Chương 903: Đạp bước Tinh Không
Nhiếp Cuồng Sinh ngẩn người, lập tức quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: - Không có khả năng, các ngươi không ngờ đã tỉnh! Lúc này, Từ Tinh Chu của mấy người Cổ Kiếm Nguyệt, ba đạo thân ảnh chậm rãi đi ra, vầng sáng xanh thẳm kia ở trước mặt ba người giống như bị một cỗ lực lượng vô hình tách rạ tự động hóa mở ra một cánh cửa. - Các ngươi rốt cuộc là người phương nào? Nhiếp Cuồng Sinh có chút kinh nghi bất định nói. Đối với ba người. Nhiếp Cuồng Sinh lúc trước chỉ ở xa xa nhìn thoáng qua, đợi khi hắn tới chỗ mấy người Cổ Kiếm Nguyệt, mấy người Cổ Kiếm Nguyệt đã khống chế Tinh Chu rời đi. Lúc này, đối với thân phận của ba người, hắn còn không có một chút hiểu biết nào, chỉ có điều bởi vì Tổ Long và Cổ Phượng Hoàng kia dường như có liên quan với ba người này mới coi trọng nhiều hơn một đường truy tung mà tới. Giờ phút này nhìn thân thể ba người này đi qua Tinh Không thế giới, không ngờ không có chút khó chịu, vậy chẳng phải nói ba người này đều có tu vi thực lực cảnh giới Trường Mệnh. Ánh mắt nghiêm túc, thần sắc của Nhiếp Cuồng Sinh lúc này trở nên ngưng trọng, bởi vì hắn lúc này, không ngờ không thể nhìn thấu tu vi của ba người trước mặt. - Cổ hộ pháp! Giờ phút này, dựa ở trên Tinh Chu một tên chấp sự dùng thần niệm truyền âm nói. - Ngồi xem kỳ biến! Trong mắt Cổ Kiếm Nguyệt bắn ra kỳ quang, nhưng phút chốc lại cả kinh, bởi vì lúc này hắn phát hiện thanh niên kia dường như nhìn thoáng qua hắn. Đó là một loại ánh mắt dạng gì, Cổ Kiếm Nguyệt không biết, chẳng qua trong nháy mắt này, Cổ Kiếm Nguyệt lại cảm thấy mình giống như đã vượt qua năm tháng vô tận. Tinh Kim Kiếm Phách trong cơ thể ở khoảnh khắc này giống như trải qua gột rửa càng thêm tinh thuần. Bước chấn trong mảnh Tinh Không rộng lớn này, cảm thụ bức tường không gian kiên cố hơn vô số lần. Ởxung quanh, một cỗ trói buộc gia trì ở trên người. Lục Thanh mới cảm thấy, mình dường như thật sự đi tới một thế giới mới, thế giới thuộc về Đại Đạo, Đại Đạo Tinh Không! Đưa mắt nhìn bốn phía, trong phút chốc, xuyên qua Tinh Không vô tận. Ởnơi này, dường như hết thảy đều trở nên bất đồng, cho dù lấy thị lực của Lục Thanh cũng chỉ có thể miễn cường xuyên qua trăm triệu dặm. ỞĐại Đạo Tinh Không này, có tinh quang hủy diệt vô tận những tinh quang này. Ởtrong mắt Lục Thanh, chính là vô số linh khí thuộc tính dung hợp Thiên địa nguyên khí biến thành, chỉ có điều ở Đại Đạo Tinh Không này, những thuộc tính đó chịu ảnh hưởng của ngôi sao vận chuyển, có được lực luân chuyển của ngôi sao tự chuyển do đó lấy một loại phương thức phức tạp kết hợp cùng một chỗ, trở thành một loại lực lượng hủy diệt. Đây mới là thế giới chân chính sao? Trong cảm ứng của Lục Thanh, thế giới này vô cùng hoàn mỹ, Tinh Không càng tràn ngập vô cùng vô tận thuộc tính, thậm chí còn có rất nhiều thứ, cho dù lấy cảnh giới hiện giờ của Lục Thanh cũng không thề khám phá và phân biệt. Đúng theo như lời Viêm Vận, Lục Thanh cảm thấy Tinh Không này, cho dù hắn dùng hết lực lượng cũng khó phá nát hoàn toàn. Đại Đạo Tinh Không, không tổn tại trọng lực của sao trời lơ lửng ở thế giới Tinh Không này, trong nháy mắt ngắn ngủi. Lục Thanh đã khống chế được thân hình, giờ phút này, ánh mắt hắn nhìn về phía Nhiếp Cuồng Sinh cách đó không xa. - Đây, cũng là một trong Võ Đạo sao? Lục Thanh hạ giọng nói. - Không sai đạo của Đại Đạo, bác đại tinh thâm, có ba nghìn tiểu đạo! Bên cạnh. Viêm Vận mắt lộ vẻ hoài niệm. - Đây, chính là Đại Đạo TinhKhông. Đổi diện. Nhiếp Cuồng Sinh mắt hiện lên dị sắc, đối thoại giữa hai người này, sao giống như Đạo giả lần đầu tiên thấy thế giới, đang hỏi trưởng bổi về sự mỹ lệ khó lường của Đại Đạo Tinh Không này. - Các ngươi rốt cuộc là ai? Nhiếp Cuồng Sinh lại nói. - Vùng đất Thần cấm, thời gian trăm năm này đều thuộc về ba đại nhân tộc Tinh Vực chúng ta. Ba người các ngươi và Tổ Long, Cổ Phượng Hoàng đồng thời xuất hiện ở vùng đất Thần Cấm, rốt cuộc ý muốn thế nào? Tổ Long. Cổ Phượng Hoàng! Lục Thanh vừa động, nhìn về phía Cổ Kiếm Nguyệt kia: - Chúng nó ở nơi nào? Không dám chậm trễ, Cổ Kiếm Nguyệt liền nói ngay: - Hai vị tiền bối phân biệt chiếm được Long truyền triệu hồi của Tinh Vực Thần Long, và Phượng triện triệu hồi của Tinh Vực Phượng Hoàng, đều đã trở về Tinh Vực của mình. - Trở về rồi! Lục Thanh hơi sửng sốt, lập tức thở dài nói. - Cũng tốt, đây mới là địa phương chúng nó thật sự muốn đi. -Ba vị!
Nhiếp Cuồng Sinh tay cầm Lãnh Tuyết Đao hoi nắm chặt, ánh mắt biến lạnh, thân là một trong sáu đại chủ tinh Tinh Vực, hộ pháp Tinh Vực Thiên Vũ, cường giả Trường Mệnh ngũ trùng thiên, chẳng khi nào bị người khinh thị như thế, sự coi thường của ba người Lục Thanh khiến chút cố kỵ duy nhất trong lòng hắn cũng ném sang một bên. Lấy tu vi thực lực của hắn, cùng với mấy món thần khí có được, cho dù Chuẩn Thánh Trường Mệnh cửu trùng thiên, cũng đừng mơ tưởng ngăn hắn lại. Nghe được thanh âm lạnh lùng của Nhiếp Cuồng Sinh. Lục Thanh nhíu mày, cuối cùng quay đầu lại. - Vừa rồi, là ngươi nói Kiếm Đạo thường thôi? Lúc này, ném lại e dè lúc trước, Nhiếp Cuồng Sinh khôi phục lại quyết đoán trước kia, chỉ thấy hắn ánh mắt thản nhiên liếc mắt nhìn Cổ Kiếm Nguyệt một cái nói: - Kiếm Đạo, đều giống như hắn, đích xác thường thôi. -Hả. Trên mặt Lục Thanh lộ ra ý cười nghiền ngâm. - Vậy ngươi cùng ta thử một kiếm xem, ta không dùng bất cứ tu vi gì. Sắc mặt bị kiềm hãm, lập tức, trên mặt Nhiếp Cuồng Sinh lộ vẻ tức giận, thanh âm lạnh lùng nói: - Các hạ nói như thế, không khởi khinh người quá đáng! Đao của Nhiếp Cuồng Sinh ta, không dùng một chút tu vi gì, cho dù là Chuẩn Thánh Trường Mệnh cừu trùng thiên cũng không nói có thể tiếp được! Các hạ mặc dù tu vi không tầm thường, sợ cũng không hơn Chuẩn Thánh Trường Mệnh cửu trùng thiên, chẳng lẽ các hạ thuộc hai tộc Thần Ma? Nhiếp Cuồng Sinh cười một tiếng, rõ ràng từ trên người ba người Lục Thanh, hắn không nhìn ra bất cứ đặc thù gì của hai tộc Thần Ma. Nói đến, vừa rồi Thần tộc đến Từ Tinh Vực Cổ Thần kia, nếu không phải hắn không phát hiện, lấy tu vi vượt xa đối phương của hắn, cũng nhất định có thể cảm ứng được huyết mạch Thần tộc của đối phương. Ánh mắt của Lục Thanh thản nhiên liếc nhìn Nhiếp Cuồng Sinh một cái, nói: - Có phải khinh người quá đáng hay không, thử một lần liền biết, cần gì ở đây đấu võ mồm. Sắc mặt đỏ lên, ngay sau đó. Nhiếp Cuồng Sinh hít sâu một hơi, cất tiếng cười lớn, tiếng cười cuồng phóng dưới tu vi Trường Mệnh ngũ trùng thiên hóa thành sóng âm cuồn cuộn, hướng ra Tinh Không vô tận xung quanh lan tràn ra. - Tĩnh tâm ngưng khí! Bảo vệ thức hải! Phía trước Tinh Chu, Cổ Kiếm Nguyệt thần sắc biến đổi vội vàng lớn tiếng quát lên. Đồng thời năm tên chấp sự đều vận chuyển đạo của mình, bảo vệ thức hải, vội thủ tâm thần, mặc dù như thế. Ởdưới tiếng cười giống như tiếng đao xé không của Nhiếp Cuồng Sinh mấy người vẫn như trước lung lay muốn đổ, gần như không thể bảo vệ bản thân ở Tinh Không. Sau nửa nén hương, tiếng cười của Nhiếp Cuồng Sinh ngừng lại, ánh mắt giống như hai khối Huyền Băng lạnh thấu xương. Đao Ý lạnh thấu xương bốc lên. Ởsau lưng, ảo ảnh Đao Ý vốn đã mờ ảo lại ngưng tụ lên. Lãnh Tuyết Đao trong tay chấn động ong ong, phát ra tiếng phá không vù vù. Trên mặt lộ vẻ tán thưởng. Lục Thanh nói: - Đao Ý không tồi, đáng tiếc còn chưa đủ ngưng thực. - Thế giới Đại Đạo, ba nghìn tiểu đạo, ba Đại Đạo! Sự vật sau khi pha tạp, sau này khó có thể tinh luyện. Bên cạnh. Lục Thiên Thư mặt lộ ý cười, giải thích. Nghe lời ấy, Lục Thanh lập tức hiểu rõ. Không sai nơi đây là Đại Đạo Tinh Không, không giống Thế giới Thời Không của Đạo Tề Thiên trước kia, chuyên chú Kiếm Đạo, tự nhiên có thể diễn sinh đến đỉnh phong, mà Đạo giả của Đại Đạo Tinh Không này ngang với Kiếm Giả. Ởtrên Kiếm Đạo, cuối cùng khuyết thiếu một phần tinh luyện, chẳng qua cũng có chỗ Kiếm Giả của Thế giới Thời Không không cách nào bằng được, đó là uyên bác và đại thế. Uyên bác chính là kiến thức, là lịch duyệt mà đại thế, lại là đại thế của một phương thế giới, chênh lệch cùng Đại Đạo không thể tính toán được. Có chút định thần. Lục Thanh chậm rãi tiến lên trước một bước, đúng là giống như không bị Đao Ý của Nhiếp Cuồng Sinh áp chế chút nào, tâm thần kiên ngưng thành một thể, Cử Trọng nhược khinh. Giờ phút này, chỉ thấy Lục Thanh hơi quay đầu, ánh mắt dừng ở trên Liệt Kim thần kiếm được Cổ Kiếm Nguyệt nắm trong tay: - Ngươi, cho ta mượn dùng một chút được không? Cái gì! Cổ Kiếm Nguyệt ngẩn người. Năm tên chấp sự bên cạnh cũng cảm thấy không hiểu sao cả, nhưng mà ngay sau đó, sáu người đều lộ vẻ khiếp sợ. Bởi vì tức khắc. Liệt Kim thần kiếm vốn nắm trong tay Cổ Kiếm Nguyệt trở nên chấn động mãnh liệt, tiếng kiếm minh ong ong, dường như đang tự thuật sự không cam lòng lúc trước, khí Phong Mang thuần trắng từ trên mũi kiếm nhanh chóng tràn ngập, nháy mắt chấn văng tay của Cổ Kiếm Nguyệt, bay nhanh về phía Lục Thanh. Liệt Kim thần kiếm vờn quanh người Lục Thanh, tiếng kiếm ngân xuyên kim phá thạch lại vang lên, chỉ có điều giờ phút này, tiếng kiếm ngân này mãnh liệt trước nay chưa từng có, một cỗ Kiếm Ý giống như muốn xé rách Thiên địa từ trên đó bay lên, trong nháy mắt liền đem Đao Ý vô hình đến Từ Nhiếp Cuồng Sinh triệt tiêu không còn. - Câu thông Kiếm Linh! Không có khả năng! Kiếm Linh của Liệt Kim thần kiếm đã bị ta nhận chủ luyện hóa rồi! Cổ Kiếm Nguyệt lẩm bẩm nói vẻ mặt không tin nổi Nhưng, Từ Phong Mang Kiếm Ý trên Liệt Kim thần kiếm bay lên lúc này, lại khiến lão không thể không thừa nhận. Kiếm Ý của Liệt Kim thần kiếm phóng ra lúc này, vượt xa uy năng khi ở trong tay lão thi triển ra. Mà giờ phút này. Lục Thanh chậm rãi lắc lằc đầu, cười nói: - Tốt lắm, ta đáp ứng ngươi, làm cho lão biết sự lợi hại của ngươi. Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Cổ Kiếm Nguyệt. Liệt Kim Thần kiếm vốn còn xao động xoay quanh, lại trong nháy mắt bình phục lại, lăng không bay đến trước mặt Lục Thanh. ở ngoài nghìn trượng. Nhiếp Cuồng Sinh sắc mặt khó coi, động tác của Lục Thanh lúc này, làm cho hắn kiến thức đến một ít manh mối, làm cho thần kiếm ngũ phẩm đã nhận chủ tự động phản chủ, trước không nói thực lực của đối phương mạnh thế nào, nhưng phần tu vi Kiếm Đạo này, khiến cho lòng người kinh hãi không ngừng. Phải biết rằng, thần kiếm thông linh là cao ngạo nhất, muốn khuất phục, hay là hành vi phản chủ như vậy, quả thực làm cho người ta khó mà tin tưởng. Cắn rằng một cái. Nhiếp Cuồng Sinh nàng Lãnh Tuyết Đao lên. Huyền Băng đao quang lạnh thấu xương tràn ngập, nháy mắt cùng hư ảnh Đao Ý bay lên kia dung hợp lại, một thanh Huyền Băng đao quang cao lớn ngàn trượng lại lần nữa hiện lên. Lần này, cự đao ngàn trượng kia càng thêm ngưng thật, hàn khí Phong Mang lạnh lẽo kia càng tràn ngập Tinh Không phạm vi hàng chục dặm, cho dù có tinh quang hủy diệt ngẫu nhiên xuyên qua cũng trở nên ngưng trệ. Một đao này đã dung hợp tất cả tinh khí thần của Nhiếp Cuồng Sinh. Đao Ý đao quang cùng tâm thần ngưng tụ làm một, đã hóa thành một đao cao nhất của Nhiếp Cuồng Sinh,