Chương 1463: Đại ca ca, hẹn gặp lại
Trong trạng thái tĩnh lặng, Tô Minh không suy nghĩ nhiều vấn đề phức tạp, thậm chí không suy tư chuyện liên quan thế giới Cổ Táng quốc. Trong trạng thái này, đầu óc Tô Minh bình tĩnh mặc kệ thời gian trôi qua. Nếu nói có suy nghĩ gì thì có lẽ chỉ có một, đó là nghĩ mình cầu con đường như thế nào.
Tô Minh chìm đắm trong tĩnh lặng, trong Chứng Đạo cổ thụ trưởng thành, chìm đắm trong thế giới thay đổi. Cảm thụ này từ xưa đến nay không có tu sĩ nào có được.
Dù là Cổ Táng quốc hay thế giới quá khứ này chưa từng có tu sĩ giống như Tô Minh cảm nhận thế giới thay đổi, dung nhập vào ý thức Chứng Đạo cổ thụ, chính mắt cảm nhận tất cả.
Chứng Đạo cổ thụ, nó là chứng đạo. Giờ phút này, Tô Minh cũng như . . . Chứng đạo!
Thời gian trôi qua, từng năm xuân thu. Khi nước biển trong thế giới này trở về huy hoàng đã từng, khi Chứng Đạo cổ thụ từ độ cao một vạn mét trưởng thành mười vạn mét, thân cây đã chiếm một phần nhỏ trong biển, đứng sừng sững ở chính giữa. Tán cây thì lan tràn phủ lên nguyên mặt biển, cái cây đã chọc trời.
Chín khối đại lục vòng quanh nước biển dần có sức sống xanh biếc, sự sống tràn ngập. Sơn mạch chín khối đại lục dần hoàn chỉnh, dần dần có nước sông, có nhiều sức sống.
Tô Minh cảm nhận được hết tất cả, như Hạo Hạo đã nói.
- Ngươi giúp Hạo Hạo thì Hạo Hạo giúp ngươi.
Mấy năm nay Hạo Hạo dùng hành động giải thích câu nói này. Cái này là tạo hóa với Tô Minh, là cực hạn vượt qua một tu sĩ nên có. Cảm nhận này trân quý, hiếm có. Quá khứ không ai có được, khẳng định là sau này rất hiếm ai đạt được tạo hóa như vậy.
Nhìn thế giới thay đổi, nhìn Chứng Đạo cổ thụ từ hạt mầm sinh trưởng đến chọc trời, sinh trưởng đến phủ lên thế giới, loại kinh nghiệm chính mắt nhìn thấy, cảm nhận này là tạo hóa lớn nhất suốt đời Tô Minh.
Tô Minh cảm nhận, dần hiểu ra, cảm giác càng lúc càng rõ ràng. Lại qua một trăm năm, Tô Minh ở thế giới này một ngàn bảy trăm năm. Tô Minh trong trạng thái tĩnh lặng, đệ bát trọng đại đạo tôn trong con mắt thứ ba từ mơ hồ dần rõ ràng, có dấu hiệu ngưng tụ cho đến lúc thành hình.
Cùng với đệ bát trọng đại đạo tôn, lúc trước Hạo Hạo tặng lực lượng tu vi cho Tô Minh chậm rãi dung hợp vào thân thể của hắn. Thật ra tu vi của Tô Minh có thể tăng đến cảnh giới hiện giờ đều nhờ Chứng Đạo quả, nhưng càng nhiều là lúc trước Hạo Hạo trả giá.
Có lẽ Chứng Đạo cổ thụ đã từng cảm giác mọi lực lượng sức sống, lực lượng đó cường đại đủ để thay đổi tu vi của Tô Minh. Thấy Chứng Đạo cổ thụ từ hạt mầm dần trưởng thành dến bây giờ, loại hiểu ra này khiến tu vi của Tô Minh lột xác.
Trải qua hơn một ngàn niên hòa tan, hiện giờ hóa thành đệ bát trọng đại đạo tôn hoàn chỉnh. Tô Minh không có mở mắt ra, nhưng đệ bát trọng đại đạo tôn trong con mắt thứ ba đã đạt đến cực độ, chỉ cần dung hợp là tu vi của Tô Minh sẽ đột phá đạo tôn cảnh, từ đấy bước vào đại đạo tôn.
Tuy nhiên, loại dung hợp này không đơn giản, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn là hết thảy thất bại trong gang tấc, tan biến thành bọt nước. Tô Minh không chú ý điều này, không thèm để ý, luôn tĩnh tọa.
Thiên địa bên ngoài mỗi năm đều có biến đổi. Núi sông hồi phục, chín khối đại lục tràn ngập sắc xanh. Trong trăm năm sau Tô Minh ở lại thế giới này, chín khối đại lục đã hoàn toàn trở về huy hoàng.
Đưa mắt nhìn, mặt đất đầy linh khí, nước biển tràn ngập linh động, cả thế giới trừ không có sinh mệnh ra đã hoàn toàn khác với lúc trước.
Rễ cây của Chứng Đạo cổ thụ tràn ngập một nửa biển, phạm vi tán cây thì vượt biển phủ lên một nửa chín khối đại lục. Chứng Đạo cổ thụ đã cao gần trăm vạn mét, ngước lên không thấy bầu trời mà chỉ có Chứng Đạo cổ thụ vô biên vô tận.
Vị trí Tô Minh khoanh chân ngồi ở sâu trong gốc cây Chứng Đạo cổ thụ, nhưng trước mặt hắn luôn có một con đường kéo dài ra phương xa. Nhìn từ xa thì con đường này như vết nứt, đó là con đường Chứng Đạo cổ thụ để lại cho Tô Minh.
Khi ba ngàn năm sau, ba trăm năm qua đi, thiên địa bên ngoài không thấy bầu trời nữa, chỉ thấy tán cây của Chứng Đạo cổ thụ thay thế.
Bầu trời không phải mà xanh biếc mà là xanh lá, trời xanh lá mới là màu của thế giới này!
Phạm vi tán cây không còn là phần nhỏ phủ lên chín khối đại lục, nó lấy trung ương biển làm trung tâm khuếch tán hơn một ngàn năm hoàn toàn phủ lên chín khôi đại lục lan tràn tận cùng các góc thế giới. Khiến chín khối đại lục, khiến thế giới này tồn tại dưới tán cây Chứng Đạo cổ thụ như được bảo vệ.
Tình cảnh này khiến Tô Minh cảm nhận, hiểu ra nhiều hơn. Tô Minh khoanh chân tĩnh tọa phát ra hơi thở mênh mông, hắn dần mở mắt nhưng trong mắt trống rỗng. Giống như Tô Minh mở mắt ra không thấy xung quanh mà là thiên địa bên ngoài, lần nữa khép mi mắt, hiểu ở trong lòng.
Đây mới là Cổ Táng đại đế đã từng trước khi trở thành dạo nhai, xé rách hư vô lần đầu tiên bước vào chỗ này ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thế giới làm y rung động. Đây cũng là lý do vì sao Cổ Táng đại đế chú trọng Chứng Đạo cổ thụ, đây là cái cây che chở, bảo vệ một thế giới.
Bắt đầu từ năm thứ một ngàn ba trăm năm, khi Chứng Đạo cổ thụ hoàn toàn thay thế bầu trời, thủ hộ chín khối đại lục, bắt đầu xuất hiện sinh mệnh. Các sinh mệnh dần sinh sản, xuất hiện cây cối, rồi có sinh linh. Tất cả tựa như tuần hoàn thế giới. Tô Minh nhìn từ đầu đến đuôi, mãi khi ba ngàn năm lại trôi qua bảy trăm năm.
Tô Minh ở trong thế giới này từ lúc ban đầu bước vào đến bây giờ đã là hai ngàn bảy trăm năm. Nđói với người thường thì thời gian này là vài quốc gia nổi lên chìm xuống, là mấy chục trăm năm luân hồi. Dù là tu sĩ trong quãng thời gian này vẫn có thể cảm giác dài lâu.
Tô Minh lại mở mắt ra, trầm mặc thật lâu, hắn chậm rãi đứng lên, đây là lần đầu tiên hắn ở chỗ này gần hai ngàn năm không còn ngồi mà đứng dậy. Tô Minh đi về phía trước, từng bước một, dọc theo con đường Chứng Đạo cổ thụ cho hắn. Tô Minh đi qua, cây cối sau lưng hắn dần khép lại, không còn con đường.
Mãi khi Tô Minh đi ra khỏi rễ cây Chứng Đạo cổ thụ, đi ra khỏi nước biển, bước lên trời. Tô Minh đứng giữa không trung, đưa mắt nhìn bầu trời xanh là tán cây, màu xanh bên dưới là biển, còn có chín khối đại lục vờn quanh tràn ngập sức sống dạt dào. Thế giới này hoàn toàn thay đổi.
Đã từng huy hoàng đã trở về căn cơ, có thể nở rộ đóa hoa hay không còn cần năm tháng sau này, sinh linh sinh ra từ chốn này tự tay sáng tạo.
Mặt Tô Minh lộ ra tươi cười, mắt quét mặt đất. Trong con mắt thứ ba trên trán Tô Minh mở ra, lộ ra bát trọng đại đạo tôn thuộc về Tô Minh.
Ánh sáng trắng tràn ngập trong con mắt thứ ba của Tô Minh, người ngoài không nhìn thấu trong mắt ẩn chứa đại đạo tôn, chỉ thấy màu trắng vô biên.
Ánh mắt thứ ba quét mặt đất, Tô Minh thấy thành trì của Đế Thiên, thấy trong thành, xung quanh y có mấy bóng người. Đế Thiên nở nụ cười mà Tô Minh chưa từng thấy. Tô Minh nhìn thật lâu, thu lại tầm mắt, thấy Lôi Thần, thấy Ô Sơn, thấy trong bộ lạc dưới Ô Sơn tràn đầy tiếng cười vui sung sướng.
Đế Thiên cũng tốt, Lôi Thần cũng thế, bọn họ chọn nơi này, lựa chọn lạc lối. Nhưng dù thế nào thì nếu bọn họ đã lạc mất tại đây sẽ thật sự nhiên bị ảnh hưởng theo thế giới này.
Nhưng bọn họ không nhận ra ảnh hưởng kia, giống như tại đại lục thứ sau, Lâm Đông Đông mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù như người điên vẫn cứ tìm bản thể Tô Minh trong thế giới của mình. Lâm Đông Đông luôn tin tưởng chỉ cần giết bản thể Tô Minh là có thể cướp đi khí vận, trở về Cổ Táng quốc.
Thật lâu sau, Tô Minh nhắm mắt lại, khi mở ra thì nhìn hướng Chứng Đạo cổ thụ. Chứng Đạo cổ thụ này cho Tô Minh tu vi hùng hồn, cho hắn tạo hóa để trông thấy thế giới bị thay đổi. Vì tạo hóa đó, Tô Minh chắp tay, cúi gập đầu hướng Chứng Đạo cổ thụ.
Chứng Đạo cổ thụ chấn động, bầu trời tán cây xanh xuất hiện lỗ hổng, tán cây tách ra để ánh nắng bên ngoài chiếu rọi quanh Tô Minh.
Tô Minh ngẩng đầu lên, trên bầu trời màu xanh có lỗ hổng. Tô Minh biết đây là Hạo Hạo mở ra vì hắn, con đường trở về Cổ Táng quốc.
Tô Minh yên lặng lại nhìn bốn phía, khắc ghi mọi thứ nơi đây vào lòng. Tô Minh hóa thành cầu vồng lao hướng lỗ hổng bầu trời, xuyên qua. Tô Minh thấy trên bầu trời ngoài tán cây có một vòng xoáy to lớn, trung tâm vòng xoáy là một hố đen, lực hút khổng lồ bao phủ thân thể Tô Minh, làm hắn liên tục tới gần nó. Biểu tình Tô Minh bình tĩnh, khi tới gần vòng xoáy, hắn cúi đầu thấy trên tán cây bên dưới có một cậu bé năm, sáu tuổi đang ngửa đầu nhìn mình. Cậu bé nở nụ cười ngây thơ phất tay với Tô Minh.
- Đại ca ca, hẹn gặp lại, nhớ kỹ Hạo Hạo!
Tô Minh nhìn cậu bé, nở nụ cười nhu hòa. Tô Minh nhìn chăm chú vào cậu bé, phất tay, mãi khi hắn biến mất trong hố đen.