Chương 2024: Sênh ca vạn dặm (25)
Chương 2024: Sênh ca vạn dặm (25)
Đại sảnh yên tĩnh đến đáng sợ, cô gái đứng trong đám người đang kêu rên nằm dưới đất, máu tươi từ ngón tay cô ta nhỏ xuống, mỗi giọt dường như đều có âm thanh, tích tắc tích tắc nhỏ vào trong lòng Thời Hiên.
Thân thể ông ta không nhịn được lùi lại phía sau mấy bước, chỉ mới mấy năm, cô ta đã trưởng thành thành một con quái vật như vậy.
Đúng vậy, quái vật.
Bao nhiêu người như vậy, nhưng không một ai có thể đánh thắng được cô ta, không phải là quái vật thì là gì?
Thời Hiên lùi về phía sau va phải cái ghế, không thể lui lại được nữa, cảm giác mát lạnh từ lưng truyền thẳng lên trên, khiến ông ta hơi tỉnh táo lại. Sao ông ta phải sợ cô chứ?
Đã bao năm nay ông ta sống cũng không phải là uổng phí.
Thời Hiên ổn định lại tâm trạng, cởi bỏ áo khoác xuống, “Lúc đầu đáng ra tao không nên tin lời mày nói.”
Thời Sênh lau sạch máu trên ngón tay, ném chiếc khăn tay nhuộm đỏ máu tươi xuống đất, cô giẫm chân lên, “Là do ông quá tự phụ.”
Lúc đó cô yếu thế nào, yếu đến mức chỉ một ngón tay của ông ta cũng đủ để bóp chết cô, Thời Hiên liền tự phụ cho rằng cô vẫn sẽ mãi yếu như vậy.
“Bớt nói nhảm đi!” Thời Hiên bị cô nói trúng tim đen, sắc mặt cực kỳ khó coi hừ lạnh một tiếng.
Thân thể Thời Sênh mạnh mẽ xẹt về phía Thời Hiên, con ngươi Thời Hiên co rụt lại, nhưng dựa vào kinh nghiệm và thực lực bao năm nay mới không hoảng loạn.
Hai người so chiêu trong đại sảnh, vừa rồi Thời Hiên đã nhìn thấy Thời Sênh quật ngã từng người. Trông cô có vẻ không có mấy kỹ thuật và khí lực, nhưng khi đối đầu với cô, ông ta phát hiện ra tốc độ và góc độ mỗi lần Thời Sênh tấn công đều vô cùng xảo quyệt.
Quan trọng nhất là hoàn toàn không nắm được quy luật, cho dù ông ta là người đã chinh chiến sa trường lâu năm, nhưng cũng có chút không ứng phó lại được.
“Phịch!”
Trong đại sảnh chiếc bàn lớn làm bằng gỗ đàn không biết đã mấy trăm năm bị đánh gẫy vụn, vụn gỗ tung bay tứ phía, mang theo nắm đấm sắc bén xé gió lao tới. Thời Hiên giơ tay đỡ lấy nắm đấm, vặn sang bên cạnh, thế nhưng đúng lúc đó, bụng ông ta đau đớn.
Thời Hiên hít lại một hơi, cúi đầu nhìn bụng mình.
Máu tươi thấm vào quần áo, lan ra ngoài.
“Mày…” Thời Hiên ôm bụng lùi về phía sau một bước, cắn răng nói: “Mày ăn gian!”
Trong tay Thời Sênh đang cầm một con dao, con dao này là con dao Thời Mộ đưa cho cô, cô vẫn luôn giữ con dao ấy bên mình.
“Trong quy định lúc đầu đâu nói không được sử dụng vũ khí. Hơn nữa, tôi đến là để báo thù, không đến để đọ sức với ông.” Cho nên đối đầu công bằng gì gì đó vốn dĩ không hề tồn tại!
Thời Sênh một lần nữa tiến lên, nắm lấy cánh tay Thời Hiên. Thời Hiên muốn phản kháng, nhưng bỗng nhiên ông ta thấy cơ thể vô lực, chỉ có thể bị Thời Sênh lôi đi.
“Quên không nói với ông, tôi đã bôi một chút thuốc trên dao.”
Đáy mắt Thời Hiên bỗng trào dâng lửa giận hừng hực, hắn bỗng nhiên dữ tợn cười lạnh, “Mày nghĩ là tao không có thủ đoạn để giữ tính mạng hay sao?”
Đầu ngón tay ông ta nhanh chóng ấn vào một thiết bị cá nhân trên người. Cơ thể Thời Sênh đột nhiên mất trọng lượng rơi xuống, bóng tối ập đến. Thời Hiên nhân cơ hội thoát khỏi Thời Sênh.
Thời Sênh nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, nhưng đến khi cô tiếp xúc với mặt đất kiểm tra xem sao thì Thời Hiên đã không thấy tăm tích đâu nữa.
Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn trên đỉnh đầu, nơi vừa rơi xuống đã đóng kín lại, cô không biết nó cao bao nhiêu, nhưng từ tốc độ rơi xuống vừa này thì có thể thấy là rất cao, có lẽ cô không trèo lên được.
Nếu Thời Hiên đã dám theo cô xuống đây, thì chứng tỏ phía dưới có lối ra.
…
Thời Sênh phát hiện ra đường đi dưới này bốn phía thông suốt, mỗi con đường đi đều thông đến những nơi khác nhau.
Lúc mới đầu cô còn đi tùy tiện, nhưng sau đó trong lòng cô có một tiếng nói dẫn dắt cô đi theo một hướng.
Thời Sênh nghĩ đến cánh cửa kia.
Sau khi Thời Oanh mất đi, cô lại bị kéo vào không gian với con đường nhỏ màu trắng bạc kia, lần này cô nhìn thấy những thứ khác, cô biết làm thế nào để mở được cánh cửa Thời Hiên nói.
Bây giờ, nó đang dẫn dắt cô đi tìm cánh cửa kia sao?
Thời Sênh hít một hơi thật sâu, quyết định đi theo chỉ dẫn trong lòng.
Cô tính toán thời gian, đi loanh quanh trong đường đi khúc khuỷu quanh co này gần một tiếng đồng hồ. Đường đi trước mặt cô bắt đầu trở nên rộng rãi hơn, phía trước còn có ánh sáng.
Thời Sênh hít sâu một hơi, bước vào trong nhóm ánh sáng kia.
Ánh sáng rất chói mắt, nhưng không phải là đi vào là đi đến một nơi khắc, ánh sáng này là một đường đi, phía trước còn có quãng đường rất dài.
Mắt Thời Sênh bị chói đến mức không mở ra nổi, chỉ đành lần mò tiến về phía trước.
Lại đi thêm khoảng bốn mươi lăm phút nữa, ánh sáng dần yếu đi. Cô đã thích ứng với ánh sáng, dần dần nhìn rõ được phía trước.
Sừng sững trước mặt cô là một cánh cửa màu bạch ngọc, trên cửa không có trang trí gì, giống như nguyên một khối bạch ngọc được người ta xẻ ra, đang đứng ở đây.
Thời Sênh hoàn toàn bước ra khỏi ánh sáng, ánh sáng trắng phía sau cô đột nhiên co lại, biến mất trước mặt cô với tốc độ ánh sáng.
Xung quanh tràn vào bóng tối, chỉ có cánh cửa bạch ngọc trước mặt cô tỏa ra ánh sáng ấm áp, xua đi đêm đen u tối xung quanh cô, dịu dàng ôm ấp lấy cô.
Thời Sênh chậm bước đến trước cánh cửa bạch ngọc, giơ tay ra chạm vào cánh cửa bạch ngọc, từ từ nhắm mắt lại.
Tôi họ Thời, dâng lên linh hồn, từ bỏ tham luyến, tự nguyện ký kết khế ước với cánh cửa thời không, tên tôi Thời Sênh.
Ánh sáng trắng trên cánh cửa bạch ngọc hội tụ thành từng chiếc xúc tu nhỏ, cẩn thận tỉ mỉ chạm vào bàn tay đặt trên cánh cửa bạch ngọc của Thời Sênh. Sau nhiều lần lặp lại liên tiếp, chiếc xúc tu nhỏ bám lấy cổ tay Thời Sênh, nhanh chóng bao trùm lên người cô.
Thời Sênh một lần nữa bị kéo vào con đường nhỏ màu trắng bạc kia, nhưng lần này con đường nhỏ màu trắng bạc không chỉ có một mà có rất nhiều, quanh co uốn lượn giao nhau trong bóng tối.
Cánh cửa bạch ngọc đó đứng ngay sau cô.
Trên cánh cửa bạch ngọc lúc này đã được khắc thêm con đường nhỏ và những đóa hoa ở hai bên con đường nhỏ.
Âm thanh trầm thấp từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, “Chào mừng đến với cánh cửa thời không, xin mời xác nhận lần cuối, có muốn ký kết khế ước trọn đời với cánh cửa thời không hay không. Không được nói cho bất kỳ sinh linh nào về cánh cửa thời không, cũng không được lợi dụng cánh cửa thời không để thỏa mãn ham muốn cá nhân. Khế ước này không thể giải trừ trừ khi cô chết đi, nếu vi phạm phép tắc của cánh cửa thời không, sẽ bị trừng phạt hủy diệt linh hồn.”
“Xác nhận.”
“Xin hãy lấy linh hồn để thề, trọn đời bảo vệ nó không bị người khác lợi dụng, không lợi dụng cánh cửa thời không để thỏa mãn ham muốn cá nhân.”
“Tôi xin lấy linh hồn để thề rằng, trọn đời bảo vệ cánh cửa thời không không để người khác lợi dụng, không lợi dụng cánh cửa thời không để thỏa mãn ham muốn cá nhân.”
“Chào mừng chủ nhân mới của cánh cửa thời không.”
Cánh cửa bạch ngọc lóe lên ánh sáng trắng, tên của cô dần hiện rõ trên cánh cửa bạch ngọc.
Cánh cửa bạch ngọc yên tĩnh đứng sừng sững trước mặt cô, giọng nói đó cũng không vang lên nữa, dường như chưa hề xuất hiện.
Thời Sênh giơ tay ra chạm vào cánh cửa bạch ngọc, ngón tay vừa chạm vào cánh cửa bạch ngọc kia nó đã hóa thành một luồng ánh sáng trắng tiến vào trong cơ thể cô.
Cánh cửa bạch ngọc này có tên là cánh cửa thời không, vẫn luôn do Thời gia bảo vệ.
Thông qua cánh cửa này có thể đến được bất kỳ một thời không nào, thậm chí có thể đảo ngược thời gian, trở về quá khứ hoặc đi đến tương lai.
Nếu cánh cửa này để lộ ra bên ngoài sẽ khiến một trận gió tanh mưa máu nổi lên, cho nên Thời gia bao năm nay đều bí mật bảo vệ cánh cửa thời không.
Cánh cửa thời không cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể bảo vệ được, bắt buộc phải là người tâm vô tham luyến, hơn nữa nhất định phải là người kiên cường nhẫn nại mới được.
Nó không cần người lương thiện, nhưng bắt buộc phải tâm vô tham luyến.
Kỷ nguyên mạt thế đến gần, người bảo vệ tiếp theo của Thời gia còn chưa tìm được. Trước thời thế hỗn loạn, để không cho người khác biết, tổ tiên Thời gia đã nói với hậu bối rằng phía sau cánh cửa thời không có của cải và sinh cơ, bảo họ trông coi giữ gìn.
Cánh cửa thời không sẽ tự tìm kiếm người bảo vệ. Bao nhiêu năm nay, Thời gia có ai ký kết khế ước với cánh cửa thời không hay không Thời Sênh không biết. Nhưng nếu có thật thì chứng tỏ không có một ai tuân thủ được khế ước với cánh cửa thời không.