Chương 1472: Quay đầu phàm trần, không làm tiên
Đó là một buổi chiều, hoàng hôn rơi xuống mặt đất. Bất giác tuyết rơi, tuyết lất phất phủ lên mặt đất, phủ trùm thế giới trong mắt Tô Minh nhưng không thể che đi đô thành trong thế giới kia. Cũng không thể phủ lên một thân hình mặc áo tơi đứng ngoài cửa thành. Thân hình ấy cầm cây gậy gỗ, yên lặng đứng ngoài cửa thành như đã chờ đợi mấy ngàn năm.
Tô Minh từ xa nhìn thân hình ngoài cửa thành, như trở về ba ngàn năm trước, mới thức tỉnh trong thế giới này, trông thấy Thiên Tà Tử.
Chớp mắt ba ngàn năm đã qua, tu vi của Tô Minh khác đi, người hắn tăng thêm tang thương. Hình ảnh trong ký ức có chút rõ ràng, có chút mơ hồ.
Tựa như thế giới gió tuyết này làm mắt người nhòe đi, không thể thấy quá xa. Có đôi lúc chỉ thấy cái trước mắt, không quá xa cũng là một loại hạnh phúc. Nếu thấy xa thì hạnh phúc cũng cách mình xa đến không gặp nữa.
Tô Minh từng bước một đi trong gió, đón tuyết rơi. Tô Minh đi tới ngoài cửa thành, đứng trước thân hình mặc áo tơi, đội mũ.
- Ngươi đến rồi.
Thân hình mặc áo tơi chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt dưới cái nón, khuôn mặt Tô Minh rất quen thuộc, đó là Thiên Tà Tử.
Biểu tình hiền hành như trưởng bối nhìn vãn bối, đó là quan tâm, yêu thương từ tận đáy lòng. Tô Minh trưởng thành, dù hắn có cao đến tận trời nhưng trong lòng Thiên Tà Tử thì hắn vẫn chỉ là đứa con nít. Dù Tô Minh dã không cần ông bảo vệ nhưng ông vẫn hy vọng che chở cho đứa trẻ kia.
Tô Minh nhìn Thiên Tà Tử mặc áo tới, chắp tay, cúi gập đầu, giọng khàn khàn:
- Sư phụ!
Sư phụ trước mắt bắt đầu từ đất Man tộc Cửu Phong đi cùng Tô Minh cả đời, cùng hắn trong Cổ Táng quốc mãi đến bây giờ.
Thiên Tà Tử mặc áo tơi hiền từ nhìn Tô Minh, chậm rãi nói:
- Ba ngàn năm trước ta từng nói với ngươi là ta sẽ tại đây chờ ngươi, giải thích thắc mắc cuối cùng hco ngươi. Ngươi đã nghĩ ra thắc mắc cuối cùng chưa?
Mắt Thiên Tà Tử sâu thẳm, bên trong ẩn chứa trí tuệ khó miêu tả.
Tô Minh im lặng, thắc mắc cuối cùng này từ ba ngàn năm trước hắn muốn biết thế giới này rốt cuộc là chỗ nào, là thiên địa trong người Huyền Táng hay khi hắn đoạt xá cùng Huyền Táng thì diễn biểna ký ức thuộc về y.
Nhưng Tô Minh cứ đi tới, thắc mắc dần thay đổi, trở thành nghi vấn muốn biết làm sao rời khỏi thế giới này.
Thời gian trôi qua, Tô Minh lại thay đổi thắc mắc, hắn muốn biết gặp từng khuôn mặt quen thuộc trong thế giới này có liên quan chút gì với những người trong ký ức của mình không?
Từng thắc mắc nối tiếp nhau trong ba ngàn năm qua, mãi khi Tô Minh ở trong thế giới của Hạo Hạo, hắn lại thay đổi thắc mắc, trở thành tự hỏi cái gì mới là đạo của mình.
Tô Minh không biết đạo của mình là gì, hắn muốn có được đáp án từ chỗ Thiên Tà Tử. Nhưng khi Thiên Tà Tử mở miệng hỏi, Tô Minh nghiêm túc suy nghĩ, hắn chợt phát hiện dường như đó không phải là thắc mắc hắn muốn được giải thích, vì chính hắn cũng không biết thắc mắc cuối cùng là cái gì.
Tô Minh chỉ có thể im lặng.
Trong gió tuyết, Thiên Tà Tử ở ngoài cửa thành mặc áo tơi, nhìn Tô Minh, biểu tình tràn ngập khổ sợ. Tô Minh với bộ dạng này làm Thiên Tà Tử rất buồn.
Thiên Tà Tử nhỏ giọng nói:
- Không nhớ được sao?
Tô Minh im lặng nhìn gió tuyết, thật lâu sau hắn thở dài.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Đúng là không nhớ được, hoặc có lẽ có quá nhiều thắc mắc. Nói đến thắc mắc cuối cùng thì . . . Ta không tìm thấy, đã mất trong năm tháng, muốn đi tìm nhưng cách hư vô, không thể chạm vào, không thể thấu rõ.
Thiên Tà Tử mặc áo tơi yên lặng một lúc sau chậm rãi nói:
- Nếu không tìm thấy thì đừng tìm, không có thắc mắc cuối cùng chưa chắc là chuyện xấu.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời gió tuyết, nhìn cửa thành sau lưng Thiên Tà Tử.
Thật lâu sau Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Xin sư phụ hãy chọn một cái cho ta.
Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, vẻ mặt càng trầm trọng:
- Nhất định cố chấp sao?
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Đây là một cách đã định khúc chiết mà thê lương, nếu đã bước trên con đường này thì tại sao không cố chấp?
Thiên Tà Tử yên lặng. Trong gió tuyết, hai sư đồ lặng im thật lâu. Mãi khi mặt trời xuống núi, gió tuyết phủ lên mặt đất chất một tầng dày, tóc hai người một màu trắng như đã đầu bạc, càng tang thương hơn, cảm giác năm tháng càng nặg nề.
Thật lâu sau giọng Thiên Tà Tử vang lên:
- Dừng lại, đừng đi tiếp, dừng tại đây. Khi ngươi ngoái đầu lại sẽ thấy những khuôn mặt tồn tại trong trí nhớ, bọn họ sẽ xuất hiện sau lưng ngươi, chờ đợi ngươi. Quay đầu phàm trần, thành tiêu dao tiên, không để ý thật giả, không cố chấp con đường. Có đôi khi không lựa chọn hạnh phúc mới thật sự là hạnh phúc.
Thanh âm truyền vào tai Tô Minh.
Tô Minh yên lặng, từ từ quay đầu lại như quay đầu phàm trần nhìn sau lưng mình.
Tô Minh ngoái đầu lại, thấy trong gió tuyết sau lưng mình xuất hiện Bạch Linh. Bạch Linh mặc áo choàng da điêu, tính cách mạnh mẽ xinh đẹp cười nhìn hắn.
Bên cạnh Bạch Linh là Vũ Huyên. Vũ Huyên cười yêu kiều như xưa, ánh mắt cố chấp hòa tan lòng Tô Minh. Tô Minh nhìn mãi nhìn mãi, bên tai quanh quẩn từng tiếng ca ca trong trí nhớ.
Còn có Thương Lan, cô trang nhã, dịu dàng, chờ đợi Tô Minh bao năm tháng, dù có qua bao lâu cô vẫn sẽ chờ. Trong chờ đợi, cô dần khiến Tô Minh trở thành duy nhất trong lòng mình.
Hứa Tuệ vẫn như cũ.
A Công mỉm cười, khuôn mặt tang thương hiền hòa chờ đợi Tô Minh lựa chọn. Khi Tô Minh chọn xong, A Công sẽ há môi.
A Công, Nhị sư huynh, Hổ Tử, tất cả khuôn mặt đều ở đó. Khi Tô Minh quay đầu lại, bọn họ đập vào mắt hắn. Nhưng . . . Không có Hạc trọc lông.
Thiên Tà Tử mặc áo tơi khàn giọng nói:
- Tiếp tục đi xuống chưa chắc bọn họ sẽ sống lại. Nếu không đi thì tại chỗ này, ngươi quay đầu phàm trần , thành tiêu dao tiên, bọn họ . . . Sẽ cùng ngươi. Tô Minh, ngươi là đồ nhi của ta, ta không muốn khiến ngươi mệt mỏi như vậy, đây là lựa chọn thích hợp nhất cho ngươi.
Thiên Tà Tử nhìn bóng lưng Tô Minh lúc quay đầu lại, vẻ mặt đau lòng. Như Thiên Tà Tử nói, đường này khúc chiết cùng thê lương, ông không muốn Tô Minh đi tiếp, đi đến . . . Bao nhiêu luân hồi thiếu một người.
Thiên Tà Tử khẽ thở dài nói:
- Ba ngàn năm vướng bận, ngươi có thể từ biệt quák hứ rồi. Giờ phút này, quay đầu phàm trần, cần cố chấp, cần gì muốn đi tìm thật giả? Ngươi hãy nhìn Đế Thiên, nhìn Lôi Thần. Đừng để cuối cùng trong bao nhiêu luân hồi vĩnh viễn . . . Thiếu chính mình.
Trong tiếng thở dài ẩn chứa cay đắng, thương hại, đau lòng.
Thiên Tà Tử thấy cuộc đời của Tô Minh, cả đời này khúc chiết mà thê lương, như cầu một chân.
Tô Minh trầm mặc, quay đầu lại thấy tất cả, tràn ngập ấm áp. Khuôn mặt trong ký ức khiến Tô Minh có một giây xúc động. Tô Minh muốn gật đầu, muốn nghỉ ngơi, ở lại đây, thành tiêu dao tiên, không quan tâm thật giả mà nắm lấy hạnh phúc dù nó là hư ảo.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Nơi này có rất nhiều người, rất nhiều khuôn mặt quen thuộc nhưng không có Hạc trọc lông. Những người quen thuộc đều là bộ dạng trong ký ức của ta, sống trong ký ức của ta thì họ vẫn còn là họ không? Bọn họ sẽ không suy nghĩ về tương lai, vì tất cả suy nghĩ đều bị ký ức của ta đắp nặn. Bọn họ như vậy . . . Là không có hồn.
Hốc mắt Tô Minh chảy lệ, từng khuôn mặt trước mắt làm tim Tô Minh đau nhói. Tô Minh chậm rãi nghiêng đầu, khi hắn quay đầu, trong gió tuyết trở thành màu đen. Thế giới sau lưng Tô Minh tối đen, bao gồm thành trì trước mặt, bao gồm thiên địa, tất cả thành đêm đen.
Màn đêm buông xuống như đại biểu lựa chọn của Tô Minh, trở thành ám mà bóng tối không thể nuộm.
Như con đường của Tô Minh, quay đầup hàm trần, không lựa chọn trở thành tiêu dao tiên.
Con đường dưới chân Tô Minh hoặc nên nói đó không phải là đường, không phải là đạo của Tô Minh, đó là một loại thái độ, đã định lạnh băng mà cố chấp, sống vì mình, sống vì chân, cũng . . . Sống vì người khác.
Vi con đường này, vi khiến khuôn mặt trong ký ức có hồn, vì trong luân hồi không thiếu Hạc trọc lông, vì tất cả khuôn mặt không chỉ biết mỉm cười mà sẽ linh động, như chưởng duyên sinh diệt, Tô Minh lựa chọn quay đầu đi, không làm tiêu dao tiên mà đi tiếp.
Cho dù sau bao nhiêu luân hồi vĩnh viễn thiếu một người nhưng trên con đường khúc chiến mà thê lương, cố chấp đi trên con đường lạnh băng, cầu ma.
Cầu là một cách, nó đã chú định khúc chiết mà thê lương. Ma là loại thái độ, hắn đã định lạnh băng mà cố chấp. Cầu ma là cuộc đời trong đêm tối.
Trong bóng đêm, Tô Minh nhìn Thiên Tà Tử mặc áo tơi, đội mũ. Tô Minh chắp tay cúi gập đầu với Thiên Tà Tử, đứng thẳng dậy, không lên tiếng, lướt qua người ông. Tô Minh đi hướng thành trì trong đêm, từng bước một vững vàng.
Thiên Tà Tử nhìn bóng lưng Tô Minh trong bóng đêm, nhỏ giọng nói:
- Ai đi vào sinh mệnh của ngươi là do vận mệnh quyết định, ai ở lại trong cuộc đời ngươi là tự chính ngươi quyết định. Nếu đã không thể quên thì đừng quên, khiến tất cả thành trống rỗng, mọi thứ đã từng là đáng giá có được.
- Tô Minh, đồ nhi của ta, đây là lựa chọn của ngươi sao? Quay đầu phàm trần không làm tiên, chỉ vi nó đại biểu mọi khuôn mặt, đại biểu hồi ức, đại biểu chân thật, cố chấp . . . Chưởng duyên sinh diệt!