Chương 33: Một con người đáng phục
<br><br>Chương 33: Một con người đáng phục<br><br><br>Hủ tiếu vò viên thật nóng. <br> <br>Chỉ cần nóng thì dầu có dở cũng chẳng khó ăn. <br> <br>Thư Hương gắp một miếng cho vào miệng và nàng đặt đũa xuống nhìn chăm chăm vào mặt Lữ Ngọc Hồ. <br> <br>Chờ cho hắn “lùa” một hơi, nàng hỏi : <br> <br>- Anh bảo chỗ này nổi tiếng đây phải không? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ vừa nhai vừa ậm ừ gụt gặt. <br> <br>Thư Hương gặn lại : <br> <br>- Nổi danh nhờ bán cái hủ tiếu vò viên này? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ bưng tô lên húp và cũng ậm ừ gụt gặt. <br> <br>Thư Hương nhìn hắn húp sột sột và nàng lắc đầu thở ra : <br> <br>- Tôi thấy những người này đều có bịnh. <br> <br>Húp hết thứ nước trong tô, Lữ Ngọc Hồ mới chịu buông đũa, ngẩng mặt lên : <br> <br>- Ai? <br> <br>Thư Hương nói : <br> <br>- Những người đến ăn ở đây nè. <br> <br>Lữ Ngọc Hồ chép chép như đang ngon miệng lắm và hắn lắc đầu : <br> <br>- Không có bịnh. <br> <br>Thư Hương hỏi : <br> <br>- Còn người này? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ nhìn theo ánh mắt của nàng, hắn thấy người đàn ông ngồi đối diện. <br> <br>Người đó vận y phục màu xanh bằng thứ hàng xem thật dầy nhưng lại thật mịn, chứng tỏ hắn thuộc dân sang. <br> <br>Hắn không lớn tuổi lắm, nhưng con người xem ra đạo mạo uy nghi, chỉ cần nhìn vào gương mặt đó, bất cứ ai cũng không thể khinh lờn, mặt dầu hắn đang ngồi trên chiếc bàn xiêu vẹo. <br> <br>Thư Hương nói : <br> <br>- Hắn là con người có địa vị. <br> <br>Lữ Ngọc Hồ gật đầu : <br> <br>- Và địa vị không thể thấp. <br> <br>Thư Hương nói : <br> <br>- Nếu hắn muốn ăn thức ăn gì, có thể sang hơn, khó kiếm hơn và ăn ở tại nhà thì nhất định cũng sẽ có người đem đến tận nhà. <br> <br>Lữ Ngọc Hồ gật đầu : <br> <br>- Bất cứ giờ nào cũng có. <br> <br>Thư Hương nói : <br> <br>- Vậy mà hắn vẫn cứ đến đây? Nếu hắn không “bịnh” thì hắn không làm cái chuyện ngông như thế. <br> <br>Lữ Ngọc Hồ nhấp nhấp chén rượu trên môi, lần thứ nhất, Thư Hương mới thấy hắn uống chậm và hắn thở dài : <br> <br>- Cô có biết tịch mịch là gì không? <br> <br>Thư Hương đáp : <br> <br>- Tự nhiên là biết, nhưng biết nghĩa của nó và chính tôi cũng đã thưởng thức nó nhiều rồi. <br> <br>Lữ Ngọc Hồ hỏi : <br> <br>- Cô “tịch mịch” như thế nào? <br> <br>Thư Hương nói : <br> <br>- Tôi ngồi một mình nghĩ lung tung, nghĩ chuyện này chuyện khác, nghĩ chuyện ăn chơi, chuyện tìm người để nói chuyện. <br> <br>Lữ Ngọc Hồ lắc đầu : <br> <br>- Đó không phải là tịch mịch. <br> <br>Thư Hương cau mặt : <br> <br>- Chớ như thế nào mới gọi là tịch mịch? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ trầm ngâm : <br> <br>- Cái của cô là một mình trong chỗ vắng, có thể là cái buồn chớ không phải là tịch mịch. Nếu lúc đó cô gặp cảnh tưng bừng, náo nhiệt thì cô sẽ vui ngay. Con người tịch mịch thì không như thế, đó là loại người mang nặng cô đơn, nó là thứ tâm tình vằng vặc bởi sự trống không, thiếu thốn, mất mát và hiu quạnh... Những con người như thế, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, cho dầu chung quanh tưng bừng náo nhiệt, lòng họ cũng vẫn là một khoảng trống mênh mông. <br> <br>Thư Hương im lặng ngồi nghe... <br> <br>Giọng của Lữ Ngọc Hồ trầm trầm : <br> <br>- Cô cứ thử tưởng tượng một con người đã chứng kiến, trải qua quá nhiều sự việc, bỗng không họ cảm thấy tất cả đều trở thành quá khứ; có người đã được thật nhiều, nắm trong tay thật nhiều, bỗng chợt thấy tất cả đều hư ảo, một khoảng trống mênh mông hiện lên trong lòng họ... nhất là những đêm dài thức trắng... <br> <br>Thư Hương chớp mắt, nàng nhìn sững Lữ Ngọc Hồ. <br> <br>Nàng bỗng thấy con người này không đơn giản như người ta đã nghĩ. <br> <br>Và nàng nhăn mặt : <br> <br>- Những khi như thế, tại sao anh không để cho tư tưởng của mình nghĩ về những chuyện vui hơn? <br> <br>Câu nói thốt ra rồi nàng mới giật mình. Thật ra, nhìn vào vẻ mặt, lắng nghe giọng nói, nàng thấy như hắn đang kể lễ tâm sự của mình chứ không phải nói về người khác. Nàng nghe như thế và đoán chừng như thế, nhưng đó cũng chỉ là nàng nghĩ, còn hỏi hắn thì đáng lý nàng không thể hỏi trực tiếp như thế... <br> <br>Nhưng hình như Lữ Ngọc Hồ không để ý, hắn nói : <br> <br>- Cái thống khổ nhất của loài người là mãi mãi không bao giờ khống chế nổi tình cảm của mình như thế, cho dầu cô có vận dụng trí tưởng tượng nghĩ đến những chuyện thích thú hơn nhưng không khi nào làm được, những cái thống khổ bi thương có nhiều sức mạnh vạn năng... <br> <br>Thư Hương cười : <br> <br>- Có phải sự thống khổ thật sự hay là... những thứ ấy chỉ do cảm giác của mình? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ cười : <br> <br>- Ban đầu tôi cũng nghĩ như cô, tôi nghĩ có những con người giàu tưởng tượng rồi tự mình làm khổ cho mình, nhưng đến khi thực sự có cảm giác ấy rồi... <br> <br>Hắn cười thật thê lương : <br> <br>- Đến bấy giờ cô có cảm giác như thế, nghĩa là đến bao giờ cô nhận ra sự tịch mịch của lòng mình, chừng đó cô mới thấy rằng nó là thực tế chớ không phải do giàu tưởng tượng... Và chừng đó cô mới thấy chỉ có cách giữa đêm tìm những chỗ như thế này để uống rượu một mình... <br> <br>Trầm ngâm một lúc Thư Hương nói : <br> <br>- Cho dầu hắn quả thật sợ sự tịch mịch đi nữa thì cũng không cần phải đến chỗ này một mình như thế. <br> <br>Lữ Ngọc Hồ nhướng mắt : <br> <br>- Không cần phải một mình? <br> <br>Thư Hương gật đầu : <br> <br>- Ít ra hắn cũng nên tìm một người bạn. <br> <br>Lữ Ngọc Hồ lắc đầu : <br> <br>- Vô ích. <br> <br>Thư Hương hỏi : <br> <br>- Sao anh bảo là vô ích? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ nói : <br> <br>- Một người bạn có thể gặp nhau một đôi ngày, năm bảy tháng, đôi ba năm, không một người bạn nào có thể cùng mình đến... bạc đầu. <br> <br>Hai tiếng “bạc đầu” làm cho Thư Hương giựt mình, nàng lại nhìn sững Lữ Ngọc Hồ, nàng đã biết hắn muốn nói gì... <br> <br>Và nàng vụt nói : <br> <br>- Anh nói làm tôi nhớ đến một chỗ và một người... <br> <br>Lữ Ngọc Hồ hỏi : <br> <br>- Ai? <br> <br>Thư Hương đáp : <br> <br>- Trương Hảo Nhi, đáng lý người đó... <br> <br>Nàng đưa mắt về phía người áo xanh ngồi một mình và nói tiếp : <br> <br>- Đáng lý người đó nên tìm một chỗ như thế... <br> <br>Lữ Ngọc Hồ cười : <br> <br>- Có thể... và con người đó chắc cũng đã có đến rồi, không phải đến một lần mà đến rất nhiều lần, nhưng cô không biết, những chỗ đó cũng chỉ nhất thời thôi, con người tịch mịch có khi ngay lúc đến đó, ngay lúc cùng với người đẹp vui cười, ngoài mặt thì vui, nhưng trong lòng thì một nổi buồn man mác nổi lên... sự tịch mịch lại đến ngay trong lúc vui cười. <br> <br>Thư Hương nói : <br> <br>- Chính vì thế mà hắn bằng lòng chọn cách này, chọn cách ngồi một mình uống rượu trong một khung cảnh cũng... tịch mịch. <br> <br>Lữ Ngọc Hồ cười : <br> <br>- Nhưng cũng không phải những kẻ đến đây vì nguyên nhân như thế cả, nó còn có những người vì không thể đến một chỗ sáng sủa hơn, cũng có thể có người cảm thấy chỗ này thật thích thú... <br> <br>Thư Hương nhướng mắt : <br> <br>- Còn có người thấy chỗ này thích thú à? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ cười : <br> <br>- Tự nhiên, chính tôi cũng cảm thấy chỗ này khá lắm... <br> <br>Thư Hương hỏi : <br> <br>- Anh thấy chỗ này có những gì tốt nào? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ đáp : <br> <br>- Chỗ này có thể không có gì thích thú, thức ăn và rượu cũng không ngon, nhưng nó có một không khí đặc biệt, không khí đó tìm nơi khác không có. <br> <br>Thư Hương hỏi : <br> <br>- Không khí gì? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ cười : <br> <br>- Cái đó tùy từng tâm trạng mỗi người, nó là một chuyện mà không giải thích được, chẳng hạn như con người có bộ óc nhỏ, khác với con vật có bộ óc lớn... <br> <br>Thư Hương vụt nhóng mình lên... <br> <br>Câu nói của Lữ Ngọc Hồ làm cho nàng sực nhớ... Đại Đầu Quỷ. <br> <br>Không hiểu tại sao, nàng bỗng nghĩ rằng hắn có thể đến đây. <br> <br>Nàng suýt bật cười. <br> <br>Nàng nghĩ thầm, dầu sao thì mình cũng nên đi tìm hắn. Tìm hắn để làm gì thì thật nàng không ý thức rõ ràng, nàng chỉ cảm thấy... nên làm như thế. <br> <br>Nàng cắn môi ngó xuống mặt bàn... <br> <br>“Kệ xác hắn, cho dầu suốt đời hắn không đến tìm mình, cho dầu hắn chết bờ chết bụi cũng kệ xác hắn”. <br> <br>Nàng bật cười thành tiếng. <br> <br>Lữ Ngọc Hồ hỏi : <br> <br>- Cô cười gì vậy? <br> <br>Thư Hương không biết trả lời làm sao... <br> <br>Bỗng không nàng lại nghĩ đến hắn, rồi bỗng không nàng lại nhớ hắn, thật là kỳ cục. <br> <br>Không hiểu tại sao, có nhiều lúc cứ thấy mặt hắn là nàng bực, nhưng khi không có hắn, khi nghĩ về hắn, nàng vừa tưng tức mà cũng vừa thấy vui vui... <br> <br>Lữ Ngọc Hồ nhìn chầm chập vào mặt nàng : <br> <br>- Cô đang nghĩ gì thế? <br> <br>Thư Hương không trả lời được, nàng chớp chớp mắt hỏi : <br> <br>- Anh đang nghĩ gì thế? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ trả lời ngay : <br> <br>- Tôi đang nghĩ về hắn. <br> <br>Thư Hương giật mình : <br> <br>- Ai? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ đáp : <br> <br>- Cái người mà tôi đã nói với cô là tôi phục đó. <br> <br>Thư Hương hỏi : <br> <br>- Cái người từ trên nóc nhà thò tay xuống đó à? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ gật gật đầu... <br> <br>Thư Hương hỏi : <br> <br>- Tại sao anh phục người dữ vậy? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ cười : <br> <br>- Tại vì tôi không bằng hắn. <br> <br>Thư Hương nói : <br> <br>- Chắc gì người ấy đến đây? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ cười : <br> <br>- Tôi chắc. <br> <br>Thư Hương hỏi : <br> <br>- Căn cứ vào đâu mà anh chắc thế? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ nheo nheo mắt : <br> <br>- Căn cứ vào sự có mặt của hắn tại đây. <br> <br>Thư Hương nhóng mình lên : <br> <br>- Đâu? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ nói : <br> <br>- Cô quay mặt lại xem. <br> <br>Thư Hương quay mặt lại. <br> <br>Cái nàng thấy trước nhất là Trương... Óc Mít. <br> <br>* * * * * <br> <br>Hắn có chết thành tro, nàng cũng nhận ra hắn như thường. <br> <br>Cái đầu lơn lớn, cái mặt tròn tròn, nước da trăng trắng, cái miệng ngậm lại thì như chưởi cha thiên hạ, nhưng khi cười thì y như cho thiên hạ... ngàn vàng. <br> <br>Thư Hương bỗng thấy hình như hắn có thay đổi. Không, ngàn đời hắn cũng không thay đổi, nhưng không hiểu tại sao, nàng bỗng thấy hắn có vẻ... dễ coi hơn. <br> <br>Nàng chợt thấy trong lòng nổi lên một cái gì thích thú, ấm áp, khoan khoái lạ lùng... Cái cảm giá của một con người đánh mất vật gì quí giá và bây giờ bỗng tìm lại được... <br> <br>Thiếu chút nữa thì nàng đã nhảy lên gọi hắn. <br> <br>Thế nhưng nàng quay trở lại không thèm nhìn hắn, nàng hất hất mặt lên. <br> <br>Hắn đang nói chuyện với người khác. <br> <br>Nàng bỗng cảm thấy hình như trong lòng hắn bây giờ, bất cứ người nào trên mặt đất này cũng đều quan trọng hơn nàng. <br> <br>Nàng đâm tức. <br> <br>Nàng không buồn vì nàng đang giận, giận xanh mặt. <br> <br>Làm như cứ hể thấy nàng là hắn phải chạy lại mừng tíu tít thì nàng mới chịu vậy. <br> <br>Lữ Ngọc Hồ mỉm cười : <br> <br>- Bây giờ thì cô chắc phải biết hắn là ai rồi? <br> <br>Thư Hương vùng vằng : <br> <br>- Tôi chỉ biết rằng anh thấy quỷ, Đại Đầu Quỷ. <br> <br>Nhưng rồi nàng lại hỏi : <br> <br>- Người mà anh phục nhất là hắn đấy à? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ gật gật. <br> <br>Thư Hương hỏi : <br> <br>- Người thò tay từ trên nóc nhà xuống cứu anh là hắn? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ đáp : <br> <br>- Cũng là người đã đắp tấm chăn bông cho cô hôm tôi say rượu. <br> <br>Thư Hương đỏ mặt : <br> <br>- Như... như vậy là anh thấy? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ nói : <br> <br>- Tôi đã nói với cô mà tại cô quên, tôi say rượu thật, say dử lắm, nhưng không khi nào tôi điên cả. Và nhất là không khi nào tôi bị mê mang. <br> <br>Thư Hương trừng trừng : <br> <br>- Anh và hắn quen với nhau lâu rồi không phải? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ đáp : <br> <br>- Không quen với hắn thì làm sao tôi lại phục hắn được. <br> <br>Hắn cười cười nói tiếp : <br> <br>- Một con người mà làm cho cô có thể phục một cách thật tình là khi nào cô đã chung đụng với con người ấy thật lâu, phải chung đụng thật lâu, cô mới có thể thấy con người ấy như thế nào, nếu chỉ gặp phớt qua thì ngàn đời cũng không hiểu được. <br> <br>Thư Hương làm thinh... <br> <br>Nàng biết Lữ Ngọc Hồ không nói đùa. <br> <br>Và nàng cố nghĩ về tên... Đại Đầu Quỷ: hắn là người thế nào? <br> <br>* * * * * <br> <br>Con người của Trương Dị. <br> <br>Con người của hắn thì Thư Hương đã biết lâu rồi. <br> <br>Vì biết hắn rồi nên nàng luôn gọi hắn là Trương... Óc Mít và mới đây thì lại một cái tên nữa là Đại Đầu Quỷ. <br> <br>Tự nhiên là không có cái tên nào đẹp nổi, nàng cũng không nghĩ đẹp về hắn nổi. <br> <br>Hắn là con nhà thế phiệt võ lâm, không những thế, hắn còn là danh môn tử đệ, hơn nữa, hắn còn là người con trai độc nhất của Trương Tam Gia, nhà họ Trương của hắn có một gia tài ức vạn. <br> <br>Thế nhưng hắn lại không chịu hưởng cái phước đó. <br> <br>Bắt đầu từ lúc nhỏ là hắn đã đi hoang. <br> <br>Nói đi hoang thì không đúng lắm, vì cái lối đi của hắn cũng kỳ cục giống y như con người của hắn. <br> <br>Hắn không thọ giáo chánh thức một môn phái nào cả, hắn học rất nhiều thầy và những ông thầy này sau đó đều trở thành bằng hữu của hắn. <br> <br>Tửu quán, lầu xanh, sòng bạc, chỗ nào hắn cũng xứng đáng là... chuyên gia. <br> <br>Có một bận nghe nói hắn say luôn mười bảy ngày đêm trong kỹ viện, nếu tính cái số rượu của hắn uống trong mấy ngày đó, có thể ngâm ngập đến ba người. <br> <br>Nhưng có lúc hắn lại giam mình trong chùa để làm bạn... cùng Hòa thượng, những lúc như thế, không biết vì hắn muốn “xả hơi” hay vì đã ăn năn sám hối tội lỗi của mình. <br> <br>Hắn không từ bất cứ mọi việc làm hoặc chọc ghẹo nào cho chúng ghét, nhưng cũng tuyệt đối không làm một chuyện nào để được người ta khen là phải. <br> <br>Người ta bảo vì cái đầu của hắn lớn nên da mặt của hắn thật dầy. <br> <br>Ai muốn nói gì về hắn thì cứ nói, hắn lờ đi như kẻ lãng tai. <br> <br>Nàng hiểu về hắn thật nhiều, nàng đã nghe “danh” của hắn từ lúc nhỏ, vì hai nhà vốn là chỗ thế giao. <br> <br>Thế nhưng bây giờ nàng bỗng nhận thấy hình như nàng không hiểu gì về hắn cả. <br> <br>Nàng nghĩ có lẽ nàng nhìn hắn chưa rõ lắm... <br> <br>Nàng trừng trừng mắt nhìn về phía hắn... <br> <br>Hắn đang đứng nói chuyện với mấy người, hắn nói thật nhỏ, dáng sắc có vẻ như bí mật. <br> <br>Con người của hắn càng nhìn càng thấy lạ, hình như hắn luôn luôn bí mật. <br> <br>Không hiểu cái tên “Dị” của hắn có từ bao giờ, không biết có trước hay có sau khi người ta phát hiện ra cái “dị” của hắn. <br> <br>Cái người đang nói chuyện với hắn vốn ngồi ở đó với bốn năm người khác, nhưng không hiểu những người kia đi từ lúc nào, bây giờ bàn đó chỉ còn có một người khi Trương Dị tới. <br> <br>Con người ngồi nói chuyện với Trương Dị hình như ăn uống thuộc vào hạng mạnh, chồng tô không trước mặt hắn cao gần ngang mũi hắn. <br> <br>Lúc Trương Dị tới thì hắn đang còn ăn một tô lở dở, hắn buông đũa đứng dậy chào, thái độ của hắn có phần kính trọng. <br> <br>Thư Hương bỗng cảm thấy hình như ngoài nàng ra, ai ai đối với hắn cũng đều kính trọng. <br> <br>Nhưng hắn nói chuyện gì thế? <br> <br>Hắn nói cái gì mà cứ rù rì không dứt? <br> <br>Bực quá, Thư Hương nhổm dậy kêu lớn : <br> <br>- Trương Dị, đi qua đây một chút cũng không được nữa hả? <br> <br>Đúng là kỳ cục, không gọi thì chờ, có gọi thì cũng phải gọi sao dễ nghe một chút, có đâu lại cọc cằn như thế? <br> <br>Nhưng không hiểu tại sao, không khi nào Thư Hương có thể nói được với hắn dịu dàng như nói với bao nhiêu người khác, làm như lúc nào nàng cũng không ưa nổi cái bản mặt của hắn vậy. <br> <br>Trương Dị ngẩng lên, hình như hắn hơi cau mặt... <br> <br>Không biết hắn nói cái gì với người ngồi chung bàn hắn, người đó cười cười đứng dậy đi ra. <br> <br>Hắn đi khập khểnh. <br> <br>À, cái tên ngồi chung với Trương Dị què chân. <br> <br>Hắn vừa ốm vừa xốc xếch, dáng hắn nghèo xơ. <br> <br>Hèn gì mà hắn ăn tợn quá. <br> <br>Chắc hắn đã đói mấy ngày rồi. <br> <br>Thư Hương bỉu bĩu môi : <br> <br>- Không biết tại sao hắn lại giao thiệp với hạng người như thế? <br> <br>Trương Dị đã tới bên bàn, hắn nói : <br> <br>- Sao? Cô có quen với hắn à? <br> <br>Thư Hương hất mặt : <br> <br>- Ai mà quen với hắn. <br> <br>Trương Dị hỏi chậm chậm : <br> <br>- Đã không biết thì làm sao cô biết hắn là hạng người nào? <br> <br>Thư Hương hơi khựng, nhưng vẫn gân cổ : <br> <br>- Thứ đó ai mà chẳng biết, bộ ngon lành lắm sao? <br> <br>Trương Dị nói : <br> <br>- Cũng không ngon lành gì, nhưng nếu hắn ngồi nói chuyện với tôi ba đêm ba ngày, tôi cũng ngồi nói được với hắn. <br> <br>Thư Hương đâm cáu, nàng gắt : <br> <br>- Bộ hắn nói chuyện hay lắm hả? <br> <br>Trương Dị đáp : <br> <br>- Không hay, nhưng rất đáng nghe. <br> <br>Và hắn chậm rãi nói tiếp : <br> <br>- Những lời nói đáng nghe, thường thường thì không hay lắm. <br> <br>Thư Hương quả đã bực quá mức, nàng hất hất mặt : <br> <br>- Gì mà đáng nghe dữ vậy? Bộ hắn chỉ chỗ có gái đẹp phải không? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ bật cười. <br> <br>Thư Hương quay lại sừng sộ luôn : <br> <br>- Cười cái gì? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ đáp : <br> <br>- Tôi cười các người. <br> <br>Thư Hương lườm mắt : <br> <br>- Các người? Các người nào? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ đáp : <br> <br>- Hắn với cô. <br> <br>Hắn cười cười nói tiếp : <br> <br>- Khi chưa gặp thì ai hình như cũng đều mong nhớ, mà cứ gặp là như... <br> <br>Thư Hương trừng mắt : <br> <br>- Tôi là tôi, hắn là hắn, đánh một trăm roi cũng không ai thèm ở chung... <br> <br>Trương Dị vụt cười : <br> <br>- Trăm roi không được thì hai trăm. <br> <br>Thư Hương lừ mắt : <br> <br>- Trăm roi đập lên đầu anh, đập lên đầu... quỷ! <br> <br>Nói xong câu đó, mặt nàng vụt đỏ lên, không hiểu tại sao nàng bỗng gọi hắn là anh. <br> <br>Cũng không lạ, chẳng lẽ trước mặt Lữ Ngọc Hồ mà không giữ lịch sự một chút sao? <br> <br>Đó là một cách giải thích nhưng thật sự thì mặc dầu vẫn gây song nàng nghe trong bụng không ghét hắn như trước nữa, nàng nghe trong bụng vui vui... <br> <br>Và bây giờ thì nàng bỗng thấy chỗ đèn tối như thế mà hay hay, giá như đèn sáng để lộ cái mặt đỏ bừng cho tên... Đại Đầu Quỷ ngó thấy chắc là... xấu hổ vô cùng. <br> <br>Tên tiểu nhị le te đi lại, cái bộ mặt hất hất lạnh băng của hắn không biết bây giờ đâu mất, hắn cười với Trương Dị thật là thân thiết : <br> <br>- Bữa nay dùng chi đây? <br> <br>Trương Dị đáp : <br> <br>- Tính coi. <br> <br>Tên tiểu nhị cười hề hề : <br> <br>- Y như trước đi he. <br> <br>Trương Dị gật gật đầu : <br> <br>- Cũng được. <br> <br>Tên tiểu nhị hay háy mắt : <br> <br>- Rượu chớ? <br> <br>Trương Dị lắc đầu : <br> <br>- Bữa nay bận chút việc. <br> <br>Tên tiểu nhị cười : <br> <br>- In ít chút, một cân thôi. <br> <br>Hắn lại vòng tay khom mình, đối với Trương Dị coi bộ hắn rất vồn vã và thân thiết. <br> <br>Thư Hương nhướng nhướng mắt : <br> <br>- Khéo làm bộ hỏi, làm như đây còn nhiều thức ăn lắm vậy? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ cười : <br> <br>- Ai nói không có? Người khác thì hết hủ tiếu vò viên đến vò viên hủ tiếu, chớ với Trương thiếu gia thì còn nữa chớ, chẳng hạn như xí quách, khô mực... <br> <br>Thư Hương hỏi : <br> <br>- Quán gì lại bán người vầy người khác thế? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ cười : <br> <br>- Tại vì mỗi người đều khác nhau, chẳng hạn như người thì mập, người thì hơi ốm... <br> <br>Thư Hương chồm lên : <br> <br>- Ai ốm? Ai ốm? <br> <br>Lữ Ngọc Hồ cười : <br> <br>- Không ốm thì mập, thì giống nhau... <br> <br>Thư Hương đỏ mặt, nàng hứ một cái rồi ngoảnh mặt qua hướng khác... <br> <br>Trương Dị vụt nói : <br> <br>- Không phải muốn hỏi chơi đâu, hắn muốn nghe tôi nói đó. <br> <br>Thư Hương quay lại : <br> <br>- Nghe anh nói cái gì? Bộ anh nói nghe hay lắm hả? <br> <br>Trương Dị nói lững lơ : <br> <br>- Có nhiều người nói rằng giọng nói của tôi dễ nghe lắm, khá lắm, thật cô không để ý à? <br> <br>Thư Hương vụt ôm bụng khom mình, làm như sửa soạn để cười cho đã...