Chương 1760: Thiên Hậu Thiên Hậu 4
<br><br>Chương 1760: Thiên Hậu Thiên Hậu 4<br><br><br>Khi đọc được những dòng tin tức mang đầy tính công kích như vậy, Mộ Thư Dao tưởng chừng muốn phun ra hai xô máu. <br> <br>Là ngôi sao trong làng giải trí, nhận thêm các khoản tiền ngoài là chuyện bình thường. <br> <br>*Editor: trong bản gốc có ghi là “vốn tiêu phí”, ai hiểu rõ thì cho mình tham khảo với, còn theo mình hiểu các khoản tiền ngoài của nghệ sĩ là tiền pr quảng cáo, được bao nuôi, hỗ trợ ngầm v.v <br> <br>Để có được ánh hào quang rực rỡ, bắt buộc phải đánh đổi bản thân, chấp nhận những thỏa thuận ngầm. <br> <br>Đây là quy tắc của danh lợi, muốn hốt bạc về tay, có được danh vọng, đồng thời lại muốn đời tư cá nhân trong sạch là điều không thể. <br> <br>Nhưng bên phía truyền thông đối với khoản tiền kiếm thêm của Mộ Thư Dao lại ngang nhiên viết xằng bậy. <br> <br>Khiến Mộ Thư Dao càng thêm hậm hực ức chế. <br> <br>Bệnh trầm cảm nói cách khác chính là đời sống tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, người bị trầm cảm không thể nào cảm thấy vui vẻ ,yêu đời được nữa. <br> <br>Sau đó Mộ Thư Dao nhảy lầu tự tử. <br> <br>Cái chết của Mộ Thư Dao chẳng hề có ý nghĩa gì, trên mạng bàn tán xôn xao về vụ này, chung quy đều cho rằng Mộ Thư Dao cuối cùng cũng biết hổ thẹn mà tự sát. <br> <br>Ai nấy đều vui mừng khôn xiết giống như ‘trời cao có mắt, kẻ xấu cuối cùng đã bị tiêu diệt’. <br> <br>Tâm nguyện của Mộ Thư Dao: khiến Kiều Linh Nhi cùng Việt Ôn Luân thân bại danh liệt. <br> <br>Ninh Thư mở mắt ra, ngồi dậy, đưa tay xoa bóp thái dương ê ẩm. <br> <br>Người ủy thác vẫn còn hận Việt Ôn Luân. <br> <br>Phải nói rằng, người ủy thác rơi vào tình cảnh khốn cùng nguyên nhân cũng chính vì Việt Ôn Luân. <br> <br>Sắc lệnh trí hôn. <br> <br>*Sắc lệnh trí hôn: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ dục vọng, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ dục vọng. <br> <br>Ninh Thư không thể hiểu nổi tại sao tình yêu kiểu vậy mà cũng đơm hoa kết trái được, chẳng lẽ không cảm giác được đối phương có thật lòng với mình hay không? <br> <br>Đã vậy xuất phát điểm còn dựa trên mục đích công lược để tăng độ hảo cảm, cuối cùng là yêu cmnl. <br> <br>Ninh Thư: … <br> <br>Vậy nguyên lai tên Việt Ôn Luân kia có tí cảm giác gì với Mộ Thư Dao không? <br> <br>Nói chia tay liền chia tay, đơn phương quyết định chia tay, khiến cho Mộ Thư Dao trở tay không kịp. <br> <br>Tình yêu ở trong ngành giải trí ấy à, đa phần đều nhuốm vài phần lợi dụng cùng lợi ích, từ động thái này của Việt Ôn Luân, nhìn thì có vẻ tôn trọng đối phương, nhưng thật ra lại coi Mộ Thư Dao là kẻ ăn bám. <br> <br>Nói vứt bỏ liền vứt bỏ. <br> <br>Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu vận công tu luyện, mặc kệ chuyện gì đang diễn ra, trước hết phải hồi phục thể lực cái đã. <br> <br>Muốn làm chuyện lớn, đầu tiên là cần có sức khỏe. <br> <br>Việc trả thù đôi cẩu nam nữ này chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất vẫn là việc phát triển sự nghiệp. <br> <br>Công bằng mà nói, thắng làm vua thua làm giặc, Mộ Thư Dao như binh bại như núi đổ, hoàn toàn không có năng lực trở tay. <br> <br>Hơn nữa về phần quan hệ xã giao thì chẳng có mống nào đắc lực, bên phía công ty thì bỏ xó không thèm đoái hoài. <br> <br>Tu luyện một hồi, bên trong thân thể đã có vài tia lực Hỏa Dương, cảm giác cả người đều trở nên ấm áp, dễ chịu hơn nhiều. <br> <br>Tuy nhiên lực Hỏa Dương lại có tác dụng phụ, ai uu, không khống chế nổi máu xông lên não. <br> <br>Ninh Thư từ trên giường nhảy xuống, tắm táp một phen rồi ngắm nghía diện mạo trong gương. <br> <br>Nhan sắc của người ủy thác quả thực không tồi. <br> <br>Khuôn mặt đậm chất nét đẹp phương đông, mặt trái xoan, môi anh đào chúm chím nhỏ nhắn, cái mũi xinh xắn, khung xương nhỏ, tỉ lệ dáng người chuẩn chỉ, khúc nào ra khúc đó. <br> <br>Ninh Thư vỗ má, dáng dấp này không tệ đâu, lớn lên ưa nhìn chính là một lợi thế. <br> <br>Còn chuyện sống tốt hay không thì còn phải xem bản thân có bản lĩnh hay không, người ủy thác chính là một người chẳng có bản lĩnh gì. <br> <br>Ninh Thư thay quần áo, đội mũ đeo kính râm, chuẩn bị ra ngoài. <br> <br>Ninh Thư: Não tôm, chúng ta cùng đi tìm bạn trai thôi nào~ <br> <br>Ninh Thư ra khỏi tòa chung cư, nơi này chính là nơi ở mà công ty sắp xếp cho diễn viên, nghệ sĩ. <br> <br>Minh tinh hạng hai như Mộ Thư Dao đương nhiên sẽ mua được một căn hộ cao cấp cho riêng mình, nhưng mà người ủy thác lại không nỡ tiêu xài tiền nha. <br> <br>Tiền kiếm được đều đã bị công ty lấy đi phần lớn, thật ra người ủy thác cũng không có được bao nhiêu tiền. <br> <br>Mà Việt Ôn Luân đã sở hữu cho mình một văn phòng làm việc riêng. <br> <br>Ninh Thư luôn cảm thấy Việt Ôn Luân cũng không thích người ủy thác nhiều nhặn gì cho cam. <br> <br>Chẳng hiểu vì cái quần gì mà trở thành người yêu của nhau. <br> <br>Ấn tượng của Ninh Thư về khứa Ảnh đế Việt Ôn Luân này cực kì không tốt. <br> <br>Có yêu hay không thì phải rõ ràng, dễ dàng để cho người khác công lược, tiếp đó phủi tay hất người cũ đi thẳng cẳng. <br> <br>Đây chắc chắn là sợ người ủy thác bám dính hắn không buông. <br> <br>Khi Ninh Thư đến studio, lúc này Việt Ôn Luân đang bận quay phim – một bộ phim do chính văn phòng của hắn bỏ tiền đầu tư. <br> <br>Ninh Thư xuống xe, đi đến địa điểm quay phim. <br> <br>Ninh Thư từ xa đã trông thấy Việt Ôn Luân đang nói chuyện cùng một cô gái. <br> <br>Cô gái này mặc một bộ đồ cổ trang. <br> <br>Mà trên người Việt Ôn Luân cũng mặc một tà áo vạt dài cổ xưa, hai người họ đứng chung một chỗ tạo cảm giác hệt như một đôi thần tiên quyến lữ. <br> <br>Việt Ôn Luân cầm kịch bản trên tay, ôn tồn giảng giải cho Kiều Linh Nhi. <br> <br> Còn Kiều Linh Nhi thì ngước đôi mắt long lanh, tràn ngập sự sùng bái mà nhìn Việt Ôn Luân. <br> <br>Trên người Kiều Linh Nhi toát lên vẻ trong sáng tinh khiết, mong manh dễ vỡ,… quả là một mỹ nhân chính hiệu. <br> <br>Đàn ông thì ai mà chẳng thói hư vinh cùng ham muốn chinh phục, được một người phụ nữ nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, trong lòng tất nhiên là vô cùng thỏa mãn. <br> <br>Mỗi lúc Việt Ôn Luân cúi đầu xuống đều có thể thấy được đôi mắt ướt át của Kiều Linh Nhi, sau đó Kiều Linh Nhi bắt gặp ánh nhìn của Việt Ôn Luân liền ngượng đỏ mặt, vội vàng tránh né. <br> <br>Dáng vẻ đó đúng là động lòng người biết bao. <br> <br>Thật ra Kiều Linh Nhi chỉ tới làm diễn viên quần chúng, lúc này cô ta mới trùng sinh được không lâu. <br> <br>Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ chính là công lược Ảnh đế Việt Ôn Luân. <br> <br>Kiếp trước Kiều Linh Nhi vẫn luôn là diễn viên hạng bét, cũng bởi không có tí nhan sắc hay tố chất gì… vậy nên cô ta luôn bị tay đạo diễn khi dễ, chiếm mất tiện nghi. <br> <br>Mà đổi lại cũng chỉ được mấy vai quèn như là nha hoàn, rồi thì nữ tử thanh lâu… <br> <br>Kiếp này sau khi trùng sinh, đầu tiên cô ta liền đến tham gia vai diễn quần chúng trong bộ phim do Việt Ôn Luân đầu tư. <br> <br>Với dung mạo cùng khí chất của Kiều Linh Nhi, đứng trong hội quần chúng quả thực là hạc giữa bầy gà. <br> <br>Kiều Linh Nhi rất nhanh liền lọt vào tầm mắt của Việt Ôn Luân, hừm, em gái này được đó, về phần năng lực diễn xuất thì có thể bồi dưỡng thêm, nếu để trong hội quần chúng thì rất phí hoài. <br> <br>Thế là an bài cho Kiều Linh Nhi vai diễn nữ phụ thứ 5, so với việc 1 ngày lĩnh ba bữa cơm hộp cùng vài đồng cát-xê của diễn viên quần chúng quả thực khác biệt như ngày với đêm. <br> <br>Hơn nữa cô ta còn có thể diễn chung với Việt Ôn Luân. <br> <br>Đúng là không thể nào tuyệt vời hơn. <br> <br>Trong lúc nghỉ giải lao, Kiều Linh Nhi sẽ theo cầm kịch bản, mang dáng vẻ thành tâm thành ý tới thỉnh giáo Việt Ôn Luân, tiện thể kiếm thêm độ hảo cảm. <br> <br>Ninh Thư đứng một bên, yên lặng nhìn hai người này trao đổi kịch bản. <br> <br>Nhìn từ xa, Kiều Linh Nhi trông rất cuốn hút. <br> <br>Dáng người uyển chuyển mềm mại, hoàn mỹ không một khuyết điểm. <br> <br>Hệ thống muốn biến Kiều Linh Nhi trở thành người phụ nữ vạn người mê, gặp người người yêu, gặp hoa hoa nở. <br> <br>Hai người bàn luận về kịch bản một hồi lâu, cuộc trò chuyện diễn ra rất vui vẻ sôi nổi, Kiều Linh Nhi cười đến độ mi mắt cong cong, nhìn vô cùng dễ chịu. <br> <br>Dưới sự cải tạo của hệ thống, khí chất tầm thường thô tục trước đó của Kiều Linh Nhi được thay thế bởi sự trong sáng hoạt bát, tạo cho người ta ấn tượng sâu sắc, khó mà quên nổi. <br> <br>Việt Ôn Luân nhìn Kiều Linh Nhi với ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc cùng tán thưởng. <br> <br>Vẫn chưa biết diễn xuất của Kiều Linh Nhi ra sao, chỉ có điều dáng vẻ này trời sinh chính là ăn cơm ngành giải trí. <br> <br>Rốt cục cũng có người đi qua nói cho Việt Ôn Luân rằng Ninh Thư đã đến rồi. <br> <br>Việt Ôn Luân quay đầu lại liền nhìn thấy Ninh Thư đang đứng ở phía xa, hắn khẽ nhíu mày, giơ tay vẫy gọi Ninh Thư lại gần. <br> <br>Ninh Thư đi tới, trông thấy Việt Ôn Luân đang mặc một bộ y phục dài tay, bên hông đeo đai lưng, đầu đội ngọc quan cùng bộ tóc giả. <br> <br>Cả người hắn toát lên thần thái của một vị đế vương thời cổ đại, vừa anh tuấn lại vừa uy nghiêm. <br> <br> <br>Việt Ôn Luân diễn vai nào liền nhập tâm 100% vào vai đó, vậy nên dù tuổi tác còn trẻ mà hắn đã đạt giải Ảnh đế. <br> <br>Tướng mạo của Việt Ôn Luân không thuộc dạng bơ tiểu sinh, hắn sở hữu trong mình một khí chất trầm tĩnh, bình ổn. <br> <br>*Tiểu sinh: Chỉ chung những nam diễn viên trẻ, tương tự cũng chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fangirl. <br> <br>Hắn không phải tiểu thịt tươi, nhưng so với tiểu thịt tươi lại được chào đón hơn nhiều. <br> <br>*Tiểu thịt tươi: Những nam nghệ sĩ trẻ tuổi, có giá trị nhan sắc cao. <br> <br>“Sao em lại tới đây?” Việt Ôn Luân hỏi Ninh Thư. <br> <br>Ninh Thư giương khóe miệng, cười nói: “Em sắp sửa tham gia đóng một bộ phim tiên hiệp, thời gian tới không thể tới thăm anh được nên mới ghé qua đây một chút.” <br> <br>Việt Ôn Luân gật đầu: “Cố gắng cho tốt, nếu không có gì ngoại dự tính, bộ phim truyền hình này sẽ giúp em thăng hạng.”