Quyển 2 - Chương 46: Đau thương
<br><br>Quyển 2 - Chương 46: Đau thương<br><br><br>Nàng biết, biết mà, đấy chắc chắn chỉ là trò đùa của con Vịt xấu xa đó, chắc hắn sợ nàng giận đây mà…thật trẻ con! <br> <br>Tuy vậy, cả đường đi, nàng vẫn không ngừng run rẩy, nàng đã cầu nguyện, cầu nguyện rất nhiều… <br> <br>Tới khi chiếc xe dừng lại ở cổng, nàng nhanh chóng lao ra, phi thẳng vào nhà, miệng quát lớn: <br> <br>-”Việt, Vịt thối, anh mau ra đây cho tôi, anh tưởng anh đùa thế là hay à?” <br> <br>-”RA MAU, mau ra cho tôi…” <br> <br>Tùng, Tư, cả Hai, đều tập trung đợi nàng, mắt đứa nào đứa ấy đỏ hoe, nhưng nàng không thèm để ý, vừa đi vừa gào: <br> <br>-”Tôi mà bắt được anh xem tôi xử anh ra sao?” <br> <br>-”Ra mau!” <br> <br>Hai thấy vậy, ôm chặt lấy chị dâu, đưa nàng lên phòng, nơi mà Việt đang đợi nàng… <br> <br>-”Chị, chị nhìn mặt anh cả lần cuối đi…” <br> <br>Út Linh đang ngồi thu mình ở một góc phòng, gương mặt trầm mặc hiếm thấy … <br> <br>Là anh sao? Là anh nằm đó thật sao? Sao bọn chúng lại phủ khăn trắng lên người anh? Tại sao? Bọn này thật xấu… <br> <br>Run rẩy mở chiếc khăn, cả người nàng như hóa đá, nhưng nàng vẫn cười, vuốt ve lên khuôn mặt quen thuộc, ngọt ngào nịnh nọt: <br> <br>-”Anh mệt lắm phải không?” <br> <br>-”Anh ngủ chút đi…rồi tý nữa dậy nhé, em đợi! Anh còn hứa ăn tối với em mà…” <br> <br>-”Nhìn mặt mũi anh này, sao hốc hác trắng bệch thế? Cả những vết thương nữa, đứa nào bắt nạt chồng em vậy? Để em xử nó nhé!” <br> <br>-”Anh ơi…nằm tý thôi nhé, rồi dậy đưa vợ đi chơi!” <br> <br>… <br> <br>-”CHỊ…Anh Cả đi rồi…chị phải chấp nhận đi…” <br> <br>Út Linh gào lên, tiếng thét của cô như mũi dao thức tỉnh nàng…Việt…Việt của nàng…Lan nhìn Linh, nhìn Hai, nhìn mọi người, rồi quay lại nhìn Việt, từ từ ngã xuống… <br> <br>…. <br> <br>Lúc nàng tỉnh dậy thì chỉ thấy một màu trắng xóa, hốt hoảng tìm kiếm, miệng không ngừng kêu tên anh. <br> <br>-”Chị, chị đừng như thế nữa…” <br> <br>Út Linh đau khổ ôm nàng vào lòng… <br> <br>-”Họ, họ đưa anh ấy đi đâu rồi? Nói mau…” <br> <br>-”Đã tới lúc rồi, thân thể đại ca từ lúc ngừng thở cũng được mấy ngày rồi, anh Hai đã đem đi hỏa táng…” <br> <br>-”CÁI GÌ? Một lũ điên…” <br> <br>Lan không ngừng chửi bới, nhất định lao ra khỏi nhà, Linh không còn cách nào khác, đành phải đưa nàng tới chỗ mọi người… <br> <br>Lúc nàng tới, Hai nhất định giữ nàng bên ngoài. <br> <br>-”Chị, đừng như vậy, để anh ấy yên lòng ra đi đi…” <br> <br>-”Các người điên rồi, anh ấy còn sống, sao các người dám …lũ chó khốn nạn…tôi xé xác các người…” <br> <br>-”Chị à, chị chửi mắng chúng em bao nhiêu cũng được, giờ bọn em chỉ xin, chị nghĩ cho sức khỏe của mình, nghĩ cho anh cả, nếu chị vào, anh ấy sẽ lưu luyến…” <br> <br>-”Lưu luyến thì sao? Chồng tôi lưu luyến tôi thì đã sao? ” <br> <br>Nàng gào lên bất lực, cuối cùng, Hai cũng chỉ cho nàng đứng ngoài cửa sổ, khuôn mặt ấy, bóng dáng ấy…và cả ánh lửa ấy…cả đời nàng, không thể nào quên!!! <br> <br>…. <br> <br>Bọn họ quyết định an táng Việt tại Lạc Tâm, trên quả núi nọ ngay gần mẹ anh. <br> <br>Giờ phút vĩnh biệt, tất cả mọi người đều không kiềm được, Út Linh đau lòng gào tới khản cổ. Riêng nàng, không hề rơi một giọt nước mắt. <br> <br>Lạ thay trong mấy ngày này, tâm trạng Lan vững vàng khác thường, nàng không hề khóc, nàng nói với Hai, nàng là vợ anh, việc này là nàng muốn tự lo liệu cho chồng mình. <br> <br>Hai không phản đối. <br> <br>Việt không lộ diện nhiều, nên Đại Bàng Đen ngoài vài người thì cũng không biết, đại ca thực sự của bọn chúng xảy ra chuyện. Hai định thương lượng với Lan, nói muốn tiết lộ mọi thứ, nhưng Lan gạt đi, nói cứ theo ý Việt lúc anh còn sống. <br> <br>Lan làm mọi việc đều rất chu toàn. <br> <br>Cỗ mấy ngày đều là nàng tự tay làm, ai muốn vào bếp cũng nhất định không cho, ngay cả áo giấy, đồ đạc, cũng là nàng sắm sửa. <br> <br>Làm lễ ở nhà xong xuôi, nàng nói mọi người ra về, nàng muốn nghỉ ngơi một chút, Hai thấy nàng cũng mệt nên lệnh cho mọi người rút. <br> <br>******************* <br> <br>-”Anh tắm rửa tý đi…mấy ngày cũng mệt rồi…” <br> <br>-”Ừ…” <br> <br>Một lúc sau, Hai đi ra, thấy Út Linh ngồi xổm cạnh chiếc bàn, khóc không ra tiếng, quả thật rất đáng thương…hắn ôm cô vào lòng, nhẹ vỗ về: <br> <br>-”Thôi nào, anh cả trông thấy sẽ không vui đâu…” <br> <br>-”Chúng ta không bao giờ được gặp lại anh ấy nữa” <br> <br>Cô nghẹn ngào. <br> <br>-”Hai, em nhớ anh cả, em nhớ anh ấy lắm…thà rằng người nằm đó là em, em mới là người độc ác, sao trời lại giáng sai người thế?” <br> <br>Mắt Hai đỏ hoe. <br> <br>-”Cũng là tai nạn ngoài ý muốn thôi mà…” <br> <br>-”Đã tìm ra hung thủ chưa? Em phải giết hắn…” <br> <br>-”Tìm rồi, nhưng không thấy…” <br> <br>-”Em không tin, nhất định có uẩn khúc, nhất định có đứa nào hãm hại…” <br> <br>-”Em nghĩ anh không điên sao? Nhưng anh đã cho tra đủ rồi, cũng hỏi han khắp nơi, nhưng chỗ đó vắng, không ai biết gì cả…” <br> <br>-”Anh cả, anh thật đáng thương…” <br> <br>-”Đừng gọi nữa, để anh ấy bình yên đi…” <br> <br>-”Hai, nghĩ mà xem, anh cả lúc trước tốt với nó như vậy, mà giờ nó cũng không nhỏ nổi một giọt nước mắt, loại máu lạnh… ” <br> <br>Út Linh mất bình tĩnh mà chửi rủa, Hai nghĩ ngợi, bỗng giật mình, hắn vội gọi điện cho đàn em; tiếng chân người chạy gấp gáp, rồi tiếng báo cáo tình hình đứt khúc… <br> <br>Hai người họ vội vàng tới bệnh viện, Lan vẫn nằm trong phòng cấp cứu… <br> <br>-”Hai, chị cả có sao không?” <br> <br>-”Đừng lo…” <br> <br>-”Em không muốn…sao chị ấy lại dại dột thế, em trách oan chị ấy rồi…” <br> <br>Họ chờ hai tiếng, cuối cùng bác sĩ cũng ra ngoài.