Chương 15: Quả thực giống như đang nằm mơ
<br><br>Chương 15: Quả thực giống như đang nằm mơ<br><br><br>Nhiếp Thu Sính cảm thấy vô cùng khiếp sợ, 5 vạn, cái bát nhỏ này có giá trị ngần ấy tiền sao, cô nắm bàn tay Thanh Ti, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi. <br> <br>Cô còn chưa nói câu nào, người trẻ tuổi kia lại nói: “Tôi vốn chỉ nghĩ là đến đây xem có thứ gì tốt không, đúng lúc thấy chiếc bát này của cô, tôi rất thích. Thật ra, chiếc bát này của cô hẳn là có thể có giá trị cao hơn nhiều, nhưng mà... hiện tại trên người tôi không có nhiều tiền đến vậy, nếu cô thấy được thì cứ đồng ý bán cho tôi trước, sau đó để lại phương thức liên hệ cho tôi, về sau tôi sẽ gửi thêm cho cô một chút nữa.” <br> <br>Nhiếp Thu Sính vội vàng nói: “Tôi không...” <br> <br>Cô còn chưa hết câu, ông chủ cửa hàng đã nóng nảy, vội nói: “Ôi chao ôi, cậu khinh người quá đáng, cậu không thể làm vậy được, vị này đến cửa hàng chúng tôi trước, sao cậu có thể chặn đường làm ăn của người khác như vậy?” <br> <br>Người trẻ tuổi xoay người, cười nói: “Cho dù tôi có chặn đường thì sao, mở cửa hàng quan trọng nhất là chữ tín, nhìn ông thế này, đừng nói đến chữ tín làm tin, tôi thấy nhà các ông mở hắc điếm mới đúng. Nếu ông chủ của Khánh Phong Trai ở Lạc Thành biết chỗ này bị các ông kinh doanh như vậy, ông thấy ông còn giữ nổi bát cơm của mình sao?” <br> <br>“Cậu... cậu...” Ông chủ biến sắc, nhanh chóng đánh giá vị khách trẻ tuổi này, xem cách ăn mặc, quần áo thì hẳn là đến từ thành phố lớn, lại nhìn đến cách nói chuyện không kiêu ngạo, không siểm nịnh, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ xuất chúng, thân hình đĩnh đạc thẳng tắp, trên người lộ ra một cỗ khí tức thanh cao tôn quý, khẳng định là lai lịch bất phàm. <br> <br>“Đúng lúc tôi với ông chủ của Khánh Phong Trai có chút quen biết, không bằng để tôi gọi điện hỏi một chút cho rõ ràng.” <br> <br>Ông chủ vô cùng hoảng hốt, ông ta cũng biết một điều rằng: có không ít người, về lý thuyết thì không nên tin tưởng nhưng mà không hiểu sao, ông ta vẫn cố tình tin người thanh niên này. Nếu cấp trên biết ông ta kinh doanh như vậy, chắc chắn sẽ đuổi cổ ông ta mất. <br> <br>Ông ta vội vàng nói: “Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên đối xử như vậy với khách hàng của mình.” <br> <br>Ông ta lại nhìn sang Nhiếp Thu Sính, nói: “Phu nhân, thật xấu hổ, là lỗi của tôi, cô làđại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi làm gì. Không bằng thế này, tôi trả cô thêm 1 vạn so với mức giá mà vị huynh đệ này vừa đưa ra, 6 vạn thế nào, tuyệt đối không thể nhiều hơn, đây đã là cực hạn của cửa hàng chúng tôi rồi. Khánh Phong Trai này của chúng tôi chỉ là cửa hàng nhỏ, không thể một lúc lấy ra nhiều tiền như vậy được.” <br> <br>Nhiếp Thu Sính âm thầm nuốt nước bọt, đảo mắt một cái đã từ 2 vạn biến thành 6 vạn, cô cảm thấy giống như đang nằm mơ. <br> <br>Cô còn đang kinh ngạc chưa kịp nói câu nào, người trẻ tuổi kia đã như cười như không nói: “Chỉ... 6 vạn sao...” <br> <br>Vẻ mặt của ông chủ đau khổ nói: “Huynh đệ à, thật sự đã không thể thêm được nữa đâu, chúng tôi chỉ là cửa hàng nhỏ, bình thường thu vào cũng không nhiều, bên trên rót tiền xuống cũng không dư dả.” <br> <br>Ông ta cắn răng một cái, nói: “6 vạn rưỡi, tôi thêm 5000 nữa, đây là cái giá cao nhất có thể rồi.” <br> <br>Chàng trai nhẹ nhàng gật đầu: “Chị à, tuy rằng giá này vẫn không phải là giá cao, nhưng mà... cũng có thể bán.” <br> <br>Nhiếp Thu Sính đã bị sự vui sướng này vây chặt, 6 vạn rưỡi, cái giá này quả thực khiến cô có không muốn cũng không thể từ chối, có ngần này tiền, cô có thể cho Thanh Ti sống tốt hơn rồi. <br> <br>Cô liếc mắt nhìn người trẻ tuổi kia, thấy hắn hướng về phía cô gật gật đầu, cô mới nói: “Vậy... được rồi.” <br> <br>Ông chủ thở hắt ra, khẩn cấp quá, ông ta phải nhanh chóng mua chiếc bát sứ này, bằng không ông ta sợ Nhiếp Thu Sính sẽ khối hận. <br> <br>Ông chủ hỏi: “Cô xem cô muốn lấy tiền mặt hay đến ngân hàng gần đây thực hiện chuyển khoản?” <br> <br>Nhiếp Thu Sính lắc đầu nói: “Tiền mặt đi, tôi không có tài khoản ngân hàng.” <br> <br>Trước mắt trong nhà cô đang nghèo túng, làm sao có tiền trong ngân hàng được, cũng không thể nháy mắt tạo ra một tài khoản ngân hàng được. Nhưng sau khi có số tiền này, thật sự cô cũng phải tới ngân hàng một chuyến mới được. <br> <br>“Được, trước mắt cô cứ nghỉ ngơi một chút đã, để tôi bảo tiểu nhị mang tiền đến cho cô...”