Quyển 1 - Chương 67: Con chào đời
<br><br>Quyển 1 - Chương 67: Con chào đời<br><br><br>Ai nghe tin vợ lâm bồn chả hồi hộp, anh cũng không ngoại lệ, cuộc họp cổ đông dừng đột ngột, nhận được cuộc gọi của mẹ, chạy như bay tới bệnh viện, người ta hồi hộp một, anh hồi hộp gấp đôi, bởi hai vợ chồng đã thống nhất không xem trước giới tính của con…mấy lần đi khám định kì, phải cố gắng lắm mới nhịn được tò mò…thực sự là muốn bất ngờ tới phút cuối… <br> <br>Hồi hộp nhìn bác sĩ bước ra từ phòng mổ, anh hỏi gấp: <br> <br>-”Con trai hay gái ạ?” <br> <br>-”Trai gái gì, tránh ra, đang nguy kịch…chúng tôi rất bận” <br> <br>Bác sĩ nhanh nhẹn ra ra vào vào…mấy y tá cũng gấp gáp không kém, vẻ mặt đầy lo âu…Sắc mặt anh biến sắc bất thường, cố chạy theo một y tá hỏi: <br> <br>-”Vợ tôi sao vậy? Kiểm tra vẫn bình thường hết cả cơ mà…” <br> <br>-”Bệnh nhân bị băng huyết, rất nguy hiểm…” <br> <br>Ngồi phịch xuống đất, sắc mặt anh biến đổi lạnh lùng, ghê sợ…sống mũi bắt cay…lúc này, ngoài cầu nguyện ra anh thực không biết làm gì, chỉ mong vợ con không sao, anh thề có thể đánh đổi cả tính mạng mình…bụng gợn lên những tia nhỏ, lạnh toát…tay run rẩy ngoài phòng chờ… <br> <br>Bác sĩ bước ra, anh nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt đầy lo âu…giọng ông trầm buồn: <br> <br>-”Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, chỉ cứu được đứa trẻ…anh mau báo cho người nhà đi…” <br> <br>Lời nói của ông như tiếng sét giáng xuống anh, chết lặng, toàn thân cứng đờ, y tá có người bảo anh vào xem mặt con, có người lại bảo anh dạy đi nhìn mặt vợ lần cuối…hình như anh có nghe thấy mấy lời nói đó bên tai…mà chẳng thể di chuyển được, cứ ngồi đờ đẫn trước cửa phòng; trầm mặc không nói, mọi người nhìn đều ái ngại… <br> <br>-”Minh ơi…Minh ơi…” <br> <br>Tiếng mẹ anh thất thanh gọi con. Nó đâu rồi không biết, rõ ràng là người trong công ty nói nó đã rời đi được 3 tiếng rồi, vậy mà mãi không thấy, bà có vẻ rất lo lắng sốt ruột, ngày cháu bà ra đời, thầm mong không có chuyện gì xảy ra… <br> <br>Đi khắp cả bệnh viện, cuối cùng nhìn thoáng qua bóng dáng quen quen, bà bước lại gần, trời đất, là nó đây mà, sao nó lại ngồi đây như vậy chứ: <br> <br>-”Minh…Minh…” <br> <br>Bà lay mãi mà nó không trả lời…phát hoảng, bà phải tát vào mặt nó vài cái, gọi thật to: <br> <br>-”Minh, Bảo Minh, nghe mẹ nói gì không…” <br> <br>Dường như lúc này mới ý thức được mẹ, một giọt nước bất giác rơi xuống, từ khi sinh nó ra, chưa bao giờ bà thấy nó lại như thế, thất thần …mặt tái mét không còn giọt máu, người bất động… <br> <br>-”Nói mẹ nghe, sao vậy con…” <br> <br>Anh lắc đầu, nước mắt vẫn chảy dài…phải một lúc, mới mấp máy môi: <br> <br>-”Uyên …Uyên…” <br> <br>-”Sao con, bình tĩnh con…” <br> <br>-”Vợ con…vợ con…mất rồi mẹ ạ…”