Chương 19: Để ngươi giúp ta
Ngay sau khi La Chinh sải bước qua cột mốc hai mươi dặm đường, màu sắc của miếng ngọc bội màu lục cũng dần chuyển thành màu đỏ tươi.
La Chinh lấy tay nắm ngọc bội rồi giơ lên, quay mặt về phía bốn tên đang đuổi theo ở phía sau vẫy vẫy mấy cái. Trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Bốn tên đang bám theo đuôi La Chinh thấy dáng vẻ đắc ý của La Chinh, cả đám đều cảm thấy căm tức trong lòng.
Trước khi đợt Thử Luyện lần này bắt đầu, đã có người giao nhiệm vụ cho bọn hắn, muốn bọn hắn xử một tên tiểu tử có thực lực Luyện Tạng Cảnh.
Đối với cái nhiệm vụ này, bọn hắn cũng chẳng đặt vào trong mắt. Chỉ là một tên tiểu gia hỏa Luyện Tạng Cảnh mà thôi, cũng đáng để cho bốn người bọn hắn phải cùng nhau hành động sao?
Bọn hắn vốn tưởng rằng đây chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi, không ngờ rằng lại để cho tên tiểu tử kia nhân cơ hội lẻn đi trước mắt bọn hắn. Không những lẻn đi mà còn dám đắc ý khiêu khích ngược lại. Một tên Luyện Tạng Cảnh mà cũng dám lớn lối như vậy hay sao?
“Không thể dễ dàng tha thứ cho tên tiểu tử kia được.”
Sắc mặt của tên thư sinh kia giờ đây đã hoàn toàn âm trầm, hắn lạnh lùng nói:
- Mọi người đều sử dụng thủ đoạn của riêng mình đi, phải giết bằng được tên tiểu tử này!
- Thế nhưng hắn đã thông qua Thử Luyện rồi. Với lại giết người ngay trước mặt giám khảo tựa hồ có hơi quá…
Tên đại hán có vẻ do dự, nói.
Mặt mũi tên thư sinh ngay lập tức liền trở nên dữ tợn, hắn gắt gỏng nói:
- Vương công tử đã nói rằng, dù cho thiên địa có sụp đổ đi nữa cũng phải cho hắn no đòn. Hơn nữa, tên này không phải là người trong sĩ tộc, cũng chẳng có bối cảnh đặc thù gì. Hắn chết đi rồi, liệu còn có ai thay hắn ra mặt hay sao?
Sau khi nghe tên thư sinh nói xong, ba tên còn lại rốt cuộc cũng ổn định tâm tình.
Vốn bọn hắn vẫn còn có đôi chút cố kị, giờ phút này cũng đã bị bọn hắn hoàn toàn gạt qua một bên. Khuôn mặt của cả bốn tên đều ngập tràn oán khí, nhìn về phía La Chinh rồi tiến đến. Xem ra nếu như không thể xé La Chinh ra thành từng mảnh nhỏ, thì bọn hắn sẽ cảm thấy không cam lòng.
Nhìn thấy cảnh này, ngược lại La Chinh lại cảm thấy rất hài lòng. Đúng là hắn cố ý chọc giận bốn tên này.
Hiện tại, có hai cách để cho La Chinh hắn nhanh chóng gia tăng thực của bản thân. Đầu tiên, đó chính là dùng hắc hỏa thôn phệ Huyền Khí, thắp sáng long lân. Mà đối với một kẻ nghèo rách mồng tơi như La Chinh, hiện tại cũng chẳng có một lượng lớn Huyền Khí như vậy để mà thôn phệ.
Còn cách thứ hai, đó chính là để cho người khác "rèn luyện" chính mình, sản sinh ra dòng nước ấm, tẩy rửa đi tạp chất ở bên trong lục phủ ngũ tạng của hắn.
Bốn tên này đều là Luyện Tủy Cảnh, công kích của bọn hắn đối với La Chinh không mạnh cũng chẳng yếu, đối với sức chịu đựng của hắn cũng tương đối vừa phải.
Hiện tại nếu như để cho người có thực lực Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tạng Cảnh đánh hắn, hiệu quả cũng không được tốt cho lắm.
Nhưng nếu là cao thủ Bán Bộ Tiên Nhiên đánh, thì lực đạo lại có phần hơi quá một chút. Một khi sơ sẩy sẽ dẫn đến trọng thương, thậm chí là mất mạng. Cho nên, bốn tên Luyện Tủy Cảnh này, đối với La Chinh mà nói, chính là "Thợ Rèn" tuyệt hảo nhất.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi La Chinh để cho ngọc bội biến thành màu đỏ, rồi mới quay lại khiêu khích những tên kia.
Nhìn thấy cả bốn người lao về phía mình, La Chinh cũng quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước. Hắn không muốn rời khỏi con đường này, cũng là vì còn có một nguyên nhân khác. Đó là hắn muốn thử sức xem, liệu hắn có thể chịu đựng được bao nhiêu áp lực.
Sau khi bước qua tấm bia hai mươi dặm đường, áp lực áp chế liền tăng lên gấp đôi, từ hai nghìn cân lên đến bốn nghìn cân.
Dưới áp lực cao như vậy, La Chinh cảm giác rằng cả cơ thể như bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo xuống mặt đất vậy. Chỉ cần lực lượng vận chuyển trong cơ thể không đủ một chút thôi, thì cả cơ thể liền sẽ bị cỗ áp lực này gắt gao đè xuống mặt đất.
Bốn tên tu luyện giả Luyện Tủy Cảnh ở phía sau La Chinh hiện tại cũng đang bị áp lực bốn nghìn cân trói buộc, tốc độ ngay lập tức liền trở nên chậm chạp hơn.
Vì vậy, hiện tại, đang có một cảnh rất đặc biệt diễn ra trên con đường này.
La Chinh chạy về phía trước với một tốc độ rất chậm. Ở đằng sau, đang có bốn người lao theo cũng với một tốc độ rất chậm, cố gắng đuổi giết một người ở phía trước. Nếu như có người bên cạnh nhìn thấy cảnh này, hẳn sẽ nghĩ rằng năm người này có lẽ là đang biểu diễn một tiết mục nào đó với những chuyển động chầm chậm, từ từ vậy.
La Chinh vốn có thể chạy nhanh hơn. Từ đầu đến giờ, La Chinh hắn chỉ toàn dựa vào lực lượng của bản thân mà thôi, không hề sử dụng bất kì một cỗ lực lượng nào từ hai miếng vảy rồng cả. Nếu như hắn mượn lực từ long lân, tốc độ có lẽ còn có thể tăng lên gấp hai lần, thậm chí còn hơn.
Hắn cố tình làm chậm tốc độ, đó là vì muốn để cho bốn tên kia có cơ hội tiến cận rồi đánh vào người hắn mà thôi.
Người đầu tiên xông tới chính là tên thư sinh kia. Sau khi tiến đến gần La Chinh, hắn liền giận dữ hét lên:
- Chết đi cho ta!
Chưởng liên tục được xuất ra, tên thư sinh kia vỗ ra liên tiếp bảy, tám chưởng. Mỗi một chưởng đánh ra đều vận dụng toàn lực. Dưới áp lực của bốn nghìn cân, dù là Luyện Tủy Cảnh, sau khi đánh bảy, tám chưởng này xong, hẳn cũng sẽ phải thở dốc một hồi.
Từng chưởng, từng chưởng điên cuồng đánh vào lưng La Chinh, giúp La Chinh hắn đạt được chỗ tốt không nhỏ. Không chỉ giúp hắn tiết kiệm bớt năng lượng, mượn lực đẩy người về phía trước, mà còn sinh ra rất nhiều dòng nước ấm, tẩy rửa nội tạng của hắn. Hiện tại, trong lòng La Chinh đang cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Khi lực đạo từ những cú chưởng này hoàn toàn tiêu tán đi, ngay sau đó liền có một người khác thay thế vị trí của tên thư sinh kia.
- Sương Lang Quyền!
- Bạo Liệt Trửu Kích!
- Đại Lực Băng Quyền!
Cả bốn người đều luân phiên nhau tấn công vào lưng của La Chinh. Sau khi được đẩy đi một đường, tạp chất bên trong lục phủ ngũ tạng liền được bức ra với một tốc độ đáng kinh ngạc. Tạp chất của Luyện Tạng Cảnh có màu đỏ sậm. Những thứ tạp chất trong người La Chinh theo tuyến mồ hôi chảy ra, nhìn qua cứ như là máu vậy.
Bốn người ở phía đằng sau càng đánh càng cảm thấy kinh hãi.
“Thân thể của tên tiểu tử này cũng quá là biến thái rồi! Dù là luyện thể giả của Ma Tộc cũng chẳng khủng bố như thế này.”
Cả bốn người đều thay phiên nhau công kích, không ngờ tên tiểu tử này vậy mà vẫn có thể chịu đựng được như vậy. Điều này đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn hắn.
- Không được, không được, ta không còn khí lực nữa rồi!
Một người trong bốn tên kia vịn eo, thở ra hít vào hổn hển.
Tên đại hán thì đặt mông ngồi thẳng xuống đất, lắc đầu nói:
- Dưới áp lực như này, chỉ chạy bộ không thôi đã mệt lắm rồi, đó là còn chưa kể đến việc vận sức đánh người. Mệt chết đi được!
Áp lực bốn nghìn cân, vốn là dành cho tu luyện giả Luyện Tủy Cảnh. Bọn hắn vừa chống lại áp lực bốn nghìn cân, vừa tấn công La Chinh. Sức lực cũng theo đó mà cạn kiệt rất nhanh, chỉ một chốc sau đều mệt đến rã rời.
Ngay lúc bọn hắn cảm thấy rằng nên từ bỏ, thì vào lúc này tên thư sinh bỗng kêu lên:
- Hắn bị chảy máu rồi!
Tên thư sinh phát hiện ra ở trên thân mình La Chinh đang chảy ra một thứ chất lỏng có màu đỏ, theo bản năng liền cho rằng La Chinh bị thương nên chảy máu. Hắn liền vui vẻ nói:
- Ta biết mà. Dù cho thân thể của tên tiểu tử này có được làm bằng kim cương đi chẳng nữa, cũng sẽ tới lúc bị thương mà thôi. Chắc hẳn giờ đây hắn đã sức cùng lực kiệt, mọi người cố gắng thêm chút sức đi!
Ngay khi thấy máu tươi chảy ròng ròng trên người La Chinh, tâm tình cả bốn người đều trở nên vui vẻ hẳn lên. Tốt xấu gì hiện tại rốt cuộc cũng đã đả thương được tên tiểu tử này, coi như là vãn hồi lại một chút mặt mũi.
Bọn hắn lấy lại được tinh thần, liền cắn chặt răng xông tới, dốc hết sức vào nắm đấm đánh thẳng lên người La Chinh.
La Chinh vừa suy nghĩ trong đầu rằng mấy tên kia đang muốn buông tha cho hắn, trong lòng có chút phiền muộn. Có cơ hội ăn đánh "ngon" đến như vậy, không ngờ rằng lại kết thúc sớm đến thế.
“Thật không ngờ bọn hắn thấy tạp chất trong người mình chảy ra lại lầm tưởng là máu. Hẳn bọn hắn nghĩ mình gần xong rồi, nên mới lại bắt đầu lao đến đánh tiếp.”
Trong lòng đang thầm cao hứng, nhưng ngoài mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác thường. Thậm chí hắn còn giả vờ kiệt sức, vừa ăn đánh, vừa thất tha thất thểu chạy về phía trước. Đợt rèn luyện thứ hai lại tiếp tục mở màn rồi!
Thế nhưng, La Chinh lại không hề biết rằng, cách nơi hắn đang đứng ba mươi dặm, lão giả chủ trì cuộc Thử Luyện lần này đã hoàn toàn nhìn hết một màn này.
Bên cạnh lão giả lông mày trắng còn có một cô nương trẻ tuổi mặc y phục màu lục bích.
Sự chú ý của cả hai người đều tập trung vào nửa phía trước của một hộp ngọc bích cao. Loại hộp ngọc này được gọi là "Tin Khuê". Thông qua Tin Khuê, bọn họ có thể nhìn thấy tất cả các hình ảnh đang diễn ra trên con đường.
Tại thời điểm này, hình ảnh trên Tinh Khuê đang hiện ra cảnh La Chinh đang bị bốn người truy đuổi.
Ánh mắt của cả hai đều chăm chú nhìn vào La Chinh, trên mặt thoáng có chút kinh ngạc.
- Chống đỡ lại công kích của bốn người có thực lực Luyện Tủy Cảnh. Hơn nữa, hắn mới chỉ là Luyện Tạng Cảnh mà thôi. Lần Thử Luyện này không ngờ lại xuất hiện một tên thú vị như vậy!
Người nữ tử thân mang y phục màu lục bích kia cười tủm tỉm nói.
Nghe được lời nữ tử này vừa nói, lão giả lông mày trắng ngay lập tức liền cảm thấy đau đầu. Xem ra, người nữ tử này có hứng thú đối với tên thí sinh này. Sau khi suy nghĩ một hồi, vị lão giả lên tiếng:
- Tô đạo sư, không thể làm vậy được. Nếu tất cả ba mươi hai Thanh Vân Phong kia cũng lựa chọn đệ tử như vậy. Tựa hồ có chút bất công với những đạo sư khác.
Nữ tử được gọi là Tô đạo sư nghe vậy, ngược lại còn tỏ ra cực kỳ phóng khoáng, nói:
- Vậy được, mọi người sẽ cùng nhau lựa chọn, ta cũng không bận tâm.
- Dựa theo quy củ, những đệ tử này sau khi thông qua thí luyện khảo hạch, sẽ được xếp theo thứ hạng. Tháng trước, ngươi đã mang đi một đệ tử có thiên phú khá tốt, ba mươi hai Thanh Vân Phong kia đã có chút lời ra tiếng vào. Nếu tháng này lại cứ như vậy…
Lão giả lông mày trắng nói xong liền lắc đầu.
Tô đạo sư kia hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Vậy thì sao? Bọn hắn nếu muốn nói gì thì cứ trực tiếp nói với ta! Trong ba mươi ba Thanh Vân Phong, Tiểu Vũ Phong ta xếp thứ nhất từ dưới đếm lên. Nếu không dùng chút thủ đoạn, làm sao có thể chấn hưng lại Tiểu Vũ Phong đây? Đúng rồi! Ta có một biện pháp rất đơn giản. Ta đi tìm tên tiểu tử này trước, nói nó che dấu thực lực của mình đi, trong phần thí luyện cũng không cần phải giành lấy vị trí thứ nhất làm gì! Như vậy, ba mươi hai ngọn Thanh Vân Phong kia cũng sẽ không cùng tranh giành với ta, đúng chứ?
- Chuyện này…
Lão giả kia không ngờ Tô đạo sư lại nghĩ ra một ý tưởng ma quái như vậy, lại làm hắn càng thêm đau đầu rồi.
Thanh Vân Tông cho đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn tu luyện ở các ngọn núi khác nhau, tổng cộng có ba mươi ba ngọn. Vì muốn tất cả các đệ tử đều dốc hết sức mình, Thanh Vân Tông đã đặt ra những quy củ cực kỳ nghiêm ngặt. Trong đó, trọng yếu nhất đó chính là giữa ba mươi ba ngọn sơn phong này sẽ cạnh tranh với nhau.
Ảnh hưởng của những cuộc cạnh tranh này không chỉ giữa các đệ tử, mà các đạo sư của ba mươi ba ngọn sơn phong cũng có nhiệm vụ và mục tiêu cho riêng mình. Vì muốn bồi dưỡng ra càng nhiều đệ tử ưu tú, hiển nhiên những vị đạo sư này sẽ tranh giành với nhau một vài người có thiên phú tốt.
Mặc dù những người thông qua Thử Luyện cùng với thí luyện khảo hạch, xét về thiên phú cùng thực lực cũng sẽ không chênh lệch nhiều lắm. Nhưng ưu tiên vẫn là những người có thành tích tốt hơn hết thảy. Mọi người ai cũng đều muốn lấy đi những đệ tử ưu tú nhất.
Vị Tô đạo sư này vì muốn phát triển Tiểu Vũ Phong mà phá đi quy củ, cũng khiến cho đám đạo sư ở các sơn phong khác khá là bất mãn.