Chương 1447: Cổ Táng Đạo tông
Đệ cửu trọng thiên, đỉnh không gian tầng thứ hai, đứng tại đây ngước đầu nhìn lên, bên trên không có bầu trời, chỉ có hư vô mờ mịt. Hư vô giống thương mang khiến Tô Minh nhìn có cảm giác mờ mịt. Trừ thương mang ra có cổ thụ xuyên thấu đệ cửu trọng thiên, cây cứng cáp đứng sừng sững trong đất đệ cửu trọng thiên, vươn lên hư vô bên trên, không thấy tận cùng, chỉ thấy một cây to như chống đỡ thương mang và mặt đất.
Cây to lớn khó tả, ở trên đệ cửu trọng thiên, dưới cây có một tế đàn. Tế đàn có ngàn bậc thang, vốn là vật khổng lồ nhưng vì cổ thụ nên trông rất nhỏ bé, cho người cảm giác phù du nhỏ bé.
Tô Minh nhìn tế đàn, không chút tạm dừng, lắc người lao hướng đó. Khi Tô Minh đáp xuống tế đàn thì Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử xuất hiện sau lưng hắn ngay. Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử biểu tình cực kỳ khó xem, đặc biệt là Nhị hoàng tử tràn ngập sát khí mãnh liệt. Nhị hoàng tử cho rằng mọi thứ nên thuộc về gã chứ không phải tam hoàng đệ của gã. Nhị hoàng tử cho rằng gã chính là ngư ông đắc lợi chứ không phải một trong hai trai cò.
Nhị hoàng tử gào thét:
- Ngươi muốn chết!
Nhị hoàng tử vọt hướng Tô Minh. Mắt Đại hoàng tử cũng đầy sát khí, nhưng so với Tô Minh thì gã hận nhị hoàng đệ của mình hơn. Bởi vì Đại hoàng tử cảm thấy nếu không phải Nhị hoàng tử dây dưa thì gã đã sớm thành công rồi. Tuy Đại hoàng tử cũng lao ra nhưng phần nhiều là đầy sát khí nhìn Nhị hoàng tử.
Khi Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử hóa thành cầu vồng, dốc hết tốc độ lao hướng tế đàn nơi Tô Minh đứng thì hắn giơ lên tay phải, ấn ngọc giản vào cổ thụ hóa thạch trên tế đàn ngàn tầng.
Thạch thụ không thể so sánh với cổ thụ chọc trời nhưng cao cũng cỡ vài trăm mét. Trong phút chốc không còn vẻ hóa thạch, cây chớp mắt hồi phục như thường. Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đến gần, bước lên tế đàn thì một cột sáng to lớn phát ra từ tế đàn rít gào lao hướng bầu trời, đâm vào hư vô, dường như muốn so độ cao với cổ thụ chọc trời.
Cột sáng xuất hiện kèm theo là lực lượng tu sĩ không thể chống cự bùng nổ. Ở trước mặt Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử dựng lên bình chướng hất hai người văng ra. Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử hộc máu, thụt lùi, hung tợn trừng Tô Minh ở trong cột sáng, ngoái đầu lại lạnh lùng nhìn hai người.
Tô Minh ở trong cột sáng, cùng với cột sáng bắn lên cao, hơi thở tương đương mở một ngàn tế đàn mở ra vòng quanh hắn, dung nhập vào cơ thể. Tu vi của Tô Minh liên tục tăng cao, khiến đạo linh trong con mắt thứ ba trên trán hắn xuất hiện ảo ảnh thứ năm.
Dù chỉ là ảo ảnh nhưng nếu nó ngưng tụ thì có thể khiến tu vi của Tô Minh trở thành ngũ trọng đạo tiên cảnh, chẳng qua tuy lực lượng một ngàn tòa tế đàn khổng lồ vẫn không thể giúp Tô Minh ngưng tụ ra đệ ngũ trọng đạo, linh chỉ có thể xuất hiện ảo ảnh.
Theo tế đàn mở ra, trên đệ bát trọng thiên, tiếng cười của Cổ Thái đại trưởng lão vang rõ to. Tuy Cổ Thái đại trưởng lão không thấy tình hình trong đệ cửu trọng thiên nhưng dao động từ không gian tầng thứ hai rõ ràng không quấy nheiuẽ tu sĩ Thất Nguyệt tông. Những người có mặt không phải lần đầu tiên đến đây, lập tức đoán ra rốt cuộc là ai đang mở ra đệ cửu trọng thiên.
- Nhất Đạo tông, Tu La môn, cảm ơn đã nhường, đa tạ, đa tạ!
Cổ Thái đại trưởng lão cười to. Ông lão của Nhất Đạo tông, bà già thuộc Tu La môn biểu tình cực kỳ khó xem . Trong hư vô thương mang trên đệ cửu trọng thiên, cùng với cột sáng nhập vào dần xuất hiện vòng xoáy to lớn. Vòng xoáy xoay nhanh quanh cổ thụ chọc trời lộ ra diện mạo của cổ thụ. Người ta ngẩng đầu nhìn liền thấy trong vòng xoáy, nơi cổ thụ không bị nhấn chìm tràn ngập vết thương ghê rợn, vô số vết nứt.
Cổ thụ cho người ta cảm giác thủng lỗ chỗ nhưng cố tình sức sống đậm đặc khó tả khuếch tán theo vòng xoáy xoay tròn. Vì sức sống cường đại hình thành uy nhiếp, uy nhiếp buông xuống khiến tất cả tu sĩ không gian tầng thứ hai, thậm chí là tầng thứ nhất cảm nhận rõ ràng.
Cùng lúc đó, trong vòng xoáy vòng quanh cổ thụ phát ra lực hút mãnh liệt, rơi vào tế đàn Tô Minh đứng. Tô Minh ở bên trong trước sự chứng kiến của Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, hai người mặt vặn vẹo nhìn hắn chậm rãi bay lên trời, hóa thành cầu vồng dọc theo vòng xoáy lao hướng hư vô.
Nơi đó là không gian tầng thứ ba.
Khi thân hình Tô Minh biến mất trong vòng xoáy thì mấy chục đệ tử Thất Nguyệt tông được chọn tiến vào tầng thứ ba còn đang lao nhanh trên cổ thụ đệ cửu trọng thiên thân thể bị lực hút vòng quanh kéo vào đệ cửu trọng thiên, hóa thành từng cầu vồng lao lên vòng xoáy trên bầu trời.
Mãi khi đệ tử Thất Nguyệt tông hoàn toàn biến mất, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cùng xông vào cột sáng, lần này bọn họ không bị bắn ngược ra. Khoảng mấy chục giây sau, bóng dáng hai người bị hút vào vòng xoáy trên trời, sau đó là đệ tử trong tông của họ được chọn.
- Thắng bại vẫn còn sớm.
Trong Tu La môn, thiên địa âm u có một bình nguyên to lớn. Xung quanh bình nguyên có chín pho tượng to lớn, đều là lệ quỷ dữ tợn, đầu mọc đôi sừng, người màu xanh, giống y đúc lúc Nhị hoàng tử biến khổng lồ. Trên đỉnh đầu chín pho tượng đều có tu sĩ ngồi, là chín ông lão khuôn mặt tang thương. Người vừa lên tiếng chính là một trong số đó.
Giữa chín pho tượng là bãi nước bùn, bên trong nổi lên bong bóng. Bọt vỡ tan sẽ có từng làn khói đỏ sinh ra. Trong nước bùn có một bóng người khoanh chân ngồi. Không nhìn ra thân hình ấy là nam hay nữ, chìm trong nước bùn, không thể phân biệt tuổi tác, tu vi, cũng không thấy khuôn mặt vì . . . Không có đầu.
Trong chín người có kẻ lạnh nhạt nói:
- Chứng Đạo quả lần này Tu La môn ta quyết có được. Có giáp này trợ giúp, chỗ tam hoàng tử chắc chắn sẽ thành công. Dù không phải là người thứ nhất bước vào không gian tầng thứ hai cũng sẽ chiếm ưu thế mạnh.
- Đúng vậy. Cái xác không đầu này là Tu La lão tổ của Tu La môn ta đi ra ngoài không biết lấy từ đâu đến. Thân hình có lực lượng kinh người, theo lão tổ tính toán thì tương đương với lực lượng của ba thế giới. Tức là nói trong người thân thể này có hơi thở ba thế giới.
- Lại bị Tu La lão tổ luyện hóa đến nay, thậm chí nhờ có Âm Nguyệt Đại Đạo tôn tự mình hy sinh, cam nguyện phân hồn tiến vào thân hình này khiến cơ thể tăng toàn diện, có thể so với Đại Đạo tôn, ở trên hết thảy Đạo tôn, trở thành Đại Đạo tôn thứ ba sau hai vị tiền bối Thanh Hàn, Âm nguyệt trong Tu La môn ta, tuy chỉ là con rối.
- Được rồi, chúng ta cần phát triển lực lượng tu vi, lấy tam hoàng tử làm dẫn, có Âm Nguyệt Đại Đạo tôn, Thanh Hàn Đại Đạo tôn trợ giúp, tùy thời chuẩn bị truyền tống vào không gian tầng thứ ba.
Chín người nói xong nhắm mắt lại, chín pho tượng dưới thân họ cùng tỏa ánh sáng âm u dung nhập vào đầm lầy, trên đầm lầy nổi nhiều phù văn, ngay cả khói hồng bốc lên cũng ẩn chứa phù văn.
Cùng lúc đó, trong Nhất Đạo tông có thanh âm tương tự lạnh nhạt nói:
- Cuộc chiến Chứng Đạo, đặc biệt là đoạt vương quyền không cần tu vi của riêng tu sĩ nào mà là thực lực tổng thể của tông môn.
Trong Nhất Đạo tông, thiên địa như bị phân cách từ thuở khai thiên tích địa, có ba pho tượng to lớn vòng ba hướng. Trên pho tượng thứ hai tràn ngập vô số khe nứt có ánh sáng chớp lóe.
- Đại Đạo tôn không thể bước vào không gian tầng thứ ba, đây là một phần quy tắc, là đất Cổ Táng quốc tự định ra. Tuy không biết tại sao quyết định như vậy nhưng nó có nguyên nhân của nó. Tuy nhiên, Cổ Táng đại đế chết quá lâu rồi, quy tắc tồn tại trở thành khí vận mạch hoàng tộc ngưng tụ, khiến quy tắc tồn tại mãi mãi nhưng vì vậy mà có sơ hở.
- Có thể lợi dụng quy tắc này để Đại Đạo tôn buông xuống thời gian ngắn, cho Nhất Đạo tông ta dễ dàng thắng trong cuộc chiến Chứng Đạo. Bởi vì Nhất Đạo tông vâng chịu thuật khí vận giống y như mạch hoàng tộc, vì người sáng tạo Nhất Đạo tông ta vốn là Cổ Táng đại đế! Một cái tên khác của Nhất Đạo tông vốn là . . . Cổ Táng Đạo tông!
Thanh âm kèm theo uy nhiếp vang vọng khiến thiên địa rung động, trên bầu trời có vô số khe nứt, bên trong khe nứt lóe tia chớp. Vô số tia chớp chiếu sáng thế giới, lộ ra khuôn mặt ba pho tượng khổng lồ đứng sừng sững trong thế giới này. Ba pho tượng khuôn mặt uy nghiêm, hình dạng giống y như đúc hoặc nên nói là cùng một người, đó chính là . . . Cổ Táng đại đế. Hiện giờ chỉ còn lại hai người các ngươi . . . Ai đi?
- Sâm Mộc đạo hữu, Lâm Đông Đông đạo hữu, lão phu không thể rời khỏi Nhất Đạo tông, Xích Dương lão tổ thì bế quan, không thể quấy rầy.
Một thanh âm từ trên trời vọng xuống vang khắp Nhất Đạo tông:
- Tất nhiên là Lâm ta!