Chương 63: Vì mẹ không xứng với chú ấy
<br><br>Chương 63: Vì mẹ không xứng với chú ấy<br><br><br>T <br> <br>hanh Ti là một đứa trẻ, nghĩ gì sẽ nói đó, nhưng lời của cô bé lại khiến Nhiếp Tu Sính cảm thấy bối rối, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, cô lập tức bịt miệng Thanh Ti lại, quỳ xuống mặt cô vé nghiêm túc nói: “Thanh Ti, những lời này không được nói lung túng nhé, biết chưa con?” <br> <br>Thanh Ti ngơ ngác, kéo tay Nhiếp Thu Sính ra và hỏi: “Mẹ ơi sao vậy? Tại sao không thể nói?” <br> <br>Nhiếp Thu Sính biết lời của Thanh Ti có nghĩa gì, cô bé rất thích người như Du Dực, bởi vì anh thật sự rất tốt, rất ưu tú, đủ để khiến người khác tin tưởng, dựa dẫm, xứng đáng được người khác yêu mến. <br> <br>Nhưng bởi vì anh quá tốt, lại giúp họ quá nhiều nên những lời lúc nãy không thể nói lung tung được. <br> <br>Nhiếp Thu Sính nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti lên: “Thanh Ti, lời mẹ nói con nhất định phải nghe kỹ, chú Du là người tốt, chú ấy là một người rất tốt, chú ấy giúp đỡ chúng ta, nhưng chúng ta không cho rằng việc đó là dĩ nhiên được, càng không thể có những suy nghĩ quá đáng. Con đã hiểu chưa?” <br> <br>“Mẹ…” Thanh Ti chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt như lúc này của Nhiếp Thu Sính. <br> <br>“Thanh Ti, con nghe lời mẹ, sau này chú Du sẽ phải kết hôn, chú ấy sẽ có vợ và con của mình, còn con sẽ đi theo mẹ. Sau này hai chúng ta sẽ sống với nhau, còn chú Du sẽ là một người bạn rất tốt của chúng ta.” <br> <br>Thanh Ti càng thấy ngơ ngác hơn: “Tại… sao chứ?” <br> <br>Nhiếp Thu Sính không trả lời ngay, một lúc sau cô mới lên tiếng: “Bởi vì mẹ không xứng…” <br> <br>Thanh Ti lắc đầu: “Nhưng mẹ rất tốt mà.” <br> <br>“Bé ngoan, trong mắt con, mẹ là một người rất tốt, nhưng chú Du của con cũng là một người rất ưu tú, chú ấy xứng đáng có được một cô gái tốt hơn.” <br> <br>Mà không phải là một người phụ nữ đã kết hôn và có một đứa con. <br> <br>Về việc này, Nhiếp Thu Sính nhìn thấy rất rõ ràng. <br> <br>Thật ra, Thanh Ti vẫn còn chưa hiểu lắm, nhưng cô bé vẫn gật đầu: “Vâng, con biết rồi mẹ.” <br> <br>Nhiếp Thu Sính hôn lên đầu cô bé: “Ngoan lắm.” <br> <br>Cô ôm Thanh Ti vào lòng, đặt cằm trên bờ vai cô bé, trong lòng có một sự kìm nén không nói nên lời. <br> <br>Thanh Ti muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy cảnh cửa bị hé mở, xuyên qua khe hở có thế thấy được đôi giày của Du Dực. Vài giây sau, cánh cửa từ từ được khép lại trong im lặng. <br> <br>… <br> <br>Du Dực xuống lầu, trong đầu anh chỉ luẩn quẩn những câu nói lúc nãy của Nhiếp Thu Sính. <br> <br>Vốn dĩ anh đã xuống lầu rồi, như khi xuống dưới anh lại nhớ ra hình như trong nhà không gì để ăn, nên anh đi lên muốn hỏi Nhiếp Thu Sính có muốn mua một ít thức ăn về ăn hay không? <br> <br>Nhưng không ngờ tới, vừa mở cửa lại nghe thấy cuộc nói chuyện của hai mẹ con. <br> <br>Trong lòng Du Dực thấy nặng nề, niếm vui sướng lúc nãy đã bị cuốn trôi đi sạch sẽ. <br> <br>Thật ra, anh đã đoán ra được sự lo lắng của Nhiếp Thu Sính nên lúc nãy anh không dám nói quá nhiều trước mặt cô, nhưng không ngờ rằng cô lại suy nghĩ như thế. <br> <br>Khi cô nói rằng cô không xứng, suýt chút nữa Du Dực đã xông vào, anh muốn nói với cô rằng cô rất tốt, trong mắt anh cô là người tốt nhất, thích hợp với anh nhất. <br> <br>Nếu không sao đến tuổi này anh mới thích cô, không phải anh chưa từng gặp những cô gái danh giá, vừa xinh vừa tốt bụng, nhưng những thứ đó thì có ích gì? Không thích chính là không thích! <br> <br>Anh thích Nhiếp Thu Sính, cũng thích con gái của cô, phàm những gì liên quan đến cô anh đều thích và chấp nhận được. <br> <br>Du Dực cảm thấy rất may mắn, may là anh vẫn chưa trực tiếp bộc lộ thân phận với Nhiếp Thu Sính, nếu không chắc sẽ không thể nào đến gần cô được.