Chương 1477: Bên ngoài Cổ Táng Thiên
Tô Minh nhìn ba mươi thiên không còn là thiên mà là một thanh đao, thanh đao giắt ngang trên bầu trời, chói lọi. Thanh đao sáng như trời cho nên hóa thành ba mươi thiên, trở thành khe rãnh ngăn cản tất cả những người không phải là Đạo Nhai.
Không khó để vượt qua khe rãnh này, nhưng muốn đạp qua nó cần có quyết tâm chém đạo. Chém xuống đạo, đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là quyết tâm.
Tu La cho rằng gã đã có quyết tâm này, cho rằng mình đã chém xuống đạo. Nhưng mãi khi Tu La thấy phút cuối Cô Hồng có thể nghịch đạo, từ bỏ tất cả thành tựu Tô Minh mới hiểu ra, về mặt quyết tâm thì gã vĩnh viễn không bằng Cô Hồng.
Đế hoàng của Cổ Táng quốc cũng hiểu điều này, hai người đã hiểu tại sao chính mình không đạp lên ba mươi thiên được. Không phải bọn họ chém đạo đúng hay sai mà là chưa đủ quyết tâm. Bởi vì Đế hoàng của Cổ Táng quốc, Tu La có quá nhiều ràng buộc, rất khó chém triệt để. Dù là khí vận cũng tốt, sáng thế tạo vật cũng vậy, nếu không thể hoàn toàn quyết tâm thì không cáchn òa đi lên Đạo Nhai.
Thân thể Tô Minh va chạm vào ba mươi thiên, tiếng nổ kinh thiên động địa làm thế giới rung rinh. Con ngươi Đế hoàng của Cổ Táng quốc co rút, mắt Tu La thì sáng ngời. Bọn họ tập trung nhìn vòng xoáy trắng đen, nhìn Tô Minh như con bướm lao vào lửa.
Tô Minh ***ng chạm vào ba mươi thiên, vang tiếng nổ điếc tai quanh quẩn. Như có thanh đao chói lọi chém xuống trước mặt Tô Minh, hắn không né, không tránh, mang theo cố chấp, quyết tâm đạp bước sấn tới thanh đao.
Đao xuyên thấu qua từ người Tô Minh, không có máu bắn ra, không để lại vết thương nhưng đã chém xuống số mệnh của Tô Minh.
Nói đến hư ảo nhưng thật ra bị chém xuống là lựa chọn của Tô Minh. Bởi vì cái gọi là cuộc đời, số mệnh, chém xuống đạo thật ra là lựa chọn, là chọn quá khứ hay tương lai.
Nếu chọn chém xuống quá khứ thì Tô Minh sẽ có tương lai huy hoàng, nếu chọn chém xuống tương lai thì hắn có thể giữ lại quá khứ vĩnh viễn.
Lựa chọn của Tô Minh là gì? Trừ hắn ra không ai biết chính xác. Dù là Đế hoàng của Cổ Táng quốc, hay Tu La, hai người chỉ thấy ra Tô Minh chém đạo của mình, nhưng cụ thể là chém xuống lựa chọn nào thì hắn không nói, người khác không biết.
Đao rơi xuống thành mảnh vỡ trong tiếng nổ ầm ĩ, tan vỡ tầng tầng. Cả bầu trời vỡ ra, bước chân Tô Minh chậm rãi đạp xuống, hắn đã vượt qua hai mươi chín tầng bước vào ba mươi thiên.
Bước vào nơi này, Tô Minh đứng trên ba mươi thiên, cúi đầu, không nhìn mặt đất, không nhìn bốn phía mà yên lặng cảm nhận điều gì.
Dưới vòng xoáy trắng đen, trong đô thành Cổ Táng quốc, hai người Tu La, Đế hoàng của Cổ Táng quốc tinh thần run lên, ngơ ngác nhìn Tô Minh đứng trên ba mươi thiên trong vòng xoáy trắng đen.
Bọn họ không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn.
Thật lâu, thật lâu sau, Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, trên trán không còn con mắt thứ ba, cũng không thấy cửu trọng Đạo Thần. Trong một giây, trông Tô Minh khác với trước kia, rất khó tả.
Tô Minh khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trên, ba mươi mốt thiên. Nơi đó có thế giới mà Đế hoàng của Cổ Táng quốc, Tu La ở trêne mặt đất không thấy. Khi nhìn rõ ràng ba mươi mốt thiên thì Tô Minh đã hiểu tại sao lúc trước Cô Hồng đứng tại đây, lặng im.
Tô Minh thấy một thân hình to lớn khoanh chân ngồi trong hư vô, dưới thân có một la bàn, cổ tay có một chuỗi hạt châu, mặc áo dài màu đen, chính là Huyền Táng. Hoặc nên nói là Cổ Táng đại đế mất tích trong hoàng cung Cổ Táng quốc, bị người cho rằng đã chết.
Huyền Táng không hoàn toàn chết đi, y bềnh bồng trong vòng xoáy, từ sinh mệnh từng con Tang Tương tìm kỳ tích sống lại mình.
Tô Minh yên lặng nhìn thân hình hư ảo, đây là hình ảnh lúc trước Cô Hồng đứng tại chỗ này trông thấy. Thấy rõ ràng hình ảnh này, Cô Hồng đã hiểu lời Tô Minh từng nói.
Tô Minh trầm mặc thật lâu, bước ra một bước, đi hướng bầu trời, từng bước một cho đến vách tường ba mươi mốt thiên, nhấc chân đi qua.
Tô Minh đạp trên ba mươi mốt thiên, nhìn lên trên, ảo ảnh bát trọng đại đạo tôn càng lúc càng rõ ràng. Tô Minh thấy trong nắm tay của Cổ Táng đại đế tỏa ra hơi thở của Hạc trọc lông. Hơi thở này làm Tô Minh nhớ đến lúc Hạc trọc lông bị cuốn vào hư vô thì rơi rụng một cọng lông chim bị hắn bắt lấy.
Nhưng Tô Minh không thấy rõ khuôn mặt của Cổ Táng đại đế, hơi nhòe. Cho dù mo hồ, không thấy rõ ràng thì Tô Minh vẫn lờ mờ cảm giác khuôn mặt kia giống hắn y đúc.
Tô Minh thở dài, lầm bầm:
- Chắc lúc trước khi sư phụ đứng đây, chọn nghịch đạo thì giống như ta bây giờ thấy được khuôn mặt kia.
Tiếng thở dài văng vẳng, Tô Minh cất bước, chân đạp xuống. Ba mươi mốt thiên tan vỡ trước mặt hắn, bầu trời ba mươi hai thiên cũng vỡ theo bước chân Tô Minh đi tới.
Ba mươi hai thiên, đứng tại đây Tô Minh gần như nhìn thấy rõ ràng thân hình khoanh chân trên la bàn to lớn, bộ dạng chính là Tô Minh.
Dưới thân Tô Minh, bên ngoài vòng xoáy trắng đen, trong đô thành Cổ Táng quốc, Tu La lặng im thật lâu sau lên tiếng hỏi:
- Ngươi nhìn thấy cái gì?
Tu La từng hỏi Cô Hồng câu này, được đáp án khiến gã có cảm ngộ. Giờ phút này, Tu La hỏi Tô Minh, hắn cho đáp án khác.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Ta . . . Trông thấy chính mình.
Thanh âm quanh quẩn ba mươi hai thiên, truyền khắp khung trời. Tô Minh nhìn thân hình trên la bàn, đạp một bước hướng tới ba mươi ba thiên.
Một bước đạp xuống, ba mươi ba thiên tan biến trước mắt Tô Minh, như không tồn tại. Tô Minh đi vào ba mươi ba thiên, tới trước mặt thân hình khổng lồ ngồi trên la bàn, cách trán người đó chỉ có một bước.
Tô Minh đứng tại đây nhìn thân hình khổng lồ, thật lâu sau, hắn lặng im, đầu óc suy nghĩ rất nhiều. Tô Minh nghĩ đến nhiều người, rất nhiều chuyện. Tô Minh thở dài, dung nhập suy nghĩ vào tiếng than thở, buông tiếng thở dài quanh quẩn vĩnh hằng không tán. Tô Minh bước ra một bước cuối cùng.
Trong quá trình bước ra một bước này, người Tô Minh phát ra ánh sáng màu tím. Ánh sáng rực rỡ xuyên thấu ba mươi ba thiên giáng xuống mặt đất, xua tan mọi sương mù, đánh tan tất cả hư vô. Cổ Táng quốc bị nhuộm thành màu tím. Tô Minh cúi đầu nhìn thế giới bên dưới, hắn thấy một người mặc áo tơi đứng bên ngoài cửa thành trong hoàng thành, trong gió tuyết. Bóng người đó chính là Thiên Tà Tử, dường như ông cũng nhìn hắn, nở nụ cười, nụ cười lưu luyến. Ly biệt và chúc phúc.
Tô Minh thấy trong Thất Nguyệt tông, Đạo Hàn không bế quan mà đứng trên quan tài nhìn lên trời, biểu tình phức tạp, tôn kính từ tận đáy lòng, nhìn chăm chú vào bầu trời.
Khu vực Nhất Đạo tông, trong không gian vỡ bị phong bế, Sâm Mộc đại đạo tôn cũng nhìn lên trời, ngơ ngác nhìn. Bầu trời Sâm Mộc đại đạo tôn nhìn không phải bóng đêm, ánh nắng rực rỡ, tia nắng chiếu rọi nửa bên mặt khiến cái bóng sau lưng Sâm Mộc đại đạo tôn như là Nhị sư huynh đứng trong vườn hoa trên Cửu Phong, dịu dàng cười.
Còn cớ trong sơn mạch dưới đất, một nữ nhân kéo lê thân hình mệt mỏi đi ra khỏi động phủ, bộ dạng của cô giống y Hứa Tuệ. Mặt cô tái nhợt, nhìn lên trời, biểu tình trầm trọng, có tiếng thở dài đọng mãi trong lòng cô không thể phát ra.
Và còn . . .
Còn nữa . . .
Dường như trong thế giới của Hạo Hạo, trên Chứng Đạo cổ thụ thay thế bầu trời, một cậu bé ngồi trêne cành như trông thấy Tô Minh, vui vẻ cười phất tay từ biệt.
- Hạo Hạo đã về nhà, đại ca ca cũng nên về nhà.
Trong thế giới dưới tán cây, thân hình không đầu ngồi trên bức tường thành hơi nhcus nhích. Trong thành trì phồn hoa, trong hoàng cung đầy tiếng cười thành một phần của từ biệt. Tiếng cười vang vọng, giọng vui vẻ của Đế Thiên và người sư môn xung quanh vui sướng thật lâu không tán. Đế Thiên cầm ly rượu, mọi người nhìn chăm chú vào y, y hơi ngẩng đầu trông như uống cạn rượu nhưng thật ra là nhìn lên trời, trong mắt có chúc phúc.
Như Lôi Thần, ngọn đèn dưới Ô Sơn bộ lạc dù là gió cũng không thể thổi tắt, trên bầu trời tồn tại nhánh cây vô hình, có buồn phiền không cần gió thổi cũng tán đi. Buồn phiền đến từ Lôi Thần, gã đứng trong bộ lạc ngửa đầu nhìn trời, cất tiếng cười.
Cười, cười, nước mắt rơi.
Như trong biển, Diệt Sinh lão nhân ở trên thuyền vụt ngẩng đầu nhìn trời, mặt dần lộ ra cay đắng, thở dài.
Tô Minh thu lại tầm mắt, biểu tình bình tĩnh, mắt không còn đỏ rực mà trong suốt. Nhìn hết một đời một kiếp phồn hoa, đi qua bao nhiêu xuân hạ thu đông, Tô Minh xoay người, bước chân đạp xuống.
Một bước cuối cùng đạp xuống, thân hình Tô Minh biến mất vào trán thanh niên áo đen khoanh chân ngồi trên la bàn, vĩnh viễn biến mất.
Một cơn gió tuyết, một đợt khói lửa, một thế giới Cổ Táng, một tiếng thở dài rời đi.
Khi thức tỉnh đã xa lạ, khi bước đi mang theo cô đơn. Chỉ có đạo như ánh sáng tím trên bầu trời, cho dù số mệnh đã tán nhưng bầu trời tím là vĩnh viễn.