Quyển 1 - Chương 52
<br><br>Quyển 1 - Chương 52<br><br><br>-”Ăn bát cháo đi mày…” <br> <br>CHOANG… <br> <br>Tiếng bát vỡ kèm theo ánh mắt hằn học của khổ chủ… <br> <br>-”Không ăn thì sống làm sao?” <br> <br>-”Ăn gì, còn ăn gì…sự nghiệp 4 năm qua tao gây dựng, tiếng tăm…cả cái danh ngọc nữ của tao…tất cả, tất cả, chỉ mất trong phút chốc…” <br> <br>Ngọc khóc cay đắng – một trong những lần hiếm hoi mà cô phải khóc: <br> <br>-”Tao sẽ trả thù, trả thù…tao sẽ cho chúng nó tan xác…” <br> <br>Dương hơi run, mặt hắn quay đi chỗ khác, trong lúc cô điên như vậy mà hắn lại hé răng rằng đoạn video là do hắn trong lúc ghen tuông tức giận nhất thời tung ra thì chắc lúc này, hắn không thể qua khỏi…làm sao có thể giải thích với cô hắn đã đau khổ như thế nào? Làm sao cô có thể hiểu cảm giác của hắn khi đã từng chiếm đoạt được cô, giờ lại đứng như trời chồng nhìn cô âu yếm bên một người khác??? Những tưởng Minh sẽ không lấy cô vì tình yêu với con nhỏ đó, hắn vẫn còn ung dung…vậy mà tên đó lại đường đường tới lễ cưới, dành cho hắn một cái nhìn đầy thách thức, hắn ghen, hắn tức…ghen tức tới phát nghẹn…và hắn đã làm cái việc mà không bao giờ hắn nghĩ mình đủ can đảm để làm…phản bội Ngọc. <br> <br>-”Mày đi đâu đấy?” <br> <br>-”Tao dậy đi làm, cho khuây khỏa” <br> <br>-”Không phải đi nữa” <br> <br>-”Sao vậy?” <br> <br>-”Phim đã ngừng quay rồi, họ không nói rõ lý do, nhưng chắc mày hiểu” <br> <br>-”Mẹ kiếp, lúc mời tao đóng thì năn nỉ, giờ xảy ra chuyện trở mặt mới chó chứ…thôi, vậy để tao đi chụp hình cho mấy báo…” <br> <br>Kéo tay Ngọc, Dương quát lớn: <br> <br>-”Ngọc, tỉnh lại mau…mày điên à, tất cả hoạt động của mày bị dừng hết rồi, thậm chí họ còn đang yêu cầu tiền đền bù kìa…công ty lão người yêu mày còn thẳng thừng chiếu quảng cáo do người mẫu khác đóng, có vẻ hắn chuẩn bị từ lâu rồi.” <br> <br>Nổi trận lôi đình ném tan đồ đạc trong phòng, cô siêu mẫu quát: <br> <br>-”Tao đi shopping…đừng nói là tài khoản không còn đủ???” <br> <br>-”Vẫn còn…chỉ tội mày nên tránh đi, mày cũng biết đó…ra đường giờ nguy hiểm…” <br> <br>-”Đ…” <br> <br>Ngồi phịch xuống đất, nghe mấy lời của Dương mà càng thêm đau xót: <br> <br>-”Tạm ra nước ngoài, hai hay ba năm nữa đợi lắng xuống rồi làm lại…” <br> <br>-”Tao không muốn…” <br> <br>-”Nếu không…Ngọc à…”. Dương cầm tay cô, nhẹ nhàng: “Hãy rời nơi đây, đi với anh, tới một nơi không ai biết, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, mở một quán ăn nhỏ, sinh con đẻ cái…sống một cuộc sống hạnh phúc…” <br> <br>BỐP… <br> <br>Năm ngón tay vẵn còn hằn lên má hắn: <br> <br>-”Im ngay, tao đã bảo mày đừng bao giờ như thế mà, cút, để tao yên…cút mau…” <br> <br>Đoạn, cô ôm mặt khóc tức tưởi, Dương câm lặng xót xa. <br> <br>…………………………………. <br> <br>Sự lo lắng khiến hai con người ngoài phòng chờ mất dần lí trí, người đàn ông to cao vạm vỡ khuôn mặt bừng bừng, sống mũi đỏ au, chỉ thẳng: <br> <br>-”Đã không chăm sóc tốt được thì đón về làm gì?” <br> <br>-”Lỗi của tôi…” <br> <br>-”Khóc lóc cái gì, giờ khóc giải quyết được gì…” <br> <br>Người con gái vẫn nấc lên từng tiếng… <br> <br>-”Dây dưa với xã hội đen mà còn đưa bạn về ở cùng??? Cô điên rồi…nếu người của tôi không tới kịp thì…” <br> <br>Chằng phải chính anh cũng biết Nghi Lan thân thế phức tạp ư? Chính anh cũng đồng ý chuyện này? Một phần lỗi không nhỏ cũng là của anh, nhưng khỗ nỗi, ở trong giây phút này, anh đâu đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó? Nỗi đau khiến anh đang dần trở nên điên dại: <br> <br>-”Cô…Cô…Điên mất…” <br> <br>-”Tôi xin lỗi…” <br> <br>-”Lỗi lầm gì nữa…CÔ HẠI BẠN MÌNH RỒI…BIẾT KHÔNG?…” <br> <br>Lan cũng cuống, cô lau nước mắt, bật dậy: <br> <br>-”Ừ, lỗi của tôi hết, tôi chịu…nhưng lúc nó cần anh nhất, anh ở đâu hả? Nếu tôi không tới bên nó có khi nó chết trong căn nhà trọ ấy cũng nên? Mang thai thì sao chứ? Đâu phải lỗi của nó?” <br> <br>-”Cô…cô…cô vừa nói cái gì…” <br> <br>-”Đúng, vành tai mà nghe cho rõ…nếu như anh đối tốt với nó thực sự…nếu như nó có thể cảm nhận được anh sẽ thông cảm thì đâu tới nỗi nó phải giấu giếm anh chuyện đó…ôm đau khổ một mình, bao đêm khóc ướt hết cả chăn…” <br> <br>-”Mang thai…??? Cô nói lại lần nữa xem…” <br> <br>Sửng sốt, anh lay mạnh Nghi Lan, đôi mắt khẩn thiết… <br> <br>-”Ừ đấy, thì đã sao? Chẳng phải tại con Ngọc cho người hại nó, mới xảy ra nông nỗi đó sao? Có phải anh chứng kiến toàn bộ cảnh dơ bẩn ấy phải không? Nếu thế thì phải thương nó hơn, hiểu nỗi tự ti của nó mới phải…Đằng này, bảo chia tay là cũng chia tay luôn…anh cũng yêu gì nó đâu???” <br> <br>Minh lặng người, ‘lẽ nào nàng không nhớ gì cả’, hình ảnh vết máu trên chân nàng hiện lên rõ mồn một, một luồng gió lạnh buốt khẽ xuyên qua, mặt mũi tái xanh, anh mấp máy: <br> <br>-”Cô ấy nghĩ mình bị người của Ngọc làm nhục, nên xa rời tôi? Lẽ nào vì đưa bé…” <br> <br>-”Sao, anh không chấp nhận được? Vậy thì đi ngay đi, đừng để nó mở mắt nhìn thấy anh…” <br> <br>-”CÓ CÒN COI ĐÂY LÀ BỆNH VIỆN KHÔNG HẢ?” <br> <br>Giọng bác sĩ đầy uy lực, hai con người như đang bốc hỏa cũng phải dịu nhẹ, vội vã chạy tới: <br> <br>-”Nó sao rồi? Con Uyên nó sống chứ?” <br> <br>-”Cô độc miệng quá, cô ấy tỉnh chưa ?” <br> <br>-”Bệnh nhân chưa tỉnh, bị suy nhược nặng, bây giờ đã không còn nguy hiểm, có thể vào thăm nhưng tình hình phải theo dõi đều đặn mới biết được…” <br> <br>-”Vậy…vậy còn…” <br> <br>-”Là động thai. Suýt nữa thì đã… Em bé hơi yếu…phải chú ý…” <br> <br>Minh và Nghi Lan thờ phào, lập tức đẩy cửa, một người nằm trên giường thở khó nhọc mà khiến hai người tim như lửa đốt…Đoạn, Minh ra lệnh, đầy ích kỉ: <br> <br>-”Mọi chuyện tôi sẽ giải thích sau, có thể cho chúng tôi thời gian riêng tư một chút không? ” <br> <br>Nhìn ánh mắt đầy chân thành, Nghi Lan quay đi, để lại lời nhắn: <br> <br>-”Ừ, khi nào nó tỉnh báo cho tôi an tâm…” <br> <br>…………………………………. <br> <br>Nghe nói tổng giám đốc hôm ấy bỏ toàn bộ công việc, sau khi chuyển người yêu về phòng vip thì chỉ ngồi lì trong đó, một bước cũng không rời, tới cơm mang vào cũng chẳng động đũa. Vậy mà cô người yêu gan lì cứ ngủ mãi, ngủ mãi – có vẻ như nàng quyết tâm nghỉ ngơi sau những tháng ngày đau khổ, ốm yếu, nàng như vậy làm lòng anh như lửa đốt. Chập tối, nàng khẽ trở mình khiến anh mừng huýnh, chẳng được bao lâu thì người giật liên tục, nước mắt giàn giụa, trong cơn mơ miên man, yếu ớt “Cứu, cứu chúng tôi…, Minh ơi…em nhớ anh…đừng đi…cứu…CỨU…” <br> <br>-”Anh đây mà, anh xin, anh xin…” <br> <br>Vội vã ấn nút đỏ rồi ôm chặt nàng vào lòng, nghẹn ngào: “Tại anh, tại anh hết, đáng nhẽ anh phải tìm hiểu nguyên nhân, đáng nhẽ anh không được cho em tự ý rời đi…” <br> <br>Bác sĩ chạy hối hả sau khi nghe được tiếng chuông, khám xong, dặn dò: <br> <br>-”Cậu không phải lo lắng, chỉ là gặp ác mộng thôi, tinh thần cô ấy không được ổn định, tôi sẽ tiêm một liều thuốc an thần, cậu cũng đi nghỉ đi…” <br> <br>-”Không cần, kệ tôi…” <br> <br>Mặc cho mọi người khuyên răn, tới cả ba mẹ cũng vào viện đòi chăm Uyên hộ, nhưng anh nhất quyết không cần, ngang tàn đuổi hết mọi người ra, anh chỉ muốn tự mình chăm nom nàng, khi nàng mở mắt, sẽ thấy anh, anh rất nhớ nàng, nhớ lắm, chắc hẳn, nàng cũng nhớ anh nhiều như vậy!!! <br> <br>Qua đêm, mặt trời từ từ ló rạng, bình minh ấm áp chiếu bừng cả căn phòng…Rồi từ từ, hoàng hôn buông xuống, đôi mắt thâm quầng, thao thức của anh vẫn chỉ chăm chăm nhìn người trước mặt, khẽ trách: <br> <br>-”Người yêu nhẫn tâm quá, có biết anh sốt ruột thế nào không?” <br> <br>-”Bao giờ thì nàng dậy trò chuyện với ta???” <br> <br>-”Ngủ say quá đấy nhợn con ạ, biết gần 2 ngày rồi không?” <br> <br>-”Anh sẽ luôn ở đây…nhưng đừng để anh đợi lâu quá nhé…” <br> <br>Dù đôi mắt kia có ương ngach không chịu hé mở, bên nàng luôn có một người trầm ngâm đợi chờ, ánh mắt xa xăm, pha chút lo lắng, chút tự trách, chút giày vò, chút giận hờn…cảnh tượng đến nghẹn lòng người.