Chương 1749: Quân Hôn Cháy Bỏng 26
<br><br>Chương 1749: Quân Hôn Cháy Bỏng 26<br><br><br>Đám người Ninh Thư đều nhìn Tống Dật với ánh mắt thương cảm. <br> <br>Có vẻ Tống Dật bị đá rồi. <br> <br>Đã thế còn bị cắm thêm một cặp sừng to tướng, đối thủ chính là một gã tổng giám đốc bá đạo ngầu lòi. <br> <br>Ninh Thư giật giật mí mắt, chẳng lẽ Tống Dật đã bị đá ra khỏi vị trí nam chính rồi sao? <br> <br>Ngay từ đầu không thiểm hôn, liền xảy ra biến hóa lớn đến vậy? <br> <br>Tống Dật trấn định lại, nói: “Đừng làm loạn nữa, cha em đang ở nhà chờ em đấy, mau thay quần áo rồi theo anh về.” <br> <br>“Tôi nào phải trẻ con nữa đâu, ở chung với bạn trai thì sao chứ, anh trở về nói với cha tôi, tối nay tôi không về.” Ngô Tiêm Nhu ôm chặt cánh tay tổng giám đốc Tô, cố ý khiêu khíchTống Dật. <br> <br>Muốn để Tống Dật ăn giấm, làm Tống Dật phát cuồng phát bực để chứng tỏ Tống Dật yêu cô ta. <br> <br>Ngô Tiêm Nhu yêu chỉ vì cảm xúc nông cạn của riêng cô ta. <br> <br>Gân xanh trên trán Tống Dật nảy lên thình thịch, nhưng hắn vẫn cố gắng nín nhịn. <br> <br>Sự nhẫn lại của bộ đội đặc chủng được bộc lộ hoàn mỹ vào thời khắc này. <br> <br>Ngô Tiêm Nhu thấy Tống Dật vẫn thờ ơ thì lập tức bùng nổ cơn giận: “Tống Dật, anh về đi, tôi muốn ở riêng với bạn trai mới.” <br> <br>Ninh Thư nhíu mày, nha đầu này là người mưa nắng thất thường nhất trong số các nữ chính mà cô từng gặp. <br> <br>Với tính tình ẩm ương dở hơi như thế, có người chịu yêu thương, chiều chuộng cô ta thì cũng lạ thật. <br> <br>Cô ta hẳn phải là con rơi của nữ thần may mắn, chắc chắn luôn. <br> <br>Ninh Thư nói: “Ngô tiểu thư, cô đừng gây chuyện nữa.” <br> <br>Ninh Thư nhìn về phía gã tổng giám đốc tà mị bá đạo, nói: “Chúng ta là bộ đội đặc chủng của quốc gia, nếu chúng ta cứng rắn muốn đưa người đi, dẫu các anh có đánh thắng được chúng ta, thì các anh vẫn là kẻ bắt cóc con gái cấp trên chúng ta.” <br> <br>Tổng giám đốc Tô khẽ nhún vai: “Bộ đội đặc chủng thì đã sao, cũng đều dựa vào thuế của người dân nuôi sống thôi, mà tôi còn nộp thuế của người giàu nữa chứ, sao các cô nhất định cứ phải làm lớn mọi chuyện lên?” <br> <br>“Các cô tự ý lạm dụng chức quyền, uy hiếp người dân như vậy… sẽ không bị gì chứ?” Tổng giám đốc Tô nháy mắt với Ninh Thư, có vài ý tứ đùa giỡn. <br> <br>Ninh Thư: … <br> <br>Khẩu vị tên này tốt thật, đến cả mình cũng không tha. <br> <br>Không sợ bị cô đánh gãy xương, chặt đứt gây tay à? <br> <br>Tống Dật nói với Ninh Thư: “Đây là việc riêng của tôi, đừng để bản thân các cô bị liên lụy, đây chỉ là chuyện cá nhân thôi, không quan hệ gì đến quốc gia hết.” <br> <br>Ninh Thư ồ lên một tiếng, lùi về sau một bước, không nói gì nữa. <br> <br>Tổng giám đốc Tô còn nháy mắt với Ninh Thư thêm lần nữa. <br> <br>Bạch nhãn Ninh Thư như muốn trợn ngược ra sau ót. <br> <br>Gã Tổng giám đốc này nhất định là một tay sát gái, đào hoa, những em gái ngủ cùng gã chỉ giống như bộ sưu tập tem mà thôi. <br> <br>Mỹ nhân xinh như hoa đứng bên cạnh thì không nhìn, nhìn cô làm đếch gì? <br> <br>Đối với sinh vật tà mị cuồng quyến này, Ninh Thư: miễn đi, xin thứ cho kẻ bất tài này. <br> <br>Tống Dật nhìn Ngô Tiêm Nhu: “Có theo anh trở về không?” <br> <br>“Không về.” Ngô Tiêm Nhu hếch cằm. <br> <br>“Chúng ta đi.” Tống Dật xoay người rời đi. <br> <br>Tống Dật trùm áo mưa lên người, trực tiếp bước ra khỏi phòng tổng thống. <br> <br>Không chỉ riêng Ngô Tiêm Nhu há hốc mồm, ngay cả người liên can như Ninh Thư cũng trợn tròn mắt. <br> <br>Đi hay không đi? <br> <br>Ninh Thư quả quyết rời đi, các đội viên khác thấy vậy… cũng rời đi. <br> <br>Ngô Tiêm Nhu: … <br> <br>Tổng giám đốc Tô nhún vai, nói với Ngô Tiêm Nhu: “Làm gì bây giờ?” <br> <br>Ngô Tiêm Nhu tức tới mức cắn rách môi, kéo cổ áo tổng giám đốc Tô: “Hiện tại chúng ta là nam nữ bằng hữu, liền làm chuyện nam nữ bằng hữu nên làm.” <br> <br>*Nam nữ bằng hữu (theo mình hiểu): bạn khác giới, bạn tình, trên tình bạn dưới tình yêu,… còn bạn nào hiểu chính xác cmt mình biết với. <br> <br>Tổng giám đốc Tô: … <br> <br>Tổng giám đốc Tô gỡ bàn tay Ngô Tiêm Nhu đang siết chặt cổ áo gã, hỏi: “Em là nữ binh sao?” <br> <br>*Nữ binh: (nữ binh sĩ) Nữ bộ đội, nữ quân nhân, … chung quy chỉ những người phụ nữ làm trong ngành công an, quân đội. <br> <br>Ngô Tiêm Nhu ngẩn ra: “Ý anh là sao?” <br> <br>“Tôi chưa từng ngủ với nữ binh bao giờ.” Tổng giám đốc Tô nói. <br> <br>“Đồ vô sỉ, đến người như Ô Tĩnh mà anh cũng ham muốn, đúng là phát tởm.” Ngô Tiêm Nhu tức muốn chết. <br> <br>Tổng giám đốc Tô nhún vai, nói: “Giống như dùng bữa thôi mà, dù hình thức bên ngoài chẳng ra sao, nhưng chưa chắc mùi vị bên trong không tốt.” <br> <br>Buồn nôn, tiện nhân, Ngô Tiêm Nhu tức ói máu. <br> <br>“Đừng giận nữa mà.” Tổng giám đốc Tô nâng cằm Ngô Tiêm Nhu lên, đồng thời híp con ngươi hẹp dài lại trông rất mê người. <br> <br>Ngô Tiêm Nhu ngây ngẩn nhìn gương mặt gã, cảm giác như bị luồng hoocmon nam tính của gã thôn tính mất linh hồn, khiến trái tim đập rộn ràng mất khống chế, toàn thân run rẩy như bị giật điện. <br> <br>Cô ta không hề có những cảm giác này khi ở bên Tống Dật. <br> <br>Dẫu nguy hiểm nhưng lại khiến người ta mê muội. <br> <br>Cổ họng Ngô Tiêm Nhu bỗng đắng khô, khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, văng vẳng bên tai đều là tiếng tim đập thùm thùm như trống. <br> <br>Tựa hồ đây mới chính là hương vị tình yêu. <br> <br>Thấy Ngô Tiêm Nhu nhắm chặt hai mắt lại, tổng giám đốc Tô cười nhạt một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại. <br> <br> Mỡ dâng tới miệng, ngu mới không ăn. <br> <br>… <br> <br> <br>Đoàn người Ninh Thư mãi mới đuổi kịp Tống Dật chạy như điên. <br> <br>“Đội trưởng, hay là quay lại đi?” <br> <br>“Đúng thế, cái tên tiểu bạch kiểm kia vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt lành gì.” <br> <br>“Nếu Ngô tiểu thư chịu thiệt thòi, anh làm sao ăn nói với Ngô chính ủy..” <br> <br>Đám người nhao nhao khuyên giải Tống Dật, không muốn vì nhỏ mất lớn. <br> <br>Nước mưa rơi xuống đánh lộp bộp lên áo mưa, Tống Dật lắc đầu: “Thôi bỏ đi, tôi chỉ là bộ đội đặc chủng, tính mạng bộ đội đặc chủng khó giữ, không có nhiều thời giờ bên cạnh cô ấy.” <br> <br>Ninh Thư vẫn giữ vững quan điểm: chưa đến giây phút cuối cùng, chớ vội đưa ra kết luận. <br> <br>Phải biết rằng hai người này chính là duyên trời tác hợp, muốn chia rẽ chân ái đâu có dễ. <br> <br>Tình yêu cứng như kim cương cơ mà. <br> <br>Ninh Thư sẽ không quản Tống Dật, mặc hắn muốn làm gì thì làm. <br> <br>“Gió lớn quá, chúng ta về thôi.” Ninh Thư đi trước tiên. <br> <br>Những người khác cũng thấy phiền, trời đổ mưa như trút nước thế này, cảm giác cả người đều mệt mỏi. <br> <br>Toàn bộ đều trở về. <br> <br>Ninh Thư tắm táp một phen, mặc quần áo khô ráo, uống thêm canh gừng, lúc này mới thấy dễ chịu hơn phần nào. <br> <br>Gần đây có một chức vị cán bộ cấp phó đang bị bỏ trống, Ninh Thư đang tính tranh thủ vị trí này. <br> <br>Nhưng cũng không biết họ có loại cô ra vì cô là nữ hay không? <br> <br>Có không ít người nhắm đến vị trí này. <br> <br>Ninh Thư khởi động máy tính, viết đơn tự ứng cử. <br> <br>Vẫn nên tranh thủ một chút. <br> <br>Lúc trước người ủy thác từng làm rất nhiều nhiệm vụ, cho nên sơ yếu lý lịch cũng rất phong phú, đẹp mắt. <br> <br>Phụ nữ làm bộ đội đặc chủng không hề dễ dàng. <br> <br>Người ủy thác luôn muốn làm cấp dưới của Tống Dật, đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội thăng chức. <br> <br>Kết quả người ủy thác không nhận được bất cứ thứ gì. <br> <br>Tống Dật không tiếp tục dẫn dắt cấp dưới nữa, cho nên người ủy thác đến lúc chết vẫn chỉ là một bộ đội đặc chủng bình thường, tiền trợ cấp cho người nhà cũng không đáng là bao. <br> <br>Nộp hồ sơ xong, Ninh Thư mệt mỏi duỗi lưng, mở ngăn kéo ra, ở bên trong là một vài tấm huấn chương. <br> <br>Sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, ngoài việc lĩnh tiền thưởng, thỉnh thoảng cô còn được ban tặng huân chương, huân chương này nhằm khuyến khích, biểu dương tinh thần thi đua, cống hiến của chiến sĩ. <br> <br>Cứ theo đà này, cô có thể thăng tiến lên sĩ quan cấp 1. <br> <br>Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, sử dụng Linh khí để điều trị mầm bệnh trong cơ thể. <br> <br>Nếu không chữa trị kịp thời, đến lúc về già, mầm bệnh thi nhau phát tác thì ối dồi ôi. <br> <br>Đúng là nghề đòi mạng. <br> <br>Hôm sau Tống Dật triệu tập cả đội lại, phân phát tiền thưởng cho từng người. <br> <br>Tống Dật không cầm bất cứ đồng nào, dùng tiền thưởng của mình đưa hết cho người nhà Chu Nghĩa. <br> <br>Ninh Thư rút ra từ phong bao 1 xấp, đặt lên bàn: “Đây là phần của tôi cho Chu Nghĩa.” <br> <br>Trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng lúc đó, Chu Nghĩa hẳn đã cân nhắc kĩ càng, vì biết bản thân không kịp chạy thoát nên mới đẩy cô ra ngoài, dành hi vọng sống sót cho cô. <br> <br>Những người khác cũng nhao nhao đặt tiền bàn.