Chương 2027: Sênh ca vạn dặm (28)
Chương 2027: Sênh ca vạn dặm (28)
Địa điểm khảo hạch Thời gia.
Thời Sênh dẫn Trảm Long Vệ xuống. Cách sáu năm trời, nơi đây đã khác trước nhiều, cảnh tượng hoàn toàn xa lạ.
“Gia chủ, năm nay khảo hạch đang được tiến hành, chúng ta đến đây thế này có phải là phá vỡ quy tắc rồi không?” Người phụ trách khảo hạch vẻ mặt lo lắng đi phía sau Thời Sênh.
Thời Sênh chắp tay đi về phía trước, căn bản không nghe lời người phụ trách nói, “Bức vẽ địa điểm khảo hạch lần trước vẫn còn giữ chứ?”
Người phụ trách lau mồ hôi lạnh, “Còn, còn giữ.”
“Đưa tôi xem xem.”
“Nhưng…”
Thời Sênh quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn trên người hắn. Người phụ trách lập tức kinh sợ, lấy thiết bị cá nhân tìm kiếm bản vẽ năm đó.
Trảm Long Vệ đã lấy bản đồ năm nay ra so sánh, Thời Sênh chỉ vào một chỗ, “Chính là ở đây.”
“Gia chủ… Nơi đó là nơi nguy hiểm nhất năm nay!!!” Người phụ trách phát điên, bây giờ không phải là cuộc thi cơ giáp trong tộc hay sao? Sao gia chủ lại có thời gian chạy đến địa điểm khảo hạch.
Đến rồi thì thôi đi, lại còn đòi xuống dưới.
Xuống dưới thì thôi đi, lại còn đòi xuống nơi nguy hiểm nhất trong đợt khảo hạch năm nay.
Nhưng hắn cũng hết cách mà!!!
Ai bảo người ta là gia chủ, đương nhiên chỉ có thể tuân theo cô.
Dưới sự dẫn dắt của người phụ trách, Thời Sênh không tốn bao nhiêu sức lực đến được nơi cô chỉ, nơi đây đã hoàn toàn khác với năm xưa, mặt đất phủ đầy dây leo.
“Dọn sạch đi.”
“Vâng.”
“Ài…” Người phụ trách thấy Trảm Long Vệ đi dọn dây leo thì cả người đều thấy không ổn, “Gia chủ, mọi người… không thể làm vậy được! Đợt khảo hạch năm nay phải làm thế nào?”
Trảm Long Vệ và Thời Sênh không để ý đến hắn. Người phụ trách gào thét cả ngày trời, nhưng vẫn chỉ là kêu gào trong tuyệt vọng.
Gia chủ năm xưa đã phải chịu khổ ở đây, cho nên bây giờ muốn báo thù hay sao?
Những người đến tham gia khảo hạch đều là trẻ trong độ tuổi từ mười hai đến mười sáu tuổi, ở đây đối với họ có lẽ là rất nhiều nguy hiểm, nhưng đối với Trảm Long Vệ chỉ như chẻ bắp cải.
Địa điểm nhanh chóng được dọn sạch.
Thời Sênh nhìn mặt đất, giọng nói trầm xuống, “Đào!”
Cô nhớ lúc đầu mình đã chôn người ở đây, nhưng vị trí cụ thể cô cũng không chắc chắn được, chỉ có thể cho người đào thử xem sao.
“Gia chủ…”
Trảm Long Vệ nhìn Thời Sênh vẫy tay.
Thời Sênh nghiêng mắt nhìn sang bên kia, đứng nguyên tại chỗ ba giây rồi mới đi tới.
Trong cái hố lớn được Trảm Long Vệ đào ra, mơ hồ lộ ra xương trắng.
“Gia chủ…” Trảm Long Vệ ngăn Thời Sênh lại.
“Các anh lùi lại phía sau.”
Trảm Long Vệ nhìn nhau, rồi lui sang mép hố đứng.
Thời Sênh mặc kệ bùn đất, cúi người xuống tự tay hất bùn đất sang hai bên, bộ hài cốt trắng dần lộ ra phía dưới lớp bùn đất.
Khi Thời Sênh làm chuyện này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Cô cẩn thận gạt từng mảng bùn đất ra, lấy từng cái xương ra giống như một món châu báu.
Trảm Long Vệ chưa nhìn thấy Thời Sênh như vậy bao giờ. Gia chủ trong ấn tượng của họ chỉ có hai chữ, hung dữ!
Khi Trảm Long Vệ đến đã chuẩn bị xong hộp thủy tinh tinh xảo. Bây giờ khắp thiên hà đều dùng loại hộp thủy tinh này, có thể bảo đảm thi thể trăm năm không thối rữa.
Thế nhưng trong tay Thời Sênh chỉ còn lại một bộ xương trắng, nhìn dáng vẻ đó cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi.
Họ nghe nói gia chủ trước đây có một người em gái, sau đó không biết sao lại mất tích.
“Chị đã đồng ý với em sẽ đón em về nhà.” Thời Sênh cầm chiếc quan tài thủy tinh, nhìn bộ xương trắng trong chiếc quan tài thủy tinh, trước mắt dường như đang xuất hiện bóng dáng Thời Oanh gọi cô là chị.
Khoảng ba phút sau, Thời Sênh đậy nắp chiếc quan tài thủy tinh lại, “Đi thôi.”
Người phụ trách nhìn mặt đất bị đào bới hỗn loạn lên, trong lòng thắt lại, chuyện này là sao chứ.
“Bắt lấy hắn!”
“Không được để hắn chạy!!!”
Bước chân Thời Sênh hơi khựng lại, nhìn về phía mấy đứa trẻ chạy từ bên đấy, họ đang đuổi một người chạy đến đây.
Người bị đuổi nhìn có vẻ nhếch nhác chật vật, quần áo trên người nhuộm đỏ máu, từ xa đã ngửi thấy mùi máu tanh. Mấy đứa trẻ sau đó còn không ngừng tấn công đứa trẻ đó.
“Chúng mày nhanh lên, để nó chạy rồi thì tao bắt chúng mày chịu hết đấy!!!”
Đứa trẻ phía sau còn đang kêu gào.
Đứa trẻ đi trước vẫn bị đuổi kịp, cậu ta bị ấn xuống đất, có người cầm đầu cậu ta đập xuống đất, gương mặt dữ tợn đó hoàn toàn giống như một tên ác quỷ.
Thời Sênh nhìn người phụ trách.
Người phụ trách ngại ngùng, định lên tiếng ngăn lại, nhưng Trảm Long Vệ đã hành động trước, tiến lên quát tháo mấy đứa trẻ kia.
“Đây chính là khảo hạch của các người sao?” Thời Sênh cười lạnh ném lại một câu, đi về nơi mấy đứa trẻ đang đứng.
Đứa trẻ kêu gào to nhất lúc nãy đến từ nhà chính, đã từng gặp Thời Sênh, lúc này nhìn thấy cô cả gương mặt trắng bệch, “Gia… gia chủ.”
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, bãi bỏ khảo hạch.” Thời Sênh từ trên cao nhìn xuống mấy đứa trẻ đó, nhưng nói với người phụ trách đứng sau, “Ai có ý kiến thì bảo kẻ đó đến tìm ta.”
Khảo hạch như vậy cản bản không phải để rèn luyện năng lực của chúng, mà là để họ giải quyết ân oán cá nhân.
Khảo hạch như vậy căn bản không hề có ý nghĩa gì.
Cũng có lẽ mục đích tổ tiên xây dựng nên cơ chế khảo hạch này là để người trong tộc phát triển, nhưng sau này đã hoàn toàn thay đổi tính chất, trở thành một trận săn người.
Cho nên bây giờ cô phải bãi bỏ nó.
Nếu cô đã là gia chủ, thì cô sẽ sửa đổi nó đi.
…
Trong phòng khoang vắng vẻ, cậu bé được đặt tùy tiện trên giường, quần áo dính máu trên người đều chưa thay.
Ngón tay cậu khẽ động, sau đó là lông mi, cậu chầm chậm mở mắt ra, nhìn đèn kim loại trên đỉnh đầu, đây là nơi nào?
Họ lại tìm ra được một cách mới để giày vò cậu rồi hay sao?
Cậu bé phát hiện chân mình không bị trói buộc, hoàn toàn khác với cách cậu bị đối xử khi trước.
Hay là, lần này cuối cùng cậu đã chết rồi?
Cậu giơ tay lên, sờ lên lồng ngực mình, tim vẫn đang đập bình bịch, cậu vẫn chưa chết.
Nhưng cậu đang ở đâu?
Cậu bé nhảy xuống giường, cơ thể cậu vẫn còn yếu ớt, mất mấy phút mới đi đến cửa, mở cửa khoang ra liền nhìn thấy một cô gái được người ta vây quanh đi từ đầu kia hành lang đến.
Là cô ấy…
Trong lúc mơ hồ, cậu đã từng gặp cô ấy. Nhưng sau đó cô đã nói gì, cậu hoàn toàn không nhớ nữa.
Cô gái dường như đã nhìn thấy cậu, dừng lại trước mặt cậu, cô quay đầu lại hỏi: “Nguyện vọng của cậu là gì?”
Cậu bé không ngờ cô lại dừng lại nói chuyện với mình, cậu bị hỏi nên hơi ngẩn người đi.
Cô gái đợi một lát, gần như có chút mất kiên nhẫn, nhấc chân lên rời đi.
Cậu bé lập tức đuổi theo, “Nguyện vọng của tôi là sống sót.”
Cô gái chợt quay đầu lại, “Cậu tên là gì?”
Cậu bé lại ngẩn người, nhưng đã có kinh nghiệm vừa rồi, cậu nhanh chóng phản ứng lại, “Tôi không có tên, họ đều gọi tôi là thằng ngốc.”
Cô gái hơi khựng lại, cô giơ một tay lên chống cằm, một lát sau lại nói, “Sau này cậu tên là Thập Phương.”
Thời Phương?
Cậu bé nhìn cô gái đưa người rời đi. Khi cậu cầm thiết bị cá nhân thuộc về mình mới biết tên của cậu hoàn toàn không phải là Thời Phương.
Mà là Thập Phương.
Cậu của lúc đó, còn chưa biết cái tên này đại diện cho điều gì.
Năm đó Thời Sênh mười tám tuổi, Thập Phương mười sáu tuổi.