Quyển 1 - Chương 47: Cầu cứu phụ huynh
<br><br>Quyển 1 - Chương 47: Cầu cứu phụ huynh<br><br><br>Trong nhà hàng sang trọng tọa lạc gần dòng sông Seine, một người phụ nữ đứng tuổi, nét mặt ánh nên nét hiền dịu, vẫy tay cô gái trẻ đang đi tới, dạo này cô ấy có vẻ xanh xao, người phụ nữ nhìn mà xót ruột: <br> <br>-”Ngồi xuống đây con…” <br> <br>-”Bác…” <br> <br>Cô gái trẻ chưa kịp nói gì, nhìn thấy người phụ nữ, như con nít lâu ngày không gặp mẹ, òa khóc, nức nở. <br> <br>-”Thôi, nín đi con, bác thương…bác đọc báo qua rồi…” <br> <br>Cô gái trẻ vẫn tức tưởi… <br> <br>-”Bác còn lạ gì thằng con bác, ngang tan khó nói…con không phải buồn” <br> <br>-”Bác ơi xin bác đừng trách anh ấy, tất cả là lỗi của con, …con không đủ tài năng, xinh đẹp để giữ anh ấy…” <br> <br>Người phụ nữ cảm thông: <br> <br>-”Con không nên như thế, đàn ông bọn họ – thói trăng hoa ăn vào máu rồi, để bác cho thằng này một trận…” <br> <br>-”Con xin bác, đừng làm gì tổn thương anh ấy…anh ấy có sao, con cũng không thể sống được…anh ấy yêu người đó, thì cứ để anh ấy hạnh phúc…” <br> <br>-”Con thật là một cô gái tốt, con yên tâm, bác còn lạ gì, chắc chúng nó chỉ chơi bời vài bữa ý mà…của lạ đứa nào chả ham…” <br> <br>-”Nhưng…”. Ngọc mếu máo. <br> <br>-”Đừng buồn, chuyện này bác sẽ đứng ra làm chủ cho con, dù gì 2 đứa tính tới giờ cũng được gần năm rồi chứ ít đâu, nó trước kia cũng chưa yêu ai quá một tháng cả, lần này bác tin, con là người nó yêu đích thực…Nín đi…” <br> <br>Cô gái mặt vẫn buồn, cơ thể yếu ớt, người phụ nữ dỗ dành: <br> <br>-”Nào, con dâu, mẹ con mình đi mua sắm nhé…yên tâm con…mẹ là mẹ nó…mẹ phải trị được nó chứ…cứ ở đây rồi ta và ba con sắp xếp bay về nước với con…” <br> <br>Cô nũng nịu trong lòng bà, vui vẻ ngập tràn… <br> <br>…………………… <br> <br>-”Anh, có chuyện rồi, anh đọc báo chưa?” <br> <br>-”Báo? Báo đ.. gì ở đây, đứa nào còn gan lớn thế? ” <br> <br>-”Không phải…anh…chuyện này…” <br> <br>-”Đập chết m… hết cho tao, còn dám đăng bài à” <br> <br>Minh đập tay xuống bàn, trừng trừng tức giận. <br> <br>-”Lần này…là ba mẹ anh…tự đứng ra nhận lời phỏng vấn ạ” <br> <br>Đại gia thở dài, thảo nào…anh bá đạo ngang ngược, nhưng so với ba mẹ anh, thì phải công nhận rằng, vẫn chỉ xứng danh làm con mà thôi. Lướt qua nội dung bài phỏng vấn, ‘Con ranh’, anh lập tức gọi điện, nhưng số máy mãi không liên lạc được, bực mình ra lệnh: <br> <br>-”Đúng là thầy u? Còn chưa xem con trai mình như thế nào? Chả nhẽ đích thân tôi phải sang Pháp? ” <br> <br>-”Dạ, không cần đâu ạ? Em đã cho người điều tra, hai cụ đã về nước – cùng cô Ngọc ạ” <br> <br>-”Mẹ kiếp con này…đưa tôi địa chỉ thầy u ở?” <br> <br>-”Dạ…dạ…” <br> <br>Duy ấp úng: <br> <br>-”Sau khi về tới Việt Nam thì em không tài nào tìm ra tung tích của hai cụ, em thuê những người giỏi nhất, mà không có kết quả…” <br> <br>-”Phải tìm, tìm cho bằng được…” <br> <br>Minh điên tiết, trời ơi mẹ ơi là mẹ? Ba ơi là ba? Sao bao nhiêu năm ba mẹ vẫn vậy? Không tin con trai dù chỉ là một chút? Kể từ khi anh 18 tuổi rong chơi hay tới nay đã gần như tiếp quản mọi việc lớn nhỏ của tập đoàn thì ba mẹ vẫn vậy…vẫn chỉ coi anh là một đứa con nít…Cái gì mà đính hôn? Cái gì mà chuyện tình với cô sinh viên chỉ là rong chơi? Cái gì mà con chúng tôi đã biết quay đầu hối lỗi?…Đất trời đảo điên mất? Chã nhẽ anh sẽ mở một cuộc họp báo khác? Há chẳng phải đứng trước dư luật chơi một trận với chính ba mẹ anh sao??? Còn nàng? Nàng sẽ nghĩ sao? Có hiểu nhầm anh??? Định với điện thoại nhưng Minh thầm dự tính, liệu có vì chuyện này mà nàng sẽ tới tìm anh? Lúc ấy chính là trong tim nàng có anh, nàng sẽ không bao giờ thoát được nữa… nghĩ vậy, anh hồi hộp, hi vọng… <br> <br>……………………… <br> <br>Bài báo về việc Ngọc và Minh sẽ kết hôn chính là một đòn chí mạng với nàng, bao đêm trằn trọc, thuốc cũng chỉ giúp được một phần, cả mấy ngày nàng chỉ quanh quẩn xó nhà, đau xót, nhớ anh, nhớ những kỉ niệm, nhớ tới cả những vết đau…nàng cứ thế mà sống, chẳng biết có nên gọi trạng thái ấy là sống nữa không??? <br> <br>-”Cộc, cộc, cộc…” <br> <br>Có tiếng gõ cửa, nàng thất thểu cố lê ngoài. Đó là một phụ nữ trung tuổi, bà ăn mặt có phần giản dị nhưng cũng không thể che giấu nổi sự cao quý toát ra. <br> <br>-”Chào cháu, bác là Lan Anh, mẹ của Bảo Minh” <br> <br>Uyên hơi giật mình, khẽ mấp máy: <br> <br>-”Dạ, chào bác…” <br> <br>Trong đầu nàng không tránh khỏi những tưởng tượng khủng khiếp từng được xem trên phim truyền hình Hàn Quốc, người phụ nữ này, có lẽ bác ấy sẽ ném thẳng tiền vào mặt mình ư? Rồi rất nhiều giáo huấn kinh điển, rồi nào là hãy cút khỏi cuộc đời con trai bác ấy???…đôi mắt cô không giấu nổi sự lo ngại. <br> <br>Lan Anh nhìn cô bé, lúc trước khi tới đây, bà đã định sẽ cho cái loại cướp hạnh phúc của người khác này một trận lôi đình, sẽ dằn mặt cô ta, chỉ cho cô ta biết thế nào là lẽ sống phải, nhưng sao giờ đây, cô bé ấy đứng ngay trước mặt, xanh xao gầy gò, đôi mắt sưng húp thâm quầng, dáng người cảm giác gió thổi cũng bay được, bà tự nhủ, có lẽ kết quả ngày hôm nay là do bà nuông chiều quá trớn cái thằng con quý tử rồi, có lẽ, cả Ngọc cũng như cô bé này đều là nạn nhân của thằng quỷ đó, bà lặng lẽ, xót xa… <br> <br>-”Mời bác vào nhà ạ” <br> <br>Giọng nàng run run, khác hẳn với sự tưởng tượng của nàng, bác ấy nói chuyện ất nhẹ nhàng: <br> <br>-”Con mới tốt nghiệp phải không” <br> <br>-”Dạ” <br> <br>-”Nghe nói con còn được giữ lại trường làm giảng viên” <br> <br>-”Dạ…”. Thầm nghĩ sao chuyện gì bác cũng biết, đúng là mẹ của Minh, cũng bá đạo ngang ngửa anh vậy. <br> <br>-”Con tính sao?” <br> <br>-”Dạ, cháu cũng định ở lại trường ạ…” <br> <br>-”Ừ, thế chúng ta sắp thành đồng nghiệp rồi đó” <br> <br>Uyên hơi nheo mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên. <br> <br>-”Thằng Minh không nói gì với con à? Cái thằng này, thật…bác cũng là giảng viên Bách Khoa, viện CNTT, bác cũng mới nghỉ hưu thôi” <br> <br>-”Dạ” <br> <br>Lan Anh không thể nghĩ được rằng, con trai bà khi ở bên cô bé này, hoàn toàn quá tập trung mà quên hết mọi sự, còn chưa có dịp nói về ba mẹ. Trong đầu bà tự nhủ, nó chưa nói, nghĩa là chúng nó còn chưa quá “thân”, bà nhẹ nhàng: <br> <br>-”Con có nghe tin Minh sắp làm đám cưới…ta nghe nói con và nó…” <br> <br>Nàng hiểu ý bác, nàng cũng không tỏ ra quá ngu ngốc, đi thẳng vào nỗi lo của người đối diện: <br> <br>-”Cháu biết…chúng cháu kết thúc rồi ạ…” <br> <br>‘Nhưng xin bác…anh ấy có thể lấy bất kì ai…nhưng đừng là Ngọc…’ Ngàn lần muốn nói câu đó, cũng chỉ vì lo lắng cho anh, tuy nàng không bên anh, nhưng vẫn hi vọng anh có thể đi tiếp con đường cùng một người phụ nữ đôn hậu, tốt bụng…Không hiểu sao, nàng không thể mở miệng, Ngọc như thế nào, anh thừa biết, anh không phản ứng gì tức anh đồng ý? Nàng sao có thể quản??? <br> <br>-”Con à, con người tới với nhau được hay không là do duyên phận, con và nó không có duyên, nhưng con cũng đừng buồn, rồi sẽ có một người tốt hơn nó đem lại hạnh phúc cho con…chuyện này…Ngọc nó là người tới trước nên…” <br> <br>Nàng chưa kịp trả lời thì một cảm giác rất khó chịu dâng lên cổ, đã mấy ngày hôm nay nàng bị như thế, cố giữ phép lịch sự mà không nổi, nàng chạy nhanh vào nhà tắm, nôn một trận thốc tháo. Mẹ Minh cũng vội vã chạy theo: <br> <br>-”Con không sao chứ? Có cần đi viện không?” <br> <br>-”Cháu…cháu…” <br> <br>Vừa mới ngẩng đầu lên định trả lời thì một đợt khó chịu khác lại ập tới khiến nàng nôn nao không ngừng. <br> <br>-”Hay là con…đã…” <br> <br>Nhìn ánh mắt, Uyên có thể đoán được ý nghĩ của bác, mặt tái mét, nhưng nàng cố gắng gượng, cười nói: <br> <br>-”Không, cháu đang kì kinh nguyệt, lần nào cũng bị đau bụng và nôn như thế…” <br> <br>-”Khổ, con giống hệt ta ngày xưa, bệnh đấy phải lấy chồng mới khỏi hẳn, nhưng hôm nào ta sẽ cắt cho ít thuốc giúp giảm đau.. ” <br> <br>-”Dạ, không cần đâu ạ…” <br> <br>-”Không cần gì mà không cần, phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ! Con gái phải biết quý trọng bản thân mình con ạ” <br> <br>……………………… <br> <br>-”Ông Việt Đức, ông Việt Đức, mở cửa cho tôi…nhanh lên…” <br> <br>-”Đây, đây, bà lại đi đâu thế?” <br> <br>-”Tôi đi gặp con bé đó” <br> <br>-”Bà điên à, điều tra thấy chúng chia tay rồi thì cứ kệ, bà tới làm gì…” <br> <br>-”Đấm tôi cái lưng…già rồi …” <br> <br>-”Đây, già rồi còn nhõng nhẽo, bà đi thế thằng Minh mà biết rồi nó tìm được tới đây thì hỏng hết cả chuyện…” <br> <br>-”Ông nghĩ tôi là ai? Tôi đẻ ra nó mà lại để nó biết được à…Nó so với tôi, vẫn còn non lắm” <br> <br>-”Vâng, bà giỏi, vợ tôi giỏi, chiều nó cho lắm vào, giờ lại phải đi thu dọn tàn cục…con trai mà làm gì đâu???” <br> <br>Lan Anh nhìn Việt Đức, hễ Bảo Minh gây ra chuyện gì sai là không bao giờ ông ấy chịu bỏ qua cái câu trách cứ đấy. Ông ấy vốn thế, đời người lắm kẻ khát con trai, vậy mà ông ấy, có hai thằng con trai cũng vẫn chẳng là gì…với ông ấy, 100 thằng con trai cũng chẳng bằng một đứa con gái. Trong mắt ông – lúc nào cũng chỉ có Trâm Anh – em gái của Bảo Minh và Bảo Lân, ông Đức cưng chiều Trâm Anh hết mực, thành ra nó trở nên bướng bỉnh trái tính trái nết, ai cũng nhận ra, chỉ có mình ông ấy là mù quáng, nhưng bà cũng không dám nói, cứ để ông ấy chiều nó, còn hơn để ông biết được sự thật khủng khiếp kia.