Quyển 1 - Chương 57: Ra mắt bô mẹ chàng
<br><br>Quyển 1 - Chương 57: Ra mắt bô mẹ chàng<br><br><br>Thực ra bị nàng trêu cũng chẳng có gì là tức cả, nàng cứ cười đùa cả ngày, mẹ vui, con khỏe anh chẳng có gì mãn nguyện hơn…Nàng tính hay đùa thế thôi chứ anh biết, mỗi lần anh giả vờ đau đớn là mặt nàng cũng méo mó theo luôn…Cũng nhờ thế mà đại gia được ăn vạ gần một tuần liền…Nghĩ mà tự cảm thấy sướng, ôm chầm lấy người yêu, anh nựng: <br> <br>-”Nấu gì đấy?” <br> <br>-”Xườn xào chua ngọt…thích không…” <br> <br>-”Thích lắm…”. Thơm chụt một cái vào má, đại gia trò chuyện với tiểu bảo bối: <br> <br>-”Thằng ranh này mai sau là con sướng lắm nhé, có người mẹ tuyệt vời thế này…” <br> <br>-”Sao anh biết là thằng?” <br> <br>-”Ha, em thích con trai mà…” <br> <br>-”Còn anh?” <br> <br>-”Con nào cũng tốt, con của Uyên là anh yêu hết, hehe…” <br> <br>-”Con của em với người khác cũng yêu???” <br> <br>Véo mũi nàng trêu: <br> <br>-”Gớm, tôi chỉ sợ cô chẳng dám gặp thì tôi lấy đâu cơ hội mà yêu…mà này, thuê người giúp việc nhé!” <br> <br>-”KHÔNG…” <br> <br>-”Sao vậy, thương em mấy hôm nữa bụng to thì khổ thôi…” <br> <br>‘Em chỉ muốn không gian này có mình em, anh và con mà thôi’. Nghĩ vậy chứ ngại cũng chẳng nói: <br> <br>-”Lúc đó tính sau…giờ em vẫn làm được mà…À, tối qua nhà anh, em phải chuẩn bị những gì, ăn mặc như nào…cái này em vụng lắm…” <br> <br>-”Không cần, hãy là chính em, anh thích điều đó!” <br> <br>-”Chuyện em có bầu…” <br> <br>-”Cái này thì anh không giúp được rồi, ba mẹ anh bá đạo lắm, chẳng có chuyện gì không biết đâu…” <br> <br>-”Ặc, không biết hai bác có nghĩ em … hư hỏng không??? ” <br> <br>Anh phì cười, cắn nhẹ vào cổ nàng: <br> <br>-”Các cụ còn hiện đại hơn cả nàng đó – bà già cổ hủ của tôi ạ!!!” <br> <br>…………………………. <br> <br>6h tối, dù đã tưởng tượng giây phút này tới cả tuần rồi mà giờ đứng trước chiếc cổng nạm vàng đầy nguy nga, xa xa hàng dừa cảnh cao vút, ngôi biệt thự tím lấp ló kiêu sa phía sau, thỏ non vẫn không tránh khỏi hồi hộp. <br> <br>-”Cô cậu mới về ạ!” <br> <br>-”Ba mẹ cháu đâu ạ?” <br> <br>-”Mọi người ở trong, đợi cậu từ chiều đấy, cả cô Trâm Anh với cậu Lân cũng về…” <br> <br>Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang toát mồ hôi, điềm tĩnh bước vào. Mẹ nàng chào đón nàng bằng một nụ cười hết sức ấm áp khiến nàng có phần nào nhẹ người. <br> <br>-”Tới rồi à…vào trong đi con…đi dép vào kẻo lạnh chân…” <br> <br>-”Dạ,..” <br> <br>-”Chị Uyên anh Minh ngồi đây …”. Bảo Lân kéo ghế thân thiện. <br> <br>Từ trên lầu, hai ba con Việt Đức – Trâm Anh đi xuống đầy ấn tượng. Tuy biết ba chồng tương lai là người vô cùng vô cùng cưng con gái, nhưng cảnh ông cõng đứa con gái gần mười tám tuổi còn ngái ngủ trên lưng quả là hiếm thấy. <br> <br>-”Về rồi hả con…” <br> <br>-”Con cái gì, ông quẳng cái của nợ xuống cho tôi nhờ, 6h chiều rồi còn ngủ nghê gì, chắc hôm qua lại xem phim thâu đêm chứ gì…bạn gái của con đang ở đây đấy, mất hết cả mặt!”. Lan Anh bực mình. <br> <br>-”Bà cứ khó tính thế” <br> <br>-”Không phải tôi khó tính mà là ông hâm, cứ thế này thì ma rước nó …” <br> <br>-”Gớm, con gái tôi cao ráo xinh xắn, gia thế hoành tráng…có mà lại chả xếp hàng dài cả phố ý…mà không có thì nó ở nhà với tôi, càng tốt…” <br> <br>-”Đúng là không nói với ông được, mệt…” <br> <br>-”Ba, mẹ…” <br> <br>Thấy con trai nhắc khéo, ông cười xuề xòa: <br> <br>-” Trước sau gì chả thành người một nhà, Uyên nhỉ, nhìn nó kìa, cầm tay con bé cứ như sợ chạy mất ý…” <br> <br>Nàng xấu hổ rút khỏi tay anh, lắp bắp: “Dạ…vâng ạ…” <br> <br>-”Đấy, thấy chưa…Nhím ơi, dậy đi con, anh dẫn bạn gái về này…” <br> <br>Con bé được chiều quen, vẫn còn ậm ừ nũng nịu, nhìn chồng mình mà ngán hết cả người, Lan Anh nháy mắt, hai cậu con trai hiểu ý mẹ, một đứa cầm tóc giật, một đứa đấm cho một quả, lúc này nó mới tỉnh táo được tý, nhõng nhẽo chào chị dâu. Cuộc trò chuyện rất rôm rả, tuy nhà chàng thuộc hạng giàu sang nức tiếng nhưng lại không kiểu nề nếp quy tắc người ta vẫn hay tưởng, các thành viên đều rất vui tính, được ba mẹ còn rất xì teen, tạo cho nàng cảm thấy như thân quen lâu rồi… <br> <br>-”Ha ha, chị Uyên chị biết không, anh em bị đần đấy?” <br> <br>-”Sao cơ?” <br> <br>Nàng ngạc nhiên thấy rõ, cái gì mà bị đần, tổng giám đốc oai phong lẫm liệt…Minh đỏ mặt, hất hàm ra lệnh cho đứa em gái thôi ngay, ai ngờ nó sán vào ba, cả nhà cũng hùa theo, mẹ nhấp ngụm nước, có vẻ chưa quên nỗi “cay cú” lâu nay: <br> <br>-”Ai bảo chúng mày anh bị đần, chẳng qua là lên ba tuổi rồi mà anh vẫn còn nhầm mẹ thôi mà… ” <br> <br>-”Haha, đúng rồi, thấy kể anh ý gọi người yêu cũ của ba em là mẹ…khiến mẹ em tức điên…” <br> <br>Nàng cười thâm hiểm, thì thầm: “Có là gì so với 30 tuổi đầu vẫn còn nhầm người yêu…anh nhỉ”. Ngượng bừng cả mặt, chỉ là nhầm lẫn nhất thời thôi, sao mọi người phải nghiêm trọng vậy, tưởng thằng em trai thân thiết lâu nay phải cùng phe ủng hộ, ai ngờ nó cũng hào hứng: <br> <br>-”Hồi anh ấy lên lớp một vẫn còn ị đùn đó…haha” <br> <br>-”Anh ấy không biết đếm tới năm 5 tuổi…” <br> <br>-”Năm 12 tuổi anh ấy vẫn chưa biết đọc giờ…” <br> <br>-”Ừ, thằng này 6 tuổi mới cai sữa đấy con…” <br> <br>-”Được như này là nhờ mẹ nó nhiều lắm…” <br> <br>-”Mẹ đúng là có phép thuật, biến một người cả thời tiểu học không cộng được thành tổng giám đốc uy phong của Bảo Minh…” <br> <br>-”Thấy ba mẹ em còn kể ngày xưa định đặt tên anh ý là Bảo Phong cơ, nhưng tại ảnh ngu quá nên phải đặt Bảo Minh hi vọng thông minh hơn, phải không ba???” <br> <br>-”Thôi, trêu anh ít thôi con, thế mà giờ đã đứa nào giờ giỏi bằng anh chưa? Không có anh mấy năm qua chúng mày có được sung sướng thế không hả….có khi lúc bé anh trả vờ ngốc thôi, phải không Minh??? ….” <br> <br>Nhất định không cho đại gia cơ hội mở lời, thằng em trai được thể bắn liên thanh cái thời thơ ấu oanh liệt của anh nó. Đúng là lâu lắm mới rơi vào cái cảnh bị cả nhà dìm, trước đây toàn mình đi dìm người khác, dở khóc dở cười, người yêu thì cứ nghe như hứng lấy từng chữ, cười reo thích thú, anh bất lực, cố tìm kiếm trong nhà xem có cái gì để đổi chủ đề…bỗng…mắt anh lóe sáng, nhưng vì là vấn đề nhạy cảm nên vờ vịt hạ giọng: <br> <br>-”Ba ơi, con cá của ba chết kìa…” <br> <br>Ông Việt Đức giật này, tưởng nó nói đùa, ai ngờ con cá quý của ông đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, chưa kịp thương tiếc thì ông phát hiện ra, một con khác không lâu sau đó cũng đi theo…rồi…con nữa…dần dần cả bể cá…không sống được con nào…Nước trở lên đỏ ngầu…Sự kiện lạ chưa từng thấy… <br> <br>-”Thưa ông bà…cô cậu…”. Giọng người giúp việc run run… <br> <br>-”Sao?” “Có chuyện gì thế bác?” <br> <br>-”Tôi cho gà và thỏ ăn, không hiểu chúng làm sao mà nằm la liệt hết cả…cả con Miu và Ken cũng lờ đờ luôn…” <br> <br>Mẹ Minh chạy ngay xuống nhà dưới, Bảo Lân vội xuống xem em Ken. Trâm Anh nhìn thấy Miu, khóc rống, lúc bác sĩ thú y tới thì đã không cứu được chúng, cả nhà náo loạn, kể ra chúng là loài vật nhưng cũng gắn bó khá lâu, vả lại toàn vật cưng của các thành viên, cô em gái lỡ buột miệng: <br> <br>-”Sao tự dưng lại thế, bao lâu nay có sao đâu, cứ như hôm nay có ma quỷ tới ý…” <br> <br>Uyên hơi giật mình, bà Lan Anh quát con: <br> <br>-”Câm ngay…” <br> <br>-”Đúng mà…huhu…em Miu của con….” <br> <br>Không khí tự dưng trở nên nặng nề, nhận ra mọi người đều rất tâm trạng, Minh xin phép đưa người yêu về, nàng cảm thấy day dứt khôn nguôi, anh tinh ý, dõng dạc: <br> <br>-”Đừng có nghĩ nhiều, chả liên quan tới em…nào…về nào, về vợ nấu gì cho anh ăn nào…” <br> <br>-”Nhưng, ngày đầu tiên em về nhà anh…mà lại có điềm không lành…” <br> <br>-”Hâm à, cấm nói linh tinh!” <br> <br>Thắt dây an toàn cho người yêu, anh từ từ phóng xe… <br> <br>………………… <br> <br>-”Ba ơi, chị ý không hợp với anh…hay chị ý có sát khí nặng thế mà…ba bảo anh đừng quen với chị ý nữa…con sợ lắm” <br> <br>Trâm Anh nức nở, ông Đức một phần vì vài con cá, một phần vì đứa con gái cưng như vàng khóc lóc tức tưởi, quay sang bảo vợ: <br> <br>-”Tôi cũng cảm thấy có cái gì không ổn bà ạ? Tại sao chúng lại lăn đùng ra chết cả vậy??? Lẽ nào…ý trời…”