Chương 86 : Thấu hiểu nhau hơn nữa
-Umm~....
Sau khi đặt Flora xuống giường trong phòng ngủ, tôi kéo ghế sang ngồi bên cạnh. Mất một lúc thì cô ấy cũng tỉnh dậy.
Khi nhìn thấy đôi mắt màu ngọc bích của Flora mở ra, tôi mới trút được hết sự lo âu trong lòng. CÓ vẻ thuốc giải của Zoack và phép thuật của Kurune đã có tác dụng. Làn da cô ấy cũng đã tươi hơn hồi chiều.
Khẽ nhăn mặt, Flora chống tay xuống giường và ngồi dậy.
-A...Aldo-s....
Tiếng gọi quen thuộc của cô ấy chợt dừng lại.
Có lẽ cô ấy đang nhớ lại những gì Zoack nói trước đó
Rằng tên thật của tôi là Aldred.
-........
Flora tiếp tục mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi cô ấy lại thôi.
Tôi thực sự bị sốc khi thấy Flora không thể gọi tên tôi như bình thường và càng thấy tội lỗi hơn khi đã giấu cô ấy chuyện đó.
Sau một lúc, Flora hít một hơi thật sâu.
-Um...em muốn hỏi anh rất nhiều thứ. Nhưng trước đó em muốn biết một chuyện
-Ừm...anh sẽ nói.
Flora nở một nụ cười tươi như thường lệ và hỏi tôi như thế.
Thật là nhẹ nhõm khi lại được thấy nó.
-Vậy chuyện giữa anh và Zoack sao rồi?
-Ừm, kết thúc rồi. Ngoài em thì không còn nạn nhân nào khác và cũng không có ai biết về nó trừ Kurune.
-Vậy là không có ai khác bị thương sao....may quá...
Flora thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ điều cô ấy quan tâm đầu tiên chính là liệu có ai bị liên lụy trong chuyện này hay không.
Sau đó, Flora nhìn về phía tôi.
-Bên cạnh đó, Aldo vẫn ổn và không bị thương.
-Ừm...thực ra anh có bị thương một chút. Nhưng Kurune đã chữa khỏi nó bằng ma thuật rồi.
-Eh? Anh bị thương sao? Ở đâu? Cho em xem?
Nghe đến đó, Flora tỏ ra rất hoảng hốt,
Cô ấy với người về phía tôi để tìm kiếm những vết thương.
-Không, không sao đâu! Bởi vì chúng đã được chữa lành bằng phép thuật phục hồi của Kurune….
-Em biết phép thuật rất tuyệt, nhưng không thể chủ quan được, anh cởi áo ra đi...
Tôi đặt tay lên vai Flora để giữ cô ấy bình tĩnh lại. Có vẻ ngay cả ma thuật cũng chẳng thể khiến cô ấy yên tâm.
Nhìn biểu cảm đó của Flora, tôi tự cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Vì Flora cứ nằng nặc đòi kiểm tra, tôi đành cởi áo khoác ngoài ra.
Dù sao nó cũng sẽ giúp cô ấy yên tâm hơn một chút.
Flora cởi bỏ áo ngoài và bắt đầu kiểm tra cơ thể tôi một cách cẩn thận.
-Anh đã bị thương ở đâu?
-Ừm...anh nghĩ là toàn thân.
-Cái đó rất nghiêm trọng đấy, anh thực sự ổn chứ.
Em không tìm thấy nó đúng không? Vết thương ấy.
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Flora kiểm tra hết một lượt phần thân trên của tôi để xác nhận không còn vết sẹo nào nữa.
Sau một lúc thì cô ấy mới ngừng và quay ra hỏi.
-Um....anh thực sự bị thương sao?
-Anh đã nói là chúng được Kurune chữa lành rồi mà.
-ĐÚng vậy...chẳng có vết sẹo nào cả.
Có lẽ bởi vì chưa bao giờ thấy ma thuật phục hồi, cô ấy tỏ ra rất ngạc nhiên.
Thực ra tôi có một bộ đồ nhuốm đầy máu và rách tả tơi để làm bằng chứng, nhưng tốt hơn là không đưa nó ra để làm Flora lo lắng hơn nữa
-Ở dưới cũng không sao chứ?
-Vâng...không có gì cả
Flora còn đòi kiểm tra cả đùi và chân tôi nữa, nhưng sau một lúc thì cô ấy cũng xuôi.
-Anh nghĩ em nên lo cho vết thương của mình trước đi đã.
-EH...đừng nhìn mà...
Nhớ lại vết thương trên vai, Flora vội vã quay đi và dùng tay che nó lại.
Dù có hơi ngạc nhiên khi Flora từ chối rất nhanh, tôi vẫn hỏi.
-Em không sợ rằng trên vai mình vẫn còn vết thương sao?
Khi tôi hỏi và giả vờ tỏ ra sợ hãi, Flora gật đầu trong khi quay lưng lại.
-Không sao, chỉ một vết xước nhỏ như thế, Kurune-san sẽ chữa lành được cho em thôi.
-EM chắc thế sao?
-Umu~~....anh quay mặt đi....đừng nhìn trộm đó..
Khi tôi quay lưng lại, Flora cho thấy một chút lo sợ.
-Um, ổn rồi, em không có sẹo....
Tôi có thể nhận thấy rõ sự an tâm của Flora trong câu nói.
Tôi từng nghe ai đó nói rằng, làn da và mái tóc chính là sinh mạng của người phụ nữ. Và rằng nếu bạn làm tổn thương chúng ở một cô gái nào đó, bạn sẽ phải kết hôn với cô ấy để chịu trách nhiệm suốt đời. Giờ tôi mới hiểu được phần nào ý nghĩa của chuyện đó.
-Anh xin lỗi...xin lỗi vì đã khiến em phải trải qua những việc kinh hoàng như vậy. Tất cả là tại anh.
Đột nhiên thấy tôi cúi đầu xuống và xin lỗi, Flora tỏ ra rất hoang mang
Sau đó cô ấy im lặng như để suy nghĩ trong vài giây.
Trong phòng ngủ giờ chỉ có tiếng thở của hai chúng tôi.
Tôi tự hỏi liệu Flora có ghét tôi vì đã lừa dối cô ấy không? Và nếu nó là thật thì tôi không biết mình sẽ sống ra sao nữa.
Mỗi giây trôi qua với tôi như cả một thế kỉ.
-... ... Làm ơn ngẩng đầu lên đi....
Trong khi tôi tiếp tục cúi đầu và chờ đợi, Flora nói với một giọng nhẹ nhàng.
Khi tôi ngẩng mặt lên một cách chậm rãi, tôi thấy đôi mắt của Flora đang ở rất gần, nó thể hiện rõ nỗi buồn và sự đau đớn. Nhìn thấy nó, tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Tuy nhiên tôivẫn cố giữ ánh nhìn của mình vào đôi mắt màu ngọc bích kia mà không quay đầu đi.
-Có phải Aldred mới là tên thật của anh không?
-Đúng thế, trước khi đến ngôi làng này, anh là Mạo hiểm giả rank A, Aldred.
-Anh là người đã đánh bại một con rồng?
Có vẻ như những tin đồn về chuyện chúng tôi hạ gục con rồng thực sự đã lan đến tận Nordende xa xôi này
-Đúng thế.
-Ra là vậy...em đã luôn nghĩ anh từng là một Mạo hiểm giả xuất sắc, nhưng không ngờ được lại tới mức đó.
Dù miệng nói vậy, nhưng tôi vẫn thấy nỗi buồn trong mắt Flora, nỗi buồn vì bị lừa dối.
-Vậy tại sao anh lại im lặng về quá khứ của mình?
-Anh không muốn em lo lắng về những điều không cần thiết. Anh không muốn em dính vào những rắc rối vì quá khứ đó của anh.
Không nói gì cả Flora chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Khi nhìn vào đôi mắt thuần khiết đó, tôi bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
-Không, thực ra anh không muốn bị ghét bởi Flora. Khi sinh ra, anh đã là một đứa trẻ mồ côi, phải bươn chải để sống qua ngày. Anh đã từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ khác nhau khi còn là mạo hiểm giả. Trong số đó có cả những nhiệm vụ giết chóc dính đến thế giới ngầm và quý tộc, tất cả đều chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, vì thế anh sợ sẽ bị em ghét nếu biết về chúng.....
Tôi đã nói thật lòng mình, nói ra điều mà tôi lo sợ nhất.
Một cái cớ thật ngớ ngẩn, nhưng đó đúng là những gì tôi đang sợ lúc này.
Nghe tất cả những chuyện đó, Flora hít một hơi và hét lên cắt ngang
-Dù có là như vậy, em cũng không ghét anh đâu...
Đó là một tiếng hét tôi chưa từng nghe trước đây.
Sau đó, cô ấy đưa tay kéo má tôi lại gần hơn và từ đôi mắt màu ngọc bích kia, những giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra.
Flora đang khóc, nhưng là những giọt nước mắt buồn bã, không phải sự vui mừng như trước đây. Nó khiến tôi càng thấy cay đắng hơn.
-Tại sao anh lại không kể về quá khứ đó cho em? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu để em cùng chia sẻ nó với anh sao?
-Không, không! Chuyện đó....
-Nếu vậy...em muốn biết thêm về anh. Em muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa về Aldo-san. EM muốn được biết và chia sẻ với anh những cảm xúc của mình...Em....
Flora ngừng lại khi bị tôi ôm chặt
Nghe cô ấy nói, tôi mới nhận ra rằng mình đã ngu ngốc và sai lầm đến nhường nào.
Có lẽ cô ấy đúng, tôi nên chia sẻ cảm xúc của mình nhiều hơn với những người mà tôi thực sự yêu thương.
Có lẽ tôi nên kể lại mọi thứ như Kurune đã nói.
Flora rưng rưng nước mắt và siết chặt hơn vòng tay của mình.
-Flora...anh xin lỗi...
Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
-Mu....nếu em có thể ghét anh vì những điều như vậy, em đã không chờ đợi anh suốt 9 năm qua...Aldo là đồ ngốc.
-Anh xin lỗi...dù rất muốn nói ra nhưng anh không thể thoát khỏi sự hèn nhát của bản thân.
Giờ tôi đã không còn là Mạo hiểm giả nữa, tôi đã có thể thành thật hơn với bản thân mình.
Flora là người mà tôi yêu thương nhất, là người giúp tôi tìm lại mục đích sống, tôi sẽ không bao giờ để mất cô ấy nữa...
Tôi siết chặt hơn vòng tay của mình, như thể chỉ cần tôi lỏng tay thôi, Flora sẽ tan đi và biến mất mãi mãi
Sau một lúc ôm nhau, Flora khẽ ngẩng đầu lên và thủ thỉ
-Anh có thể kể lại những chuyện anh đã trải qua không? Em muốn biết nhiều hơn về con người và những gì anh đang suy nghĩ.
-Ừm, anh cũng muốn biết điều đó ở em.
Có rất nhiều điều mà chúng tôi chưa biết về nhau, nhưng tôi hy vọng từ giờ trở đi, cả hai sẽ cùng chia sẻ và thấu hiểu nhau nhiều hơn