Chương 84: Những điều quan trọng nhất
Nhìn vào Zoack, kẻ đang nằm đó và đã ngưng thở, tôi chợt nhận thấy một tiếng động lạ.
Quay về hướng đó, tôi thấy bụi cây bên cạnh đột nhiên rung lên và một hình bóng xuất hiện.
-Em xong việc rồi đó. Anh thế nào?
Nhận ra người đó là ai, tôi chỉ bình thản lên tiếng. Liền sau bóng hình đó là một người đàn ông đã ngất xỉu bị lôi ra bằng một tay như cái túi hành lý.
-Anh xong rồi. Flora vẫn ổn.
-Chuyện đó tốt quá.
Đó là Kurune, tôi đưa tay chỉ về phía gốc cây để cho cô ấy thấy Flora đang ngồi đó. Nhận ra Flora vẫn an toàn, Kurune thở phào nhẹ nhõm.
-Vậy thì, hãy để em trị thương cho anh
Ném tên đang ngất xỉu kia qua một bên, Kurune chạy lại chỗ tôi với cây trượng.
-Không, hãy chữa cho Flora trước đi. Cô ấy đã bị Zoack chém vào vai.
-Anh đang nói cái gì thế? Trong khi anh đang bị thương nặng thế này sao?
Kurune nhíu mày giận dữ khi thấy máu đang chảy khắp trên người tôi.
-Anh ổn mà, nhiêu đây thương tích đã là gì. Quan trọng hơn, em hãy lo cho vết thương của Flora đi. Chỉ là một vết xước thôi, nhưng nếu không xử lý ngay thì nó sẽ để lại sẹo. Anh xin lỗi vì không thể làm được gì....
Chắc chắn những gì Kurune nói là đúng, nhưng giờ tâm trí tôi chẳng còn chỗ nào để lo cho mình nữa.
Flora đã phải lãnh chịu hậu quả từ những sai lầm trong quá khứ của tôi.
Trong lúc này, thứ duy nhất tôi có thể làm là nhờ Kurune chữa trị cho cô ấy trước
Ngay cả khi tôi biết rằng đó là sự tự mãn của bản thân mình.
-Em hiểu rồi.
Hình như cũng đoán ra những gì tôi đang nghĩ, Kurune đi thẳng về phía Flora với giọng chán nản.
-Anh xin lỗi...
-Anh luôn cứng đầu như thế mà...
Kurune đáp mà thậm chí còn chẳng thèm quay lại nhìn tôi.
DÙ gì cô ấy cũng là đồng đội cũ của tôi, Kurune hiểu rõ tính cách và những gì tôi đang suy nghĩ.
Rồi Kurune nhìn vào Flora đang dựa vào gốc cây,.
Kurune có khả năng sử dụng cả ma thuật phục hồi. Dù không hẳn là rất giỏi như một trị liệu sư hay thầy thuốc, nhưng khả năng đó của cô ấy đã giúp chúng tôi rất nhiều trong quá khứ.
Bản thân tôi, dù cũng có chút hiểu biết tối thiểu, nhưng thực sự lúc này tôi vẫn thấy quá lo lắng cho Flora.
-Flora có vấn đề gì không? Zoack đã đâm cô ấy bằng một con dao tẩm độc.
-Độc sao? Đồ ngốc này, sao anh không nói cho em sớm?
Nghe tôi kể về tình trạng đó của Flora, Kurune quay lại hét vào mặt tôi.
-Không...um...anh đã cho cô ấy uống thuốc giải rồi. CHỉ nhờ em kiểm tra xem có còn chút độc nào nữa không mà thôi.
-Eh....anh biết ma thuật của em không thể xử lý được chất độc mà. Anh phải nói sớm chứ.
-Um...anh xin lỗi mà...
Kurune gắt lên với tôi có lẽ vì cũng đang rất lo cho Flora.
Nhìn cô ấy kiểm tra Flora, tôi thực sự cảm thấy lo lắng và tội lỗi vô cùng.
-Sắc mặt có hơi tệ, nhưng đang dần tốt lên rồi. Không có vấn đề gì, nhưng em sẽ sử dụng thêm phép thanh tẩy độc để đề phòng.
-Cảm ơn em.
Khi tôi lí nhí cảm ơn, Kurune giơ cây trượng lên và bắt đầu sử dụng phép hồi phục
Sau đó, đầu cây trượng sáng lên và một chùm sáng xanh lục tràn ra bao phủ lấy cơ thể Flora.
-Xong rồi đó. May mà thuốc giải có hiệu lực tốt. EM chỉ tốn thêm một chút ma lực cho phép thanh tẩy thôi.
Vậy là Flora sẽ sớm khỏe lại
-CÒn chỗ nào khác bị thương không?
-Ừm...không, cô ấy chỉ bị thương ở vai thôi. Em đã xem xét kĩ rồi.
Tôi thấy nhẹ nhõm khi nghe được điều đó từ Kurune
Vì cơ thể của Flora vốn dĩ không được khỏe mạnh như tôi.
-Vậy thì, nhờ em chữa trị luôn vết thương ở vai trái nhé.
-Em hiểu rồi.
-Đừng có để lại sẹo đó nhé.
-Em sẽ bỏ nghề nếu để lại sẹo với chỉ một vết thương bé tí như thế này. Nên anh khỏi lo đi
Phàn nàn một chút, nhưng Kurune vẫn giơ trượng lên và bắt đầu chữa trị.
Sau đó, lại một lần nữa cơ thể Flora được bao bọc bởi ánh sáng màu lục.
Vết xước trên vai trái của Flora dần liền lại như thời gian quay ngược rồi biến mất như chưa từng xuất hiện ở đó.
-Rồi, đã xong.
Tôi giơ tay ra chạm vào vị trí trước đó có vết thương để kiểm tra.
Trong lòng bàn tay tôi, cảm giác mịn màng và ấm áp cho thấy rất rõ rằng Flora vẫn ổn.
-Vậy thì, giờ đến anh đây. Anh sẽ không muốn Flora lại phát khiếp và ngất đi khi nhìn thấy anh trong tình trạng này chứ?
-Eh...ah...ừm...anh quên mất.
============
Sau khi được Kurune trị thương, tôi mới quay lại tên đàn ông hồi nãy cô ấy lôi tới.
-Thế, tên này là sao vậy Kurune?
-EM phát hiện ra hắn đang dùng một công cụ ma thuật để nhìn trộm cuộc chiến giữa anh và Zoack từ ngoài bìa rừng.
Kurune lôi ra một thứ nhìn như cái ống nhòm từ trong túi.
Bằng cách cung cấp ma lực, thứ này cho phép bạn nhìn được xa hơn
Mặc dù nó là một công cụ ma thuật rất hữu ích và được sử dụng cho các nhiệm vụ trinh sát hay thám hiểm nhưng không phải ai cũng có khả năng mua được nó vì giá cả là rất cao
Từ đó có thể thấy rằng, kẻ này đang làm việc cho một gia đình quý tộc nào đó và kẻ đứng sau hắn đang nhằm vào tôi.
-Dù là một ma cụ rất tiện lợi, nhưng hắn đã phạm sai lầm khi sử dụng nó trong tầm cảm quan ma lực của em.
Kurune vênh mặt đầy tự hào cùng với cái ma cụ trên tay. Mà cũng phải công nhận sự xuất sắc đó của cô ấy thật.
Và như thế, đó là lý do vì sao mà hắn bị Kurune đánh cho đến nông nỗi này.
Trừ khi là một sát thủ với khả năng che giấu sự hiện diện của mình như Zoack, còn nếu không chỉ cần lộ ra một chút xíu ma lực thôi, bất kì kẻ nào cũng đều sẽ bị Kurune bắt tại trận.
Tôi đoán rằng tên này đang bí mật theo dõi chúng tôi và cố gắng giữ ngoài tầm cảm nhận của tôi bằng thứ ma cụ đắt tiền đó. Nhưng xui cho hắn khi bị Kurune phát giác và nó trở thành thảm họa.
-Anh có muốn “nói chuyện” với hắn không?
-Ừm, nhờ em nhé.
Khi tôi nói vậy, Kurune chĩa cây trượng về phía tên đàn ông đang bất tỉnh và đập thẳng vào người hắn.
Có lẽ như vậy là hơi quá đấy
-Atatatata....ow....
Bị đánh liên tục như thế thì đến tôi cũng phải tỉnh dậy, sau vài cú đập, hắn vừa rên rỉ vừa mở mắt ra.
Ngay lập tức tôi vung thanh kiếm bạc của mình đến sát cổ hắn và dừng ngay đó. Tên đàn ông chỉ kịp ớ lên một tiếng và trợn mắt.
-AI sai ngươi tới đây?
-Cái đó...ta không nói được.
Tôi gằn giọng hỏi. Nhưng hắn vẫn cắn răng không nói, mặc cho mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán và thanh kiếm lạnh ngắt đang kề vào cổ.
-Ngươi muốn chết sao?
-.......
Tôi tiếp tục xuống giọng thấp hơn, tóm lấy đầu và đẩy sát hơn lưỡi kiếm vào cổ. Nhưng hắn vẫn chỉ im lặng sau khi khẽ nuốt nước bọt.
Có vẻ tên này trung thành với Chủ nhân của mình hơn tôi nghĩ.
Nếu chỉ là một kẻ được thuê thông thường thì hắn sẽ sẵn sàng khai ra điều đó khi bị đe dọa như thế này.
Đánh giá rằng mình không thể làm gì được để bắt hắn nhả ra bất kì từ nào, tôi buông cổ hắn ra.
Trong khi tôi còn chưa biết nói gì, Kurune chợt lên tiếng.
-Chủ nhân của ngươi là Raymond Clark, đúng chứ?
-???
Khi tưởng đã thắng được sự đe dọa của tôi, hắn bỗng khựng lại sau khi nghe từng chữ từ miệng của Kurune.
-Như ta đoán.
Nhìn biểu hiện đó của hắn, Kurune nhíu mày.
Bá tước Clark Raymond
Là một quý tộc mới nổi trong số rất nhiều quý tộc của Abalonia.
Một thanh niên trẻ trung, quý phái, nhưng ở phía sau, hắn sẵn sàng làm mọi chuyện, kể cả là thuê sát thủ để tạo ra những tình huống có lợi cho sự tiến thân và danh tiếng của mình. Thậm chí tôi từng nghe hắn đã thuê sát thủ tiêu diệt một số kẻ thù chính trị của mình.
Và trước khi rời thủ đô, tôi đã nghe rằng hắn đang cố gắng trở thành hôn phu của Kurune
Cái đó chắc chắn cũng chỉ là một chiêu trò của hắn để nâng cao vị thế của mình mà thôi.
Đoán rằng đã không còn giá trị với chúng tôi, tên đàn ông lên tiếng.
-Các người sẽ giết ta sao?
-Ta có làm thế cũng đâu có tác dụng gì. Sau khi giết ngươi và Zoack thì vẫn sẽ có những kẻ khác tìm đến đây mà thôi. Vì thế ta sẽ tìm cách đàm phán với chúng.
Ngay cả khi tôi giết hắn ngay đây, những kẻ khác cũng sẽ lại tìm đến mà thôi.
Lần này, may cho tôi là Zoack chỉ quan tâm tới việc tái đấu nên hắn không sử dụng thủ đoạn gì quá tàn độc. Nhưng những kẻ tiếp theo đây sẽ không nhẹ nhàng như thế.
Nếu chuyện đó xảy ra, tôi không chắc được Flora hay những người dân ở đây sẽ an toàn.
-Ngươi hãy chuyển ý định đó của ta đến hắn.
-... ... Aldo, anh định đàm phán với vương quốc sao?
Kurune tỏ ra rất ngạc nhiên khi nghe những gì tôi mới nói.
-Ừ...để những chuyện như hôm nay không bao giờ xảy ra nữa.
-Ừm...cũng đúng, để an toàn cho những người dân trong làng.
Kurune thể hiện sự đồng tình với tôi, có lẽ cô ấy cũng hiểu những gì tôi đang nghĩ.
Tôi thực sự rất vui vì Kurune cũng yêu ngôi làng này như tôi vậy.
Dù cảm thấy nhẹ nhõm khi quyết định làm như vậy, tôi vẫn cảm thấy hơi lo vì đó hẳn sẽ là một cuộc đàm phán không hề dễ dàng gì.
-Thế nào? Giờ quyền quyết định là của ngươi. Báo lại chuyện đó với chủ nhân của ngươi và Vương quốc hay là chết ở đây? Tùy ngươi chọn.
Trước nụ cười lạnh lùng của tôi, người đàn ông từ từ gật đầu.
================
Khi tên gián điệp rời đi, Kurune bước lại phía tôi.
-Anh ổn với nó không? Nếu là thương lượng, rất có thể phía Vương quốc sẽ lại áp đặt cái gì đó lên anh.
-Cái đó em không cần lo. Anh sẽ không để họ muốn làm gì thì làm đâu, vì anh đã có những thứ thực sự quan trọng của mình để bảo vệ rồi.
Trước đây, tôi chỉ có một mục tiêu quá mơ hồ, trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi chỉ biết điên cuồng tập luyện, chiến đấu ngay cả khi biết mình bị vương quốc dắt mũi. Cũng vì thế mà tôi trở thành như ngày hôm nay
Tuy nhiên, giờ tôi đã khác, tôi biết mình đang ở đâu, mục tiêu của mình là gì, những điều quan trọng với mình là gì và cần làm gì để bảo vệ những thứ quan trọng đó. Thậm chí, nếu cần, tôi sẵn sàng chống lại cả Vương quốc.
Điều đó là chắc chắn.
-Aldo-san đã thay đổi rất nhiều nhỉ?
-Vậy sao?
-Vâng....