Chương 128(Lời kết vol 3 phần 2): Vị sứ giả được chọn.
- Truyenconect
- An A-Ranked Adventurer’s “Slow-living”
- Chương 128(Lời kết vol 3 phần 2): Vị sứ giả được chọn.
-Cái gì? Chúng ta nhận được thư của Aldred sao thưa Bệ hạ?
Barok, người vừa được Nhà vua gọi đến phòng riêng, thốt lên kinh ngạc.
-Đúng thế, Bá tước Clark đây đã tìm thấy chỗ ở của Aldred.
Nhìn nhà vua đang cười vui vẻ, Barok đảo mắt sang người thanh niên tóc vàng đứng cạnh.
Đáp lại ánh nhìn đó là một nụ cười thân thiện trên gương mặt điển trai.
Mặt đẹp thì đúng là có đẹp đấy, nhưng bản chất của hắn thật sự là một kẻ đáng ghê tởm.
Làm sao hắn lại tìm được chỗ của Aldo?
Trong lúc Barok còn đang phát sốt lên với việc một thành viên khác của tổ đội anh hùng, Nữ pháp sư Kurune đột nhiên biến mất không dấu vết thì tên này lại có thể tìm được Aldo mà không cần một manh mối nào sao?
Nhìn nụ cười nhẹ nhàng kia, Barok rùng mình vì không thể hiểu được hắn đã dùng thủ đoạn gì.
Nhưng với bản năng của một Cựu Mạo hiểm giả lâu năm, anh cũng hiểu rằng, mình không nên vội vàng.
-Tôi là Clark Raymond.
-Vâng. Tôi là Barok Estophia, Người đứng đầu Guild Mạo hiểm giả.
Như một thủ tục xã giao, việc chào hỏi giữa hai bên được thực hiện, mặc dù bản thân Barok không ưa gì tên đàn ông trước mặt.
Cố nén những cảm xúc cá nhân của bản thân lại, anh cúi đầu.
Với những đóng góp của mình cho đất nước ở cả thời còn làm Mạo hiểm giả lẫn khi đã trở thành Guild Master, Barok được phong tước hiệu Nam tước.
Vào thời điểm đó, đã có rất nhiều gia đình quý tộc muốn gả con gái cho anh để có thêm phần uy quyền trong vương quốc.
-Tôi đã nghe rất nhiều lời khen ngợi về Barok-san. Rất vui được gặp anh.
-Tôi chỉ là làm đúng những gì mình cần phải làm thôi, nhưng với tư cách là một Mạo hiểm giả, tôi rất vui vì được nghe những lời đó.
Những từ ngữ sặc mùi xã giao, lạnh nhạt đến từ cả hai phía. Nhưng đó chỉ là màn dạo đầu, vì vấn đề chính hôm nay là…
-Vậy Aldred đang ở đâu vậy thưa Bệ hạ?
-Dường như nơi đó được gọi là Nordende, một ngôi làng nằm ở cực tây của Vương quốc Sylphy.
-Nordende…
Barok vô thức nhắc lại lời của Nhà vua.
Là một địa danh thuộc một trong những quốc gia láng riềng nên ai cũng nghĩ Barok lần đầu nghe thấy nó, nhưng không, trong tâm trí của anh còn nhớ rất rõ về nơi đó.
Lần đó, Aldo trở về sau một nhiệm vụ rất dài, và cái tên đó được nói ra với một sự phấn khích và vui vẻ hiếm thấy từ một người mặt lúc nào cũng lạnh như tiền.
-Nghe nói nơi đó là một vùng quê với những cánh đồng hoa rất đẹp…
-Vâng, đúng vậy, những cánh đồng hoa ở đó nở hoa quanh năm và còn thay đổi màu sắc theo mùa nữa.
Nhà vua lẩm bẩm và được Clark bổ sung thêm với một nụ cười.
Aldo hồi đó cũng nói thế.
Một ngôi làng mà cậu ấy chỉ đến một lần duy nhất trong một nhiệm vụ. Nhưng có lẽ vì phong cảnh nơi đó quá ấn tượng mà cậu ấy quyết định chọn nó làm nơi cư trú của mình.
Barok từng nghĩ, Aldo đến đó để tìm kiếm mục tiêu mới của cuộc đời mình sau khi đã hạ gục một con rồng. Nhưng dường như không phải, vì nếu cần tìm thông tin về quái vật, Barok đã có sẵn một đội ngũ cung cấp thông tin vô cùng hùng hậu.
-Và, còn cả Kurune-san nữa.
-Cả Kurune cũng ở đó sao?
Nghe thấy điều đó, Barok chợt nhớ lại chuyện của Kurune khi cô ấy đột nhiên rời khỏi Học viện Ma thuật, không lẽ cô ấy tới đó là vì Aldo?
Còn chuyện vì sao cô ấy đến đó thì chắc khỏi cần bàn, vì họ đã từng chung một nhóm.
-Dù sao thì có thể nói Kurune đã theo hắn tới đó, nhưng tại sao lại cứ phải là nơi đó?
-Thần không chắc vì trong thư không nói tới. Nhưng việc anh ta từ bỏ tất cả để sống như một dân làng bình thường thật là nực cười.
-Cái gì? Sống như một dân làng?
Một Cựu A rank, Sát Long giả lại chỉ đang giống như một dân làng sao?
Suýt nữa Barok đã bật ra câu chửi thề cho rằng Nhà vua đang chém gió.
Thật không thể tưởng tượng một kẻ mạnh như Aldo lại muốn sống như một dân làng bình thường.
Tại sao? Tại sao vậy? Tại sao cậu lại chọn một cuộc sống như vậy hả Aldo?
Dù là bạn lâu năm, nhưng chính Barok cũng chẳng thể hiểu được chuyện đó.
-Bệ hạ có thể cho thần xem bức thư của Aldred được không ạ?
Nghe Barok nói, Nhà vua gật đầu và trao bức thư cho Hiệp sĩ đứng cạnh chuyển cho anh.
Barok có hơi bối rối vì những gì mình đọc được trong thư đúng như những gì Nhà vua mới nói.
Và khi đọc đến nửa sau, anh có thể hiểu lý do cho việc đó.
-Trả lại thanh kiếm sao?
-Đúng thế, hắn dường như muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với đất nước này.
Sự tức giận hiện rõ trong những lời nói của Nhà vua.
Trả lại thanh kiếm Vua ban cũng đồng nghĩa với việc không còn phụng sự Nhà vua hay đại diện cho đất nước nữa. Đó là một sự sỉ nhục với người đã ban thanh kiếm đó.
Tuy nhiên, các Mạo hiểm giả không phải người lính hay quý tộc thuộc về đất nước này, nên việc họ muốn đoạn tuyệt quan hệ không ai có thể chỉ trích được.
Nhưng vẫn phải nói rằng, sự tồn tại của Aldo không thể sử dụng giới hạn của các Mạo hiểm giả thông thường mà tính toán được.
Với điều này, mong muốn của Aldo đã rõ, muốn bỏ lại tất cả chỉ để sống yên bình.
Dù là một người lạnh lùng ít nói, nhưng bản chất của cậu ấy vẫn rất yếu đuối.
Có lẽ việc nhận ra ý định của Nhà vua là thứ đã khiến Aldo quyết tâm đoạn tuyệt như vậy.
Barok nhìn sang Clark, kẻ đã tìm ra Aldred.
Clark cũng nhận ra ánh nhìn đó, nhưng anh ta không đáp.
Với tư cách là một Mạo hiểm giả, Barok hiểu sự tự do, phóng khoáng của cái nghề này tuyệt vời đến như thế nào, vì thế anh hoàn toàn ủng hộ con đường mới, lựa chọn mới này của Aldred.
Nhưng giờ Barok đang là Guild Master, là kẻ phụng sự của Vương quốc. Vì thế anh không thể nói ra điều đó.
-Tất nhiên, thật vô nghĩa khi để Aldred sống như một dân làng. Chuyện đó thật ngớ ngẩn. Ta sẽ không để hắn làm vậy. Ngươi hiểu rồi chứ?
Với Nhà vua, Aldred chắc chắn là một thanh kiếm sắc bén và lợi hại mà ông ta muốn giữ bên cạnh mình. Vậy thì, với vị thế của mình, Barok phải làm gì đây?
-Vâng, thần sẽ cố gắng thương lượng để đưa Aldred trở lại Vương quốc.
Nhà vua gật đầu mỉm cười hài lòng trước những lời của Barok.
-Ừm…nhưng thưa Bệ hạ, thần muốn xin một ơn huệ, có thể để cuộc thương lượng diễn ra ở thị trấn nào đó gần Nordende không?
-Cái đó không vấn đề. Ta cũng không định phô trương làm lớn chuyện ở nước láng giềng như vậy.
Không chỉ vậy, việc di chuyển từ Vương quốc tới nơi đó thực sự rất khó khăn, vì thế làm vậy sẽ tốt hơn cho cả hai bên.
-Vậy thì, theo ngươi, Ai sẽ là người nên trở thành sứ giả trong lần đàm phán này? Ngươi sao?
Sau một hồi suy nghĩ, Barok lắc đầu.
-Không, thần nghĩ nên là Elliot.
-Ồ đúng rồi. Cậu ta cũng là đồng đội cũ của Aldred và Kurune, như vậy sẽ dễ dàng cho việc thương lượng hơn. Ngoài ra cậu ta sẽ là người kế nghiệp của gia đình Bá tước El Fiore nên sẽ không hành động lỗ mãng được.
Nhà vua đã không tín tới cả Kurune cũng ở đó.
Nhưng nói gì thì nói, Elliot giờ đã được nhận làm tế tử của gia đình Quý tộc, và bản thân cậu ta cũng là một hiệp sĩ, nên chắc chắn sẽ không thể có chuyện phản bội lại yêu cầu của Nhà vua.
-Hôm nay các Hiệp sĩ cũng đang tập trung. Gọi Elliot tới đây.
Các Hiệp sĩ hiện đang tập trung tập luyện tại một khu vực nằm cạnh lâu đài.
Sau khi nhận được lệnh, người hiệp sĩ hầu cận nhà vua rời khỏi phòng.
Chỉ một lát sau, Elliot, người được triệu tập, đã tới.
Bước vào phòng, anh quỳ xuống bằng một bên đầu gối, đó là nghi thức của quân đội.
-Aldred đã được tìm thấy ở Nordende.
Nghe xong câu đó, cơ thể Elliot có hơi giật lên.
-Elliot, ta hi vọng ngươi sẽ giúp ta làm sứ giả tới đó đàm phán để đưa Aldred về đây.
-Thần xin hết lòng vì lệnh của Bệ hạ.
Không giống Aldred, Elliot về cơ bản không thể từ chối những mệnh lệnh này, vì một Hiệp sĩ trước khi được công nhận cần tuyên thệ tuyệt đối trung thành với đất nước.
Nhận lệnh, Elliot cúi đầu.
Chứng kiến tất cả những gì vừa xảy ra, Barok chợt cảm thấy ngực mình đau nhói. Elliot sẽ nhận trách nhiệm đưa những người đồng đội cũ của mình quay lại.
-Thần nhất định sẽ đưa được Aldred về đây bằng bất cứ giá nào.
=======
Tác giả: Đây là phần kết của vol 3, bản LN của vol 3 này cũng sẽ lên kệ vào 30/8 tới với giá khoảng 1300 Yen, các bạn nhớ ủng hộ tôi nhé O(≧∇≦)O