Quyển 2 - Chương 25: Đại ca xấu tính
<br><br>Quyển 2 - Chương 25: Đại ca xấu tính<br><br><br>Vừa bước vào cửa, tôi đã có cảm giác cực kì chướng mắt với con gấu đó…Tất nhiên là tâm trạng không dễ chịu rồi…sao có thể dễ chịu nổi…Em còn giương đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn tôi như trách cứ…gì chứ? Tôi đã giữ bình tĩnh không nói gì đã là kì tích rồi… <br> <br>-”Dạo này mặt lúc nào căng ra thế…” <br> <br>Em gọi với. <br> <br>-”Căng hay trùng kệ tôi…” <br> <br>-”Thôi vậy…dù sao cũng chả liên quan…” <br> <br>-”Ừ, đi ăn ngon thế, quà to thế, còn biết quan tâm tới ai nữa…” <br> <br>Em cau mày, gân cổ: <br> <br>-”Anh thì không đi chơi chắc…” <br> <br>Tôi không nói gì, chẳng hiểu sao lại thấy chán…tắm nước lạnh xong, cũng muốn làm một giấc trưa…Mẹ nhà nó, thằng mất dậy, mua con gấu to chắn nửa cái giường, chả nhẽ giờ lại thái độ, lần trước cướp điện thoại còn lấy cớ điện thoại mình mua, lần này, gấu đâu phải tôi mua…haizzz… <br> <br>-”Anh…anh…thích…Trâm Anh…?” <br> <br>Giọng em lí nhí, nhẹ nhàng, pha chút ngại ngùng trong đó…một tay vẫn ôm con gấu…Tất nhiên, tôi đâu có ngu mà phủ nhận ngay, tôi phải nhân cơ hội vừa trả đũa, vừa là để xem xét thái độ em chứ… <br> <br>-”Sao em biết…” <br> <br>-”Tôi cái gì chả biết…” <br> <br>-”Thử nói xem?” <br> <br>-”Thì hôm Trâm Anh bị ngã, anh rất buồn, hôm nay đi gặp cô ấy về, anh cũng khó chịu, tôi đoán là do cô ấy phải ra Bắc…” <br> <br>-”Em hiểu tôi ghê cơ!” <br> <br>Tôi cố dò xét, nhưng ánh mắt ấy ngoài vẻ xa xăm ra thì thực sự rất khó đoán… <br> <br>-”Tôi chả quá hiểu…” <br> <br>-”Nói tiếp đi!” <br> <br>-”Nói gì?” <br> <br>-”Những gì em biết…em hiểu về tôi…” <br> <br>-”Nói thì được gì?” <br> <br>-”Nếu đúng 10 điều sẽ có thưởng…” <br> <br>-”Thật không?” <br> <br>-”Tôi đã nhuốt lời bao giờ chưa?” <br> <br>-”Tôi muốn mở cửa hiệu bán bánh ngọt…” <br> <br>-”Đơn giản…Duyệt! Nhưng nếu em thua?” <br> <br>-”Anh thích gì?” <br> <br>-”Tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng em phải chiều theo tôi 1 lần…” <br> <br>-”Được, chuyện nhỏ, đằng nào tôi chả là cá trong nồi…thứ nhất, anh là đại ca của Đại Bàng Đen…” <br> <br>Tôi hơi giật mình, cái này em luôn ở bên tôi, có thể đoán được, nhưng điều tôi lo ngại là chuyện khác… <br> <br>-”Cái này là cơ mật…em chưa nói…” <br> <br>-”Yên tâm, không nói cho ai cả…” <br> <br>-”Được, một điều… ” <br> <br>-”Anh là người Bắc!” <br> <br>-”Em ăn gian, tôi nói giọng Bắc tất nhiên em biết rồi…Thôi được, hai…” <br> <br>Nhìn mặt em có vẻ sung sướng lắm, em tuôn một tràng: <br> <br>-”Băng nhóm của anh có Út Linh, điều thứ 3; điều thứ 4, anh có một người em rất tin tưởng, tên là Hai, tôi chưa nhìn thấy mặt nhưng nghe anh gọi điện nên đừng chối, thứ 5, người em thứ ba tên Cẩm, thứ 6, anh đi xe McLaren, thứ 7, anh có một căn biệt thự rất to, nơi tôi và anh đang ở, thứ 8… ” <br> <br>-”Ặc…toàn điều hiển nhiên….chơi thế này em lợi quá…” <br> <br>-”Anh rõ là bảo chỉ cần đúng mà…” <br> <br>Biết mình đã bị dắt mũi, tôi đành chịu: <br> <br>-”Được, thế thứ 8 là gì, không nói được à, chịu thua đi…” <br> <br>Cái vẻ nhăn nhó nghĩ ngợi đáng yêu biết bao, cuối cùng em cười tinh ranh: <br> <br>-”Thứ 8, anh nấu ăn rất ngon, thứ 9, anh rất đẹp trai…” <br> <br>Đất trời ạ, con bé ranh này…sao tôi có thể phủ nhận những điều này…rõ là đểu… <br> <br>-”Thứ 10, anh thích Trâm Anh. Hoàn…chuẩn bị tiền đi…” <br> <br>-”Haha…Sai điều thứ 10, em thua…” <br> <br>-”Không thể thế…anh đừng chơi bẩn…” <br> <br>-”Tôi dám thề trên danh dự điều thứ 10 là sai…” <br> <br>-”Được, thế tôi nói lại…” <br> <br>-”Ai cho như thế, sai là sai…em thua rồi, đừng giở trò…” <br> <br>Tất nhiên lúc đầu em không chịu, nhưng sau một hồi tôi thuyết giảng, luật chơi là luật chơi, làm người phải có nguyên tắc…vv…em cuối cùng nợ tôi một việc. <br> <br>Cảm giác chiến thắng…sao mà hạnh phúc tới vậy… <br> <br>*********************** <br> <br>Cuộc sống của chúng tôi, từ hôm sau, lại diễn ra bình thường như xưa, cơm ăn ba bữa, hàng ngày tôi chở em đi học… <br> <br>Em chẳng bao giờ thắc mắc, vì sao tên Lân đó không bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho em…tôi vì thế cũng nguôi ngoai, xem ra trong lòng em, hắn cũng không mấy quan trọng…tuy vậy tôi vẫn có chút xấu hổ…đường đường là một đại ca…mà lại phải làm cái việc hèn mọn như thế…vâng, tôi thừa nhận, tôi đã lén lấy máy em chặn số hắn… <br> <br>Tôi cũng thừa nhận, tôi không chỉ làm một việc mất mặt… <br> <br>Lần này, thì em phát hiện, chắc chắn là em phát hiện rồi, không mới là lạ… <br> <br>-”VỊT…” <br> <br>Giọng rất hầm hố, mang con gấu ném ngay vào tôi đang nằm tràng kỉ xem tivi… <br> <br>-”Sao?” <br> <br>-”Sao anh còn hỏi…” <br> <br>-”Em nói bố ai mà hiểu được…tránh ra tôi đang xem…” <br> <br>-”Anh nhìn con gấu đi…”…Em tỏ vẻ rất chi là ấm ức. <br> <br>Tôi vờ nhìn vờ sờ một lượt, lên tiếng: <br> <br>-”Tôi chẳng thấy nó làm sao cả… đâu…đâu…chỗ nào em phải nói chứ….” <br> <br>-”Rõ ràng thế còn không thấy, đừng trả vờ…” <br> <br>Tôi vẫn cố, căn bản là tôi thích ép em nói: <br> <br>-”Trả vờ gì…gấu vẫn lành lặn đẹp đẽ thế mà…” <br> <br>Em không giữ được bình tĩnh nữa, quát – dạo này tôi cũng thấy lạ, thái độ em rất khác, hay là vì được tên Lân đó thích mà về không coi tôi ra gì, dám lên mặt: <br> <br>-”Anh xem…chữ Lân Lan trên hình trái tim…sao lại biến thành…” <br> <br>-”Biến thành gì?” <br> <br>-”Anh đọc mà không rõ à?” <br> <br>-”Không…” <br> <br>Tôi cố thách thức, em gào lên: <br> <br>-”SAO LẠI BIẾN THÀNH “VỊT NGAN”??? ” <br> <br>-”Ôi…hay nhỉ…haha…hóa ra con gấu này có phép thuật đấy…em sướng nhé!” <br> <br>-”Thôi đi, thừa nhận đi…” <br> <br>-”Thừa nhận gì???” <br> <br>-”Màu mè đ…chịu được…anh ko làm thì ai làm….nói, con gấu cũ của tôi đâu?” <br> <br>Chả nhẽ bảo tôi sai thằng Cẩm vứt càng xa càng tốt ư? Không được, không dại… <br> <br>-”Em nói phải có sách, mách phải có chứng chứ, chứng cứ đâu…em đừng có đổ oan….” <br> <br>-”Tôi không đổ oan…anh không làm cớ sao có chữ Vịt ở đây?” <br> <br>-”Ai mà biết, em hỏi con gấu ý…đi lên cho tôi xem phim, con ngan già lắm mồm…”. Nói xong tôi mới thấy hối hận. <br> <br>-”Á…Ngan à, ngan vịt đấy còn gì…ĐỒ HÈN…Nói đi, đây là ý gì…” <br> <br>Sao em có thể vì con gấu của tên đó mà nổi khùng lên chứ? Thật bực mình, còn dám chửi tôi… <br> <br>-”Được, tôi làm đấy, là tôi ghét tên đó, không thích đồ của hắn ở trong nhà tôi…” <br> <br>-”Chỉ có vậy thôi sao?” <br> <br>-”Có thế thôi…”…Em còn mong là như nào nữa, muốn tôi thừa nhận mình xấu tính ích kỉ hả… <br> <br>-”Thật không?” <br> <br>-”Thật…” <br> <br>-”Thề đi….” <br> <br>-”Việc gì phải thề, em lắm chuyện quá, đi lên đi, mất cả hứng…” <br> <br>Một phần vì tôi không thể chịu được cái thái độ em vì quà tặng của hắn mà nổi cáu với tôi…một phần cũng tự xấu hổ với hành động của mình, không còn cách nào, đánh nói thế… <br> <br>Sau câu nói đó, em không hề cằn nhằn, bỏ lên gác…tối đó cũng không thèm xuống ăn cơm…tôi định mặc kệ, đói tự khắc xuống, mà bản thân cũng chẳng nhuốt nổi, nghĩ đi nghĩ lại sốt ruột…tôi đành mò lên phòng… <br> <br>Em vẫn nằm đó, ôm con gấu, nhưng nó là con gấu của tôi, nên tôi thấy sung sướng… tôi đi vào, khẽ lay, nhưng em rất bướng, một lúc tôi mới gỡ được tay em khỏi nó, tôi sững sờ… <br> <br>Tôi đau lòng… <br> <br>Em khóc, khiến tôi đau lòng rồi…Em khóc, vì một người đàn ông khác, vì món quà của hắn…tôi đau gấp mười…và tôi…là nguyên nhân khiến điều đó xảy ra…quả thực…đau gấp một trăm…