhận thấy cách chiến đấu của họ hợp với mình chút nào, nên cũng chẳng có hứng bảo họ chỉ dạy hay "ăn cắp công nghệ" gì cả.
Đó là lý do vì sao tôi cần một thanh kiếm cho riêng mình. Tôi sẽ đặt tất cả những gì mình có và kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm lên nó.
Vừa di chuyển cánh tay, tôi vừa tự chỉnh lại góc độ tấn công và tốc độ vung kiếm.
Vì cũng lâu chưa vung kiếm, nên tốc độ và sức mạnh có đôi chút chưa được như ý.
Tôi đã cố gắng sửa nó nhiều lần, nhưng dường như vẫn chưa thể giống chính xác như thời hoàng kim.
Điều đó khiến tôi có chút bực mình.
Hẳn là những gì Zoack từng nói đã đúng.
Điều này cũng là bởi những khả năng trong thời kỳ hoàng kim của tôi là hoàn toàn không cần thiết cho cuộc sống hiện tại, nhưng nghĩ về việc mình đang dần đánh mất nó cũng khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu.
Tuy nhiên, không được thiếu kiên nhẫn như thế. Tôi tiếp tục vung kiếm từ từ và cẩn thận để dần lấy lại cảm giác tốt nhất của cơ thể mình.