Quyển 1 - Chương 37: Không nỡ…
<br><br>Quyển 1 - Chương 37: Không nỡ…<br><br><br>-”Ừ, tôi biết rồi…” <br> <br>Minh dập máy, vươn vai sảng khoái, đang định vòng tay qua ôm người yêu thì nàng đã dậy từ lúc nào … <br> <br>-” Tình yêu ơi…Con thỏ con của anh đâu rồi…” <br> <br>Anh gọi nàng, giọng đầy trầm ấm, nàng đang ở trong bếp, quay lại nhoẻn miệng cười: <br> <br>- “Em đây, dậy rồi à…” <br> <br>-”Ừ, chủ nhật mà em dậy sớm thế…” <br> <br>-”Cũng sớm sủa gì đâu, ngủ ngon không?” <br> <br>-”Có em ngủ chả ngon…qua đây ở với anh luôn nhé!!!” <br> <br>Anh luồn tay qua eo bé xinh, cưng nựng, đôi môi mật ngọt của anh khẽ hôn lên chiếc cổ cao trắng nón nã: <br> <br>-”Em này, cậu Duy vừa gọi điện, có khi…” <br> <br>-”Em biết rồi…” <br> <br>-”Hả, anh còn chưa nói mà, em biết chuyện gì cơ?” <br> <br>-”Thì sáng nay em xem tin tức…có phải anh sắp vào Nam nhận giải thưởng cho doanh nhân trẻ và doanh nghiệp xuất sắc của năm không???? Đúng chưa? Thấy em thông minh không? Cung hỉ cung hỉ? Đại gia lại sắp được lên truyền hình rồi…Osin tôi xin bái phục bái phục…” <br> <br>-”Ừ, thì là thế, nhưng anh đang định bảo…” <br> <br>-”Sao nhận giải gì mà không vui thế, anh định bảo gì cơ…” <br> <br>Ghé qua thơm vào chiếc má phúng phính, anh chậm rãi: <br> <br>-”Anh định cử Duy đi nhận thay…” <br> <br>-”Anh làm thế sao được? Giá kể anh đang bận việc ở nước ngoài thì mới làm thế được chứ? Như thế là khinh thường ban tổ chức đó…” <br> <br>-”Nhưng anh không muốn….” <br> <br>-”Không muốn gì> <br> <br>-”Ặc, cái cô này, sao mà cô ngốc thế? Tôi là tôi không muốn rời xa cô ý…” <br> <br>-”Trời ạ, có hai ngày thui mà, người yêu cứ như con nít ý…anh phải đi chứ, càng có tiếng, công ty càng phát triển…” <br> <br>-”Biết là thế, hay phu nhân đi cùng anh nha…đi mà…đi mà…” <br> <br>Nàng nhìn anh, cười hiền, đoạn múc thìa súp quay ra đút cho anh, từ tốn: <br> <br>-”Chàng ơi, chàng quên là tui cũng đang cong mông lên hoàn thành báo cáo thực tập và viết luận văn tốt nghiệp à, tuần sau nữa tui bảo vệ rồi còn gì…” <br> <br>-”Thế anh không đi nữa, quyết thế đi” <br> <br>Không thể để người yêu bỏ bê sự nghiệp vì mình, nàng quyết chí bắt anh đi, dùng hết lời lẽ thuyết phục, nào là tốt cho mọi người, tốt cho chàng, nào là nàng sẽ rất tự hào nếu được nhìn thấy người yêu được lên tivi, nào là anh đi về nói gì nàng cũng nghe, nào là tối nay nàng sẽ ở lại nhà anh luôn tới thứ ba anh về…phải mất cả ngày năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng anh cũng chịu nghe theo; buổi tối, nàng lật đật đi xếp áo quần và đồ dùng cần thiết để sáng mai anh còn bay… <br> <br>-”Anh đi có hai ngày một đêm, sao mà phu nhân cứ xếp đồ như là muốn tống anh ra khỏi nhà thế?” <br> <br>-”Toàn thứ cần thiết cả, em làm sẵn ít đồ ăn, tới đây không quen thì cho lò vi sóng nhé…cả thuốc đau bụng đau đầu …ở ngăn này nhé…” <br> <br>Nhìn nàng tỷ mẩn dặn dò, lòng anh lại chẳng nỡ rời xa: <br> <br>-”Hay là tối nay nhận giải xong anh bay về luôn?” <br> <br>-”Không được, ở lại tham gia các hoạt động đi…thôi mà…có một ngày thui mà…em không ngoại tình được đâu, yên tâm đi nhé!” <br> <br>Béo mũi nàng, anh hậm hực: <br> <br>-”Cô mà léng phéng với thằng nào thì đừng có mà trách…” <br> <br>-”Haha, lúc đó thì anh còn làm được gì nữa…” Nàng cầm chiếc gối, ném vào đầu anh, trêu trọc: “Cái đầu hay tưởng tượng nè, anh thật…haha”. <br> <br>………………………… <br> <br>Sáng dậy, mặt mũi anh ỉu xìu, thơm nhẹ vào trán nàng rồi nặng nề xách vali lên xe…Nàng lúc đầu vẫn còn cười tươi, sau một mình ở trong nhà, tự nhiên nhớ anh ghê gớm. Hôm nay anh không đi làm nên nàng cũng chẳng cần đến công ty, thực ra thời hạn thực tập của nàng cũng gần hết, giờ anh là người cho điểm chứ ai, ‘không cho ta A á, đừng có mà trách, làm chăm chỉ thế cơ mà’, nàng sung sướng nghĩ thầm, đoạn ngồi viết nốt đồ án tốt nghiệp. <br> <br>4h chiều, cảm thấy ở trong nhà có chút bí bách, nàng lật đật ra ngõ đi dạo…Trời hôm nay cao và xanh thế, trời đẹp mà lòng nàng ỉu xìu vì nhớ anh…chẳng bằng cái hôm mưa to gió bão mà có anh ở bên…nàng bước chẫm rãi, hít thở bầu không khí trong lành, lòng có chút buồn…Chán, người con gái đang định quay về nhà thì một chiếc xe màu đen, 7 chỗ đỗ rầm trước mặt. Còn chưa kịp hiểu gì thì mấy tên côn đồ đã lao xuống, bịt mặt cô bằng chiếc khăn mùi xoa ướt, nàng lịm đi, chúng nhanh chóng đưa nàng lên xe chạy vút…