Chương 6: Đuổi ra khỏi nhà
Chương 6: Đuổi ra khỏi nhà
Edit: Akito
Trong lòng Ninh Thư phát ngốc, đau đến chết lặng, cô thật sự rất chán ghét cảm giác này, luôn bị nó này ảnh hưởng, khiến cho cô thật khó chịu.
Lăng Tuyết nhàn nhạt cười một tiếng, đoán chừng là bởi vì hành động lấy lòng cô ta của Lãnh Ngạo, cô ta liếc nhìn Ninh Thư, đi qua trước mặt cô, mang theo một cỗ mùi thơm dễ chịu, Ninh Thư hít hít mũi, thật dễ ngửi.
Đúng là một nữ nhân có mị lực, Ninh Thư không phủ nhận mị lực của Lăng Tuyết, bằng không sẽ không mê hoặc được nam chính, có nhiều nam phụ như vậy, dưới tay cô ta còn có vô số em trai nhỏ.
Ninh Thư dưới con mắt muôn hình muôn vẻ của mọi người, có chút đứng ngồi không yên, thật vất vả chờ đến lúc tan học, vừa ra đến cổng trường, liền thấy tài xế chờ ở cổng, nhìn thấy Ninh Thư, lập tức mở cửa xe, nói: “Tiểu thư, lão gia đang chờ cô.”
Ninh Thư thoáng nhíu lông mày, quan sát thấy cổng trường đậu đầy xe hơi, thế này mới cảm thấy được căn nguyên vì sao Ace được coi là học viện quý tộc.
Trong trí nhớ bới móc ra vị lão gia, thì ra là ba ba cỗ thân thể này, kỳ thật trong lòng Lâm Giai Giai rất tự ti, nhà cô buôn bán nhỏ đi lên, ba ba cũng coi như là phú hào, nhưng trong mắt bao nhiêu hào môn thế gia chân chính, thì chỉ là một gia đình nhà giàu mới nổi, cho nên mới nói, Lâm Giai Giai có thể đi vào học viện Ace, là đi cẩu. Vận phân.
Hơn nữa trong mắt thế gia, con cháu nhà giàu ở đây, thì sự tồn tại của cô chẳng khác gì cẩu cả, lại còn khắp nơi đối đầu cùng Nữ Thần, thậm chí còn có tâm tư buồn nôn với Lãnh Ngạo.
Những người này hoàn toàn quên rằng xuất thân của Lăng Tuyết còn không bằng Lâm Giai Giai, chỉ cần biết hiện tại sự tồn tại của Lâm Giai Giai làm cho người ta chán ghét là được rồi.
Tình cảnh Lâm Giai Giai so với Lăng Tuyết lúc trước khổ sở hơn nhiều, không phải mỗi người đều có thể từ vịt con xấu xí biến thân thành thiên nga xinh đẹp.
Cha cỗ thân thể này đưa cô vào học viện Ace chính là để cô cùng những danh môn quý tộc này xây dựng quan hệ tốt, Ace trường học bao gồm giới chính trị, giới kinh doanh, tùy tiện cùng một người có quan hệ tốt, liền có thể hỗ trợ việc làm ăn.
Nhưng là Lâm Giai Giai lại trở thành kẻ thù chung của toàn bộ trường học.
Ai, thật phức tạp ah, Ninh Thư thở dài.
Ninh Thư vừa mới bước vào phòng khách, liền bị một bạt tai đổ ập xuống một bên má cô, lực đạo vô cùng lớn, hiển nhiên là không có một chút lưu tình.
Cmn, quá đủ rồi, một ngày này không biết bị đánh bao nhiêu lần ah, trong lòng Ninh Thư bị chọc giận đến bùng cháy rồi, đặc tính của người ở thế giới này là bệnh xà tinh sao, có miệng lại éo biết nói chuyện.
“Ánh mắt của mày là sao?” Cha Lâm thấy con gái u ám nhìn mình, sửng sốt một chút, tức thì trong lòng toát ra lửa giận càng lớn, chỉ vào Ninh Thư quát: “Lâm gia cho mày ăn, cho mày ở, hưởng thụ cuộc sống người người mơ ước, cho mày tới trường học dính dấp chút quan hệ, lại đắc tội toàn bộ người trong trường học.”
“Mày có biết hay không những người trong trường đều là thân phận gì, trong đầu mày toàn là phân, cũng không không nhìn một chút đức hạnh của mình, mày cảm thấy mày xứng với Lãnh Ngạo sao? Người ta đã nói rồi, không được đến trước mặt hắn nhảy nhót, bởi vì hành động của mày liền ảnh hưởng đến công ty, Lâm Giai Giai, mày náo đủ chưa?”
“Tao cho mày đến Ace học không phải là để gây phiền toái cho tao, thứ đồ vật vô dụng, một chút việc cũng làm không được.”
Ninh Thư: …
Một cơ hội nói chuyện Ninh Thư đều không có, nhìn cha Lâm một mình bô bô nói.
Ninh Thư lay lay đầu mình, trong đầu đều là tiếng ong ong, nhất định là đánh cho chấn động não luôn rồi.
Quả thực là một ông cha hết sức cặn bã ah.
Ninh Thư có chút không hiểu với nguyên chủ, cuộc đời bị thúc giục như vậy, vẫn không quên muốn cứu vớt cái gì Lãnh vương tử, cô có thể hay không rời khỏi cái thế giới này, cô không thể hiểu được những người này nữa rồi.
Cha Lâm bô bô nói một hồi, thấy khát nước, liền bâng chén trà lên uống, thấy Ninh Thư day day đầu, cũng không biết nó có nghe ông nói chuyện không, nghĩ đến gần đây công ty không thuận lợi, chính là bị cái đứa con gái xui xẻo này làm hại cho sắp phá sản.
Mỗi ngày công ty đều có người đến kiểm tra, lúc thì tiền thuế, lúc thì giấy tờ, dùng đủ loại lý do, khiến cho cha Lâm quả thực muốn phát điên rồi.
Ông cầm chén trà hướng Ninh Thư ném tới, vừa rồi không hiểu gì liền trúng một cái tát, vì thế thời thời khắc khắc Ninh Thư đều nhìn chằm chằm vào cử chỉ của đối phương, tức khắc liền tránh ra, chén trà rơi ‘choang’ trên mặt đất, mảnh vỡ bắn tứ tung.
Cha Lâm chỉ vào Ninh Thư, ôm ngực, một bộ bệnh tim lại phát tác rồi, cuối cùng trên mặt lộ ra một cỗ thần sắc bất đắc dĩ, mang vẻ mặt đau xót, bộ dáng không biết làm thế nào thống khổ đến cực điểm.
Ninh Thư: Hiện tại là cái tình huống gì đây?
“Giai Giai, rời khỏi Lâm gia đi, đây chỉ là tính toán tạm thời, đợi qua một đoạn thời gian, những chuyện này trôi qua, ba ba sẽ đón con về nhà.”
“Giai Giai, ba ba là thương con, nhưng ba ba lại không có biện pháp nào khác, Giai Giai không nên trách ba ba.”
Ninh Thư lắp bắp hỏi: “Cha…Ba ba, đây là ý gì?”
Trong nội tâm Ninh Thư nổi lên dự cảm xấu, hi vọng không phải như cô nghĩ.
Nhân phẩm của cô không phải kém như vậy a, giá trị may mắn chỉ có 20 có phải hay không quá thấp?
“Từ giờ trở đi, con không phải là con gái Lâm gia.” Cha Lâm vẻ mặt đau xót nhìn Ninh Thư, “Con yên tâm, ba ba sẽ đón con trở về.”
Nếu như không có cái tát vừa rồi, Ninh Thư thiếu chút nữa là tin lời ông già này rồi, bây giờ là muốn đem cô đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ?
Ninh Thư cảm thấy mình đem sự tình làm cho phức tạp rồi, rõ ràng là đến thay nguyên chủ nghịch tập, hiện tại lại bị đuổi ra khỏi nhà, phải hay không là cô quá yếu?
Ninh Thư không do dự nói: “Ba ba, con tin tưởng người.” Tin ông còn không bằng tin heo mẹ leo cây.
Cha Lâm thở dài một hơi, thấy Ninh Thư không có gào thét làm loạn, xem ra là một đứa con gái nhu thuận, chỉ tiếc đầu óc có chút ngu xuẩn, học sinh trường Ace ai thân phận cũng cao quý, chọn bất kỳ một người đều là nhân vật thâm tàng bất lộ, lại cứ đi quấy rầy Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo là ai ah.
Có dã tâm không sai, nhưng leo cao quá sẽ bị ngã chết.
Cha Lâm cũng có dã tâm, nhưng là phải đi từng bước một, hiện tại lại vì con gái, công ty của ông bước đi khó khăn, càng ngày càng đi xuống, thật sự phải sắp đóng cửa rồi.
Ninh Thư về phòng Lâm Giai Giai thu thập hành lí, đem tất cả quần áo trong tủ nguyên chủ đóng gói lại hết, một năm quần áo bốn mùa một bộ cũng không bỏ lại.
Lời nói của cha Lâm cái lão hồ ly này…, Ninh Thư liền một chữ cũng không tin, về phần còn muốn đón cô trở về, Ninh Thư tin cái rắm á.
ở bệnh viện nhiều năm như vậy Ninh Thư đã hiểu quá rõ, con người khi gặp được lợi ích sẽ xé xác lẫn nhau, một đời người, sinh lão bệnh tử đều là trải qua trong bệnh viện.
Mặc dù Ninh Thư không có tiến vào xã hội, nhưng ở trong bệnh viện lại thấy được thế gian muôn màu.
Lâm gia là vì lợi ích từ bỏ con gái của mình.
Ninh Thư cảm thấy khổ sở thay nguyên chủ, trên trán cô băng gạc rõ ràng như vậy, cha Lâm luôn miệng nói ba ba là thương yêu ngươi, nhưng vết thương nổi bật trên mặt như vậy cũng không nhìn thấy, thậm chí càng gây thêm tổn thương, không hỏi rõ nguyên do đã đem cô đuổi ra khỏi nhà.
Ninh Thư đem hộp trang sức cùng đồ trang điểm thu vào, cả túi xách hàng hiệu, nói không chừng thời điểm sinh hoạt khó khăn có thể bán lấy tiền dùng.