Chương 42: Hạnh phúc của một nhà ba người
<br><br>Chương 42: Hạnh phúc của một nhà ba người<br><br><br>Rồt cuộc chờ bà ấy nói xong, Nhiếp Thu Sính mới vội nói: "Bác sĩ hiểu nhầm rồi, chúng tôi không phải..." <br> <br>Nhưng cô còn chưa nói xong, lại bị ngắt lời: "Cơm trưa em cũng chưa ăn, ăn trước một chút đi, con bé còn phải ở đây một thời gian, chờ con bé tỉnh thì cho con bé ăn." <br> <br>Mặt Nhiếp Thu Sính đỏ như lửa đốt, cô há to mồm, nói: "Tôi không đói, vừa rồi bác sĩ..." <br> <br>Vừa rồi Du Dực nghe được lời vị bác sĩ kia nói, anh bước vào cố ý ngắt lời, không cho Nhiếp Thu Sính nói ra. Trong lòng trộm nghĩ, hy vọng một ngày cái sự hiểu lầm này có thể thành sự thực. <br> <br>Anh lại ngắt lời Nhiếp Thu Sính: "Bác sĩ, con bé đã hết sốt chưa?" <br> <br>Bác sĩ trả lời Du Dực rất khách khí: "Sắp hết rồi, chắc một lúc nữa con bé sẽ tỉnh lại thôi, không vấn đề gì." <br> <br>"Cám ơn bác sĩ." <br> <br>"Không cần cám ơn, các vị cũng thấy đấy, bên kia còn có bệnh nhân cần tôi chăm sóc, nếu có tình huống gì thì gọi tôi." <br> <br>"Được." <br> <br>Chờ bác sĩ rời đi, Nhiếp Thu Sính đỏ mặt: "Vừa rồi vị bác sĩ kia hiểu lầm chúng ta..." <br> <br>Du Dực nhìn mặt Nhiếp Thu Sính đỏ lên, trong lòng giống như có lông chim cọ qua, có chút ngứa nhưng lại rất vui vẻ, anh định trêu đùa Nhiếp Phu Sính, cố ý lấy vẻ nghiêm trang, nói: "Chúng ta làm sao?" <br> <br>Nhiếp Thu Sính cắn răng, nếu anh ấy đã không biết mà cô lại đi nói chuyện kia ra thì ngược lại càng làm cả hai xấu hổ. Vì thế, cô nói đơn giản: "Không... không có gì." <br> <br>Du Dực chăm chú nhìn mặt cô: "A, kìa... ăn cơm trước đã." <br> <br>Nhiếp Thu Sính chung quy cũng cảm thấy ánh mắt anh giống như sớm đã biết hết cả, vội hỏi: "Anh ăn không?" <br> <br>"Có chứ." <br> <br>Cô chăm chú nhìn Du Dực, nói: "Vậy... cùng nhau ăn đi?" <br> <br>Du Dực gật đầu: "Được." <br> <br>Hai người ngồi xuống cạnh Thanh Ti cùng nhau ăn cơm. Nếu người ngoài nhìn vào tất nhiên sẽ thấy đây nhất định là một nhà ba người. Một đôi vợ chồng trẻ trông nom đứa con nhỏ bệnh ốm, một nhà ấm áp hạnh phúc. Cũng không biết thế nào mà càng đối diện với Du Dực, Nhiếp Thu Sính càng cảm thấy có gì đó không đúng, cô vội tìm đề tài, nói: "Vừa rồi tôi lo chăm sóc Thanh Ti, quên mất không hỏi, anh... sao lại đột nhiên xuất hiện trên đường vậy?" <br> <br>Du Dực nói: "Tôi đi tìm cô." <br> <br>Anh trả lời rất nhanh, căn bản gần như là không có tự vấn bản thân, có gì cứ thế nói thẳng ra. Lời này làm cho Nhiếp Thu Sính nhất thời quên cả trả lời, sửng sốt mất một lúc, chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng lên. <br> <br>"Tôi... Anh vì sao lại đi tìm tôi?" <br> <br>Du Dực nhìn mặt Nhiếp Thu Sính đỏ ửng, nhanh chóng cúi đầu, tim đập bình bình làm cho anh có chút không chịu nổi. Lúc này anh mới ý thức được, lúc anh nói ra lời vừa rồi có chút sơ ý vội vàng quá! Anh lo lắng rằng Nhiếp Thu Sính sẽ cảm thấy anh là loại người không đứng đắn, cho rằng anh và đám đàn ông từng tiếp cận cô giống nhau, đều chỉ mưu đồ nọ kia, rồi đâm ra chán ghét anh. <br> <br>Mặc dù bản thân anh cực kỳ thành tâm nhưng mà hiện giờ còn không được để cô biết. Du Dực mau mắn giải thích: "Chuyện đó cô đừng hiểu lầm. Lần trước cô giúp tôi, nếu không có cô, chắc hẳn tôi cũng chết rồi, cho nên tôi chỉ..." <br> <br>Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Tôi biết tôi không hiểu lầm, lần này thật cảm ơn anh, nếu không có anh, tình hình của Thanh Ti hôm nay còn nguy hiểm đến nhường nào, là anh đã cứu hai mẹ con tôi, thực cám ơn anh." <br> <br>Ánh mắt Nhiếp Thu Sính nhìn Du Dực đầy chân thành, sống lại kiếp này, cô quý trọng cơ hội để có thể sống tiếp hơn với bất cứ ai. Không ai biết, con gái đối với cô có ý nghĩa quan trọng bực nào.