Chương 21: Sư đồ trùng phùng
<br><br>Chương 21: Sư đồ trùng phùng<br><br><br>Sự tối tăm và ẩm ướt trong hang động thật con người khó thể nào chịu nổi, xung quanh đầy rêu xanh, đến mùa hè, trùng kiến muỗi mòng hoành hành khắp nơi, lại càng khổ sở hơn. <br> <br>Nam Cung Bình ngồi như chết trong hang động, những ngày đầu chàng còn lộ vẻ đau khổ rất nhiều, nhưng về sau tình cảm trong chàng như hoàn toàn tê liệt. <br> <br>Chàng không hề bận tâm đến cảnh tượng bên ngoài, xuân đi hạ đến rồi thu sang, chiếc áo gai chàng mặc đã dơ bẩn hôi hám từ lâu, rồi sau cùng cũng đã rách tơi tả, song chàng hoàn toàn không bận tâm đến, hằng ngày do người thú nọ mang về đến một mâm thức ăn hết sức tồi tệ, cơ hồ khó thể nuốt trôi, vậy mà chàng vẫn ăn ngon lành. <br> <br>Trong thời gian này, tâm trạng và ý chí chàng đã biến đổi đến mức độ nào, chính chàng cũng chẳng rõ, chàng chỉ biết dưới cằm râu đã mọc dần, chàng quả đã già đi rất nhiều. <br> <br>Kể từ hôm nay chàng không còn gặp lại Phong Mạn Thiên nữa, và cũng chẳng thấy lão nhân áo gai nọ đâu cả. Ngày lại ngày qua đi, thời gian chẳng rõ đã trôi qua bao lâu, một hôm chàng đang ngồi tĩnh tọa điều tức, bỗng nghe “kẹt” một tiếng, cánh cửa chắn đồng mở toang, lão nhân áo gai nọ đứng trước cửa động nói : <br> <br>- Chúc mừng các hạ đã chính thức trở thành một thành viên trên Chư Thần đảo. <br> <br>Miệng lão tuy bảo chúc mừng, song giọng nói lại không hề có vẻ mừng vui. Nam Cung Bình đờ đẫn đứng lên, khóe mắt cũng chẳng nhìn ngó đến lão. <br> <br>Lão nhân áo gai lại nói : <br> <br>- Kể từ hôm nay các hạ đã được đổi sang một nơi cư trú khác. <br> <br>Nam Cung Bình theo sau lão đi dọc theo dòng suối về phía khu rừng, con đường không một hòn đá bừa bãi, không một chiếc lá rơi, lát sau đến một khoảng đất rộng, bốn dãy nhà gỗ vây quanh, mỗi dãy chừng ba mươi gian, trước cửa mỗi gian đều có một lão nhân áo gai tóc bạc ngồi ngay ngắn. <br> <br>Những lão nhân này vóc dáng tuy khác nhau, song vẻ mặt thảy đều lạnh như băng, không một chút tình cảm, người ngơ ngẩn nhìn trời, kẻ lẳng lặng xem sách, mấy mươi người ở cùng một nơi mà không hề phát ra một chút tiếng động. <br> <br>Nam Cung Bình đi ngang qua, những lão nhân ấy vẫn ai làm việc nấy, không một người chuyển động ánh mắt nhìn chàng, như hoàn toàn không có chàng hiện hữu. <br> <br>Lão nhân áo gai đưa Nam Cung Bình đến một gian nhà gỗ nơi tận cùng, trên cửa viết hai chữ to “Chỉ Thủy”. Lão nhân áo gai nói : <br> <br>- Đây là nơi cư trú của các hạ! <br> <br>Đoạn đưa tay chỉ vào hai chữ “Chỉ Thủy” nói tiếp : <br> <br>- Đây là tên của các hạ, khi nào đến lúc lão phu sẽ đưa các hạ vào điện, nhưng chưa đến lúc thì các hạ không được rời khỏi đây một bước. <br> <br>Nam Cung Bình buông một tiếng hừ thay cho câu trả lời. <br> <br>Lão nhân áo gai lại nói : <br> <br>- Các hạ có gì cần hỏi không? <br> <br>Nam Cung Bình lạnh lùng đáp : <br> <br>- Không! <br> <br>Lão nhân áo gai đưa mắt nhìn chàng từ trên xuống dưới, đoạn nói : <br> <br>- Vậy thôi! <br> <br>Quay người đi vào sâu trong rừng. Những lão nhân tại đây thảy đều mặc áo gai màu vàng sẫm, nhưng áo gai của lão lại màu tím sẫm, thì ra lão là một trong ban chấp sự trên đảo, cho nên màu áo của lão không giống với kẻ khác. <br> <br>Ban chấp sự trên đảo gồm có bảy người, Phong Mạn Thiên với lão đều là một trong số ấy. Mỗi chấp sự đều có một đệ tử để sai khiến, gã quái vật Thất Ca với gã người thú lông vàng đều là một trong số bảy đệ tử ấy. <br> <br>Những điều ấy tất nhiên Nam Cung Bình sau này mới biết, lúc này chàng khẽ mở cửa ra, bên trong chỉ có một giường, một ghế, một bàn, trên bàn có một bộ quần áo vải gai, một đôi đũa, một cái chén gỗ và một quyển sách lụa mỏng, dưới gầm bàn có một đôi giầy bố. Chiếc giường dài không đầy năm thước, chỉ có mỗi chiếc chiếu mỏng, chẳng có gối mền chi cả. <br> <br>Chàng đảo mắt nhìn những lão nhân tóc bạc ngồi lặng yên như tượng đá kia, thầm nhủ : <br> <br>- “Chả lẽ đây chính là Chư Thần điện, vùng thánh địa mà giới võ lâm đã đồn đại. Chả lẽ đây chính là cuộc sống của Chư Thần điện? Thảo nào Phong Mạn Thiên càng về đến gần thì lại càng buồn hơn, bởi nơi đây ngoài ông ta ra, chẳng còn ai có tình cảm nhân loại nữa”. <br> <br>Tuy nhiên, sau trăm ngày giam mình trong Tuyệt Tình động, chàng đã luyện tập được tính kiên nhẫn, nhấc ghế ra ngoài cửa, cầm lấy quyển sách lụa, bắt trước những lão nhân kia ngồi giở sách ra xem, vừa mở trang đầu, tim chàng lập tức đập rộ, trên ấy rõ ràng viết là : <br> <br>- “Đạt Ma thập bát thức!” <br> <br>Phải biết Đạt Ma thập bát thức vốn là tuyệt nghệ của phái Thiếu Lâm. Trong đương kim võ lâm rất hiếm người được trông thấy môn tuyệt kỹ này, luyện thành thì lại càng hiếm hơn. <br> <br>Quyển sách mỏng này nếu mà xuất hiện trên chốn võ lâm, ắt lập tức gây nên sóng gió kinh hoàng, chẳng rõ sẽ có biết bao cao thủ võ lâm táng mạng vì tranh đoạt nó. <br> <br>Song hiện tại trên Chư Thần đảo, quyển bí kíp mà mọi người trong giới võ lâm hằng mơ ước lại như một món phế vật vứt bừa ra đó. <br> <br>Ánh mắt Nam Cung Bình không di chuyển đi nơi khác nữa, tâm trí chàng hoàn toàn đắm chìm vào trong sự huyền ảo của pho võ công này. <br> <br>Đến trưa, gã người thú lông vàng xách tới hai cái thùng sắt, những lão nhân kia bèn lấy chén đũa trong nhà ra, mỗi người xới lấy một chén, song mọi hành động đều không hề phát ra tiếng động, và chẳng một ai hé môi nói lấy nửa lời. <br> <br>Ba ngày sau, trời vừa hửng sáng gã người thú đã thay một quyển sách khác cho hết mọi người. Nam Cung Bình vừa cảm thấy bực mình, nào ngờ khi mở quyển sách mới ra, đó là Ảnh Thần Quyền Phổ, môn tuyệt kỹ võ công đã thất truyền từ lâu. <br> <br>Và như vậy sáu mươi hôm sau, Nam Cung Bình đã thay đổi hai mươi quyển sách, quyển nào cũng là bí kỳ võ công hi hữu trong chốn võ lâm, Nam Cung Bình ghi nhớ lấy toàn bộ. <br> <br>Phải biết những lão nhân này trước khi bước lên Chư Thần đảo, thảy đều là cao thủ võ lâm từng dọc ngang một thời, tiếng tăm lừng lẫy. Sau khi lên Chư Thần đảo, không một ai có thể sống rời khỏi đây, cho nên họ mới xem thường những bí kíp võ công ấy, có người chỉ xem để giải khuây, có người không hề ngó ngàng tới. <br> <br>Thấm thoát thời gian chẳng rõ đã trôi qua bao lâu, Nam Cung Bình không hề nghe được một câu tiếng người. Một hôm trời bỗng đổ mưa, những lão nhân kia như không hề hay biết, chẳng người nào vào nhà tránh mưa. <br> <br>Đến cuối thu, họ vẫn chỉ mặc mỗi bộ quần áo vải gai, không một ai có vẻ sợ lạnh, song Nam Cung Bình thì lại rét run lên, đành vận khí điều tức. Năm ba hôm sau thì chàng cũng quen dần, lúc ấy mới biết võ công của mình đã tiến bộ ghê gớm. Những bí kíp võ công tuyệt thế kia đã tiêu hóa trong cơ thể chàng hệt như là thức ăn. <br> <br>Thế rồi chàng ngủ và ăn ít hơn, song tinh thần lại càng thêm sung mãnh. Đôi khi đêm khuya thao thức, bao dĩ vãng đau thương hiện về, chàng cũng chỉ cắn răng chịu đựng, về tiền đồ tương lai, chàng cảm thấy vô cùng mờ mịt. <br> <br>Sáng sớm một hôm chàng chợt phát giác lão nhân trong ngôi nhà đối diện đã biến mất, không ai biết lão nhân ấy đã đi đâu, và cũng chẳng ai thắc mắc hỏi. Sự sống chết đối với họ hết sức bình thường, chẳng khác nào như ăn uống ngủ nghỉ vậy. <br> <br>Thấy thoát trăm ngày lại qua đi. Một buổi sáng, lão nhân áo gai nọ lại xuất hiện trước cửa Nam Cung Bình và nói : <br> <br>- Hãy theo lão phu! <br> <br>Nam Cung Bình chẳng thèm lên tiếng hỏi, đứng dậy đi theo lão ngay. Lúc ngang qua sân, chàng bỗng phát hiện trong số lão nhân kia có vài người ngẩng lên nhìn chàng, ánh mắt như thoáng lộ vẻ ngưỡng mộ. <br> <br>Nam Cung Bình lấy làm lạ tự nhủ : <br> <br>- “Thì ra những người này cũng vẫn có tình cảm, chẳng qua họ giấu kín mà thôi. À, họ ngưỡng mộ gì nhỉ? Chả lẽ là nơi mình sắp đến?” <br> <br>Lại một con đường nhỏ dài và sạch sẽ, gió lay cành lá xào xạc. Lá cây đã ngả vàng, bầu không khí càng thêm vẻ thần bí thâm nghiêm. Nam Cung Bình biết mình đang tiến vào khu vực đầu não trên đảo Chư Thần điện, lòng bất giác thoáng cảm thấy hồi hộp. <br> <br>Bỗng nghe có tiếng roi đa vung động từ trong rừng vọng ra, Nam Cung Bình liền đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên cành ngang một ngọn cây to thòng xuống một sợi dây trắng, trên treo lơ lửng thân hình kềnh càng của Phong Mạn Thiên, gã người thú lông vàng tay vung roi da, tới tấp quất vào mình Phong Mạn Thiên, miệng lầm bầm đếm : <br> <br>- Hai mươi tám... hai mươi chín... <br> <br>Đột nhiên dây đứt, Phong Mạn Thiên rơi phịch xuống đất. Gã người thú chẳng nói chẳng rằng, lại treo lên một sợi dây khác, Phong Mạn Thiên tung mình nắm lấy sợi dây, treo người lơ lửng, gã người thú lại vung roi quất, miệng đếm lại từ đầu. <br> <br>- Một... hai... <br> <br>Sợi dây trắng rất mềm và mảnh, ngọn roi da thì thô to, Phong Mạn Thiên dẫu có công lực tuyệt đỉnh, treo người trên dây đã không dễ, huống hồ lại còn phải chịu roi đòn? <br> <br>Nam Cung Bình dừng bước nhìn một hồi lòng bàn tay bất giác toát mồ hôi lạnh, song Phong Mạn Thiên vẻ mặt vẫn trơ lạnh, lẳng lặng chịu đựng hệt như đứa trẻ ngỗ nghịch hứng chịu đòn roi của cha mẹ hay sư trưởng vậy. <br> <br>Nam Cung Bình nghe lòng đau nhói, chỉ nghe lão nhân áo gai lạnh lùng nói : <br> <br>- Mỗi ngày ba mươi sáu roi, phải đánh ba trăm sáu mươi ngày, hễ dây dứt là phải bắt đầu lại từ đầu. Những ai muốn vi phạm luật lệ ở đây, trước hết hãy tự hỏi xem có đủ võ công và dũng khí để chịu đòn hay không. <br> <br>Nam Cung Bình ngậm miệng làm thinh, đã đi đến cuối khu rừng, trước mặt đồi núi chắn ngang, không trông thấy nhà cửa, chỉ thấy lão nhân áo gai đưa tay vỗ ba cái lên một tảng đá tròn trên vách núi, lập tức vách núi chuyển động, lộ hẳn ra một con đường hầm. Nam Cung Bình sải bước đi vào, chỉ nghe “ầm” một tiếng, vách núi lập tức đóng trở lại. <br> <br>Trong đường hầm ngập đầy mùi tanh hôi kỳ lạ, phía trước cách chừng một trượng có một ngọn đèn đồng gắn trên vách núi tỏa ánh sáng nhấp nhem, nơi tận cùng là một cánh cửa đồng. <br> <br>Nam Cung Bình ngoái lại nhìn, lão nhân áo gai nọ đã biến mất tự bao giờ. Mọi sự tại đấy thảy đều khác thường, chàng bèn không thèm màng đến, thản nhiên sải bước tiến tới, bỗng nghe trong lòng núi vang lên một giọng nói lanh lảnh : <br> <br>- Ngươi đã đến rồi ư? <br> <br>Vừa dứt tiếng, cánh cửa đồng nơi cuối đường hầm vụt mở toang, Nam Cung Bình sớm đã chẳng bận tâm đến bất kỳ điều gì, thản nhiên ngẩng mặt đi vào, thì ra bên kia lại là một con đường hầm khác, song hai bên có vô số hang động giống hệt như tổ ong, trên dưới hai hàng cũng chẳng rõ là có tất cả bao nhiêu, có hang động có người, có hang động không người, có hang động đèn đốm sáng choang, có hang động âm u tăm tối. <br> <br>Bỗng lại nghe giọng lanh lảnh nói : <br> <br>- Đi thẳng tới, đừng quay lại! <br> <br>Nam Cung Bình sải bước đi tới, lòng thầm nhủ : <br> <br>- “Chư Thần điện! Đây chính là Chư Thần điện, nếu người trong giới võ lâm mà trông thấy thì thấy vọng biết dường nào...” <br> <br>Vừa nghĩ đến đó bỗng lại nghe : <br> <br>- Đến rồi, lên đây! <br> <br>Tiếng nói vang lên ở trên cao. Nam Cung Bình ngước lên nhìn, chỉ thấy trên vách núi nơi cuối đường hầm cũng có một cái hang động cách mặt đất vài trượng, chàng liền tung mình vọt lên, chàng vốn định tìm một nơi ở giữa chừng để hạ chân đổi khí, nào ngờ vừa tung mình đã lên đến cửa động. Chàng phóng vào trong, biết mình đã bước chân vào nơi cư trú của người điều khiển hòn đảo thần bí này. <br> <br>Trong hang động này mùi tanh hôi lại càng nực nồng hơn, nơi góc trái có một tấm rèm trúc buông rủ, sau chiếc bàn đá cao to trước rèm lộ ra một cái đầu mái tóc bạc phơ, mắt sâu mũi lân, ánh mắt sáng quắc, vầng trán rộng đến đỗi chiếm gần nửa phần mặt, hai luồng mục quang sắc lạnh chằm chặp nhìn vào Nam Cung Bình. <br> <br>Nam Cung Bình có cảm giác như bị đắm mình trong băng tuyết, không tự chủ được khom mình cung kính nói : <br> <br>- Tại hạ Nam Cung Bình. <br> <br>Lão nhân tóc bạc lạnh lùng : <br> <br>- Chỉ Thủy, tên ngươi là Chỉ Thủy, nhớ chưa? Khi ngươi bước chân lên đảo này là đã hoàn toàn thoát ly với thế tục hồng trần, phải quên hết tất cả mọi sự trước kia, hiểu chưa? <br> <br>Giọng nói lão lảnh lót và nhanh lẹ, có một ma lực hết sức thần bí, Nam Cung Bình buông thõng hai tay lặng thinh, mắt nhìn thẳng vào lão nhân tóc bạc, lòng chàng không chút sợ hãi, nên ánh mắt cũng rất khoáng đãng, sáng ngời. <br> <br>Lão nhân tóc bạc bỗng nhoẻn cười nói : <br> <br>- Ngươi ở được trong Chỉ Thủy thất, quả là rất đáng mừng, ngươi có biết chủ nhân trước của Chỉ Thủy thất chính là Thần Điêu đại hiệp... <br> <br>Nam Cung Bình buông giọng ơ hờ : <br> <br>- Thanh danh và vinh dự trong thế tục hồng trần, tại hạ đã quên hết từ lâu rồi. <br> <br>Lão nhân tóc bạc cười to : <br> <br>- Khá lắm, khá lắm! <br> <br>Lần đầu tiên kể từ khi bước chân lên đảo, Nam Cung Bình mới nghe thấy tiếng cười to, lòng hết sức lấy làm lạ, chỉ nghe lão nhân tóc bạc cười nói tiếp : <br> <br>- Chỉ bằng vào câu nói ấy, rất nên uống một ly! <br> <br>Đoạn vỗ tay đánh bốp, lớn tiếng : <br> <br>- Mang rượu đây! <br> <br>Nơi đây mà cũng có rượu, Nam Cung Bình lại càng ngạc nhiên hơn. Chỉ thấy rèm trúc vén lên, một quái vật tứ chi dài thượt toàn thân quấn vải trắng, mặt mày không giống người mà cũng chẳng giống thú, mái tóc màu xám tro, mắt xanh biếc và chiếc miệng rộng gần như không môi, tay bưng một chiếc mâm gỗ, trên mâm có ly và rượu, nhon nhón bước ra rồi lại nhon nhón trở vào. <br> <br>Nam Cung Bình lập tức lại có cảm giác ghê tởm gớm ghiếc, những thấy bàn tay quái vật nọ chỉ có hai ngón tay, đôi tai nhọn bé và mọc đầy lông con. <br> <br>Trong những ngày qua chàng đã từng gặp rất nhiều quái vật nửa người, nửa thú, song quái vật này khủng khiếp hơn nhiều. Lão nhân tóc bạc thấy vẻ mặt chàng như vậy, bèn bật cười nói : <br> <br>- Trước đây ngươi có gặp loại người như vậy bao giờ chưa? <br> <br>- Tại hạ chưa bất hạnh đến mức độ ấy! <br> <br>Lão nhân tóc bạc phất tay, một ly rượu đầy liền vững vàng bay tới, tưởng chừng như có người bợ ở dưới vậy. <br> <br>Nam Cung Bình một hơi uống cạn, mùi vị hết sức cay nồng. <br> <br>Lão nhân tóc bạc cười nói : <br> <br>- Phải rồi, dĩ nhiên là ngươi chưa từng được gặp, bởi đó đâu phải là con người, mà chỉ là một con dã thú... <br> <br>Nam Cung Bình rợn người : <br> <br>- Vậy ra Thất Ca cùng với... <br> <br>Lão nhân tóc bạc cười rộ : <br> <br>- Chúng đều là dã thú cả, lão phu cả đời dốc sức vào y thuật thần diệu của Hoa Đà, tốn hết mấy mươi năm tâm huyết mới cải tạo được mười mấy con dã thú thành người... <br> <br>Nam Cung Bình sửng sốt : <br> <br>- Nhưng... <br> <br>- Hơn trăm năm trước trong võ lâm có một người có thể tùy ý di chuyển các bộ phận trên cơ thể con người, bàn tay đưa lên đầu, mũi đưa xuống cánh tay, thế là y đã tạo nên vô số quái vật, và trong mắt người đời, chính bản thân y cũng thành quái vật. <br> <br>Lão buông tiếng cười đắc ý, nói tiếp : <br> <br>- Những kỹ xảo ấy của y so với lão phu cũng còn kém rất xa, bởi đó chẳng qua chỉ là chuyển dịch da xương, tạo ra con người dị dạng, còn lão phu thì mang sự sống của con người ban cho dã thú, thiết nghĩ dù là Hoa Đà phục sinh cũng chưa chắc có được thành tựu như lão phu ngày nay. <br> <br>Nam Cung Bình càng nghe càng rợn người, giờ chàng mới hiểu ra nguyên nhân Phong Mạn Thiên đã đưa bầy dã thú kia về đây, và mùi tanh hôi nọ. <br> <br>Chỉ thấy lão nhân tóc bạc bỗng lịm người, vẻ mặt trở nên u ám tức giận, chậm rãi nói tiếp : <br> <br>- Thế nhân sở dĩ bất hạnh là vì trên cõi đời có nhiều lang y tầm thường, hồi tám mươi năm trước, chính lão phu đã bị bọn lang y đó làm hại, vì vậy đã chẳng quản bao gian khổ, tìm được Hoa Đà Thần Kinh. Hai mươi năm trước, lão phu đã có thể biến dê núi thành lừa ngựa, lừa ngựa thành dê núi. Ngày nay, lão phu lại còn có thể biến đổi lưỡi và đầu óc của chúng, tạo cho chúng tiếng nói và tư tưởng của loài người. Nói cách khác, nếu lão phu muốn biến loài người thành dã thú, dĩ nhiên càng dễ dàng hơn nhiều. <br> <br>Nam Cung Bình cảm thấy tay chân lạnh ngắt, kể từ khi bước chân lên hòn đảo này, mặc dù chàng đã trông thấy rất nhiều điều quái đản, song giờ đây nghe lão nhân tóc bạc nói vậy cũng không khỏi rùng mình rởn gáy, tưởng chừng như vừa từ nhân gian bước vào ma ngục, cơ hồ muốn bỏ chạy khỏi đây ngay. <br> <br>Lão nhân tóc bạc nhoẻn cười nói tiếp : <br> <br>- Hiện tại lão phu nói với ngươi về những đạo lý huyền diệu ấy thật còn quá sớm, nhưng sau này ngươi sẽ hiểu. Những người ở trên đảo này tuy rằng cùng đều là nhân vật tiếng tăm trong võ lâm, song rất ít người được vào đây. Mấy mươi năm qua, mọi chỉ tiêu trên đảo đều nhờ vào Nam Cung thế gia của ngươi tiếp tế, vì vậy nên lão phu mới đặc biệt ưu đãi ngươi. <br> <br>Nam Cung Bình bỗng nói : <br> <br>- Ngay khi tại hạ bước chân vào đây thì lòng đã không còn tạp niệm, song có một điều vẫn cứ canh cánh bên lòng, chỉ mong được gặp mặt đại bá phụ một lần. <br> <br>Khi nói tuy bề ngoài chàng rất bình thản, song kỳ thực trong lòng hết sức khích động, phải biết sở dĩ chàng đã không chịu mở mắt ra nhìn Mai Ngâm Tuyết, chính là vị sự an toàn của đại bá phụ chàng. <br> <br>Thì ra hôm nọ khi tiếng hú cất lên, bởi tâm thần phân tán nên một chưởng chỉ khiến chàng ngất xỉu, khi hồi tỉnh chỉ thấy trên thuyền có thêm một lão nhân áo gai đang giải cứu cho Phong Mạn Thiên, chàng liền mừng đứng bật dậy nói : <br> <br>- Lão tiền bối có thuốc giải độc không? <br> <br>Lão nhân áo gai nọ nói : <br> <br>- Ngươi đâu có bị trúng độc, cần thuốc giải chi vậy? <br> <br>Nam Cung Bình đưa tay chỉ Mai Ngâm Tuyết : <br> <br>- Nhưng... <br> <br>Lão nhân áo gai lạnh lùng ngắt lời : <br> <br>- Nữ nhân này không chút quan hệ với Chư Thần đảo, vì sao lão phu lại phải giải cứu nàng ta? <br> <br>Nam Cung Bình tha thiết van cầu, song lão nhân áo gai vẫn điềm nhiên như không nghe thấy. Nam Cung Bình nóng lòng ra tay cướp đoạt, song lại không phải là đối thủ của lão nhân áo gai, đành bồng Mai Ngâm Tuyết lên toan cùng chết với nàng. <br> <br>Bấy giờ lão nhân áo gai mới thoáng biến sắc mặt nói : <br> <br>- Ngươi đã có dũng khí cùng chết với nàng ta, nhưng chẳng hay có dũng khí hy sinh bản thân để cứu sống nàng ta chăng? <br> <br>Tất nhiên là Nam Cung Bình lập tức ưng thuận, lão nhân áo gai nói : <br> <br>- Nếu ngươi bằng lòng hứa kể từ nay sẽ mãi mãi trung thành với Chư Thần đảo, không đếm xỉa đến nàng ta nữa, lão phu sẽ cứu sống nàng ta ngay. <br> <br>Vì tính mạng của Mai Ngâm Tuyết, tất nhiên Nam Cung Bình ưng thuận ngay, nào ngờ lão nhân áo gai lạnh lùng nói : <br> <br>- Hiện tại tuy ngươi bằng lòng, nhưng khi nghe thấy tiếng nói của nàng ta, e rằng sẽ lập tức quên mất lời hứa. Hiện tại mặc dù ngươi một lòng muốn cứu sống nàng, song đến lúc chia tay, e rằng lại muốn cùng chết với nàng ta, trở thành một đôi đồng mệnh uyên ương. <br> <br>Lão nhân này tuy lạnh lùng, song lại rất thấu hiểu tâm ý của giới trẻ. Thế là Nam Cung Bình ngẩn người ngẫm nghĩ một hồi, sau cùng chẳng biết phải trả lời ra sao. <br> <br>Chỉ nghe lão nhân áo gai lại nói : <br> <br>- Nhưng chỉ cần ngươi thề nặng, lão phu không sợ ngươi phản bội lời thề, bởi trên Chư Thần đảo nếu ai bội thề thì sẽ liên lụy đến tất cả những người thân cận, ngươi biết trên đảo có thân nhân gì không? <br> <br>- Tại hạ đâu có... <br> <br>Nam Cung Bình sực nhớ đến đại bá phụ, lập tức đổi giọng nói : <br> <br>- Tại hạ biết! <br> <br>Lão nhân áo gai gật đầu : <br> <br>- Biết thì tốt! <br> <br>Thế là Nam Cung Bình bèn phát lời thề nặng. Khi thuyền đến Chư Thần đảo, lão nhân áo gai băng bó vết thương trên đầu cho chàng, bảo chàng thay y phục rồi đưa chàng vào trong hang động. Khi Mai Ngâm Tuyết đến, chàng tuy hằng trăm ngàn lần định mở mắt ra rồi cùng sống chết với Mai Ngâm Tuyết, song chàng đâu nỡ vì tư tình của mình mà làm hại đến tính mạng của đại bá phụ. <br> <br>Trong lòng chàng có rất nhiều điều cần gặp đại bá phụ để hỏi, chỉ nghe lão nhân tóc bạc lại nói : <br> <br>- Ngươi muốn được gặp thân nhân phải không? <br> <br>Nam Cung Bình gật đầu : <br> <br>- Đúng thế! <br> <br>Lão nhân tóc bạc cười khảy : <br> <br>- Ngươi đã quên hết dĩ vãng, sao lại còn muốn gặp thân nhân trong thế tục? <br> <br>Nam Cung Bình ngớ người, lão nhân tóc bạc sầm mặt nghiêm giọng nói tiếp : <br> <br>- Ngươi phải biết, lão phu đòi hỏi tất cả mọi người trên Chư Thần đảo đều phải quên hết mọi sự, đạt đến mức tuyệt tình, tuyệt dục, tuyệt danh và tuyệt lợi, đó là vì sao? <br> <br>Và những người được lão phu mời lên đảo lại toàn là bậc tinh anh võ lâm từng trải nhiều năm trên chốn giang hồ. <br> <br>Nam Cung Bình lạnh lùng : <br> <br>- Tại hạ quả tình không hiểu, chẳng hay tiền bối giải thích thế nào? <br> <br>- Bởi lão phu muốn tạo dựng rất nhiều sự nghiệp chưa từng có trên thế gian ở Chư Thần đảo này, yêu cầu mỗi cá nhân trên đảo phải phát huy hết khả năng mình, hoàn toàn không bị ngoại vật quấy nhiễu, nếu sự nghiệp của lão phu thành công, những công nghiệp của các bậc đế vương danh tướng từ xưa đến nay so với lão phu hãy còn kém rất xa, chỉ nực cười giới võ lâm lại xem Chư Thần điện là chốn ẩn cư lánh đời. <br> <br>Nam Cung Bình buột miệng hỏi : <br> <br>- Những sự nghiệp gì vậy? <br> <br>Lão nhân tóc bạc ánh mắt rực lên : <br> <br>- Mỗi cá nhân lúc còn bé thảy đều có rất nhiều mơ ước, khi khôn lớn những ước mơ ấy lại càng đẹp hơn. Lúc còn bé, phải chăng ngươi cũng từng mơ ước những điều viển vông như luyện sắt thành vàng, tàng hình ẩn bóng? <br> <br>Nam Cung Bình cười thầm : <br> <br>- Không sai! <br> <br>- Luyện sắt thành vàng, tàng hình ẩn bóng có thể nói đó là hai điều mơ ước tầm thường của con người, nhưng còn có rất nhiều điều tuy không phải thông thường, song nói đến rất đáng phấn khởi, có người mơ không cần đọc sách, chỉ cần đốt sách thành tro, hòa với nước uống vào là có thể thành thông thái, có người mơ ước đèn không cần thắp bằng dầu, xe ngựa có thể mọc cánh bay, chỉ cần uống vào một viên thuốc là trở nên thông minh tuyệt đỉnh hoặc cách sống không cần ăn uống. <br> <br>Ngưng giây lát, lại nói tiếp : <br> <br>- Khi xưa có một chuyện cười hẳn ngươi có nghe qua, người nọ bảo phải chi lông mày mọc trên ngón tay, có thể dùng để đánh răng, mũi mọc ngược lên thì nước mũi không thể chảy ra, một mắt trước một mắt sau thì chẳng cần phải quay đầu lại. Đó chính là những mơ ước của lão phu, và đã trở thành sự thật, hiện tại nếu ngươi muốn, lão phu có thể thực hiện ngay. <br> <br>Lão nhún vai như định đứng lên, Nam Cung Bình vội nói : <br> <br>- Tại hạ nhận thấy cứ để nước mũi chảy xuống thì hơn, và quay đầu lại cũng chẳng có gì phiền. <br> <br>Lão nhân tóc bạc cười : <br> <br>- Lão phu chẳng những đã thực hiện được những mơ ước ấy, mà ngay cả những điều viển vông hoang đường hiện cũng đã sắp hoàn thành. <br> <br>Nam Cung Bình giật nẩy mình : <br> <br>- Thật chăng? <br> <br>- Sau khi rửa sạch hết bụi trần của những người kia, lão phu đã bảo họ nghiên cứu những công việc ấy... <br> <br>Lão nhân tóc bạc đưa tay chỉ những hang động hai bên đường hầm nói tiếp : <br> <br>- Đó chính là nơi làm việc của họ, ngươi thử nhắm mắt nghĩ xem, sau khi thực hiện được những ảo tưởng ấy thì công nghiệp há chẳng lưu truyền vạn thế ư? <br> <br>Nam Cung Bình ngây ngẩn nhìn lão nhân trước mặt, chẳng rõ thật sự lão là siêu nhân hay là kẻ điên. <br> <br>Lão nhân tóc bạc bỗng sầm mặt khoát tay : <br> <br>- Lão phu hôm nay đã nói quá nhiều, lão trễ nãi không ít công việc. Sau khi ngươi về đây, lời nói và hành động đã không còn gì hạn chế nữa, nhưng mỗi năm chỉ được trông thấy ánh nắng một lần thôi. Giờ ngươi có đi tham quan khắp nơi, sau đó tùy ý chọn một thạch thất mà ở, sáng mai lão phu lại cho gọi. <br> <br>Nam Cung Bình lòng đầy kinh ngạc, y lời phóng xuống, đưa mắt nhìn hai dãy thạch động, nghĩ đến những công việc đang tiến hành bên trong, lòng tuy hết sức hiếu kỳ, song lại không dám giáp mặt với họ, bởi chàng thực không dám tưởng tượng đến, nếu những ảo tưởng ấy trở thành sự thật thì thế giới sẽ ra sao, song lại nghĩ : <br> <br>- “Thảo nào Phong Mạn Thiên đã mua nhiều món vật kỳ lạ thế kia, thảo nào Quần Ma đảo đã cực lực cản ngăn không cho chuyển số tài vật đến đây, hẳn Quần Ma đảo đã biết được phần nào tình hình tại đây, sợ những ảo tưởng kia quả thật thành công, lúc ấy người của Quần Ma đảo ắt sẽ trở thành nô lệ của Chư Thần điện”. <br> <br>Trong lúc ngẫm nghĩ, chàng bất giác đi đến gần hang động đầu tiên, chỉ thấy hang động này rất rộng lớn, dưới ánh đèn vàng có hai lão nhân ngồi bên chiếc bàn chất đầy sách và những khúc gỗ nhỏ, trông thấy Nam Cung Bình cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Nam Cung Bình không dám hỏi đến tên của họ trước kia, chỉ rụt rè hỏi về công việc của họ hiện tại. <br> <br>Trong số một lão nhân bèn kiên nhẫn giải thích với chàng là họ đang nghiên cứu một phương pháp mới về xây dựng nhà cửa, trước tiên bắt đầu từ nóc, rồi tuần tự xuống dưới, sau cùng là nền móng. Ông ta giải thích, phương pháp ấy hoàn toàn giống như lối kiến trúc của loài nhện và ong. <br> <br>Nam Cung Bình ngơ ngẩn tạ từ, đi sang một gian thạch thất khác, chỉ thấy bên trong chất đầy bánh bột mì và rất nhiều lọ sành, hai lão nhân đang miệt mài làm việc, cho Nam Cung Bình biết là họ đang nghiên cứu được một loại thuốc nước thần diệu, cùng bút chấm vào thuốc ấy rồi chép kinh điển lên bánh, sau đó nhịn ăn mười hôm rồi ăn bánh vào, mọi tri thức sẽ thấm sâu vào lòng, chỉ cần ăn vài lần bánh là có được thành tựu như mười năm đèn sách. Hiện tại tuy loại thuốc ấy chưa được hào hảo, và nhịn ăn mười hôm cũng chẳng phải dễ, song ngày thành công ắt chẳng còn xa lắm. <br> <br>Nam Cung Bình lại ngơ ngẩn tạ từ, trong một gian thạch thất khác đèn đuốc sáng choang, bốn bề treo bừa bộn rất nhiều bình thủy tinh, trong bình có chứa thuốc nước đủ màu sặc sỡ. <br> <br>Song lão nhân trong gian thạch thất này, thì lại rất gầy guộc tiều tụy, hàm râu bạc cơ hồ dài chấm đất. Thì ra lão nhân này khổ công nghiên cứu phép tàng hình đã hơn sáu mươi năm ròng, vừa thấy Nam Cung Bình liền nắm tay chàng bàn luận về phương pháp tàng hình, đạo lý ấy kỳ diệu đến mức không sao diễn tả được, Nam Cung Bình ngưng thần lắng nghe mà cũng chẳng hiểu nổi, chỉ biết là khi nào làm cho thân thể con người hoàn toàn trong suốt hơn cả thủy tinh, thì kẻ khác sẽ không còn trông thấy được nữa. <br> <br>Ra khỏi gian thạch thất ấy, lòng Nam Cung Bình càng thêm hoang mang, sau đó chàng lại gặp nào thuật sĩ luyện vàng, trượng nhân ngồi trong bóng tối ảo tưởng, cùng với nhiều điều kỳ quái chưa từng nghe và thấy bao giờ. <br> <br>Lòng chàng rối bời, cười dở khóc dở chẳng rõ lão nhân kia thật ra là siêu nhân hay là kẻ điên khùng, và những công việc ấy sẽ có ngày thực hiện được hay không. <br> <br>Tuy nhiên, lòng hiếu kỳ đã thúc đẩy chàng đi lên tầng trên, tiến vào một gian thạch thất tối tăm âm u, chàng ngỡ không có người vừa định quay ra, bỗng trong bóng tối vang lên một giọng nói thấp trầm : <br> <br>- Ai đó? <br> <br>Nam Cung Bình chú mắt nhìn, chỉ thấy trong góc tối có một bóng người ngồi quay mặt vào vách, cạnh đó cũng chất đầy đủ lọ, chàng thầm nhủ : <br> <br>- “Chẳng rõ lão điên này đang nghiên cứu gì đây?” <br> <br>Bèn sơ lược nói ra ý định của mình, chỉ nghe giọng thấp trầm và khản đặc nói : <br> <br>- Lão phu đang nghiên cứu biến không khí thành thức ăn, không khí... ngươi biết không khí là gì chăng? Không khí là... <br> <br>Bỗng im bặt, chầm chậm quay người lại, run giọng nói tiếp : <br> <br>- Bình nhi đó... phải không? <br> <br>Nam Cung Bình rúng động cõi lòng, bật lùi ba bước, giọng sửng sốt : <br> <br>- Lão tiền bối... <br> <br>Bỗng hụt chân, bật ngửa rơi xuống, chàng vội vận đề chân khí, lăng không lộn người, lại phóng vút trở lên, chỉ thấy bóng người trong tối tóc rối xù, mắt sáng quắc chòng chọc nhìn vào mình. <br> <br>Ánh mắt ấy hết sức quen thuộc, Nam Cung Bình lặng nhìn một hồi, toàn thân bỗng run rẩy nói : <br> <br>- Có phải... là... <br> <br>Đột nhiên hét vang : <br> <br>- Sư phụ! <br> <br>Rồi thì lao tới, quỳ sụp xuống đất... <br> <br>Quả nhiên lão nhân ấy chính là “Bất Tử Thần Long” Long Bố Thi, đệ nhất dũng sĩ trong chốn võ lâm, ân sư của Nam Cung Bình. <br> <br>Hai sư đồ lại được trùng phùng trong hoàn cảnh thế này, thật không ai có thể ngờ được. <br> <br>Nam Cung Bình vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, chẳng khác nào như trong cơn chiêm bao, thậm chí lại còn ly kỳ hơn. <br> <br>Nam Cung Bình xúc động nói : <br> <br>- Sư phụ, sao lão nhân gia lại ở nơi này? <br> <br>- Bình nhi sao lại đến đây? <br> <br>Long Bố Thi lại còn kinh ngạc hơn, ông không thể nào ngờ được Nam Cung Bình vừa mới xuất đạo, làm sao lại đến được Chư Thần đảo, nơi quy tụ của những người già ẩn dật. <br> <br>Nam Cung Bình định thần tường thuật lại tao ngộ của mình trong những ngày qua, lại nói : <br> <br>- Đồ nhi còn một điều cần bẩm báo với sư phụ, đồ nhi đã thành hôn rồi. <br> <br>Long Bố Thi mừng rỡ : <br> <br>- Người đó là ai vậy? <br> <br>- Mai Ngâm Tuyết! <br> <br>Long Bố Thi càng thêm kinh ngạc, mãi đến khi Nam Cung Bình kể xong tự sự, Long Bố Thi mới buông tiếng thở dài nói : <br> <br>- Tục ngữ có câu “Hồng nhan bạc mệnh”. Mai Ngâm Tuyết quả là người con gái bạc mệnh nhất trong số ấy, sư phụ chỉ mong nàng được bình yên hạnh phúc hầu đền bù nỗi bất hạnh và oan ức trước kia, nào ngờ... <br> <br>Ông buông tiếng đằng hắng rồi nín lặng. <br> <br>Nam Cung Bình cũng vô cùng xốn xang, hai sư đồ lặng lẽ ngồi đối mặt nhau, lòng đều ngập đầy sầu đau. <br> <br>Một hồi thật lâu, Nam Cung Bình ngước mắt nhìn, chỉ thấy Long Bố Thi ủ rũ ngồi xếp bằng, mặt đầy bi thương, già hơn rất nhiều so với lúc ly biệt trên đỉnh Hoa Sơn, chàng nghe lòng se thắt xót xa, liền lái sang chuyện khác nói : <br> <br>- Đồ nhi có đọc thấy bốn chữ “Thiên Đế giữ khách”, những ngỡ sư phụ đã đến một nơi thần bí nào đó, chẳng rõ hôm nọ trên đỉnh Hoa Sơn đã xảy ra việc gì? Và vì sao sư phụ lão nhân gia lại có mặt ở đây vậy? <br> <br>Long Bố Thi nhắm mắt, cúi thấp đầu lẩm bẩm : <br> <br>- Trên đỉnh Hoa Sơn, trên đỉnh Hoa Sơn... <br> <br>Đưa tay lên chùi khóe mắt im lặng không nói nữa. <br> <br>Nam Cung Bình biết quá trình sư phụ chàng từ trên đỉnh Hoa Sơn đến đây hẳn trải qua rất nhiều kinh hiểm và ly kỳ, nên mới chuyển đề tài để sư phụ nhờ vào hàn huyên mà tạm quên đi nỗi đau buồn trong lòng, giờ thấy thần tình ông như vậy, mới biết quá trình ấy lại càng đau buồn hơn, cho nên chàng không dám hỏi đến tin tức của “Đơn Phụng” Diệp Thu Bạch nữa. <br> <br>Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, bỗng Long Bố Thi buông tiếng thở dài rồi nói : <br> <br>- Hồi bốn mươi năm trước, khi lần đầu tiên sư phụ nghe đến ba tiếng “Chư Thần điện” thì đã ngập đầy ảo tưởng về chốn này, ngày nay sư phụ đã thật sự đặt chân đến, lại hết sức lấy làm thất vọng, nhưng... ôi, đã muộn mất rồi. <br> <br>Nam Cung Bình chợt nhớ ra, bèn gượng cười hỏi : <br> <br>- Sư phụ, không khí vô hình vô thể, lão nhân gia bằng cách nào mà có thể biến thành thức ăn được? Nếu không khí thật sự biến được thành thức ăn thì trên cõi đời đâu còn ai đói nữa. <br> <br>Long Bố Thi quả nhiên nhoẻn cười : <br> <br>- Bình nhi có biết hầu hết những người trên đảo này đều là kẻ điên cả, nếu không điên mà trải qua mấy trăm ngày giam mình trong cô lẻ, sống như người chết trong hầm mộ thì cũng chẳng khác là bao. <br> <br>Nam Cung Bình nghĩ đến hoàn cảnh của những lão nhân nọ, chàng bất giác buông tiếng thở dài. <br> <br>Long Bố Thi lại nói : <br> <br>- Kẻ điên nhất trong số những kẻ điên ấy chính là lão Đảo chủ to đầu, ở trên đảo này dưới sự cai trị của y, ai tâm trí tỉnh táo thì là kẻ điên. Sư phụ đặt chân đến đây, trông thấy cảnh tượng ấy, thật chẳng thể nào chịu được, suốt ngày đối mặt với những cái xác không hồn kia, thà là ngồi một mình suy tư còn hơn, và đưa ra một lập luận viển vông hoang đường với lão Đảo chủ. <br> <br>Nam Cung Bình cười : <br> <br>- Lập luận ra sao hở sư phụ? <br> <br>- Sư phụ bảo, cây cỏ hoa lá sở dĩ xanh tươi là nhờ hấp thụ những chất dinh dưỡng trong không khí, nếu con người ngưng tụ được những chất dinh dưỡng ấy làm thức ăn thì sẽ tiết kiệm được biết bao nhân lực và vật lực, hơn nữa trong trời đất, cứu giúp được biết bao kẻ đói. <br> <br>Ngưng giây lát, bỗng cười to nói tiếp : <br> <br>- Lão Đảo chủ nghe xong lý luận ấy, quả nhiên hết sức phấn khởi và tỏ ý khâm phục, cho rằng đó là một kế hoạch vĩ đại chưa từng có, cho nên không cần qua thủ tục đã mời sư phụ đến đây và cung cấp đầy đủ mọi thứ theo ý sư phụ, do đó mà ở đây mới có rất nhiều rượu ngon. <br> <br>Ông cười phá lên song tiếng cười ngập đầy đau xót. Nam Cung Bình tuy rất muốn cùng cười với ông, song chẳng tài nào cười lên được. <br> <br>Những người trên Chư Thần đảo là thiên tài hay kẻ điên, là kẻ mạnh chủ động hay kẻ yếu thụ động, Nam Cung Bình thật chẳng thể nào phân biệt được. <br> <br>Long Bố Thi nghe chàng buông tiếng thở dài, liền ngưng cười nghiêm chỉnh nói : <br> <br>- Bình nhi, sư phụ tuy đêm ngày say sưa nhưng chưa bao giờ sờn lòng thất vọng, luôn luôn chờ thời cơ hành động. Khi nào lão Đảo chủ cho gọi ngươi lần nữa, ngươi hãy xin y cho đến đây cùng nghiên cứu “món ăn thần bí” với sư phụ, chừng vài tháng nữa sẽ có một cơ hội tốt, nếu hai sư đồ ta cận kề bên nhau thì cơ hội lại càng lớn hơn. <br> <br>Nam Cung Bình phấn chấn tinh thần, mừng rỡ ưng thuận. Thì ra trên Chư Thần đảo hằng năm đều có tổ chức một “ngày cuồng hoan”, mặc dù chỉ mang danh “cuồng hoan” chứ không có thực, song ít ra cũng có thể tùy ý hoạt động. <br> <br>Hôm sau quả nhiên lão Đảo chủ lại cho gọi Nam Cung Bình đến gặp, đối với đệ tử của Nam Cung thế gia, dường như lão định giao cho nhiệm vụ khác, song nghe Nam Cung Bình cũng muốn tham gia vào “kế hoạch vĩ đại” kia, bèn lập tức chấp thuận ngay. <br> <br>Trong hang động tăm tối, thời gian trôi qua rất chậm chạp, song lúc này Nam Cung Bình đã quen tính kiên nhẫn, ngày qua ngày chàng chỉ cảm thấy tất cả đều bình lặng, như không hề có sự thay đổi mảy may, chỉ thỉnh thoảng lão Đảo chủ cho gọi chàng đến gặp, song chỉ thờ thẫn nhìn chàng và hờ hững hỏi vài câu. <br> <br>Chàng phát giác trong ánh mắt của lão Đảo chủ dần có vẻ hỗn loạn và u buồn, và cứ mỗi lần gặp là vẻ hỗn loạn và u buồn ấy lại gia tăng, chàng không khỏi hết sức thắc mắc thầm nhủ : <br> <br>- “Chả lẽ lão Đảo chủ đã phát hiện ra nguy cơ đang tiềm phục trên đảo ư?” <br> <br>Những ngày gần đây Long Bố Thi rất ít nói, về kế hoạch sắp đến ông chỉ bảo là “tùy cơ ứng biến”. <br> <br>Nam Cung Bình thì lẳng lặng luyện tập võ công trên những bí kíp mà chàng đã thuộc lòng, cảm thấy mắt ngày càng sáng và người ngày càng nhẹ hơn, song không sao nhận định được võ công của mình thật sự đã tiến bộ đến mức độ nào, đôi khi chàng cũng bất chợt nghĩ đến những người thân quen ở xa, không khỏi bùi ngùi đau xót. <br> <br>Hôm ấy chàng đang ngồi tĩnh tọa, bỗng nghe tiếng trống vang rền trên đảo, rồi thì có tiếng gió rít khẽ, lão nhân áo gai nọ phi thân lên, quét mắt nhìn quanh, đoạn chậm rãi nói : <br> <br>- Đã đến lúc rồi! <br> <br>Vẻ mặt lão tuy trơ lạnh, song ánh mắt như chứa vẻ thần bí, tựa hồ đã khám phá ra rất nhiều điều bí mật. <br> <br>Nam Cung Bình thót người buột miệng : <br> <br>- Đã đến lúc gì? <br> <br>Lão nhân áo gai lạnh lùng : <br> <br>- Muốn làm gì tùy ý, đã đến lúc rồi! <br> <br>Đoạn phất tay áo, tung mình phóng xuống. <br> <br>Nam Cung Bình ngẩn người, đoạn lẩm bẩm tự hỏi : <br> <br>- Lão ta thật sự đã biết được bao nhiêu? <br> <br>Chỉ nghe sau lưng có tiếng cười khảy, Long Bố Thi nói : <br> <br>- Bất kể y đã biết được bao nhiêu, kể từ nay y sẽ chẳng còn biết gì cả. <br> <br>Nam Cung Bình sửng sốt : <br> <br>- Trừ khử lão ta ư? <br> <br>Long Bố Thi trầm giọng : <br> <br>- Không sai! <br> <br>Đoạn khẽ vỗ vai Nam Cung Bình nói tiếp : <br> <br>- Chờ thời cơ hành động, tùy cơ ứng biến, nếu không tìm thấy thuyền bè dù là bơi cũng phải rời khỏi đây. <br> <br>Nam Cung Bình nhận thấy rất rõ quyết tâm của sư phụ qua giọng nói, dưới mắt những người có quyết tâm như vậy thì trên cõi đời này có điều gì là khó? <br> <br>Chỉ thấy Long Bố Thi vươn vai, xương cốt kêu răng rắc, như con mãnh hổ vừa xuất chuồng lao ra khỏi hang động, trong đường hầm đã có rất nhiều lão nhân đang lặng lẽ bước đi, ngoài đôi mắt sáng ngời họ hệt như những cương thi vừa từ trong huyệt mộ đi ra. <br> <br>Cánh cửa bí mật của hang núi đã mở toang tự bao giờ, Nam Cung Bình lướt ra, gió mát ập vào mặt, lập tức khơi dậy sức sống trong chàng, đảo mắt nhìn quanh, bốn bề lại là một màu xanh tươi, chàng thầm tự thề, vì đổi lấy một cuộc sống tự do, chàng chẳng quản mọi hy sinh. <br> <br>Song những lão nhân kia vẫn đờ đẫn như thây ma, chỉ có bộ râu dài dưới cằm họ là cùng với lá xanh tung bay trong gió. <br> <br>Băng qua cánh rừng xanh um, lại về đến khu nhà trúc kia, song cảnh tượng đã khác xa khi trước. <br> <br>Nơi đây không có sự bày trí sang trọng lộng lẫy, song trên khoảng đất trắng trước nhà chất đầy thức ăn và hoa tươi. Trên những đống lửa rừng rực, đang nướng cả con bò dê nai hoẵng, mùi thơm của thịt và hoa hòa lẫn vào không khí đã khiến cho nơi vốn đầy chết chóc này bỗng tràn ngập sức sống, bởi đó mới chính là những thứ thật sự cần thiết đối với mọi người trên đảo. <br> <br>Tiếng trống bỗng ngưng bặt, ngày “cuồng hoan” lập tức bắt đầu, sự kích thích của rượu thịt và sinh cơ sau cùng đã khiến cho những lão nhân mặt rạng rỡ dần, song họ vẫn tuyệt đối không trò chuyện với nhau. <br> <br>Nam Cung Bình phóng mắt nhìn quanh chợt phát hiện những lão nhân quần áo sạch sẽ hơn, tức là những người chưa bước chân vào trong hang núi, dường như họ cùng trao đổi với nhau bằng ánh mắt kỳ dị và bí ẩn, Nam Cung Bình chợt động tâm nghĩ : <br> <br>- “Chả lẽ những lão nhân ấy đã không còn chịu đựng được cuộc sống tại đây, định nhân cơ hội này đào thoát ư?” <br> <br>Thế là chàng liền phát giác trong mùi thịt và hoa thơm ngập đầy nguy cơ và sát khí, tim chàng đập thình thịch, đảo mắt nhìn quanh Long Bố Thi chẳng rõ đã đi đâu mất. <br> <br>Chàng thoáng cau mày, rón rén tháo lui, định đi tìm kiếm sư phụ, ngờ đâu vừa lui đến bìa rừng, bỗng nghe một tiếng cười khẽ từ trong rừng vọng ra. <br> <br>Ở trên hòn đảo này quả là hiếm có tiếng cười, Nam Cung Bình giật nẩy mình, lập tức quay phắt lại, chỉ nghe Phong Mạn Thiên đang dựa người vào gốc một cây to, quần áo và dáng vẻ hết sức tơi tả bơ phờ, chứng tỏ ông đã bị hành hạ trong một thời gian rất dài, bộ râu rậm dưới cằm cũng rối bời đến thảm hại, thế nhưng con mắt còn lại vẫn toát ra ánh sáng rợn người sắc bén đến mức chỉ cần thoáng nhìn là có thể xuyên thấu lòng người. <br> <br>Nam Cung Bình nghe lòng se thắt, chầm chậm cúi xuống nghẹn ngào nói : <br> <br>- Tiền bối đã vì chúng vãn bối mà phải chịu đựng biết bao đau khổ. <br> <br>Phong Mạn Thiên mỉm cười : <br> <br>- Đau khổ ư? <br> <br>Nụ cười ông bỗng ngập đầy vẻ mai mỉa, nói tiếp : <br> <br>- Như vậy càng tốt, sự đau khổ ấy đã làm sống lại tình cảm sắp tê dại của lão phu, và bừng dậy dũng khí phản kháng.. <br> <br>Bỗng chộp vào vai Nam Cung Bình, hớn hở nói : <br> <br>- Xem kìa, ngươi nhận thấy những lão nhân đằng kia có gì khác lạ chăng? <br> <br>Nam Cung Bình chợt nhớ đến ánh mắt thần bí của những lão nhân kia, lập tức tim đập rộn rạo, buột miệng nói : <br> <br>- Các vị định... <br> <br>Phong Mạn Thiên gật đầu : <br> <br>- Không sai! Lão phu đã ngấm ngầm khơi dậy dã tâm và lửa giận của họ, hôm nay... chính hôm nay đây, trên đảo này lập tức sẽ diễn ra một màn quyết chiến, không phải là kẻ điên ở trong hang núi xuống địa ngục thì bọn lão phu phải chết. Dẫu có chết cũng vẫn hơn là sống dở chết dở thế này, đúng không? <br> <br>Nam Cung Bình gật đầu tán đồng, chợt nghĩ đến một điều, liền hỏi : <br> <br>- Thuyền đâu? Ở đây có thuyền không... <br> <br>Phong Mạn Thiên ngạc nhiên : <br> <br>- Cần thuyền chi vậy? <br> <br>Nam Cung Bình ngớ người : <br> <br>- Không có thuyền thì làm sao trở về, chả lẽ chúng ta có thể chắp cánh vượt trùng dương hay sao? <br> <br>Phong Mạn Thiên cười nhạt, lạnh lùng nói : <br> <br>- Ai bảo là muốn trở về? <br> <br>Nam Cung Bình sững sờ, chỉ nghe Phong Mạn Thiên buông tiếng thở dài nói tiếp : <br> <br>- Ngươi có từng nghĩ đến, nếu để cho những lão già quái dị kia cùng trở về Trung Nguyên thì sẽ gây nên sóng gió như thế nào không? <br> <br>Nam Cung Bình lặng thinh cúi đầu, chàng quả không bao giờ dám nghĩ đến điều ấy, Phong Mạn Thiên nhoẻn miệng cười, đứng lên, nạng sắt của ông đã mất, giờ chống một cây gậy ngắn, cười nói : <br> <br>- Đi uống rượu trước đã, chờ xem cuộc biến diễn ra. <br> <br>- Tiền bối... <br> <br>- Lão phu hiểu tâm sự của ngươi nhưng đáng tiếc là không có thuyền bè, ngươi cũng chẳng thể nào trở về được. <br> <br>Điểm gậy xuống đất, phi thân ra khu rừng. <br> <br>Nam Cung Bình thờ thẫn đứng dưới thân cây rậm, tâm sự như sóng nước trào dâng, hồi lâu bỗng tiếng trống lại vang lên, năm lão nhân áo gai đầu đội mão vàng cùng sóng vai đi tới, theo sau là năm kẻ hầu nửa người nửa thú, mười cánh tay lông vàng óng ánh giơ cao, nâng trên đó một chiếc giường đá, trên giường đá chính là Chư Thần đảo chủ ngồi xếp bằng ngay ngắn. <br> <br>Trời đang giữa trưa, sắc mặt của Chư Thần đảo chủ nhợt nhạt đến như trong suốt, dường như lão rất sợ ánh nắng, nên ra lệnh đặt giường đá xuống dưới bóng râm nơi bìa rừng, lập tức trong đám đông nổ lên một trận cười vang dội. <br> <br>Chư Thần đảo chủ quét mắt, trầm giọng nói : <br> <br>- Thủ Uyên, ngươi cười gì thế? <br> <br>Phong Mạn Thiên điểm gậy xuống đất, từ trong đám đồng vọt ra, lớn tiếng nói : <br> <br>- Phong là họ của mỗ, Mạn Thiên là tên cha mẹ đặt cho, đại trượng phu đứng không đổi tên, ngồi không đổi họ, mỗ là Phong Mạn Thiên, ai tên Thủ Uyên chứ? <br> <br>Thì ra “Thủ Uyên” chính là tên của Phong Mạn Thiên do Chư Thần đảo chủ đặt cho, cũng như Nam Cung Bình lấy tên là Chỉ Thủy vậy. <br> <br>Có lẽ mọi người đã lâu không được nghe thấy những lời mạnh dạn như vậy, lập tức lộ vẻ kích động. <br> <br>Vẻ mặt âm thầm của Chư Thần đảo chủ vẫn không chút thay đổi, chậm rãi nói : <br> <br>- Thôi được! Phong Mạn Thiên, ngươi cười gì thế? <br> <br>Phong Mạn Thiên ngửa mặt cười : <br> <br>- Thật là nực cười hết sức những người hiện có mặt trên đảo này, hẳn khi xưa chẳng ai không phải là một bậc anh hùng lừng lẫy một thời, vậy mà giờ đây thảy đều trở thành xác không hồn, răm rắp tuân mệnh một tên quái vật điên rồ tàn phế, điều ấy kể ra hẳn không ai tin, há chẳng đáng cười hay sao? <br> <br>Chư Thần đảo chủ ánh mắt sắc lạnh chòng chọc nhìn vào mặt Phong Mạn Thiên, sắc mặt lão càng thêm nhợt nhạt, song lặng thinh không nói một lời. <br> <br>Phong Mạn Thiên rướn ngực, bỗng ngưng cười lớn tiếng nói : <br> <br>- Bọn ta đến đây vốn là chán ngán bụi trần, mong lánh đời chứ không phải để chịu ngươi ngược đãi, sống như tội phạm thế này. Ta hỏi ngươi, ngươi có tài đức gì mà lại cầm đầu những tinh anh của võ lâm chứ? <br> <br>Mọi người tuy lặng thinh, song dáng vẻ càng thêm khích động. Nam Cung Bình cũng nghe máu nóng sôi sục, cơ hồ muốn vỗ tay hoan hô. <br> <br>Chư Thần đảo chủ mắt không chớp chậm rãi nói : <br> <br>- Hay lắm, hiện giờ ngươi dám buông lời xấc xược như vậy hẳn là đã có hậu thuẫn... <br> <br>Ánh mắt sắc lạnh bỗng quét ngang, nói tiếp : <br> <br>- Vậy thì còn ai cùng chung ý kiến với ngươi, mời hãy đứng hết ra đây! <br> <br>Nam Cung Bình vì đứng phía sau nên không trông thấy ánh mắt lão ta, song nghe giọng nói của lão quả có sức mạnh khiếp người chàng phóng mắt nhìn, chỉ thấy sau khi ánh mắt lão quét qua, nhóm người đứng trước mặt lão lập tức mặt mày xám ngắt, không tự chủ được thoáng lùi ra sau. <br> <br>Chư Thần đảo chủ lạnh lùng nói tiếp : <br> <br>- Chỉ mỗi mình ngươi thôi ư? <br> <br>Phong Mạn Thiên mặt tái mét, vụt quay lại lớn tiếng nói : <br> <br>- Các vị sợ gì kia chứ? Sự bàn bạc của chúng ta trong những ngày qua, chả lẽ các vị đã quên rồi sao? <br> <br>Mọi người đứng rủ tay chẳng nói một lời, Phong Mạn Thiên mặt dần trắng bệch, chầm chậm quay người lại, bàn tay nắm chặt chiếc gậy của ông ta cũng trắng bệch hệt như sắc mặt. <br> <br>Chư Thần đảo chủ sầm mặt lạnh lùng : <br> <br>- Vậy hẳn là ngươi muốn mưu đoạt ngôi vị Đảo chủ, đó thì dễ quá... <br> <br>Đoạn lão buông tiếng cười sắc lạnh, năm lão nhân áo gai mão vàng lập tức cùng lao tới, bao vây Phong Mạn Thiên vào giữa. <br> <br>Chư Thần đảo chủ nói tiếp : <br> <br>- Nếu ta ra lệnh cho họ bắt ngươi, hẳn lòng ngươi có chết cũng không phục. Trong bao năm qua, ngươi là một trong số đệ tử chấp sự, hẳn là võ công không hề chểnh mảng, chỉ cần ngươi thắng được ta, từ đây mọi sự trên đảo sẽ tùy ngươi lo liệu. <br> <br>Bàn tay Phong Mạn Thiên càng nắm chặt hơn, chầm chặm giơ gậy lên, trĩu nặng như đầu gậy có treo vật ngàn cân, bỗng cổ tay rung động, thân gậy không nhúc nhích, song đầu gậy không ngớt run rẩy hệt như đầu rắn. <br> <br>Chư Thần đảo chủ chằm chặp nhìn vào đầu gậy, hai người không hề động đậy, song vẻ mặt Phong Mạn Thiện mỗi lúc càng thêm trầm trọng, ánh mắt mọi người cũng mỗi lúc càng thêm hồi hộp. <br> <br>Phải biết lúc này hai người đang dùng võ công tuyệt đỉnh quyết đấu sinh tử với nhau, đầu gậy của Phong Mạn Thiên tuy run rất khẽ, song mỗi lần run là phát ra một chiêu, chỉ cần Chư Thần đảo chủ thoáng lộ sơ hở là tức khắc phân thắng bại ngay, đó chính là sự tỉ thí của bậc cao thủ tuyệt đỉnh, thắng bại chỉ trong một chiêu mà thôi. <br> <br>Hai người cùng tìm sơ hở của đối phương, bên nào cũng muốn dùng khí thế của mình làm khiếp hãi tâm thần đối phương, đây chẳng những là trận đấu sinh tử giữa hai người, mà còn liên quan đến số phận của rất nhiều cao thủ võ lâm. <br> <br>Phong Mạn Thiên hơi thở dần gấp rút, mặc dù rất nhiều lần ông định toàn lực tung ra một chiêu, ngặt nỗi Chư Thần đảo chủ toàn thân không một chút sơ hở, ông nào dám xuất chiêu một cách khinh suất. <br> <br>Không khí ngập đầy sát cơ, Nam Cung Bình ngưng thần theo dõi, luôn tự bảo lòng không được quên lời dặn của sư phụ: “Tùy cơ ứng biến!” Long Bố Thi chẳng rõ đã đi đâu, Nam Cung Bình nào dám tùy tiện xuất thủ. <br> <br>Hiện nay võ học chàng đã rất là uyên bác, nhận thấy mỗi chiêu của Phong Mạn Thiên đều thạch phá thiên kinh, vậy mà ông lại không dám tùy tiện xuất thủ, chứng tỏ võ công của Chư Thần đảo chủ quả là cao thâm khôn lường. <br> <br>Chàng bất giác đâm ra lo lắng, chỉ thấy thần thái của Chư Thần đảo chủ mỗi lúc càng ung dung, còn Phong Mạn Thiên thì mỗi lúc càng nặng nề. Sau cùng, trán ông bắt đầu vã mồ hôi, rồi thì chảy dài xuống, ướt đẫm bộ râu xồm xoàm... <br> <br>Phong Mạn Thiên than thầm : <br> <br>- Thế là hết. <br> <br>Đầu gậy quét ngang, vừa định liều mạng tung ra một chiêu... <br> <br>Thốt nhiên, trong rừng vang lên một tiếng quát lớn : <br> <br>- Hãy khoan! <br> <br>Nam Cung Bình tung mình vọt ra, bởi chàng nghĩ đến Phong Mạn Thiên đã nhiều lần đối xử tốt với mình, bèn bất chấp mọi sự hiện thân ra. <br> <br>Mọi người thoáng kinh ngạc, Nam Cung Bình dõng dạc nói : <br> <br>- Nam Cung Bình này cũng đứng về phía Phong lão tiền bối! <br> <br>Đoạn dang hai tay ra đứng cản trước mặt Phong Mạn Thiên. <br> <br>Chư Thần đảo chủ trừng mắt, vẻ chế nhạo vút qua ánh mắt, lạnh lùng nói : <br> <br>- Ngươi cũng muốn đoạt ngôi vị Đảo chủ phải không? <br> <br>Nam Cung Bình ngạo nghễ : <br> <br>- Sai rồi, chẳng qua tại hạ cùng tâm ý với Phong lão tiền bối, nếu sợ hãi không dám nói ra thì thật như gai đâm vào lưng, xương nghẹn nơi cổ. <br> <br>Chư Thần đảo chủ cười khảy : <br> <br>- Hay cho câu “gai đâm vào lưng, xương nghẹn nơi cổ”! Ngươi có biết, đây là nơi chốn nào, những người hiện diện tại đây ai không phải là bậc cao thủ võ lâm một thời hiển hách đâu phải chỗ để ngươi lên tiếng? <br> <br>Nam Cung Bình cao giọng : <br> <br>- Nếu Phong lão tiền bối đã nói sai, nơi đây thảy đều là những lão già hèn nhát thì tại hạ cũng chẳng can thiệp, còn như Phong lão tiền bối đá nói đúng, nơi đây thảy đều là cao thủ võ lâm thì tại hạ phải đứng ra can thiệp. Tại hạ hành sự chỉ cần biết phải trái chứ không màng đến lợi hại, tuy võ công của tại hạ kém cỏi, song so với những cao thủ võ lâm từng hiển hách một thời, không hổ thẹn với lương tâm hơn nhiều. <br> <br>Gương mặt trơ lạnh của những lão nhân kia cũng không khỏi thoáng lộ vẻ xấu hổ. <br> <br>Chư Thần đảo chủ trầm giọng nói : <br> <br>- Ngươi tuổi còn trẻ, chả lẽ không biết thương tiếc tính mạng hay sao? <br> <br>Nam Cung Bình cười phá lên : <br> <br>- Thà chết vinh hơn sống nhục. <br> <br>Phong Mạn Thiên quát to : <br> <br>- Khá lắm! <br> <br>Chư Thần đảo chủ quét mắt, lạnh lùng nói : <br> <br>- Ngươi làm như vậy, chớ có hối hận! <br> <br>Nam Cung Bình rắn giọng : <br> <br>- Sự sống chết còn chẳng bận tâm, chả lẽ tại hạ lại còn hối hận ư? <br> <br>Đột nhiên ngoài xa, có một tiếng quát lớn : <br> <br>- Khá lắm! <br> <br>Rồi thì một bóng người như cánh chim ưng lao vút đến, hạ xuống bên cạnh Nam Cung Bình, mặt đầy vết sẹo, râu cứng tua tủa, ánh mắt sáng quắc, chính là “Bất Tử Thần Long” Long Bố Thi. <br> <br>Chư Thần đảo chủ cười khảy : <br> <br>- Ngươi cũng có mặt ư? <br> <br>Long Bố Thi gằn giọng : <br> <br>- Không sai, lão phu cũng có mặt! Bình nhi, Phong huynh, hãy tránh sang một bên, để lão phu thử lĩnh giáo kẻ thần bí lừng danh thiên hạ này thật ra có tuyệt kỹ kinh người ra sao! <br> <br>Ông chẳng thèm nói nhiều, trên tay cầm lấy chiếc gậy trong tay Phong Mạn Thiên, thoáng ôm quyền, đưa đầu gậy lên cao, gằn giọng nói : <br> <br>- Xin mời. <br> <br>Chư Thần đảo chủ kinh ngạc : <br> <br>- Ngươi định động thủ ư? <br> <br>Long Bố Thi quát lớn : <br> <br>- Không sai! <br> <br>Vừa dứt tiếng, vút một gậy giáng xuống đỉnh đầu Chư Thần đảo chủ. <br> <br>Chư Thần đảo chủ thực không ngờ Long Bố Thi động thủ với mình mà lại dám khinh suất như vậy, bèn phất nhẹ tay áo, thân hình bất động mà đã nhẹ nhàng dịch đi ba thước. <br> <br>Long Bố Thi vung gậy, sắc bén chẳng khác nào kiếm phong, chớp nhoáng đã công ra bảy chiêu, song lá cây không hề động đậy, bởi chân lực trên gậy Long Bố Thi chỉ tập trung vào người Chư Thần đảo chủ, tuyệt đối không để lãng phí mảy may. Chiêu thức của ông kỳ ảo khôn lường, song lại thiếu hẳn sự cẩn thận như những cao thủ võ lâm cần có. <br> <br>Phong Mạn Thiên buông miệng thở dài : <br> <br>- Thảo nào giới võ lâm đã gọi lệnh sư là giang hồ đệ nhất dũng sĩ, hôm nay xem ra quả là danh bất hư truyền! <br> <br>Nam Cung Bình nhoẻn miệng cười, Phong Mạn Thiên lại nói : <br> <br>- Người ta thường nói mạnh tất thắng yếu, dũng tất thắng khiếp, võ công của lão Đảo chủ tuy thần kỹ, e rằng cũng không chống nổi dũng khí phá thạch kinh thiên của lệnh sư. <br> <br>Trong khi ấy Long Bố Thi lại đã công ra mấy mươi chiêu nữa, ông chủ yếu tấn công, hoàn toàn không màng đến sự an nguy của bản thân, trong làn bóng gậy cơ hồ đã không còn trông thấy bóng dáng của Chư Thần đảo chủ, chỉ nghe lão ta lớn tiếng nói : <br> <br>- Ngươi quả không muốn sống nữa ư? <br> <br>Long Bố Thi vung gậy công thêm ba chiêu, lớn tiếng : <br> <br>- Không sai! <br> <br>- Nếu ngươi chết đi thì lấy ai hoàn thành kế hoạch của ngươi? <br> <br>Long Bố Thi cười phá lên : <br> <br>- Kế hoạch gì, chẳng qua là phỉnh gạt trẻ con thôi! <br> <br>Chư Thần đảo chủ tức giận hét lớn, bỗng vung tay chộp, nắm lấy đầu gậy, tả chưởng tống thẳng vào ngực Long Bố Thi, mọi người đều kinh hãi, chỉ nghe “rắc” một tiếng, cây gậy đã gãy làm ba đoạn, đoạn giữa bay vọt lên không cắm ngập vào thân cây. <br> <br>Long Bố Thi tay trái đỡ lấy đầu gậy trong tay Chư Thần đảo chủ, đuôi gậy trong tay phải lẹ làng đâm tới, chỉ nghe “bình” một tiếng, chưởng lực của Chư Thần đảo chủ trúng vào ngực Long Bố Thi, đánh ông bật ngửa, văng ra xa hơn một trượng, song tay trái Long Bố Thi đã đoạt lấy đầu gậy trong tay Chư Thần đảo chủ, đôi gậy trong tay phải đã rạch một đường tóe máu trên vai lão ta. <br> <br>Mọi người thảy đều xúc động, Nam Cung Bình vội lao tới, hoảng hốt nói : <br> <br>- Sư phụ có... <br> <br>Long Bố Thi vung vai đứng bật dậy, giận dữ quát : <br> <br>- Tránh ra! <br> <br>Rồi thì lại lao vút tới cạnh giường đá, hai đoạn gậy gãy trở thành đôi phán quan bút tấn công vào bảy nơi đại huyệt trước ngực, đỉnh đầu và hai vai Chư Thần đảo chủ. <br> <br>Chư Thần đảo chủ thấy lối đánh của Long Bố Thi như vậy cũng không khỏi thoáng biến sắc, hai vai trầm xuống, song chưởng lòn qua nách phóng ra, miệng quát : <br> <br>- Lui về ngay! <br> <br>Long Bố Thi xoay người chuyển bước, dĩ công chế công, liên tiếp tung ra ba chiêu, hét lớn : <br> <br>- Còn lâu! <br> <br>Nào ngờ ông vừa há miệng, một vòi máu tươi lập tức phún ra. Thì ra một chưởng khi nãy đã khiến ông bị nội thương, vòi máu bay xẹt qua bên tai Chư Thần đảo chủ, có một ít dính vào mặt lão ta. <br> <br>Nam Cung Bình kinh hãi, chỉ thấy sư phụ chàng vẫn không chút sợ hãi, toàn lực tấn công tới tấp. Vòi máu tươi ấy như lại kích động nhiệt tình của những lão nhân kia, từng tốp hai ba người lần lượt ùa lên, chỉ những lão nhân ở trong hang núi là vẫn đứng ngoài xa bàng quan. <br> <br>Phong Mạn Thiên nhún vai, quay sang Nam Cung Bình trầm giọng nói : <br> <br>- Ngươi thấy không, chỉ cần những lão già phía trước nổi giận lên thì lão Đảo chủ sẽ lập tức bị rơi vào thế cô lập ngay, ngoại trừ mấy người chấp sự có thể còn chiến đấu cho lão, chứ những lão già đứng phía sau thì máu trong người đã đông đặc lại từ lâu rồi. <br> <br>Nam Cung Bình đang ngưng thần chú ý đến sự an nguy của sư phụ, bèn trầm giọng nói : <br> <br>- Mãi đến giờ lão Đảo chủ cũng chưa đứng lên, nếu lão mà đứng lên thì e gia sư... <br> <br>Phong Mạn Thiên cười khảy : <br> <br>- Lão ta bị tẩu hỏa nhập ma đã lâu, hai chân đã trở thành tàn phế, không còn đứng lên được nữa đâu. <br> <br>Nam Cung Bình chợt động tâm, bổng nghe “bình bình” hai tiếng, Long Bố Thi lại bị ngã xuống đất, Chư Thần đảo chủ cũng chao người hai lượt. <br> <br>Thì ra đôi bên mỗi người lại bị trúng phải một chưởng, phải biết Chư Thần đảo chủ tuy xuất chưởng trước, song Long Bố Thi không chịu thủ thân, chỉ liều mạng tấn công nên mới đánh trúng được đối phương. <br> <br>Nam Cung Bình bật lên một tiếng kinh hãi, lao đến trước mặt Long Bố Thi nói : <br> <br>- Sư phụ thế nào rồi? <br> <br>Long Bố Thi mặt tái ngắt, nhếch môi cười xót xa : <br> <br>- Người hãy xem những người kia như thế nào trước đã! <br> <br>Nam Cung Bình ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy những lão nhân kia lúc này đã khôi phục lại sinh khí, cùng lao tới bao vây Chư Thần đảo chủ vào giữa. <br> <br>Chư Thần đảo chủ ngồi nhắm mắt, sắc mặt càng thêm trắng bệch, hồi sau bỗng há miệng phún ra một ngụm máu tươi. <br> <br>Phong Mạn Thiên trố to mắt la lớn : <br> <br>- Y cũng bị trọng thương rồi!