Chương 669: Tin tức bất ngờ
Chương 669: Tin tức bất ngờ
Mặc dù La Chinh hiện giờ cũng chỉ là Hư Kiếp Cảnh nhưng Tiếu tông chủ lại biết rõ quan hệ của hắn và Ninh Vũ Điệp.
Chắc chắn La Chinh sẽ trở thành nhân vật trung tâm của Vân Điện, huống hồ Tiếu tông chủ còn muốn tìm cơ hội nhờ La Chinh giúp bố trí đại trận hộ tông nữa. Lần này hắn ngại mở lời, dù gì cũng không thân không thân thích với La Chinh, có điều lần này đã kết giao với La Chinh thì lần sau có thể tìm cơ hội mở lời…
Một luồng ánh2sáng màu tím đen nhanh chóng xuyên qua chân trờ, chỉ trong thời gian một nhịp thở đã lướt đi khoảng cách vài dặm.
Mặc dù tốc độ của La Chinh vô cùng kỳ lạ nhưng với tốc độ của hắn, muốn nhanh chóng về thành Vân Hải cũng không phải chuyện một hai ngày. Vì vậy, phương hướng của La Chinh không phải là thành Vân Hải mà là một tòa thành lớn ở phía Đông của Trung Vực, thành Hư Thiên.
Thành Vân Hải do Vân Điện dựng lên, còn thành Hư Thiên thì dựa vào Hư Linh Tông, còn8về tổng bộ của Thiên Hạ Thương Minh thì ở thành Thiên Khải, phía sau mỗi một tòa thành trì to lớn phồn thịnh là một tông môn lớn mạnh hơn nữa.
Giữa những tòa thành lớn này đều không thiết lập truyền tống trận, nếu mượn đường cửa thành Hư Thiên thì có thể giúp tốc độ của La Chinh nhanh hơn không ít.
Hai ngày sau, La Chinh đã đến một tòa thành lớn mang phong cách cổ trên không.
Nếu nói thành Thiên Khải vì sự tồn tại của Thiên Hạ Thương Minh mà trở thành nơi phồn hoa nhất6Trung Vực này, vậy thì thành Hư Thiên chính là thành cổ nhất ở Trung Vực bởi vì lịch sử tông của Hư Linh Tông lâu đời hơn Thiên Hạ Thương Minh rất nhiều.
Đứng trên bầu trời của thành Thiên Khải có thể nhìn thấy kiến trúc cổ xưa bố trí khắp cả thành, những kiến trúc này hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại một số điển cố lịch sử, trong các loại thơ cổ từ cổ đều có nhắc đến, có thể coi là một tòa thành lịch sử.
Vừa đến gần thành Hư Thiên, La Chinh liền cảm3nhận được một luồng cấm chế phong tỏa không gian. Nghe nói, cấm chế trong thành Hư Thiên cũng do một tay Phong Quan Ngọc tạo nên, tuy sau này đã bị hủy bỏ nhưng Hư Linh Tông vẫn mời không ít phù văn sư, bỏ ra rất nhiều tiền để bố trí lại luồng cấm chế này.
Với thực lực hiện giờ của La Chinh thực ra hoàn toàn có thể xem nhẹ cấm chế này nhưng sau khi hắn nghĩ ngợi, không muốn tạo nên những phiền phức không đáng thì vẫn đáp xuống trên cung đường, hướng thẳng5về thành Hư Thiên.
Ở cổng thành Hư Thiên có đứng vài giáp sĩ không ngừng quan sát người ra vào thành.
Người bình thường, trong cơ thể không có chút chân nguyên hoặc chân khí nào thì có thể tự do thông hành, nếu là võ giả thì sẽ bị bọn họ gọi lại tra hỏi một lượt.
Thời điểm La Chinh ngẩng đầu đi tới cũng bị mấy giáp sĩ chặn lại.
Mấy giáp sĩ đó chỉ là sinh linh Tiên Thiên mà thôi, bọn họ quan sát đánh giá La Chinh nhưng phát hiện bản thân không hề nhìn thấu được tu vi của La Chinh, vẻ mặt của mấy vị giáp sĩ khẽ thay đổi, một người trong đó liền khách khí nói: “vị bằng hữu này, trong thành Hư Thiên của chúng tôi có một lệ cũ là phải kiểm tra sở hữu của võ giả, võ giả độc lập không thể vào trong, cho hỏi huynh thuộc tông môn nào, hoặc gia tộc nào?”
Hiện giờ, các tông môn lớn đều đang liều mạng chèn ép không gian sinh tồn của võ giả độc lập. Thành Hư Thiên làm như vậy vẫn còn nhẹ, có một số nơi thậm chí còn xảy ra xung đột lớn với võ giả độc lập, thậm chí đã giết hàng trăm võ giả độc lập…
“Nói như vậy, nếu là võ giả độc lập thì đến thành cũng không vào nổi sao?” Nghe thấy quy tắc này, La Chinh cũng có chút cạn lời. Đây đúng là ép võ giả độc lập không thể không gia nhập tông môn.
“Đúng là như vậy” Giáp sĩ đó cười nói: “Huynh cũng biết tình thế hiện giờ ở Trung Vực, nếu huynh là võ giả độc lập, ta có thể giúp huynh tìm người, với thực lực của huynh thì gia nhập Hư Linh Tông không có vấn đề gì cả.”
Giáp sĩ đó nhìn thấy La Chinh lẩm bà lẩm bẩm liền coi hắn là võ giả độc lập.
La Chinh lập tức lắc đầu, “Cảm ơn lòng tốt của ngươi, ta là người của Vân Điện.”
“Vân Điện sao?” Ánh mắt của giáp sĩ đó sáng lên, “Xin hỏi làm sao để chứng minh?”
La Chinh vươn tay khẽ chỉ vào mặt nhẫn trên lồng ngực mình, rồi móc một tấm Minh bài từ trong nhẫn ra, chính là tấm thẻ bài đệ tử mà sau khi La Chinh vào Vân Điện được phát cho.
Giáp sĩ đó vờ vịt lật qua lật lại trong tay vài lần, giáp sĩ đó không phải người của Vân Điện làm sao có thể phân biệt được thật giả của thẻ đệ tử Vân Điện? Nhưng cho dù là giả vờ giả vịt cũng phải kiểm tra.
Trên thực tế, có không ít võ giả độc lập cố chấp thực sự không muốn gia nhập tông môn nhưng bọn họ lại có việc buộc phải vào trong thành, không thể không nhờ người khác làm giả thẻ đệ tử của những tông môn đó…
Sau khi lật xem một lúc lâu, giáp sĩ trả thẻ đệ tử cho La Chinh, lúc này mới nhường cho La Chinh một lối đi, ngay sau đó La Chinh liền vào trong thanh Hư Thiên.
Thành Hư Thiên là một tòa thành cổ, bất luận là đường phố hay ẩm thực đều vô cùng đặc sắc. La Chinh không hề vội vàng đi về phía truyền tống trận mà vào trong Tẩm Nguyệt Các nổi danh đã lâu của thành Hư Thiên để nghỉ ngơi một lúc rồi lại lên đường.
Tẩm Nguyệt Các không hề cao lớn, chỉ có ba tầng mà thôi. Có điều, tiếp giáp bờ sông xanh, phong cảnh vô cùng ưu nhã, từ xưa đến nay không ít người đến các ngâm thơ đối ẩm, vì vậy danh tiếng của Tẩm Nguyệt Các rất lớn, chi phí trong đó cũng rất cao.
Sau khi tùy ý chọn vài món thanh đạm, ánh mắt La Chinh nhìn về phía xa, văn nhân ở mấy bàn bên cạnh đang lắc đầu hát những từ cũ, chỗ hào hứng dạt dào thì cầm chiếc đũa trên bàn gõ vào miệng bát, hình như người gõ đó tinh thông âm luật, tiếng leng keng leng keng nghe ra cũng dễ nghe lạ thường.
La Chinh nghe cũng thấy có hứng thú, còn vỗ tay tán thưởng đối phương, người đó còn cười với La Chinh.
Phần lớn văn nhân ở Tẩm Nguyệt Các này đều không phải võ giả, lúc này La Chinh cũng có chút cảm thán, cho dù là một cuộc sống bình bình như thế cũng có thể coi là một cách sống, nhưng La Chinh cũng biết rõ bản thân nếu đã chọn con đường võ giả thì chắc chắn không có đạo lý rút lui.
Từ ngày đầu tiên bước vào võ đạo là đã định phải tranh mạng với trời, với đất, với con người. Phía trước của võ đạo không phải là cõi yên vui nhưng lùi về phía sau thì chắc chắn là địa ngục vạn kiếp bất phục!
Khi văn nhân đó vừa diễn tấu vừa hát thì có vài vị võ giả đi vào, những võ giả này đều là có vi Chiếu Thần Cảnh, vào trong liền hô hét, trợn mắt nhìn nhau với các văn nhân trong Tẩm Nguyệt Các.
Có điều, mấy vị võ giả đó lại tự hồ như không phát giác ra, những người phàm tục này không lọt nổi vào mắt của họ.
La Chinh cũng không lo chuyện bao đồng, tự mình thưởng trà dùng bữa, nhưng lời của mấy võ giả kia lại thu hút sự chú ý của La Chinh.
“Haiz, mệt chết ông đây rồi! Bọn Hư Linh Tông chó chết làm gì coi chúng ta là đệ tử chứ? Căn bản chính là coi chúng ta như nô bộc!” Võ giả đó uống một ngụm rượu lớn, trút hết nội tâm không thoải mái.
“Suỵt! Thôi ca, huynh đừng lớn tiếng, nếu để những đệ tử nội môn của Hư Linh Tông nghe được rồi cáo trạng lên trên thì sẽ rắc rối đó!” Một võ giả khác nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghe đến đây thì La Chinh đã hiểu, những võ giả này vốn dĩ cũng là võ giả độc lập, có điều dưới sự chèn ép mà bất đắc dĩ đã được Hư Linh Tông thu nạp nhưng rõ ràng bọn họ không hài lòng với môi trường hiện tại.
“Haiz, hy vọng chuyện này sớm kết thúc. Nếu không, cả ngày ở trong thành này lúc ẩn lúc hiện, trông gà hóa cuốc thực sự chán ngấy rồi!”
“Theo ta thì tiểu thư Khê gia mau mau ngủ đại với một người đàn ông nào đó thì chuyện gì cũng được giải quyết rồi, cũng bớt để Thôi Tà nhớ thương!”
Nghe đến đây La Chinh khẽ kinh ngạc, tai lập tức dựng lên, ý gì đây? Tiểu thư Khê gia? Được Thôi Tà nhớ nhung?
Thôi Tà là người đứng đầu Trung Vực, muốn có người phụ nữ nào mà chẳng được? Nếu nói hắn nhớ thương người con gái đó thì chắc chắn phải có liên quan tới Âm Thể Tử Cực!
Nghĩ đến đây, bóng người La Chinh nhoáng một cái, hắn vốn vẫn luôn duy trì tư thế ngồi, trong nháy mắt thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh đám võ giả đó, vẫn duy trì tư thế ngồi, ghế dưới mông cũng di chuyển theo hắn, nhưng từ đầu đến cuối không hề phát ra một tiếng động nào, giống như ma quỷ.
Đám văn nhân đó nhìn thấy cảnh này cho rằng mình đã hoa mắt, dụi dụi mắt nhìn lần nữa thì phát hiện quả thực La Chinh thần không biết quỷ không hay mà cả người lẫn ghế đã di chuyển một khoảng cách hơn một trượng, người nào cũng trợn trừng mắt, trong lòng nghĩ đã gặp được cao nhân.
Còn về đám võ giả đang thoải mái chè chén kia cũng bị dọa một trận, một võ giả trong đó trừng mắt hỏi La Chinh: “Huynh đệ, có chuyện gì?”
“Bộp” Một viên đá chân nguyên cực phẩm đập lên bàn, sau đó La Chinh nói: “Tiền rượu thịt ta bao hết.”
Nhìn thấy viên đá chân nguyên cực phẩm đó, từng người trong đám võ giả đó đều trố mắt ra! Phải biết giá đồ ăn trong Tẩm Nguyệt Các rất đắt, vĩnh viễn không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được. Nhưng đó là đối với người thường, đối với võ giả thì một hai viên đá chân nguyên hạ phẩm đã có thể ở đây ăn hơn nửa tháng…
Viên đá chân nguyên cực phẩm La Chinh tùy ý ném ra này bằng với một trăm vạn viên đá chân nguyên cực phẩm. Nói cách khác, chỉ với viên đã này là đã có thể bao cả Tẩm Nguyệt Các này, hằng ngày hằng đêm đến ăn, ăn cả mười mấy năm cũng không hết tiền…