Chương 47: Một gia đình
-Hm...dù vậy, khi nhìn hai đứa ở cạnh nhau, ta cảm thấy thật hạnh phúc.
Ergys-san nhìn chúng tôi với một nụ cười cay đắng. Mà biết sao được...
Khuôn mặt đó hoàn toàn chính xác là của một người cha khi chứng kiến sự trưởng thành của con gái mình.
Và tôi không thể phản bác lại điều đó.
Dù tôi cũng hiểu cảm xúc của Ergys-san ngay bây giờ, nhưng cả tôi và Flora đều khó mà tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
Tôi có thể đáp lại ngay nếu chuyện đó là từ những người dân làng khác. Nhưng với cha của Flora thì có hơi...
Bên cạnh đó, tôi cũng có chút cảm giác giống như Ergys-san khi nhìn vào Flora bên cạnh.
Chỉ nghĩ đến việc cô con gái tuyệt vời của mình sắp đi lấy chồng đã khiến tôi thấy rất buồn.
Vì vậy, thật mừng khi Ergys-san chấp thuận điều đó.
-Cuối cùng mơ ước bao năm của Flora cũng có thành quả....
Ergys-san nhẹ nhàng mỉm cười.
Và Fiona-san bên cạnh cũng khẽ đặt tách trà xuống.
-Sau khi biết Aldo đã ra đi, Flora đã tỏ ra rất buồn và thát vọng đấy...
-Ahhh... Mẹ ....
Flora chồm lên như thể muốn ngắt lời Fiona-san
Hình như là chuyện sau khi hai chúng tôi chia tay 9 năm trước, vì cũng khá tò mò về điều đó nên tôi muốn nghe một cách chi tiết.
Fiona-san mỉm cười khi thấy bộ dạng hoảng hốt của Flora.
-Không phải giờ con đã đạt được mong muốn hồi đó sao? Hồi đó con bé cứ nói mãi về việc trở thành cô dâu của Aldo. Sau khi biết con đã đi, Flora đã khóc suốt mấy ngày và phải mất rất nhiều thời gian để dỗ dành đấy.
Với tôi, chuyện đó thật là hạnh phúc, Flora đã luôn giành tình cảm cho tôi từ lúc đó sao?
Dù đã từng nghe qua chuyện đó khi cô ấy tỏ tình, nhưng tôi cứ nghĩ đó chỉ là những cảm xúc bột phát của cô ấy và khiến những chuyện năm xưa bị nói quá lên, nhưng giờ được nghe trực tiếp từ Fiona-san, tôi mới biết đó là sự thật.
Khi tôi liếc qua Flora bên cạnh, hai má cô ấy đã ửng đỏ và nhìn tôi mỉm cười.
-Flora anh rất hạnh phúc vì em đã luôn nghĩ về anh như thế suốt những năm qua.
-Vâng.... em cũng vậy...
Mặt Flora đỏ bừng khi đáp lại tôi.
Ergys-san và Fiona-san cũng mỉm cười nhìn chúng tôi trìu mến.
Flora khi xấu hổ thật đáng yêu.
-Nhân tiện, Fiona-san, sau đó thì sao ạ?
-Uwa.... cái đó...
Khi tôi quay sang định hỏi chuyện đó từ Fiona-san tiếp, Flora chồm lên đánh nhẹ vào vai tôi như muốn phản đối.
Chuyện này không thể giúp được, vì tôi muốn thấy sự dễ thương của Flora hồi đó.
-Hm....Có lẽ ta không thể trả lời Aldo ngay bây giờ được, như thế sẽ làm Flora bị xấu mặt mất...Đúng thế, sẽ rất tệ, con bé cũng đang tỏ ra khó chịu kìa... Sau này có dịp ta sẽ kể cho nhé...
Như Fiona-san nói, Flora có vẻ đang khó chịu với hai má phồng lên. Nhìn đôi má hồng hồng đó, tôi lại muốn chọt ngón tay vào, nhưng nếu làm thế tôi sẽ bị giận thật mất, nên hãy dừng ý tưởng đó lại.
Trong khi nhìn Fiona-san với nụ cười chua chát, tôi cũng mấp máy miệng ra hiệu với cô ấy “để lần sau”
Dù Flora sẽ rất xấu hổ khi bị lộ “quá khứ đen tối”, nhưng biết sao được, tôi lại rất tò mò về chuyện đó. Sau này nếu có dịp tôi sẽ đến hỏi Fiona-san.
-Dù vậy, cuối cùng Flora cũng đã lấy chồng, trưởng làng tiếp theo đã được quyết định, những gì ta lo lắng cuối cùng cũng được giải quyết.
Eh? Nani? Đột nhiên Ergys-san muốn thay đổi chủ đề, tôi biết điều đó, nhưng tôi cũng chưa kịp hiểu những gì vừa xảy ra? Chồng của Flora thì đúng là tôi rồi, nhưng trưởng làng tiếp theo là sao chứ?
-… Aldo là trưởng làng tiếp theo?
Ergys-san nhắc lại một lần nữa khi thấy tôi trưng ra một vẻ mặt ngơ ngác
-Ah...phải rồi...
Ergys-san đang là trưởng làng và Flora là con gái duy nhất của ông ấy nên tôi, chồng của cô ấy....sẽ là trưởng làng tiếp theo...
Khi tôi thốt lên ngạc nhiên, cả Fiona-san và Flora nhìn nhau và rồi lại nhìn tôi rồi nở một nụ cười cay đắng.
Tôi đã hầu như quên mất chuyện Ergys-san là trưởng làng
-Aldo, con đã quên mất rằng ta vẫn là trưởng làng đúng không?
-Eh...vâng...con xin lỗi...
Tôi cúi đầu xuống và xin lỗi Ergys-san.
-Aldo-san đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.
-Fufu, Flora phải giúp đỡ anh ấy nhiều hơn nhé.
Sau những lời nói của Flora và Fiona-san, những tiếng cười vui vẻ vang vọng trong phòng khách.
Flora, sao em không nói cho anh vụ này trước?. Tôi có lẽ cũng từng nghĩ đến, tất nhiên, chuyện đó cũng là có thể, nhưng ngay lúc này thì có hơi bất ngờ...
Dù sao thì, đây là một cuộc trò chuyện của một gia đình sao?
Tôi biết Ergys-san và Fiona-san luôn là những người thân thiện, nhưng sau tất cả, ngay cả khi đã quyết định cưới Flora và trở thành một thành viên trong gia đình họ, sự thân thiện đó vẫn còn y nguyên, thậm chí còn trở nên lớn hơn.
Đó là lý do vì sao cho đến giờ, cách chúng tôi nói chuyện với nhau vẫn khá thân mật, không có sự cách biệt nào giữa họ với tôi và Flora.
Nhưng như thế cũng thật thú vị, khi có thể nói chuyện với nhau thoải mái, tự do chia sẻ những kỉ niệm, những ý định thực sự của bản thân
Đây đúng là cuộc trò chuyện của gia đình, không gian của gia đình.
Nó có thể chỉ là những gì diễn ra hàng ngày, nhưng với tôi, đó lại là một viễn cảnh ấm áp và lấp lánh.
Tôi muốn giữ mãi sự thanh bình tĩnh này. Tôi muốn được đắm trong cảm giác gia đình này. Tôi nghĩ vậy.
Khi tôi chợt tỉnh ra, không còn những tiếng cười nữa, mọi người đang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Bộ có chuyện gì sao?
-Aldo-san, anh ổn chứ?
Khi giọng nói lo lắng của Flora vang lên, tôi chợt cảm thấy một giọt nước hơi ấm rơi trên má.
-... .... cái đó? Anh đang khóc sao?"
Nước mắt cứ thế chảy ra từ hai mắt tôi một cách vô thức.
Tôi hơi ngạc nhiên trước điều đó nhưng cũng nhanh chóng lau đi nước mắt bằng tay.
Trong khi đó, Flora nhích lại gần và vuốt ve lưng tôi.
-Xin lỗi...anh chưa bao giờ có một gia đình cho đến bây giờ, vì vậy chuyện này ....
Fiona-san và Ergys-san cũng nhìn tôi đầy lo lắng.
Cũng phải thôi, tự nhiên tôi lại khóc như vậy mà...
-Vì chúng ta đã là thành viên trong gia đình, con có thể chia sẻ với tất cả mọi người mà.
-Ừm, có thêm một đứa con trai cũng rất tuyệt. Ta rất hạnh phúc về điều đó.
Những lời nhẹ nhàng của Fiona-san và Ergys-san khiến trái tim tôi cảm thấy ấm áp. Những giọt nước mắt lại tiếp tục trào ra.
-... Không sao đâu...vì tất cả chúng ta đều ở cùng nhau mà....
Nói rồi Flora nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Giọng nói hiền lành và ấm áp của cô ấy khiến trái tim tôi cũng được sưởi ấm.
-Um...cảm ơn em..
Khi tôi lau nước mắt, Flora gật đầu và mỉm cười.
Fiona-san và Ergys-san mỉm cười nhìn chúng tôi.
Tôi cá là họ đang suy nghĩ về những việc Flora sẽ làm để hỗ trợ chồng mình
Oh, dù rất cảm động nhưng tôi vẫn là một người đàn ông, không thể tỏ ra yếu đuối mãi như thế được.
Tôi lau đi nước mắt một cách vội vã...
Sau đó, dạ dày tôi chợt kêu lên...
Những người còn lại đều nhìn tôi ngạc nhiên...
Hết khóc giờ lại đến cái dạ dày nữa, thật là xấu hổ mà.
-Ufufu, Aldo sẽ cần giúp đỡ nhiều đấy. Con cần cố gắng trở thành một cô dâu tốt hơn nữa trong tương lai nhé?
-Vâng
-Được rồi, vậy thì ta cũng sẽ giúp đứa con trai mới của mình một tay.
-Cả con nữa...
-Tất nhiên rồi, nếu muốn trở thành cô dâu thì con phải nâng cao kĩ năng nấu nướng của mình hơn nữa...
Fiona và Flora đang di chuyển đến nhà bếp trong khi trò chuyện vui vẻ.
Nhìn hai người họ cứ như chị em vậy, và nó thật là buồn cười.
-Thật là tuyệt nhỉ. Có lẽ chúng ta sẽ trò chuyện một lúc trong khi đợi họ nấu ăn. Ta đã luôn muốn uống và nói chuyện với ai đó một cách thật thoải mái như vậy trong nhiều năm nay.
Ergys-san quay sang thì thầm với tôi.
-... Aldo
-Vâng...??
-Khi nào ta sẽ có cháu đây?
-Ergys-san....cái đó có hơi...