Chương 679: Khoác lác
Chương 679: Khoác lác
Vũ khí đã bị La Chinh bẻ gãy, hai mắt Trác đại tiên sinh liền lóe ra vẻ cầu xin: “La Chinh, ta chính là trưởng lão của Vân Điện, cho dù phạm tội phản loạn thì cũng phải do Ninh Vũ2Điệp đứng ra xử lý! Ta đầu hàng! Ngươi không thể giết ta!”
Nghe thấy lời Trác đại tiên sinh nói, trên mặt La Chinh lộ ra một chút do dự.
Nghiêm túc mà nói thì lời này quả thực không sai. Dù sao8thì Trác đại tiên sinh cũng là một trong các trưởng lão trụ cột của Vân Điện, địa vị và thân phận của ông đều cao hơn La Chinh. Trên thực tế, bây giờ thân phận La Chinh vẫn là đệ tử6Vân Điện, chứ chưa thăng cấp trở thành chức vụ nghi trượng gì cả.
Trác đại tiên sinh cũng biết rõ, chỉ cần không bị La Chinh giết chết đến lúc đó chỉ cần để toàn bộ Trác gia đi gây khó dễ3với Ninh Vũ Điệp có lẽ còn có thể giữ lại một mạng. Chỉ cần ông không chết thì thể nào cũng có cơ hội Đông Sơn tái khởi*. Dù sao thì tuổi thọ của võ giả cũng quá dài, ai biết5trước được tình hình vài trăm năm sau sẽ thế nào?
*Đông Sơn tái khởi: được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế sau đó lấy lại được thanh thế của mình. Hay nói theo ngôn ngữ hiện đại ngày nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng lại được sự nghiệp.
Câu thành ngữ này xuất phát từ đời Đông Tấn. Thời đó, Tạ An là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên, lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Sau ông từ quan về ở ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Từ đó người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ở ẩn của các bậc danh sĩ.
Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Từ đó thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” bắt đầu xuất hiện và được sử dụng.
Rất nhiều người của Vân Điện đều đứng bên cửa sổ hoặc trong góc để quan sát cảnh trên không của Vân Điện này.
Lần phản loạn này, tuyệt đại đa số đệ tử Vân Điện đều chọn đứng ở phía trung lập, dù sao thì cũng liên quan đến cao tầng chứ chẳng liên quan mật thiết gì tới võ giả tầng dưới Vân Điện.
“Trời ạ, La Chinh đã trở về, hơn nữa còn tay không tấc sắt đuổi giết Trác đại tiên sinh!”
“Tên nhóc này đúng là yêu nghiệt, mất tích hai năm bây giờ mới trở về, thế mà lại có thể giao đấu với Trác đại tiên sinh!”
“Ngươi mù đấy à? Trác đại tiên sinh vốn còn không có lực đánh trả, như vậy thì không được gọi là giao đấu, đây gọi là áp chế, hiểu không?”
Với phần lớn người trong Vân Điện mà nói thì Vân Điện thuộc về ai cũng không quan trọng, cho nên lúc này họ cũng ôm tâm tính mà xem náo nhiệt thôi.
Đương nhiên, cũng có một số đệ tử thế gia tâm tính không tốt lắm, đặc biệt là một vài đệ tử Trác gia. Nhìn thấy Trác đại tiên sinh bị La Chinh đánh đến nỗi phải trốn chạy liên tục thì bọn họ muốn nhục nhã bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Chẳng qua là tu vi của họ quá thấp, thực lực kém quá xa nên vốn cũng không thể tham gia vào.
Trong Tinh Anh Đường, Trác Bất Phàm sững sờ nhìn cha mình bị La Chinh đuổi giết, thậm chí còn mở lời xin tha, vẻ mặt của hắn đã u ám tới cực điểm!
Ánh mắt nhìn về phía La Chinh cũng vô cùng phức tạp!
Lúc trước, ở Thử Luyện Giả Chi Lộ, Trác Bất Phàm ngạo nghễ tới mức nào?
Khi đó Trác Bất Phàm thuộc vào diện, ngoài ta ra thì còn ai được nữa? Trong hàng đệ tử trẻ tuổi, ai có thể ngang hàng với hắn? Khi ấy hắn vốn còn chẳng coi La Chinh ra gì!
Nhưng hai năm trôi qua, chỉ trong hai năm, La Chinh đã trở thành nhân vật mà ngay cả cha mình cũng khó có thể chống lại, vậy mà mình lại vẫn dừng ở cảnh giới Chiếu Thần Chung Cực, còn không bằng cả đám người Hoa Thiên Mệnh…
Như vậy nên làm sao Trác Bất Phàm lại không hận cho được?
Thực ra, Trác Bất Phàm có được thiên phú cấp Thiên, tốc độ tiến cảnh không nên chậm như vậy. Nhưng lúc trước ở trong Vân Điện, hắn đã bị La Chinh phế đi một tay, tâm võ đạo lại chịu đả kích quá lớn, cả tâm lý và cơ thể đều bị đả kích mạnh khiến hắn sa sút tinh thần suốt một khoảng thời gian dài!
Trác Bất Phàm lúc này muốn xông lên, đứng phía trước cha mình, nhưng không ngờ lại bị một đệ tử Trác gia bên cạnh đè lại, lắc đầu ý bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ. Thực lực của La Chinh đã vượt qua tưởng tượng của họ, nếu Trác Bất Phàm đi ra thì cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi.
La Chinh ở giữa không trung suy nghĩ một chút, vẻ mặt do dự chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó trên mặt hiện ra sát ý: “Ngươi nói không sai, ta quả thực không thể giết ngươi, nhưng ta thay mặt Ninh Vũ Điệp thì có thể giết ngươi!”
Sau khi nói xong, La Chinh cười lạnh một tiếng rồi tiến về phía Trác đại tiên sinh.
La Chinh hiểu rõ đạo lý nuôi hổ sẽ nuôi hoạ, Trác đại tiên sinh quỷ kế đa đoan, đã mấy lần phát động người trong Vân Điện nhằm vào mình.
Hơn nữa lúc này đây, mục đích của ông ta lại là giết chết Ninh Vũ Điệp!
Cướp vị trí trong Vân Điện thì cũng không sao, với ánh mắt của La Chinh hiện tại, chỉ một Vân Điện thì hắn cũng không để vào mắt, nhưng người này lại muốn giết Ninh Vũ Điệp, đó chính là tự tìm cái chết!
Trên thế giới này, nữ nhân mà La Chinh xem trọng không nhiều lắm, nhưng Ninh Vũ Điệp lại là một trong số đó. Nếu ai động vào thì chẳng khác gì động vào vảy ngược của La Chinh.
Lúc trước Thôi Tà bắt La Yên đi, khi đó La Chinh không phải là đối thủ của hắn nên cũng không ra tay được đã đành, huống chi bây giờ Trác đại tiên sinh lại kém xa so với Thôi Tà.
Nhìn thấy La Chinh xông thẳng tới, lòng Trác đại tiên sinh lập tức trầm xuống, vẻ mặt căm uất nói: “La Chinh, ngươi đuổi cùng giết tận!”
“Đúng! Nếu ngươi đã dám động đến Ninh Vũ Điệp thì phải chuẩn bị chết đi!” La Chinh đã lấy trường kiếm ra.
Nhìn thấy ánh sáng bảo kiếm lóe lên, vẻ mặt Trác đại tiên sinh tuyệt vọng: “Ninh Vũ Điệp là gì của ngươi? Đáng để ngươi che chở như vậy sao? Nàng ta có thể cho ngươi những gì, ta đều có thể cho ngươi!”
“Xoẹt!”
La Chinh chém ra một kiếm, kiếm ý khuếch tán thành một hình bán nguyệt phủ về phía Trác đại tiên sinh, sau đó thản nhiên cười nói: “Xin lỗi, ta không có hứng!”
Trác đại tiên sinh lấy một trường thương dự phòng ra khỏi nhẫn tu di, chặn kiếm ý của La Chinh lại. Nhận thấy mình không thể thuyết phục La Chinh, sắc mặt Trác đại tiên sinh cũng lộ vẻ điên cuồng, lập tức hét lớn: “La Chinh, Ninh Vũ Điệp chẳng qua chỉ độc chiếm ngươi mà thôi, Vân Điện thiên vị, Ninh Vũ Điệp không công bằng!”
Trác đại tiên sinh biết bản thân trốn không thoát khỏi cái chết, thế nên chỉ đành không cam lòng mà la hét, bây giờ lại cố hết sức bôi nhọ La Chinh và Ninh Vũ Điệp.
Nghe thấy vậy, trên mặt La Chinh lộ vẻ bất ngờ, đồng thời thản nhiên cười nói: “Xem ra lời đồn trong Vân Điện lúc đầu là do ngươi tung ra?”
Khi La Chinh mới bước vào Vân Điện, bởi vì được Ninh Vũ Điệp đặc biệt chú ý nên lúc đó, các đệ tử, chấp sự và các trưởng lão đều nghe được một tin đồn. Vài đệ tử Vân Điện tin theo lời nói La Chinh là người mà Ninh Vũ Điệp độc chiếm, chính là tiểu bạch kiểm mà Ninh Vũ Điệp nhìn trúng.
*Tiểu bạch kiểm: Chỉ những chàng có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo, đẹp trai; hay còn có một nghĩa khác là trai bao, những chàng trai ham tiền được phụ nữ bao nuôi.
“Đúng, chính là ta. Ta nói không đúng sao? Các ngươi chính là một đôi gian phu dâm phụ!” Trác đại tiên sinh vung trường thương phản công về phía La Chinh.
La Chinh trở tay liền dễ dàng chặn lại một thương này, sau đó liên tục chém ra ba kiếm. Trường kiếm này của hắn chính là thánh khí thượng phẩm, tiên khí thượng phẩm của Trác đại tiên sinh sao có thể chống lại được? Chỉ trong nháy mắt, thanh tiên khí thượng phẩm của Trác đại tiên sinh đã bị La Chinh cắt thành từng đoạn.
“Ngươi nói sai rồi.” La Chinh lắc đầu.
Trác đại tiên sinh ném trường thương bị gãy đi, lại lấy ra một trường thương khác, lạnh lùng nói: “Dám làm mà không dám nhận, La Chinh, ngươi cũng chỉ vậy mà thôi!”
Đây là thủ đoạn cuối cùng của Trác đại tiên sinh, ông không trực tiếp chống lại được nên chỉ có thể dùng ngôn ngữ để sỉ nhục La Chinh, có lẽ ý muốn khiến La Chinh phân tâm thì có thể tìm được thời cơ lật ngược tình thế!
Nhưng tâm tình La Chinh mạnh mẽ biết bao?
Hắn tùy ý, nhẹ nhàng đâm một kiếm ra, một chiêu Vô Thức này, Trác đại tiên sinh hoàn toàn không thể nhìn thấu chứ đừng nói đến việc ngăn cản. Trường kiếm đặt giữa ngực của Trác đại tiên sinh rồi đâm xuyên qua trái tim ông: “Ta không phải là thứ Ninh Vũ Điệp độc chiếm, mà nên đổi lại cách nói, Ninh Vũ Điệp là nữ nhân của ta.”
“Xoẹt!”
La Chinh rút trường kiếm ra, máu tươi bắn ra từ ngực Trác đại tiên sinh, thân thể ông lập tức rơi xuống như diều đứt dây.
Phía dưới là tiếng tiếng kêu tê tâm liệt phế truyền đến: “Cha!” Người đó chính là Trác Bất Phàm đang quan sát cuộc chiến từ bên dưới.
La Chinh thản nhiên nhìn thoáng qua Trác Bất Phàm, sau đó lập tức bay qua phía Băng Cung, để lại mọi người trong Vân Điện vẫn còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ.
Không phải bọn họ kinh sợ chuyện La Chinh giết Trác đại tiên sinh, mà chính là kinh sợ câu nói cuối cùng của La Chinh. Ninh Vũ Điệp là nữ nhân của hắn?
Trước hết không phán xem lời này là giả hay thật, nhưng dám nói ra câu này trước mặt bao nhiêu người thì cũng…
Mọi người đã không thể nào hình dung được tâm tình của chính mình lúc này nữa rồi. Ninh Vũ Điệp không chỉ có tiếng ở Vân Điện, mà tiếng tăm còn lừng lẫy khắp toàn bộ Trung Vực. Trước hết là bởi nàng có dung mạo tuyệt thế, hơn nữa thiên phú và địa vị thì không gì sánh bằng, chính là cô gái hoàn hảo nhất, trong lòng bọn họ, nàng vĩnh viễn là vị Điện chủ cao cao tại thượng. Người như thế mà lại trở thành nữ nhân của La Chinh sao?
Nghe ra thật khó mà tin được.
Đúng lúc này, La Chinh nghe thấy tiếng Huân truyền đến: “Này, Ninh Vũ Điệp trở thành nữ nhân của ngươi từ bao giờ vậy?”
La Chinh mỉm cười, trả lời: “Có ai mà không nói khoác bao giờ đâu.”
Băng Cung là nơi cao nhất của Vân Điện, mặc dù rất nhiều trưởng lão Thần Đan Cảnh chưa từng rời khỏi đài cao của Băng Cung nhưng cũng đã nhìn thấy kết quả của trận chiến. Trác đại tiên sinh đã bị La Chinh giết rồi, các trưởng lão khác tham gia phản loạn đều không còn chống cự nữa.
Thực lực của những trưởng lão Hư Kiếp Cảnh này không bằng Trác đại tiên sinh, nếu bây giờ mà còn phản kháng thì chính là tự tìm đến cái chết, thế nên lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng, chờ sự Vân Điện xử lý. Sau lưng bọn họ có mấy đại thế gia nâng đỡ nên chắc sẽ không mất mạng được, chỉ là bọn họ chắc chắn không thể tránh khỏi việc bị Vân Điện trừng phạt.