Chương 93: Ngôi làng dần trở nên sôi động
-Gần đây trời đã lạnh hơn nhiều nhỉ….
Người nói câu đó kèm theo động tác quấn hai tay quanh người là Toack, hiện chúng tôi đang đi cùng nhau từ nhà lên dãy núi quanh làng.
-Cũng giữa tháng chín rồi còn gì, giờ cảm giác giống mùa thu hơn là mùa hè rồi đó.
Những hàng cây xung quanh chúng tôi đang dần ngả sang màu đỏ và vàng
Càng gần tới đầu thu, thời tiết ở Nordende càng trở nên lạnh và ẩm ướt hơn.
Thi thoảng có những cơn gió thôi qua, mang theo hơi lạnh và một chút xíu cảm giác khô ráo giữa khu rừng.
-Nhanh thật đó, mới mấy hôm trước còn nóng lắm mà.
Hiện tại, tôi đang định lên núi đi săn và tình cờ gặp Toack cũng đang đi dạo quanh làng. Tôi thì đã mặc áo dài tay và thêm áo khoác, còn Toack vẫn là phong cách “mát mẻ” của mùa hè và đang run cầm cập.
-Anh có muốn về không? Mặc như vậy hẳn là lạnh lắm.
-….Không…nhiêu đây đã là gì…chết tiệt.
Có vẻ Toack đã hơi xuôi theo đề nghị của tôi, nhưng sau cùng thì sự tự cao của một người đàn ông đã khiến anh ta bực tức và từ chối.
-Anh chẳng khác gì Aisha cả.
-Oi, đừng có ghép cặp bậy bạ.
Khi tôi nói ra điều đó, Toack như dựng hết cả lông lên với tôi.
-Cô ta luôn mặc bộ đồ làm đồng của mình. Dù sao thì, nó cũng khá ấm và thoải mái, coi như một hòn đá hạ hai chim rồi.
Tôi thì không nghĩ Aisha có thể nghĩ xa đến thế, chỉ là nó giúp bảo vệ cơ thể khỏi bùn đất thì cô ấy mặc thôi.
Vì thường xuyên phải làm việc ngoài đồng nên nó đã trở thành diện mạo quen thuộc của cô ấy.
Mà khoan đã, sao anh ta biết rõ thế nhỉ? Rõ ràng hai người này đang có mối quan hệ rất tốt.
Nhưng tôi sẽ không nói ra điều đó đâu, mất công ai đó lại nhảy dựng lên như khỉ ăn ớt.
Tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề và tiếp tục đi với Toack lên rừng
Gần đây có khá nhiều người di cư đến nên dân số làng cũng đã tăng lên kha khá.
Việc gia tăng dân số có lẽ chỉ là chuyện sớm muộn ở bất cứ nơi nào, chứ không chỉ riêng nơi này.
Không chỉ vậy, cũng có thêm nhiều người đến tuổi ra ở riêng, họ cũng làm thêm nhiều ngôi nhà khác, khiến cho trung tâm làng càng ngày càng sôi động hơn.
Ở khắp nơi, bạn có thể thấy những toán phụ nữ và cả đàn ông đứng nói chuyện. Bằng cách nào đó, làng Nordende đang dần trở nên sôi động hơn.
-Hôm nay cũng ồn ào quá nhỉ?
-…Ờm…cũng đến lúc rồi nhỉ…
Tôi không hiểu lắm những gì Toack mới lẩm bẩm và nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu.
Ở đằng trước, có thể thấy vài gia đình đang làm việc trên những cánh đồng vàng ruộm, họ đang thu hoạch lúa mì.
-Đã đến vụ thu hoạch.
Nghe đến đó, tôi mới chợt hiểu ra vì sao Nordende lại trở nên sôi động như vậy.
Và nó cũng làm tôi nhớ ra một chuyện
“”Lễ hội thu hoạch””
Tôi nhìn vào Toack rồi cả hai cùng thốt lên từ đó.
Đúng thế, vào thời điểm này, Nordende sẽ tổ chức lễ hội thu hoạch.
-Oi, cậu sẽ làm đám cưới với Flora vào thời điểm đó đấy, sao có thể quên chuyện quan trọng như thế chứ?
-Ah…um…vì bận quá nên tôi cũng quên mất luôn.. Nhất là sau chuyện của Zoack nữa.
Tôi đã mất khá nhiều thời gian để ổn định lại cuộc sống sau chuyện của Zoack.
Cuối cùng thì tất cả cũng mới trở lại bình thường gần đây.
-Dù thế thì cũng đừng có quên chứ.
-Anh thì hay rồi, tôi sao so được với người đã ở đây từ nhỏ như anh chứ? Mà anh cũng đâu có nhớ?
Toack đã sống ở Nordende này hai bảy năm rồi. Thậm chí chỉ cần ngửi mùi không khí anh ta cũng có thể đoán được sắp đến lễ hội thu hoạch, nó có quá đáng để so sánh tôi với anh ta không?
Nghe tôi nói thế, Toack nhắm mắt lại và rên rỉ.
-Haiz…gần đây tôi có được ra khỏi nhà đâu…
Đó là lý do sao?
-Gần đây tôi nhận được cả đống đơn đặt hàng bàn, ghế vân vân và mây mây nhiều một cách bất thường, giờ nghĩ lại thì hình như chúng đều là đồ chuẩn bị cho lễ hội.
Đó, thông tin đã tới tận mồm rồi đó, chỉ tại anh không chịu há miệng mà hấp thụ nó thôi.
-Mấy tuần nữa là đến lễ hội rồi, mọi người đang chuẩn bị cho nó đó.
-Cả cậu cũng sẽ sớm gặp rắc rối thôi. Như mọi người, cậu sẽ phải chuẩn bị đồ ăn và đồ uống. Lại còn phải lo chuyện lễ cưới rồi quần áo nữa, sẽ có rất nhiều thứ phải làm đó.
Toack nói với tôi với nụ cười toe toét.
Nhưng tôi sẽ ghim nó trong lòng thôi.
Nếu một ngày nào đó Toack kết hôn, tôi cũng sẽ trả lại anh ta nụ cười hôm nay, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn [note11384]
================
Còn có những thay đổi khác trong làng bên cạnh việc sôi động chuẩn bị lễ hội thu hoạch
Đó là lớp ma thuật của Kurune đã được mở ở bãi đất trống gần quảng trường, mặc dù nó nhỏ thôi
Khi cô ấy mở lớp, ba nhóc Collette, Kuro và Lucina là những học trò đầu tiên.Tất cả chúng đều rất tò mò và ham học hỏi.
Ngay cả là Nordende thì mọi người vẫn có chút e ngại với những Pháp sư đến từ nơi khác. Mặc dù vậy, thực tế là ba đứa trẻ đang theo học ở lớp của cô ấy, đó có thể là bằng chứng cho thấy Kurune đang dần được dân làng thừa nhận.
-Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu với việc đo ma lực nhé. Nó sẽ quyết định em có dùng được ma thuật hay không.
Kurune giơ cây trượng của mình lên.
-Wa…Kurune-san, của em là Hỏa hệ ma thuật này…
-Mình cũng thế này…
-Của mình là Thủy hệ…như thế có thể có nước ở mọi lúc rồi.
Collete, Kuro và Lucina lần lượt lên tiếng.
Chúng thật là hồn nhiên, cứ thản nhiên nói chuyện với những người bạn mà chẳng để tâm gì lời của người lớn xung quanh.
-Không…khoan đã, hãy để chị đo lượng ma lực của mấy đứa trước đã. Nếu không đủ thì không dùng được ma thuật đâu…
Kurune nhẹ nhàng hết sức để giữ trật tự lũ nhóc tì.
-Eh….vậy sao ạ….
-Chúng em không dùng được Ma thuật sao ạ?
-Không phải, ý chị ấy là muốn kiểm tra xem chúng ta có đủ khả năng thực hiện ma thuật không ấy.
Lucina giải thích cho Collete và Kuro về những gì Kurune mới nói.
-Eh? Không phải ai cũng có thể dùng ma thuật sao Lucina?
-Không, không phải tất cả.
Có vẻ như Kuro và Collete chỉ mới nghe được một phần những gì Kurune mới nói.
Ma, đúng là khó mà giải thích cho mấy đứa nhóc hiểu hết được bản chất của ma thuật.
-Um…nhưng như vậy chẳng phải nếu có thể sử dụng ma thuật sẽ rất ngầu sao?
“Phải ha….”
Cách giải thích của Lucina có vẻ dễ hiểu hơn với Collete và Kuro, khiến cả hai nhóc cùng đồng thanh gật đầu.
-Hãy hỏi sensei để biết thêm nhé.
-Kurune-san…
-Rồi rồi, chị biết mà. Chị sẽ giải thích lại lần nữa nhé. Chú ý này….
Nghe lời Kurune, ba đứa nhóc có vẻ đã tập trung và chăm chú hơn vào bài học.
Dù là một Pháp sư tài năng và cựu giáo viên của trường ma thuật Hoàng gia, nhưng tôi vẫn nghĩ những chuyện thế này có vẻ hơi khó khăn với cô ấy
Tuy nhiên nhìn vào biểu cảm hạnh phúc của Kurune, tôi có thể hiểu cô ấy sẵn lòng chấp nhận nó.
Giấc mơ của Kurune về một ngôi nhà cạnh cánh đồng hoa và công việc giáo viên đã bắt đầu được đặt những viên gạch đầu tiên.
Nghĩ về tương lai hạnh phúc của người đồng đội cũ, tôi bất giác nở một nụ cười nhẹ.
-Ha….dù mới có vài học sinh nhưng em đã thấy hơi mệt rồi…
-Phải ha….nhưng trông cũng rất vui mà…
Bây giờ tất cả dân làng đều bận rộn khi vào mùa thu hoạch. Trẻ em cũng là lực lượng lao động có giá trị ở các làng nông thôn.
Sẽ rất khó để chúng có thể dành thời gian cho việc học văn hóa và cũng như đào tạo về ma thuật, sẽ khá mất thời gian đây,
Nhưng tôi nghĩ rằng những kiến thức và ngôn ngữ mà Kurune dạy cho lũ trẻ chắc chắn sẽ hữu ích cho chúng trong tương lai. Cùng với tính cách dễ chịu và cởi mở của cô ấy, tôi nghĩ lớp học này sẽ sớm đông hơn thôi.
Giờ chỉ mới có ba nhóc, nhưng sớm thôi, nơi này sẽ lại đầy tiếng cười và niềm vui.
Ghi chú
quân tử gì thù dai như đàn bà thế man