Quyển 2 - Chương 54: Gặp lại người cũ
<br><br>Quyển 2 - Chương 54: Gặp lại người cũ<br><br><br>Nhìn cậu em mệt mỏi nốc từng đợt rượu, Uyên nhẹ nhàng gợi chuyện: <br> <br>-”Lại chia tay à?” <br> <br>-”Vâng…” <br> <br>-”Chị có mấy đồng nghiệp còn trẻ lắm, có cần chị mai mối gì không?” <br> <br>-”Thế cũng được, bao nhiêu em cũng chơi hết…” <br> <br>Những tưởng đó chỉ là một cô gái, như bao cô gái khác bước qua đời anh! Thay người yêu như thay áo, gái các kiểu đều qua tay, những tưởng khi bước vào một mối quan hệ thì hình bóng người ta sẽ dần phai mờ…lạ thay, tất cả chỉ là những tưởng… <br> <br>-”Chú nói thế thì ai mà dám giới thiệu…” <br> <br>Uyên cắt ngang dòng suy nghĩ của em chồng. Lân cười xuề xòa, vươn vai: <br> <br>-”Ây za…thằng Phong nó đâu hả chị, em bế nó tý nào, sắp phải xa cháu mấy ngày rồi… ” <br> <br>-”Đang ngủ với ông bà trên gác, chú đi đâu?” <br> <br>-”Còn đâu được nữa, cũng tại chị cả, căn nguyên cội nguồn đau khổ của cả nhà.” <br> <br>Uyên phát sốt: <br> <br>-”Hả, tự dưng liên quan gì tới chị, oan ức quá!” <br> <br>-”Thì chả tại chị cho ông Minh ăn bùa mê thuốc lú gì không hiểu nữa, có việc gì xa xa toàn phải thằng em này đi; rồi thì thằng con bé tý bị lão tống ngủ với ông bà; ba mẹ có bao giờ có không gian riêng …” <br> <br>Uyên ngượng thối cả mặt, ậm ừ: <br> <br>-”Tại ba mẹ thích thế chứ…” <br> <br>-”Đợt này em vào Nam, một tuần, cùng một tập đoàn trong đó hợp tác phân phối vài nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng…” <br> <br>-”…” <br> <br>-”Em biết, em sẽ không liên lạc với cô ấy” <br> <br>Anh đang định đẩy cửa thì chị dâu gọi với: <br> <br>-”Chị…chị xin lỗi, lúc trước dặn em thế, bởi nó là đứa bạn rất đặc biệt, rất quan trọng với chị…” <br> <br>-”Nên chị muốn bảo vệ cô ấy…khỏi em?” <br> <br>-”Không phải, sao có thể thế…gặp cú sốc lớn vậy, nó lại rất yêu người đó, chị chỉ muốn nó có được thời gian riêng tư, để nó được bình tâm…nhưng giờ, chuyện xảy ra cũng đã lâu rồi, cũng là lúc nên bắt đầu cuộc sống mới, có thêm người tâm sự cũng không tệ.” <br> <br>-”Biết thế!” <br> <br>Một câu hai chữ rất ngắn gọn, cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Ngày nghe nàng gặp tin dữ, trong lòng anh bao suy nghĩ hỗn độn, thật đáng xấu hổ khi phải thừa nhận, khi đó chín phần buồn thì cũng có một phần hi vọng…Lúc ấy, chỉ muốn phi thật nhanh tới bên nàng, vậy mà chị dâu đưa ra yêu cầu dập tắt tất cả. <br> <br>Nghĩ cho cùng, họ là bạn thân, những gì Uyên nghĩ chắc chắn là những điều tốt cho Lan, nên anh không làm trái, hôm nay, chị lại mở lời…quả thật, ánh lửa ấm áp lại nhen nhóm trong anh. <br> <br>**************** <br> <br>Trước mắt là khuôn mặt xuất hiện bao lần trong giấc mơ, lòng anh không khỏi bồi hồi…Nàng gầy, miệng luôn tươi cười với khách hàng nhưng ánh mắt lại có nét gì xa xăm, u uất. <br> <br>Cuộc đời thật tàn nhẫn, có thể biến một người con gái lanh lẹ lém lỉnh giàu sức sống nhất thành con người trầm tư lặng lẽ… <br> <br>-”Lấy mình cái bánh kia với” <br> <br>-”Okie, đây bạn…” <br> <br>-”Bao nhiêu?” <br> <br>-”À, bạn xem giá trên vỏ hộp đi?” <br> <br>-”20k, nhân viên mới hả?” <br> <br>-”Hôm nay mới thử việc, bạn thông cảm…” <br> <br>Vừa mới vào phòng tắm một lát ra đã chứng kiến anh chàng nào tự xưng danh bán hàng, nàng ngây người… <br> <br>-”Nếu là em trước kia thì sẽ cho anh một trận rồi…” <br> <br>Lân trêu, nàng cười, không hiểu sao anh ghét nụ cười đó, cảm giác người con gái trước mặt phải cố kiềm nén tất cả để đeo một cái mặt nạ to đùng đoàng. <br> <br>-”Anh vào lâu chưa?” <br> <br>-”Vài ngày, đang không có việc làm đây, xin bà chủ cho tôi một chân giúp việc?” <br> <br>-”Được thôi, chỉ tội lương rất ít…” <br> <br>Ngày hôm đó, là ngày hiếm hoi anh cảm thấy nắng rực rỡ tới thế. <br> <br>Buổi tối, anh rủ nàng đi ăn cùng, cũng chỉ mời chứ không dám hi vọng nhiều, thật bất ngờ…nàng đồng ý. <br> <br>Anh chợt phát hiện, người trước mặt bây giờ dường như một cỗ máy. Nàng ấy có thể dễ dàng làm theo mọi thứ người ta yêu cầu, sống theo một tư tưởng “thế nào cũng được…” <br> <br>…. <br> <br>-”Sao lại tới đây anh?” <br> <br>- “Em nhắm mắt lại” <br> <br>-”Được” <br> <br>Anh cúi xuống, tháo chiếc hài búp bê, rồi lại cẩn thận nâng người nàng lên, đặt bàn chân bé bỏng lên những song sắt… <br> <br>-”Mở mắt ra…” <br> <br>Một luồng gió thổi qua…nhưng sao nàng thấy lạnh, cái lạnh tới thấu xương, tới đau đớn. <br> <br>-”Nhảy từ cái cầu này xuống có chết không anh?” <br> <br>-”Cái đó là tùy số em ạ, số đã không chết được thì có cố thế nào cũng vậy thôi…” <br> <br>Đúng…chẳng phải là số không chết được mà là cái người đó đâu có muốn mang nàng theo, mà là cuộc đời có người thất hứa. Cố hít thở sâu, ngẩng mặt lên mấp máy môi: <br> <br>-”Sao đẹp quá!” <br> <br>Hành động của nàng không qua nổi mắt người đối diện, anh nhẹ nhàng: <br> <br>-”Không ai cấm em khóc cả!” <br> <br>-”Em không sao.” <br> <br>-”Nếu khóc được thì cứ khóc cho nhẹ lòng, chẳng có gì là xấu…ngoan nào…đừng tỏ vẻ cứng rắn nữa…” <br> <br>-”…” <br> <br>-”Em nhớ người ấy lắm phải không?” <br> <br>-”…” <br> <br>Nàng nhìn anh, cuối cùng cũng không thể kiềm lòng…Chẳng thể hiểu, nàng can đảm bao lâu, trước mặt anh lại cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác như được dựa dẫm vào người thân, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống, ngày một nhiều… <br> <br>-”Em…em rất nhớ Việt, em nhớ anh ấy lắm…em nhớ cả con em nữa, em thực sự rất ghét họ, họ quá nhẫn tâm; em nhớ lắm…” <br> <br>-”Anh gọi anh ấy về cho em đi…được không, em không chịu nổi…” <br> <br>Khẽ ôm nàng từ phía sau, lòng anh trĩu nặng, đã có giây phút, anh ước mình là Bụt, đem ước nguyện của nàng biến thành sự thật, dù sẽ phải đơn phương một mình, chứng kiến nàng cười tươi tắn, cũng đủ. <br> <br>Xa xa, chiếc xe thể thao cùng một bóng người cô độc lặng lẽ rời khỏi.