Chương 7: Đám tang Bất Tử Thần Long
<br><br>Chương 7: Đám tang Bất Tử Thần Long<br><br><br>Công tử của Nam Cung thế gia đã đến thành Lâm Đồng! <br> <br>Nguồn tin ấy như cơn gió lốc làm chấn động cả thành Lâm Đồng, có kẻ ngưỡng mộ thân thế của chàng, cũng có kẻ ganh tị, có kẻ ngưỡng mộ danh tiếng của chàng, cũng có kẻ ganh ghét. Các chị em điệu đàng thì muốn xem phong thái của chàng, còn các chị em mê bạc thì mơ tưởng đến tài sản kếch xù của gia đình chàng. <br> <br>Trong Khoái Tụ lâu đầy những người khao khát chờ gặp Nam Cung công tử, các món cao lương mỹ vị chất đầy trên bàn trước mặt chàng, chàng bắt đầu cảm thấy hối hận về sự phô trương của mình. <br> <br>Người nào đến thành Lâm Đồng đều biết hồ nước nóng Huê Thanh danh tiếng, Mai Ngâm Tuyết sau khi tắm xong tại hồ nước ấy, trang điểm qua loa cũng làm chấn động cả thành Lâm Đồng. <br> <br>Mọi người cơ hồ đều không tin vào mắt mình, kiếp này lại được trông thấy một mỹ nhân như thiên tiên thế này. <br> <br>Những kẻ không được vinh dự tham dự buổi tiệc khoản đãi thì bu quanh bên ngoài Khoái Tụ lâu, họ chỉ có thể loáng thoáng trông thấy bóng dáng của Nam Cung Bình, song như vậy cũng đủ cho họ về nhà khoe khoang với vợ con rồi. <br> <br>Trong tiếng đàn ca huyên náo, trên Khoái Tụ lâu bỗng rón rén đi xuống một thiếu niên anh tuấn, y phục của chàng sạch sẽ, chỉ không sang trọng, thần thái hiên ngang nhưng không kiêu căng. <br> <br>Chàng thiếu niên đi xuống lầu, kéo một gã phổ ký đến gần khẽ hỏi : <br> <br>- Hôm nay có một đại hán uy mãnh râu xồm cùng ba thiếu niên nam nữ đến Lâm Đồng chăng? <br> <br>Gã phổ ký cung kính lắc đầu. Chàng thiếu niên trầm giọng nói : <br> <br>- Hãy đi hỏi thăm! <br> <br>Gã phổ ký cung kính gật đầu. Chàng thiếu niên lại hỏi : <br> <br>- Cỗ quan tài đã được đặt để xong chưa? Lão trượng tiểu điếm ấy đã mời đến đây chưa? <br> <br>Gã phổ ký biến sắc mặt, trong lúc này có ai lại nhớ đến một lão già chủ quán trong hẻm vắng. <br> <br>Chàng thiếu niên cũng thoáng biến sắc mặt, trong đám đông bỗng có người lớn tiếng reo : <br> <br>- Xem kìa, chính là Nam Cung công tử đó! <br> <br>Rồi thì tiếng reo hò vang lên ầm ĩ, song Nam Cung Bình đã rón rén từ cửa sau phóng ra ngoài. <br> <br>Nhờ vào đêm tối chàng lẩn tránh đám đông, đi đến con hẻm hẻo lánh nọ. Lạ thay sao trước cửa tiểu điếm lại đông người xúm quanh thế này? <br> <br>* * * * * <br> <br>Mưa bụi mịt mờ phủ trùm con cổ đạo đìu hiu, một đoàn người đưa đám tang từ thành Lâm Đồng đi về phía khu nghĩa trang lớn ở thành Tây An. <br> <br>Đoàn người rất dài, cỗ xe tang rất trang nghiêm và sang trọng, những đóa hoa trắng phau xung quanh, vô số văn liễn theo sau đội nhạc tang, thậm chí những chú ngựa kéo xe cũng bước đi một cách nặng nề. <br> <br>Ai đã chết? Những kẻ thắc mắc bèn tìm xem tên họ trên văn liễn: “Đồ Công thiên cổ” một cái tên rất xa lạ, mọi người lại càng thêm lấy làm lạ. <br> <br>Một thiếu niên tuấn tú hào hoa y phục toàn đen trang nghiêm đi đầu, có người biết chàng chính là công tử Nam Cung Bình của Nam Cung thế gia. <br> <br>Nhưng điều lạ lùng là chàng xuất táng cho ai? <br> <br>Nam Cung Bình khi trông thấy thi thể của lão chủ quán, lòng hết sức trĩu nặng và đau đớn, tuy chàng không biết được nguyên nhân cái chết của ông lão tội nghiệp ấy, song linh tính cho biết, lão chủ quán đã vì chàng mà chết. <br> <br>Nam Cung Bình sau một đêm dài trăn trở, chỉ đành với niềm vinh sự của sự chết để an ủi cho vong linh của lão chủ quán dưới chín suối. <br> <br>Cuối cùng thành quách hùng vĩ của cổ thành Tây An đã hiện ra trong tầm mắt, bỗng phía trước mặt nhốn nháo lên, Nam Cung Bình cắm cúi bước đi, bất giác thoáng cau mày, chỉ thấy một hán tử y phục toàn trắng như để tang sải bước đi tới, đến gần Nam Cung Bình liền quỳ sụp xuống đất. <br> <br>Nam Cung Bình vừa sửng sốt thì hán tử áo trắng đã cung kính nói : <br> <br>- Tiểu nhân Ngụy Thừa Ân nhờ được sự che chở của công tử hiện đang quán xuyến hiệu buôn cho công tử tại thành Tây An... <br> <br>Nam Cung Bình chợt hiểu : <br> <br>- À, lúc này không phải lúc chuyện vãn. <br> <br>Ngụy Thừa Ân sợ sệt nói tiếp : <br> <br>- Chúng tiểu nhân hay tin hôm qua, nên đã ra ngoài thành đón tiếp linh xa của Đồ lão gia và cúng tế, nào ngờ... <br> <br>Nam Cung Bình ngoái lại nhìn đoàn người phía sau, ôn tồn nói : <br> <br>- Tôn giá đã phải vất vả quá, hãy đứng lên đi. <br> <br>Chân vẫn tiếp tục tiến tới, đi được vài bước, bỗng liếc thấy ven đường phía trước có mười mấy chiếc bàn to sắp thành hàng dài, trên bàn tất nhiên là vật cúng tế nhang nến, song giờ đây đã rối tung lên, thậm chí có mấy chiếc bàn cũng bị đập vở. <br> <br>Chàng lại thoáng cau mày, chỉ thấy Ngụy Thừa Ân vẫn với bộ mặt nhăn nhó đi theo bên cạnh, bèn trầm giọng hỏi : <br> <br>- Ở đây đã xảy ra sự cố gì? <br> <br>Ngụy Thừa Ân buông hai tiếng đằng hắng, cúi đầu đáp : <br> <br>- Chúng tiểu nhân hôm qua được biết thiện cử này của công tử, lập tức đang đêm lo liệu việc đón tiếp linh xa và cúng tế, nào ngờ thật hết sức không may, thành Tây An cũng có người lo một đám táng khác, và tổ chức hết sức long trọng, cơ hồ mua sạch những vật cúng tế khắp thành Tây An. Chúng tiểu nhân phải ra giá cao mới lục tìm được một ít, vậy đã là sơ sài lắm rồi. <br> <br>- Các vị đã phải vất vả quá, có lòng như vậy là đủ rồi! <br> <br>Lời nói và thái độ của Nam Cung Bình rất hòa nhã, Ngụy Thừa Ân như không ngờ vị Nam Cung công tử giàu khét tiếng này lại khách sáo như vậy, bất giác ngẩn ra giây lát mới nói : <br> <br>- Công tử tuy đại lượng không trách tội tiểu nhân, song chúng tiểu nhân rất là sợ hãi, chỉ e linh xa đến sớm nên đã chờ ở đây từ tối hôm qua, mãi đến trước đây một hai giờ bỗng trên đường bụi tung mịt mù, chúng tiểu nhân tưởng đâu linh xa đã đến, nào ngờ... <br> <br>Nam Cung Bình thoáng cau mày trầm giọng : <br> <br>- Việc cúng tế linh xa mà cũng có người quấy nhiễu ư? <br> <br>Ngụy Thừa Ân buông tiếng thở dài : <br> <br>- Trong bụi mù có bảy tám con tuấn mã phóng nhanh đến, người trên ấy tất cả y phục màu đen, khăn đen chít đầu, bên yên ngựa có đeo một chiếc bao nải dài bằng vải đen, trước đầu ngựa cắm một lá cờ nhỏ màu đỏ, người nào cũng mày rậm mắt to, bụi bám đầy mặt và ngựa ra chiều rất hối hả. <br> <br>Nam Cung Bình thoáng ngạc nhiên thầm nhủ : <br> <br>- “Những người ấy chả lẽ là tiêu đầu của Hồng Kỳ tiêu cục, môn hạ của Tư Mã Trung Thiên hay sao?” <br> <br>Chỉ nghe Ngụy Thừa Ân lại nói : <br> <br>- Tiểu nhân thấy họ như vậy biết ngay là quân bất chính, bèn lẩn tránh từ xa. <br> <br>Nam Cung Bình buông tiếng hừ mũi, miệng tuy không nói, song trong lòng hết sức không vui, thầm nhủ : <br> <br>- “Những người ấy phải bôn ba gió bụi để bảo vệ tài sản cho khách hàng, tạo ra đồng tiền một cách chính đáng, sao lại là quân bất chính?” <br> <br>Ngụy Thừa Ân nói tiếp : <br> <br>- Nào ngờ bọn người ấy từ xa trông thấy chúng tiểu nhân, liền cùng phóng xuống ngựa và vội vàng chạy đến quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: “Lão gia, chúng vãn bối đã đến muộn rồi” và nằm mọp trên đất khóc rống lên. <br> <br>Nam Cung Bình ngớ người. Ngụy Thừa Ân nói tiếp : <br> <br>- Chúng tiểu nhân đều rất lấy làm lạ, nên đến gần hỏi họ là đến tống táng ai, nào ngờ bọn họ sau khi xem kỹ linh vị liền tức giận đứng cả lên và buông lời mắng chửi thậm tệ. Lúc ấy tiểu nhân đã nói đó là do các vi tự lầm tưởng, sao lại mắng người, bọn họ nghe nói vậy liền động thủ đánh chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân không phải là đối thủ, có người đã bị đả thương trầm trọng, phải khiêng về điều trị. Sau khi bọn họ bỏ đi, những người không bị thương mới thu dọn lại và ở đây chờ công tử... cho nên mới bừa bộn thế này, những mong công tử thứ tội cho. <br> <br>Y vừa nói xong những hán tử áo trắng đứng xung quanh lập tức quỳ hết xuống đất. <br> <br>Nam Cung Bình quét mắt nhìn, thấy những người này tuy chưa thọ thương, song dáng vẻ hết sức thiểu não, bên ôn tồn nói : <br> <br>- Xin các vị hãy đứng lên! <br> <br>Song trong lòng vô cùng tức giận thầm nhủ : <br> <br>- “Bọn kỵ sĩ Hồng Kỳ ấy sao lại ngang tàng thế này, do tự minh sơ ý lầm lẫn sao lại trút giận lên đầu kẻ khác? Việc này phải hỏi Tư Mã lão tiêu đầu mới được!” <br> <br>Sau khi cúng tế qua loa, đội ngũ lại tiếp tục lên đường. Nam Cung Bình chợt nghĩ : <br> <br>- “Hồng Kỳ tiêu cục đã được sáng lập từ lâu, rất có thiện danh trong chốn võ lâm, “Thiết Kích Hồng Kỳ” Tư Mã Trung Thiên hiệp danh lừng lẫy, môn nhân tiêu đầu dưới tay ông hẳn không bao giờ ngang tàng vô lễ như vậy, có lẽ bọn phổ ký kia đã quen thói kiêu cuồng buông lời xúc phạm người ta trước, khi nãy mình đã quá nóng nảy, chưa tìm hiểu kỹ sự tình đã vội trách tội người ta, trong tương lai làm sao có thể kết bạn trong giới giang hồ, làm sao dấn chân được trong chốn võ lâm?” <br> <br>Chàng nghĩ vậy bất giác toát mồ hôi lạnh. Nam Cung Bình vốn tính công chính, việc gì cũng tự trách mình trước rồi hẳn trách kẻ khác, chưa bao giờ kiêu căng vì sự hiển hách của gia thế và sư môn, nếu mình có lỗi, chàng sẵn sàng cầu xin tha thứ, dù là đối với kẻ có địa vị thấp hèn, giờ đây nghĩ đến mình suýt nữa đã trở thành kẻ cậy thế hiếp người, lòng không khỏi bàng hoàng sợ hãi. <br> <br>Càng đến gần thành Tây An, Nam Cung Bình bất giác lại nghĩ : <br> <br>- “Kỵ sĩ Hồng kỳ đã vội vã đến dự đám tang, chẳng rõ vị tiền bối võ lâm nào trong giới giang hồ lại quy tiên... Ôi! Những năm gần đây các bậc lão thành trong giới võ lâm đã tan tác điêu linh, chốn giang hồ khó tránh khỏi xảy ra biến loạn”. <br> <br>Lòng chàng lại trở nên trĩu nặng đầy cảm khái... <br> <br>Bỗng nghe một tiếng quát lớn, rồi thì vô số tiếng quát vang lên đinh tai nhức óc. <br> <br>Trong cơn kinh nghi, Nam Cung Bình bất giác tăng nhanh cước bộ, chỉ thấy phía trước cát bụi mịt mù, loáng thoáng hiện ra vài bóng người, chốc lát đã rõ ràng, đủ thấy cước trình đôi bên đều rất nhanh. <br> <br>Nam Cung Bình chững bước, những người phía trước đã tản ra thành hàng ngăn cản mất lối đi. Người đứng đầu mặc áo màu huyền, sắc mặt rất nhợt nhạt, song đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Nam Cung Bình lạnh lùng nói : <br> <br>- Xin huynh đài hãy tạm dừng cước! <br> <br>Đoàn người dài dằng dặc lập tức dừng lại, chỉ có tiếng nhạc thê lương vẫn tiếp tục vang lên. <br> <br>Nam Cung Bình quét mắl nhìn, đoạn ôm quyền nói : <br> <br>- Có điều chi chỉ giáo? <br> <br>Ánh mắt sắc bén của người áo huyền lướt qua vai Nam Cung Bình, nhìn vào những chữ trên bức liễn sau lưng chàng, nụ cười trên mặt chợt tắt, trầm giọng nói : <br> <br>- Huynh đài hẳn là người chủ sự? <br> <br>- Không dám. <br> <br>- Tại hạ có một điều thỉnh cầu. <br> <br>- Xin cứ nói! <br> <br>- Chẳng hay huynh đài có thể đi vòng sang phía Tây được chăng? <br> <br>Nam Cung Bình thoáng ngẫm nghĩ : <br> <br>- “Cửa Đông chẳng ở ngay trước mặt đó sao?” <br> <br>Người áo huyền nhếch môi cười kiêu ngạo lẫn khinh miệt : <br> <br>- Không sai, cửa đông ở ngay trước mặt nhưng nơi đó hiện có rất nhiều bằng hữu giang hồ đang cử hành đại lễ cúng tế một vị tiền bối võ lâm, nếu huynh đài không đổi hướng đi e có điều chẳng tiện. <br> <br>Nam Cung Bình khẽ nhíu mày : <br> <br>- Không tiện ư? Nếu tại hạ đổi hướng thì e cũng có điều không tiện, dương quan đại đạo ai cũng có thể đi, xin huynh đài thứ cho tại hạ không thể vâng mạng. <br> <br>Người áo huyền đưa mắt nhìn Nam Cung Bình từ trên xuống dưới thoáng sầm mặt nói : <br> <br>- Nếu huynh đài không chịu đổi hướng đối với tại hạ thì chẳng hề gì, nhưng các vị bằng hữu giang hồ tính rất nóng nảy... <br> <br>Y thoáng dừng không chờ Nam Cung Bình lên tiếng, ngước mặt nhìn trời nói tiếp : <br> <br>- Xin huynh đài thử nghĩ, nếu không phải là một nhân vật kinh thiên động địa qua đời thì làm sao các vị bằng hữu giang hồ chịu đến đây cúng tế, một cuộc cúng tế long trọng như vậy thì các vị bằng hữu giang hồ làm sao chịu để cho linh xa của kẻ khác đi ngang qua quấy nhiễu? Nếu huynh đài chỉ là một cuộc hành trình thông thường thì không hề gì, nhưng chiếc linh xa này... nên đổi hướng là hơn. <br> <br>Nam Cung Bình đưa mắt nhìn, chỉ thấy đối phương mặt mày trắng nhợt, thần thái trầm vững, tuy tuổi tác chưa cao, song khí độ oai nghiêm khiếp người thoáng nhìn cũng biết ngay không phải là một nhân vật bình phàm, vừa định hòa nhã hỏi thăm nếu quả đúng là tang lễ của một nhân vật anh hùng thì mình dù phải đi vòng tránh cũng là sự tôn kính đối với bậc tiền bối võ lâm. <br> <br>Ngờ đâu chàng chưa kịp lên tiếng, người áo huyền lại lạnh lùng nói : <br> <br>- Tại hạ vì e các vị bằng hữu nhắc huynh đài nên mới đích thân đến đây khuyên nhủ. <br> <br>Y chưa dứt lời, một đại hán vạm vỡ toàn thân khinh trang màu đen đang khoanh tay đứng cạnh tiếp lời : <br> <br>- Hảo ý của Nhâm đại ca như vậy, bằng hữu chớ có không biết điều! <br> <br>Nam Cung Bình khẽ nhíu mày. Không thèm nhìn đến hán tử nọ, trầm giọng nói : <br> <br>- Trong chốn võ lâm nhân nghĩa vi tiên, đường đường là giới hiệp nghĩa chả lẽ cũng ỷ mạnh hiếp yếu ư? Nếu người huynh đài cúng tế quả đúng là một vi anh hùng hào kiệt kinh thiên động địa, thì ở chốn cửu tuyền chỉ e cũng không bằng lòng về hành động ấy của các huynh đài. <br> <br>Người áo huyền thoáng biến sắc mặt, lại đưa mắt ngắm nhìn Nam Cung Bình, bỗng mỉm cười nói : <br> <br>- Không sai, huynh đài tuổi trẻ anh tuấn, lời lẽ rất là đúng đắn. <br> <br>- Vậy thì xin huynh đài hãy tránh đường. <br> <br>Người áo huyền nhẹ xua tay mỉm cười : <br> <br>- Tuy huynh đài nói rất đúng, nhưng linh xa cũng phải đổi hướng... Hai người gặp nhau trên chiếc cầu khỉ, người nhỏ tuổi phải nhường cho người lớn tuổi qua trước. Hai người cùng qua khung cửa hẹp, vãn bối cũng phải lịch sự nhường bậc tiền bối. Người mà chúng huynh đệ đây cúng tế, vô luận thanh danh hay địa vị có lẽ cũng cao hơn người trong linh xa này, vậy thì huynh đài đổi hướng nào có sao đâu? <br> <br>Nam Cung Bình ưỡn ngực trầm giọng : <br> <br>- Không sai, huynh đài nói rất đúng. <br> <br>Người áo huyền vừa hé môi cười chợt nghĩ hẳn đối phương định dùng giọng điệu của mình trả đũa, lập tức lại biến sắc mặt. <br> <br>Nam Cung Bình vờ như không thấy trầm giọng nói : <br> <br>- Người chết trong linh xa này có lẽ thanh danh và địa vị không bằng được kẻ khác, song đạo đức và nhân nghĩa có thể cảm động cả trời đất lẫn quỷ thần, chỉ e cũng chẳng kém hơn người mà các huynh đài đã cúng tế. <br> <br>Người áo huyền lạnh lùng : <br> <br>- Thật vậy ư? <br> <br>Nam Cung Bình tiếp lời : <br> <br>- Vả lại nếu luận về thanh danh và địa vị trong chốn võ lâm, chỉ bằng vào cỗ quan tài trên linh xa này thì cũng không cần đi vòng đối với bất kỳ ai. <br> <br>Người áo huyền mặt sắc lạnh chằm chặp nhìn Nam Cung Bình, hồi sau bỗng lại mỉm cười chậm rãi nói : <br> <br>- Huynh đài đã không chịu nghe lời khuyên tốt lành của tại hạ, tại hạ đành không can thiệp nữa! <br> <br>Đoạn phắt tay áo quay người bỏ đi, Nam Cung Bình không ngờ đối phương lại bỏ đi đột ngột như vậy, bất giấc ngẩn người nào ngờ gã đại hán vạm vỡ bỗng quát lớn : <br> <br>- Nhâm đại ca không thèm can thiệp thì “Sanh Trữ Thiên” (chỏi trời) Tiết Bảo Nghĩa này cũng phải can thiệp, bằng hữu nên đổi hướng đi thôi! <br> <br>Vừa dứt lời đã vung chưởng đánh vào vai Nam Cung Bình. Nam Cung Bình biến sắc mặt, nhẹ nhàng lách người tránh khỏi, trầm giọng quát : <br> <br>- Tôi với tôn giá không có oán thù, không muốn đả thương tôn giá, hãy tránh ra thì tốt hơn! <br> <br>“Sanh Trữ Thiên” Tiết Bảo Nghĩa cười vang : <br> <br>- Tiểu bằng hữu nếu chịu ngoan ngoãn đổi hướng đi thì Tiết thúc thúc của người cũng không muốn đả thương người đâu! <br> <br>Nam Cung Bình tái mặt : <br> <br>- Tôn giá nói sao? <br> <br>Tiết Bảo Nghĩa cười quái dị : <br> <br>- Cái này đây! <br> <br>Lại vung tay phóng ra một chưởng đánh vào vai Nam Cung Bình, đồng thời quát : <br> <br>- Thấy người cũng là con nhà võ nên Tiết thúc thúc này mới chịu cùng người trao đổi vài thế đấy! <br> <br>Câu nói của y đến đoạn cuối thì yếu hẳn bởi thân pháp của Nam Cung Bình lúc tránh chưởng thế của y thật nhanh không thể tưởng được. <br> <br>Chưởng thế của Tiết Bảo Nghĩa thoáng chững lại, đoạn quát lớn : <br> <br>- Thì ra là một tay khá! <br> <br>Bỗng lại phóng ra hai chưởng, tuy trông vụng về song chưởng thế cũng khá nhanh nhẹn, tả chưởng phạt ngang, hữu chưởng bổ thẳng, một chiêu hai thức cùng một lúc tung ra. <br> <br>Đoàn người sau lưng Nam Cung Bình nhốn nháo, tiếng nhạc tang cũng trở nên đứt quãng. <br> <br>Song Nam Cung Bình hết sức điềm tĩnh, chàng thoáng nghiêng người, tả chưởng nhanh như chớp vung lên, chộp lấy cổ tay đối phương, những đồng bọn của y thấy vậy liền cùng lao bổ tới. <br> <br>Nam Cung Bình kéo nhẹ, Tiết Bảo Nghĩa liền hét vang ngã nhào xuống đất, song ngay khi ấy tiếng quát tháo ầm ĩ, mười mấy luồn kình phong đã xô đến Nam Cung Bình. <br> <br>Tiết Bảo Nghĩa vội chỏi tay trái xuống đất, lộn nhào hai vòng rồi bật người đứng lên, thừ ra một hồi như vẫn còn lấy làm lạ vì sao mình lại té ngã, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, lại có hai người ngã xuống đất, mặc dù y đã lăn lộn trên chốn giang hồ đã lâu, biết nhiều hiểu rộng, song chẳng dám tin một người trẻ tuổi thế này lại có thân thủ kinh người đến vậy. <br> <br>Thân hình Nam Cung Bình nhanh như chớp, chàng chỉ thủ chứ không công, mà dù có xuất thủ thì cũng không muốn đả thương những người này. Giờ chàng mới hiểu ra người áo huyền “Nhâm đại ca” tuy miệng nói không can thiệp, song kỳ thực là bảo những người này ra tay, chàng bất giác hết sức thắc mắc về thân phận và lai lịch của vị Nhâm đại ca ấy. <br> <br>Bỗng nghe Tiết Bảo Nghĩa mừng rỡ reo lên : <br> <br>- Hay quá... <br> <br>Nam Cung Bình quét mắt nhìn, những thấy Nhâm đại ca nọ lại quay về cùng với hai ông lão áo đen, bước chân tuy bình thản song ánh mắt có vẻ kinh ngạc. <br> <br>Nam Cung Bình khẽ nhún mình, lướt ngang đến trước mặt người áo huyền, gằn giọng nói : <br> <br>- Y mạnh hiếp yếu, cậy chúng hiếp cô, chả lẽ chốn võ lâm không có công đạo hay sao? <br> <br>Người áo huyền lạnh lùng lặng thinh, tuy y nhỏ tuổi hơn hai lão già áo đen đứng cạnh, song khí độ thì như cao hơn, y không lên tiếng, hai lão già áo đen cũng lặng thinh. <br> <br>Những đại hán khinh trang lại lao bổ về phía Nam Cung Bình. Song người áo huyền đã xua tay ngăn cản, mười mấy đại hán khinh trang liền chững lại đứng yên. <br> <br>Gió cát rất mạnh, chỉ thấy hai lão nhân áo den tuy thân hình ốm yếu, râu tóc bạc phơ song ánh mắt sáng quắc, người thẳng đứng chứng tỏ đều là bậc anh hùng hào kiệt. <br> <br>Người áo huyền mỉm cười nói : <br> <br>- Huynh đài thân thủ chẳng kém, thì ra cũng là người trong giới võ lâm. <br> <br>Nam Cung Bình lạnh lùng : <br> <br>- Không dám... <br> <br>Người áo huyền nhoẻn cười ngắt lời : <br> <br>- Đã là người trong giới võ lâm thì dễ giải quyết thôi! <br> <br>Đoạn đưa tay chỉ lão nhân áo đen có vóc người cao hơn và nói : <br> <br>- Đây là Trường Tôn Đan đại tiên sinh trong Dân Sơn nhị hữu, khi xưa người gọi là “Thiết Chưởng Kim Kiếm Độc Hành Khách”! <br> <br>Người áo huyền lại chỉ sang lão nhân áo đen bên phải nói tiếp : <br> <br>- Vị này tất nhiên là “Kinh Hồn Song Kiếm Truy Phong Khách” Trường Tôn Không nhị tiên sinh! <br> <br>Nam Cung Bình ôm quyền thi lễ : <br> <br>- Đã ngưỡng mộ thịnh danh từ lâu! <br> <br>Song trong lòng rất lấy làm lạ, thầm nhủ : <br> <br>- “Hai kiếm khách nổi tiếng cô độc này sao lại có mặt ở đây nhỉ? Và người áo huyền này nêu danh tánh của họ ra để làm gì?” <br> <br>Người áo huyền lại mỉm cười nói. <br> <br>- Tại hạ tuy là hạng vô danh, nhưng có thể khiến cho hai vị này không quản ngàn dặm đến đây phúng viếng, trong đương kim giang hồ có được mấy ai? Chả lẽ huynh đài còn không suy ra được? <br> <br>Lúc này một cỗ xe ngựa trắng rèm phủ kín mít đã vượt qua đoàn người đến cách Nam Cung Bình chừng một trượng, song Nam Cung Bình vẫn chưa hay biết, chỉ lo ngẫm nghĩ : <br> <br>- “Người này là ai mà lại có thể sai khiến cả Dân Sơn nhị hữu?” <br> <br>Chàng bất giấc cười gượng nói : <br> <br>- Tại hạ ngu muội thiển kiến, thật khó suy ra được, những mong huynh đài cho biết. <br> <br>Người áo huyền nghiêm mặt thở dài : <br> <br>- Người này chết đi là một sự mất mát lớn lao cho giới võ lâm giang hồ, lão nhân này đã với thanh kiếm Diệp Thượng Thu Lộ xưng bá võ lâm mấy mươi năm qua, chính là “Bất Tử Thần Long” Long lão gia... Ôi! Các hạ đã thuộc đồng đạo võ lâm, vì anh hồn của Long lão tiền bối hiệp nghĩa vô song ấy mà đổi hướng đi thì cũng đích đáng thôi! <br> <br>Y chưa dứt lời Nam Cung Bình đã thừ ra một chỗ, hồi lâu thốt chẳng nên lời. <br> <br>Người áo huyền thấy chàng đứng ngây ra như vậy, trong lòng cũng hết sức lấy làm lạ, ngạc nhiên nói : <br> <br>- Chả lẽ huynh đài với Long lão tiền bối cũng... <br> <br>Nam Cung Bình bỗng chắp tay xá dài, rồi nhanh như chớp phóng vút về phía cổ thành Tây An. <br> <br>Dân Sơn nhị hữu biến sắc mặt, vụt quay người, song người áo huyền đã xua tay cười : <br> <br>- Không cần đuổi theo, hẳn sư môn của thiếu niên này có quan hệ với Bất Tử Thần Long, y đến đó không hề có ác ý, chỉ là đến phúng viếng thôi. <br> <br>Y đưa mắt dõi theo bóng dáng Nam Cung Bình đi xa, khẽ buông tiếng thở dài : <br> <br>- Thiếu niên này là rồng trong loài người, các vị hãy cẩn thận lưu ý hắn, mong rằng hắn có thể kết giao với ta, bằng không... <br> <br>Y bỗng im bặt, mắt ánh lên vẻ sắc lạnh. <br> <br>Nam Cung Bình đến gần, chỉ thấy dưới bóng râm nặng nề của tòa cổ thành có vô số hán tử áo đen đang lặng lẽ đứng nghiêm trang, trong tay người nào cũng có cầm một nén nhang dài, khói nhang nghi ngút lan tỏa tứ phía. <br> <br>Phía trước hết có một dãy bàn khổng lồ, bên trên có thắp hàng ngàn ngọn nến to, ánh lửa lập lòe trong gió, đa số đã bị gió thổi tắt, càng khiến cảnh tượng thê lương hơn. <br> <br>Một lão nhân cao to uy mãnh đứng giữa đám đông, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt não nề, không hề chú ý đến Nam Cung Bình đang lao tới, dường như ông đã im lặng hồi lâu, giờ bỗng vung tay quát lớn : <br> <br>- Bất Tử Thần Long một đời anh hùng, chúng ta không nên ra vẻ nhi nữ mà làm phật lòng anh linh của ông. Các vị huynh đệ, hãy vì Bất Tử Thần Long hô lên một tiếng nữa! <br> <br>Vừa dứt lời lập tức mọi người hô vang như sấm rền mà khi nãy Nam Cung Bình đã nghe thấy, chàng nghe lòng vô cùng khích động, chẳng rõ là vui mừng hay đau xót. <br> <br>Chàng bỗng cất lên một tiếng hú dài, lướt tới trước dãy bàn to. <br> <br>Lão nhân uy mãnh giật mình kinh hãi, quát vang : <br> <br>- Quân súc sanh ở đâu dám đến quấy nhiễu linh đài, bắt lấy hắn! <br> <br>Tiếng nói của lão uy mãnh nặng nề, thần thái có phần giống Bất Tử Thần Long, tiếng quát vừa dứt, hai bên lập tức có mười mấy gã đại hán lao bổ về phía Nam Cung Bình. <br> <br>Nam Cung Bình vung mạnh hai tay quát : <br> <br>- Hãy khoan! <br> <br>Tiếng quát của chàng như sấm rền, mười mấy gã đại hán lập tức chững lại. <br> <br>Lão nhân uy mãnh tức giận quát : <br> <br>- Còn chờ gì nữa mà không... <br> <br>Nam Cung Bình quét mắt nhìn quanh những thấy mấy ngàn ánh mắt đều đang giận dữ nhìn mình không không khỏi rợn người, chẳng biết làm thế nào giải thích việc này trong thoáng chốc. <br> <br>Nào ngờ chàng trong một thoáng do dự thì mười mấy bóng người đã cùng lúc lao tới chưởng phong tập hợp lại như một ngọn núi đè xuống đầu chàng. <br> <br>Những người này thảy đều là cao thủ, Nam Cung Bình không sao mở miệng lên tiếng được đành lách người tránh né. <br> <br>Lão nhân uy mãnh hai tay chỏi bàn, râu tóc dựng đứng, hiển nhiên đã tức giận đến cực độ, gằn giọng quát : <br> <br>- Hãy để cho hắn sống, lão phu phải hỏi hắn. <br> <br>Lão chưa dứt lời, bỗng có hai đại hán lao tới bên cạnh khẽ nói gì đó, vẻ tức giận lập tức tiêu tan ngay. <br> <br>Đưa mắt nhìn, chỉ thấy Nam Cung Bình người như du long nhanh nhẹn lạng lách, chàng không hề xuất thủ hoàn kích, song mười mấy gã đại hán chẳng tài nào chạm được vào áo chàng. <br> <br>Lão nhân uy mãnh đảo mắt nhìn quanh thấy rất nhiều hào sĩ võ lâm đang lăm le sẵn sàng ra tay bắt giữ chàng thiếu niên phá bĩnh này. <br> <br>Nam Cung Bình nhíu mày, hai tay quét ngang, một luồng kình phong đẩy lùi những đại hán xung quanh, quát lớn : <br> <br>- Các vị hãy khoan... <br> <br>Song trong tình thế này đâu cho chàng giải thích, nào ngờ lão nhân uy mãnh bỗng quát vang : <br> <br>- Tất cả dừng tay! <br> <br>Tiếng quát quả kinh người, hiện trường lặng ngay tức khắc, song hằng ngàn ánh mắt vẫn sắc bén hướng vào Nam Cung Bình. <br> <br>Chàng nghe lòng bồi hồi xúc động bởi thành tựu của sư phụ trong giới võ lâm, quay lại đối mắt với lão nhân uy mãnh, cung kính chắp tay khom mình thi lễ. <br> <br>Lão nhân uy mãnh ánh mắt chớp động, bỗng trầm giọng nói : <br> <br>- Thiếu hiệp phải chăng là Nam Cung Bình ngũ đệ tử của môn hạ Thần Long? <br> <br>Tất cả quần hào nghe nói đều kinh ngạc thầm nhủ : <br> <br>- “Thiếu niên này lại là môn hạ Thần Long ư?” <br> <br>Phải biết Nam Cung Bình từ khi đầu nhập sư môn chưa từng bước chân vào chốn giang hồ nên mọi người đều không biết chàng, giờ tuy đã có người biết chàng là người thừa kế Nam Cung thế gia, song chưa ai biết chàng là đệ tử y bát của Bất Tử Thần Long. <br> <br>Nam Cung Bình lòng cũng rất lấy làm lạ chẳng hiểu sao lão nhân này lại biết mình, song vẫn cung kính nói : <br> <br>- Vãn bối chính là Nam Cung Bình. <br> <br>Lão nhân uy mãnh nhướng mày gằn giọng : <br> <br>- Ngươi đã là môn hạ Thần Long, chả lẽ không biết mọi người đang cúng tế lệnh sư. Sao lại còn ngông cuồng như vậy, chưa mau đi thay hiếu phúc sám hối với anh hồn lệnh sư trên trời ư? <br> <br>Nam Cung Bình vẻ mặt trang trọng, lại cung kính thi lễ, dõng dạc nói : <br> <br>- Các vị tiền bối đã đối với gia sư như vậy thật vãn bối hết sức cảm kích nhưng... <br> <br>Chàng quét mắt nhìn quanh, đoạn ưỡn ngực nói tiếp : <br> <br>- Thật sự thì gia sư chưa chết.. <br> <br>Chàng vừa dứt lời, tiếng sửng sốt lập tức vang lên cùng khắp, lão nhân uy mảnh vỗ mạnh tay lên bàn, ánh mắt sắc lạnh dằn mạnh từng tiếng : <br> <br>- Thần Long chưa chết? <br> <br>Bỗng quay phắt lại quát lớn : <br> <br>- Lý Thắng, Vương Bổn Quảng, lại đây! <br> <br>Nam Cung Bình đưa mắt nhìn, chỉ thấy sau lưng lão nhân uy mãnh có hai người rụt rè bước tới, thì ra là hai đại hán khiêng quan tài trong Chỉ Giao sơn trang. <br> <br>Thì ra từ khi Nam Cung Bình đuổi theo lão đạo sĩ nọ, Long Phi cùng Thạch Trầm, Quách Ngọc Hà và Cổ Y Hồng lên núi tìm tông tích sư phụ, hai gã đại hán này chờ mãi không thấy mọi người trở lại, bèn xuống núi đi về. <br> <br>Hai người theo đường chính xuống núi, nào ngờ khi chưa đến chân núi đã thấy rất nhiều hào sĩ võ lâm đang xúm quanh cười nói, có ngươi cau mày ngóng nhìn, và có một số ra chiều nóng ruột chắp tay sau lưng đi loanh quanh. <br> <br>Những hào sĩ võ lâm này đều là được tin Bất Tử Thần Long so kiếm trên Hoa Sơn, nên đã không quản ngàn dặm đến đây, lúc này đang chờ đợi tin tức của Đơn Phụng và Thần Long, bởi hiểu rõ tính nết của Bất Tử Thần Long, nên không ai dám mạo muội lên núi. Thế là tin tức do hai gã đại hán kia mang xuống đã khiến mọi ngươi bàng hoàng kinh hãi. <br> <br>Đơn Phụng đã chết, Bất Tử Thần Long cũng táng mạng bởi quỷ kế của môn hạ Đơn Phụng, và còn để lại di ngôn, hiện nay môn hạ của Thần Long đã giải tán cả rồi. <br> <br>Nguồn tin ấy lập tức như một cơn cháy rừng lan đi khắp các huyện thành xung quanh Hoa Sơn, trong vòng một giờ khoái mã không ngớt qua lại giữa các huyện thành. <br> <br>Vị đại hào tọa trấn Tây An, trong giới võ lâm có danh xưng Tây Bắc Thần Long là “Phi Hoàn” Vi Kỳ, Vi Thất thái gia, mặc dù bị giới giang hồ nửa mai mỉa gọi là “Ngụy Long”, song không hề lấy đó làm nhục, trái lại càng kính phục Bất Tử Thần Long hơn. <br> <br>Khi hay tin bất hạnh ấy, lập tức triệu tập quần hào võ lâm cử hành “Cổ Thành đại tế” này. <br> <br>Tất cả những ngươi trong giới võ lâm hay tin mà có thể đến được đều cấp tốc đến nơi. <br> <br>Điều nổi bật hơn nữa là một nhân vật thần bí tiếng tăm hiển hách ngoài Ngọc Môn Quan nhưng hành tung phiêu hốt là “Vạn Lý Lưu Hương” Nhâm Phong Bình cũng cùng với kiếm khách phái Không Động là Dân Sơn nhị hữu vội vã đến nơi. <br> <br>Lúc này “Ngụy Long” Vi Kỳ mặt đầy tức giận gọi hai gã đại hán khiêng quan tài là Lý Thắng và Vương Bổn Quảng đến gần. <br> <br>Nam Cung Bình chợt hiểu : <br> <br>- Thảo nào ông ta biết tử tín của sư phụ và bỗng nhiên biết danh tánh của mình. <br> <br>Chỉ nghe “Phi Hoàn Ngụy Long” Vi Kỳ gắt giọng nói : <br> <br>- Chính các ngươi đã thố lộ tử tín của Bất Tử Thần Long phải không? <br> <br>Lý Thắng và Vương Bổn Quảng cúi đầu thừa nhận. <br> <br>Vi Kỳ nhướng mày : <br> <br>- Thế sao ngũ công tử của các ngươi lại bảo là Thần Long chưa chết? <br> <br>Lý Thắng và Vương Bổn Quảng cùng đưa mắt nhìn nhau song lặng thinh không ai dám nói tiếng nào cả. <br> <br>Vi Kỳ lại gằn giọng hỏi : <br> <br>- Các người có chứng kiến tận mắt Thần Long đã chết không? <br> <br>Lý Tưởng và Vương Bổn Quảng càng cúi đầu thấp hơn, chỉ nghe Lý Thắng liu ríu nói : <br> <br>- Tiểu nhân... tiểu nhân... không... <br> <br>Vi Kỳ ánh mắt chợt tối sầm tức giận : <br> <br>- Nô tài cả gan thật, không chứng kiến tận mặt mà lại đi nói bừa, để lão phu gây ra điều nực cười tày trời thế này. <br> <br>Trong cơn thịnh nộ, hữu chưởng vung lên, nhang nến trên linh án bị đánh bay tan tác. <br> <br>Lý Thắng và Vương Bổn Quảng rủ tay cúi đầu, mặt không còn sắc máu. <br> <br>Nam Cung Bình cao giọng nói : <br> <br>- Xin lão tiền bối hãy tạm nguôi giận, điều ấy cũng không trách chúng được... <br> <br>Vi Kỳ tức giận : <br> <br>- Không trách chúng, chẳng lẽ trách lão phu hay sao? Nếu như Bất Tử Thần Long có mặt tại đây há chẳng tưởng con rồng giả này nguyền rủa ông ấy mau chết ư? <br> <br>“Ngụy Long” Vi Kỳ tuy tuổi đã già mà tính vẫn nóng như lửa, Nam Cung Bình thở dài thầm nhủ : <br> <br>- “Thì ra ông ấy là “Phi Hoàn” Vi Kỳ”. <br> <br>Chàng đưa mắt nhìn, chỉ thấy thần thái ông tuy có phần giống sư phụ, song không có được vẻ điềm đạm như sư phụ. Thế nhưng, chàng cũng vẫn rất kính trọng vị lão nhân gia này, mặc dù ông không bằng được sư phụ, song cũng chẳng hổ là một vị tiền bối anh hùng trong giới võ lâm. <br> <br>Nam Cung Bình rướn thẳng ngươi cao giọng nói : <br> <br>- Việc này kể ra rất dông dài, vãn bối không những không cảm thấy việc làm này của lão tiền bối có điều không phải, mà trái lại còn hết sức kính phục lão tiền bối. <br> <br>Đoạn quét mắt nhìn quanh và nói tiếp : <br> <br>- Và vãn bối tin rằng tất cả các vị tiền bối võ lâm, các vị bằng hữu anh hùng hẳn cũng có cảm tưởng như vãn bối! <br> <br>“Phi Hoàn” Vi Kỳ đưa tay vuốt râu, hết nhìn Nam Cung Bình lại nhìn sang hai gã đại hán khiêng quan tài, khoát tay nói : <br> <br>- Đi đi, đi đi... <br> <br>Hai gá đại hán liền khom mình thi lễ rồi lủi thủi bỏ đi. Nam Cung Bình cười thầm, bỗng nghe sau lưng vang lên một chuỗi cười giòn và nói : <br> <br>- Thì ra huynh đài là môn hạ Thần Long, huynh đệ mới vào Ngọc Môn mà đã gặp được vị thiếu niên anh hùng như vậy thật là đáng mừng. Bất Tử Thần Long anh hùng cái thế tử tín chỉ là lời đồn thất thiệt, huynh đệ vẫn còn có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của bậc tiền bối, vậy càng đáng mừng hơn... <br> <br>Nam Cung Bình liền quay đầu lại, bất giác giật nẩy minh, chỉ thấy người áo huyền từ trong lòng lấy ra một chiếc quạt xếp thếp vàng nhẹ nhàng phe phẩy, sóng vai đi với y không phải Dân Sơn nhị hữu mà là một nam một nữ, thì ra là đại tẩu Quách Ngọc Hà, và tam sư huynh Thạch Trầm của chàng. <br> <br>Ngươi áo huyền phe phẩy quạt xếp trong tay, cười lớn nói tiếp : <br> <br>- Điều khiến Nhâm Phong Bình này vui mừng hơn nữa là đã tình cờ gặp được hai vị cao đệ của môn hạ Thần Long... Nào nào, các vị có biết hai vị này là ai không? Ha ha, hẳn là các vị đã biết rồi! <br> <br>Quách Ngọc Hà và Thạch Trầm vừa hiện hành tung, quần hào lại nhốn nháo lên. <br> <br>Chỉ nghe có tiếng thầm thì nói : <br> <br>- Ngươi bảo Thiết Hán phu nhân nhan sắc như hoa hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền. <br> <br>Rồi thì ánh mắt không còn rời khỏi người Quách Ngọc Hà nữa. <br> <br>“Phi Hoàn” Vi Kỳ bật cười ha hả : <br> <br>- Hay lắm, thật không ngờ Nhâm đại hiệp lại đưa đến hai vị đệ tử Thần Long nữa. <br> <br>Đoạn ôm quyền thi lễ nói tiếp : <br> <br>- Hai vị hẳn chính là Chỉ Giao Song Kiếm đã từng song kiếm diệt quần xú trên Hoàng Sơn khi xưa và lừng danh trong chốn võ lâm những năm gần đây! <br> <br>Thạch Trầm thoáng biến sắc mặt, cúi đầu xuống. Quách Ngọc Hà cười nhẹ nói : <br> <br>- Vãn bối... <br> <br>Nam Cung Bình phóng bước đi tới ngắt lời : <br> <br>- Đây là đại tẩu của vãn bối, còn đây là tam sư huynh của vãn bối, và cũng chính là “Tĩnh Thạch kiếm khách” Thạch Trầm trong Chỉ Giao Song Kiếm! <br> <br>“Phi Hoàn” Vi Kỳ thắc mắc đưa mắt nhìn hai người : <br> <br>- Đại tẩu... <br> <br>Bỗng lại vuốt râu cười vang nói tiếp : <br> <br>- Đây chả lẽ là Thiết Hán phu nhân ư? Hay lắm, lão phu tuy ở vùng Tây Bắc hẻo lánh song cũng từng nghe giới giang hồ đồn đại Thiết Hán cưới mỹ nhân, nam quả đúng là Lữ Bố, nữ là Điêu Thuyền... <br> <br>Chưa dứt lời xung quanh đã vang lên tiếng cười ồ ầm ĩ. <br> <br>Nam Cung Bình cũng bất giác cười thầm, tự nhủ : <br> <br>- “Ông lão này tuy tuổi đã gần cổ lai hy, không ngờ nói năng cũng còn thô lỗ như vậy”. <br> <br>Những thấy Nhâm Phong Bình mỉm cười cao giọng nói : <br> <br>- Trong chốn giang hồ tuy có rất nhiều những kẻ danh bất phù thực, song đệ tử Thần Long thì danh hạ bất hư, như vị Thạch đại hiệp này ngươi gọi Tĩnh Thạch kiếm khách quả đúng là ngươi tĩnh như thạch... <br> <br>Tuy miệng y ngợi khen Thạch Trầm, song đôi mắt lại chằm chặp nhìn vào mặt Nam Cung Bình và mỉm cười nói : <br> <br>- Vị huynh đài này tuổi trẻ tài cao nhưng lại kín đáo, đã là môn hạ Thần Long hẳn đại danh vang lừng, chẳng hay cho biết được chăng? <br> <br>Nam Cung Bình thấy Thạch Trầm cùng đi với Quách Ngọc Hà mà không có Long Phi trong lòng sớm đã có nhiều điều muốn hỏi, song nghe Nhâm Phong Bình ân cần hỏi han, lại thấy y nhã nhặn lịch thiệp nói năng hoạt bát, tuy chưa bộc lộ võ công, song hẳn rất có lai lịch, bất giác động lòng mến tài, bèn mỉm cười nói : <br> <br>- Tiểu sinh Nam Cung Bình, mới nhập sư môn sao bì được với đại tẩu và tam ca... <br> <br>Quách Ngọc Hà cười nhẹ ngắt lời : <br> <br>- Vị ngũ đệ này của tôi tuy mới nhập môn, song trội hơn chúng tôi nhiều! <br> <br>Vi Kỳ bật cười ha hả : <br> <br>- Đệ tử Thần Long thảy đều là hảo hớn cả, các vị cũng không cần phải khiêm nhường nữa. Lão phu xin hỏi, Thần Long đã chưa chết thì hiện ở đâu? <br> <br>Nam Cung Bình thoáng ngấm nghĩ lựa lời. Quách Ngọc Hà đã thở dài não nuột nói : <br> <br>- Gia sư tuy có lẽ hãy còn trên dương thế, nhưng hành tung của lão nhân gia ấy thì chúng vãn bối không biết! <br> <br>“Phi Hoàn” Vi Kỳ trố mắt kinh ngạc, Quách Ngọc Hà lại nói tiếp : <br> <br>- Tối hôm qua chúng vãn bối đã ở trên hoang sơn tìm kiếm sư phụ, lại lo cho sự an nguy của ngũ đệ... <br> <br>Vi Kỳ khẽ nhíu mày : <br> <br>- Chả lẽ các vị không ở cùng một nơi ư? <br> <br>Quách Ngọc Hà lại buông tiếng thở dài : <br> <br>- Thưa không! <br> <br>Vi Kỳ chợt sầm ánh mắt, quay sang Nam Cung Bình gằn giọng nói : <br> <br>- Lệnh sư chưa biết sống chết, tông tích chẳng rõ, vậy mà không đi tìm kiếm, lại ở đây lo tang sự người khác... Hừ hừ, vậy là đệ tử gì chứ? <br> <br>Nam Cung Bình ngớ người, tuy rất muốn giải thích, song sự thể quá phức tạp và ảnh hưởng rất nhiều đến thanh danh của sư phụ trong nhất thời làm sao giải thích rõ được? <br> <br>Quách Ngọc Hà khẽ thở dài : <br> <br>- Dẫu sao thì ngũ đệ cũng còn trẻ, lại... <br> <br>Lại buông tiếng thở dài rồi im bặt. “Phi Hoàn” buông tiếng cười khảy, không thèm nhìn Nam Cung Bình nữa, vuốt râu nói : <br> <br>- Lão phu cũng từng nghe danh “Thiết Hán” Long Phi từ lâu, sao giờ không thấy ở đây? <br> <br>Nam Cung Bình vốn lòng khoáng đãng, không hề bận tâm đến lời lẽ của Quách Ngọc Hà và thái độ của Vi Kỳ, chàng thầm nhủ : <br> <br>- “Mình đang định hỏi về hành tung của đại ca, lão hỏi trước càng hay!” <br> <br>Trong số chỉ có “Vạn Lý Lưu Hương” Nhâm Phong Bình là bàng quan tọa thị, y thầm nhủ : <br> <br>- “Giữa những đệ tử của Thần Long này chả lẽ có mâu thuẫn chi đó?” <br> <br>Bất giác khóe môi hé nở một nụ cười khó hiểu. Chỉ thấy Quách Ngọc Hà đảo tròn mắt như muốn nói lại thôi, Vi Kỳ chau mày thầm nhủ : <br> <br>- “Hành tung của Long Phi chả lẽ cũng có sự mờ ám ư?” <br> <br>Bỗng trầm giọng nói : <br> <br>- Long thế huynh đã đi đâu vậy? <br> <br>Quách Ngọc Hà khẽ buông tiếng thở dài : <br> <br>- Đại ca vãn bối... Ôi! Đại ca vãn bối cùng với tứ muội đi sau, chẳng hiểu sao giờ vẫn chưa đến. <br> <br>Đoạn lại buông tiếng thở dài, đưa tay ôm mặt cúi đầu xuống, thái độ thị như có nhiều ẩn khúc, lại như có rất nhiều bí ẩn không nói ra được. <br> <br>Nam Cung Bình thoáng chau mày, lòng hết sức nghi hoặc, chỉ nghe “Phi Hoàn Ngụy Long” Vi Kỳ nói : <br> <br>- Sao Long thế huynh không đi với đại tẩu, mà lại đi với một người con gái khác? <br> <br>Quách Ngọc Hà não nùng : <br> <br>- Vãn bối... cũng không biết! <br> <br>Vi Kỳ nhướng mày, bỗng thấy trong gió cát có một cỗ xe rất nhỏ cửa phủ màu trắng từ từ đi tới, kéo xe cũng là một chú ngựa non trông từ xa như không có người điều khiển, song đến gần thì thấy một bàn tay thon thả trong màn xe thò ra nắm lấy dây cương. Màn xe tuy trắng tinh, song bàn tay ấy lại còn trắng hơn. <br> <br>Nam Cung Bình thoáng biến sắc mặt, Quách Ngọc Hà đưa mắt nhìn chàng như cười như không, nói : <br> <br>- Con gái nhà ai ở trong xe, ngũ đệ có quen không? <br> <br>Vừa dứt lời chỉ thấy màn xe vén lên, một mỹ nhân tuyệt sắc tóc dài óng ả, ánh mắt như làn thu ba, duyên dáng nghiêng người đứng dựa vào mui xe. <br> <br>Nàng đảo mắt nhìn quanh, đoạn chằm chặp nhìn Nam Cung Bình và nói : <br> <br>- Này, đã nói xong chưa vậy? <br> <br>Tất cả quần hào võ lâm vốn đang xầm xì bàn tán bởi những lời lẽ của Quách Ngọc Hà, giờ nghe tiếng đều im bặt, mấy ngàn ánh mắt cùng hướng về mỹ nhân tuyệt sắc. Khi nãy trông thấy Quách Ngọc Hà, mọi người đã cho rằng tuyệt sắc thiên hạ, ngờ đâu nữ lang này còn đẹp hơn Quách Ngọc Hà gấp mấy lần. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết đã hiện thân trong lúc này khiến Nam Cung Bình lặng người thốt chẳng nên lời. <br> <br>- Tưởng ngũ đệ đi đâu, thì ra... <br> <br>Quách Ngọc Hà cười khẽ, đổi giọng nói tiếp : <br> <br>- Vị tiểu muội này đẹp thật! Ngũ đệ khá lắm, chỉ trong một ngày đã làm quen được một mỹ nhân thế này, và lại hết sức thân mật... <br> <br>“Ngụy Long” Vi Kỳ buông tiếng cười khảy, trầm giọng nói : <br> <br>- Nhâm đại hiệp, Thạch thế huynh, lão phu hạ xá ở trong thành Tây An, cạnh tháp Đại Nhạn, kính mời lát nữa đến chơi. <br> <br>Đoạn quay đi, không thèm đếm xỉa đến Nam Cung Bình, ôm quyền vòng quanh quần hào tứ phía, cao giọng nói : <br> <br>- Các vị từ xa đến vất vả, hãy cùng lão phu vào thành uống vài chung rượu nhạt. <br> <br>Nói xong rẽ đám đông sải bước bỏ đi, quần hào láo nháo, lục tục giải tán, bỏ lại nhang nến giấy tiền bừa bộn trên mặt đất. <br> <br>Nam Cung Bình nghe lòng uất nghẹn, chàng vốn tính cao ngạo, làm sao chịu được nỗi khuất nhục như vậy, song khổ nỗi lại không thể nào giải thích được. <br> <br>Quách Ngọc Hà khom mình thi lễ với Vi Kỳ và mặt phảng phớt nụ cười đắc ý, mãi đến khi Vi Kỳ đi xa, thị mới đủng đỉnh đi đến trước cỗ xe cười nói : <br> <br>- Vị tiểu muội này tôn tánh đại danh, cần gặp ngũ đệ có việc gì vậy? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết vẫn đứng dựa vào mui xe, ánh mắt hờ hững nhìn Quách Ngọc Hà, tay vẫn nhẹ nghịch ngợm dây cương như không hề nghe câu hỏi của thị. <br> <br>Nam Cung Bình than thầm, vội bước tới nói : <br> <br>- Đây chính là đại tẩu của tại hạ, còn Mai cô nương đây là... là... <br> <br>Chàng ngập ngừng, làm sao thố lộ lai lịch của Mai Ngâm Tuyết được? <br> <br>Quách Ngọc Hà thản nhiên mỉm cười : <br> <br>- Mai cô nương, ngũ đệ chúng tôi quen được cô nương, đại tẩu này cũng hết sức vui mừng. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết buông tiếng cười khảy, nguýt xéo thị và nói : <br> <br>- Lão già kia bỏ đi như vậy có lẽ cô nương càng vui mừng hơn phải không? <br> <br>Quách Ngọc Hà ngẩn người, sắc mặt đột biến. <br> <br>Nam Cung Bình vốn tôn trọng vị đại tẩu này, song chàng cũng hiểu rất rõ tính khí của Mai Ngâm Tuyết, lúc này chàng đứng cửa giữa thật hết sức khó xử, đành cười giả lả nói : <br> <br>- Đại tẩu, đại ca đã đi đâu rồi vậy? <br> <br>Quách Ngọc Hà trừng mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết, bỗng quay phắt đi và nói : <br> <br>- Hãy đi mà hỏi tứ muội của ngươi! <br> <br>Nam Cung Bình ngớ người thầm nhủ : <br> <br>- “Vậy là sao?” <br> <br>Ngoảnh lại thấy Thạch Trầm đang đứng thờ thẫn, như không hề hay biết mọi sự xảy ra xung quanh. Nhâm Phong Bình thì đứng chắp hai tay sau lưng, miệng tủm tỉm cười. Quần hào võ lâm tuy đại đa số đã bỏ đi, song cũng còn rất nhiều ngươi đứng xem từ xa, và một số đại hán áo đen đang vội vã thu dọn bàn tế, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía họ. <br> <br>Nam Cung Bình bỗng thấy hai bóng ngươi nhanh như chớp lướt tới, dừng lại trước cỗ xe, thì ra là Dân Sơn nhị hữu. <br> <br>Dân Sơn nhị hữu chòng chọc nhìn vào Mai Ngâm Tuyết như bị nam châm hút chặt, một hồi thật lâu, Trường Tôn Không mới lẩm bẩm nói : <br> <br>- Cách biệt mười năm, thật không ngờ hôm nay lại gặp gương mặt này nơi đây! <br> <br>Đoạn ánh mắt ngập đầy căm hờn trầm giọng nói : <br> <br>- Cô nương phải chăng họ Mai? <br> <br>Nam Cung Bình giật mình thầm nhủ : <br> <br>- “Chả lẽ họ đã nhận ra nàng ư?” <br> <br>Nhưng thấy Mai Ngâm Tuyết vẫn thản nhiên gật đầu. <br> <br>“Kinh Hồn Song Kiếm Truy Phong Khách” Trường Tôn Không sầm mặt, bỗng đưa tay run run chỉ vào Mai Ngâm Tuyết và nói : <br> <br>- Mai Ngâm Tuyết, thị... thị... <br> <br>Bỗng xoay tay từ bên lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm sáng loáng cỡ ngón tay cái quát lớn : <br> <br>- Hãy xuống đây. <br> <br>Trường Tôn Đan sắc mặt cũng tái ngắt, Quách Nhọc Hà giật nẩy mình, ngoảnh lại nhìn Nam Cung Bình nói : <br> <br>- Y thị lại là Lãnh Huyết Phi Tử sao? <br> <br>Nam Cung Bình lòng hết sức lo sợ, song thấy Mai Ngâm Tuyết vẫn điềm nhiên tươi cười, ung dung nghịch ngợm dây cương, thản nhiên cười nói : <br> <br>- Ai là Mai Ngâm Tuyết? Mai Ngâm Tuyết là ai vậy? <br> <br>Hai anh em họ Trường Tôn cùng đưa mắt nhìn nhau, mặt dần lộ vẻ nghi hoặc. <br> <br>Thanh nhuyễn kiếm trong tay Trường Tôn Không cũng chầm chậm buông thõng xuống. <br> <br>Hai anh em họ hồi mười năm về trước từng bị “Lãnh Huyết Phi Tử” Mai Ngâm Tuyết lăng nhục, đến nay hãy còn căm hận trong lòng. Thế nhưng, mười năm dài trôi qua, năm tháng đã làm phôi phai bộ mặt của Mai Ngâm Tuyết trong trí nhớ họ, giờ nghe nàng hỏi vậy, hai người đều không sao trả lời được. <br> <br>“Vạn Lý Lưu Hương” bỗng mỉm cười nói : <br> <br>- Khổng Tước Phi Tử thành danh đã lâu, vị cô nương này tối đa cũng không hơn đôi mươi, nhị vị Trường Tôn huynh e đã nhìn lầm người rồi! <br> <br>Trường Tôn Không chau chặt mày lẩm bẩm : <br> <br>- Lão ô cũng biết Mai Ngâm Tuyết đã chết dưới Thần Long Kiếm, nhưng... người này họ Mai, diện mạo lại giống thế này... <br> <br>Trường Tôn Đan lại quay sang Mai Ngâm Tuyết trầm giọng nói : <br> <br>- Cô nương phải chăng là người thân của Mai Ngâm Tuyết, có quan hệ gì với y thị? <br> <br>Mai Ngâm Tuyết mỉm cười : <br> <br>- Chả lẽ người nào họ Mai cũng đều có quan hệ với Mai Ngâm Tuyết hay sao? <br> <br>“Vạn Lý Lưu Hương” bật cười, sải bước đi tới, phân hai anh em họ Trường Tôn ra, cười nói : <br> <br>- Trên đời thiếu chi kẻ cùng họ, diện mạo giống nhau cũng chẳng ít, hẳn nhị vị Trường Tôn huynh đã nhận lầm ngươi, thôi hãy xin lỗi vị Mai cô nương này đi! <br> <br>Tuy miệng y nói vậy song lại đẩy anh em họ Trường Tôn sang bên, bởi rất hiểu anh em họ thành danh đã lâu, không đời nào lại đi xin lỗi một thiếu nữ vô danh. <br> <br>Mai Ngâm Tuyết nhếch môi cười, lạnh lùng nới : <br> <br>- Hai vị đại anh hùng, đại kiếm khách này khi nào lại xin lỗi hạng vô danh như tôi? Tôn giá đẩy họ đi là phải lắm! <br> <br>Nhâm Phong Bình ngớ ngươi, mặc dù khi ngộ sự y rất trầm tĩnh, giờ cũng không khỏi biến sắc mặt, ngượng ngùng cười gượng hai tiếng. <br> <br>Những thấy Mai Ngâm Tuyết buông tay, bức màn trắng lập tức buông rủ xuống. <br> <br>Quách Ngọc Hà chằm chặp nhìn vào màn xe thầm nhủ : <br> <br>- “Thiếu nữ này khôn ngoan và miệng lưỡi sắc bén thật!” <br> <br>Thị từng tự phụ về nhan sắc, tâm trí và cái miệng lưỡi của mình, song giờ đây gặp thiếu nữ đẹp tuyệt mà lạnh lùng này, lòng như vừa đánh mất gì đó, bỗng ngẩng lên hỏi : <br> <br>- Ngũ đệ, xong việc ở đây ngũ đệ có trở về Chỉ Giao sơn trang không? <br> <br>- Lo xong tang sự, tất nhiên tiểu đệ phải... <br> <br>Nam Cung Bình chợt nhớ ba tháng sau còn phải gặp Diệp Mạn Thanh tại chân núi Hoa Sơn để hoàn thành “ba điều tâm sự dở dang” của sư phụ, và nghĩ đến còn phải một khắc không rời “bảo vệ” Mai Ngâm Tuyết, chàng bất giác im bặt. <br> <br>Những nghe Quách Ngọc Hà nói : <br> <br>- Đại ca chưa đến, tốt hơn ngũ đệ nên đi cùng đại tẩu, chứ đại tẩu cùng đi với tam đệ, mặc dù trong lòng không nghĩ gì, nhưng người trong giang hồ trông thấy cùng khó tránh khỏi dị nghị. <br> <br>Đoạn buông tiếng thở dài ngán ngẩm, quay sang Thạch Trầm nói : <br> <br>- Tam đệ bảo có phải không? <br> <br>Thạch Trầm ngẩng lên ngơ ngẩn đáp : <br> <br>- Phải! <br> <br>Nam Cung Bình thấy thần sắc Thạch Trầm như vậy, chàng bất giác động tâm, song chính bản thân mình lòng cũng đang rối rắm, nên cũng chẳng để tâm suy ngẫm, chỉ ấp úng nói : <br> <br>- Nhưng ba tháng sau tiểu đệ phải... <br> <br>Bỗng một giọng nói lạnh tanh từ trong xe vang lên : <br> <br>- Này, hãy mau lo cho xong tang sự, ta phải đến Giang Nam. <br> <br>Quách Ngọc Hà lạnh lùng nói : <br> <br>- Cô nương cần đến Giang Nam thì xin cứ việc tự tiện... <br> <br>Nam Cung Bình ấp úng : <br> <br>- E rằng... e rằng tiểu đệ cũng phải đến Giang Nam. <br> <br>Quách Ngọc Hà biến sắc trầm giọng : <br> <br>- Ngũ đệ nói sao? Chả lẽ không có mặt đại ca, tôi không phải là đại tẩu của ngươi sao? <br> <br>Đoạn quay sang Quách Ngọc Hà khom mình nói : <br> <br>- Tiểu đệ phải đi lo liệu tang sự, lát nữa hẵng thương lượng với đại tẩu. <br> <br>Đoạn lại ôm quyền nói tiếp : <br> <br>- Nhâm đại hiệp, tiểu đệ xin đi trước một bước! <br> <br>Rồi vội vã theo hán tử áo đen bỏ đi. <br> <br>Nhâm Phong Bình tay phe phẩy quạt mỉm cười cao giọng nói : <br> <br>- Huynh đài cứ việc tự tiện, hôm khác tiểu đệ sẽ đến bái viếng! <br> <br>Đoạn ôm quyền thi lễ một vòng, ngỏ vài lời khách sáo rồi cùng Dân Sơn nhị hữu đi vào thành Tây An. Mai Ngâm Tuyết ở trong xe nhẹ giật dây cương, cỗ xe rẽ sang hướng khác. <br> <br>Quách Ngọc Hà vờ thở dài nói : <br> <br>- Khi Ngọc Hà này còn là khuê nữ, chưa từng thấy có con gái khuê môn mà lại đi theo đàn ông con trai, chả lẽ chỉ mới mấy năm mà thuần phong mỹ tục đã sa sút đến mức độ ấy hay sao? <br> <br>Trong xe bỗng vang lên tiếng cười lanh lảnh và nói : <br> <br>- Miễn sau khi về làm vợ người, giữ gìn bổn phận một chút thì lúc còn là khuê nữ cũng nào có hề gì? <br> <br>Quách Ngọc Hà tức giận : <br> <br>- Ngươi nói sao? <br> <br>Song cỗ xe đã đi xa, chỉ để lại lớp bụi mù suýt nữa đã ập vào mặt Quách Ngọc Hà. <br> <br>Thạch Trầm bỗng buông tiếng thở dài, nói : <br> <br>- Đại tẩu, chúng ta... nên đi tìm đại ca thì hơn. <br> <br>Quách Ngọc Hà thừ ra rất lâu, bỗng quay ngươi lại cười khảy nói : <br> <br>- Chả lẽ tam đệ đang nhớ đến tứ muội? <br> <br>- Tiểu đệ... <br> <br>Thạch Trầm giờ đây chẳng biết nói gì hơn, chỉ buông tiếng thở dài não nuột. <br> <br>Quách Ngọc Hà dịu giọng : <br> <br>- Hãy ngoan ngoãn vâng lời thì tiểu sư muội mới thương! <br> <br>Đoạn đảo tròn mắt, trầm ngâm nói tiếp : <br> <br>- Ta hãy đến nhà Vi Thất gia trước, Ngọc Hà này không tin lão ngũ dám không vào thành Tây An. <br> <br>Thị đưa mắt nhìn đám đông đang lục tục kéo đi, mặt ra chiều đoan trang, song lại lén lút kéo tay Thạch Trầm khẽ nói : <br> <br>- Ngoan nào hãy đi theo tiểu sư tỷ! <br> <br>Thạch Trầm bối rối : <br> <br>- Tiểu... tiểu đệ... <br> <br>Sau cùng vẫn đành đi theo. Một cơn gió thổi qua, mưa lại lất phất rơi.