Phần Hai: Khi thuộc về nhau ( 5 )
Phần Hai: Khi thuộc về nhau
2.
Cuối tuần lão loanh quanh trong phòng với vợ, vừa chơi game vừa bóp chân cho vợ.
Dọn cái tủ quần áo, lão quay sang mách bà ngoại:
- Mẹ xem vợ con này, từ hồi có bầu bỏ bê tủ của con luôn. Áo trắng mốc hết rồi. Chẹp! Vợ con vụng lắm. Sao chả giống mẹ tí nào thế mẹ? Con kể mẹ nghe, cứ đụng cần cái gì là vợ con nó phải lục tung mọi thứ ra mới tìm thấy. Mà có phải mỗi lần sinh xong là lại giảm trí nhớ phải không mẹ? (lại chỗ vợ nằm, vuốt vuốt tóc vợ) Anh nghĩ rồi, anh sẽ làm thời gian biểu cho em nhé. Sáng dậy cần làm gì trước, làm gì sau. Xong anh lên cơ quan, in một loạt giấy dán vào từng chỗ ghi rõ chỗ này để cái này, chỗ kia để cái kia cho em đỡ quên nhé.
Em nằm chỉ cười, lão cứ vuốt vuốt tóc, xong cuối xuống ngửi ngửi:
- Ôi trời, chua thế!
- Thì từ hôm sinh vợ đã gội đầu đâu.
- Dậy gội đầu ngay, ai bảo em kiêng thế hả. Con nó ngửi thấy mùi nên nó hắt xì nãy giờ kìa. Đia ra anh gội cho.
Bà ngoại lên tiếng:
- Này, kiêng thêm mấy hôm nữa nắng ấm rồi tắm gội. Bẩn tí không chết đâu!
- À giờ nhá mẹ, vợ con thay quần áo lại bắt con ra ngoài cho mà xem. Sợ con nhìn thấy bụng mà. Hấp lắm. Lần trước đẻ Bin xong cũng thế. Còn không cho con đụng vào bụng.
Miệng lão cứ huyên thuyên đủ thứ như thế, em chỉ nằm khúc khích.
13 ngày rồi. Nhìn lại mình thấy sợ hãi quá. Xuề xòa đống bèo nhèo. Tóc tai lù xù, răng thì ăn nghệ vàng khẹt.
Khi nào cho đến khi nào?
Hỏi thì hỏi vậy thôi, chứ được xấu đi trong niềm hạnh phúc làm mẹ là điều hãnh diện của người phụ nữ. Sự hy sinh nào cũng là đáng giá nhất là khi điều ấy được nâng niu bởi người đàn ông của cuộc đời bạn.