Chương 37: Tước bỏ quyền thừa kế
<br><br>Chương 37: Tước bỏ quyền thừa kế<br><br><br>- Ừ, chị sẽ bảo anh. Tình hình Hoài sao rồi em? <br> <br>- Chị Hoài đang ở trong phòng cấp cứu chị ạ. Em và vợ đang ngồi chờ bên ngoài đây. <br> <br>- Có tin gì phải báo cho chị ngay nhé! <br> <br>Chị Thư dặn dò cậu Bách rồi cúp máy, vì hiểu tính sĩ diện của anh Hoàng nên chị khích bác: <br> <br>- Bách bảo Niệm sắp đến tìm anh rồi đấy. Anh phải nhân cơ hội này dạy cho nó một bài học chứ anh nhỉ? <br> <br>- Nó giỏi thì cứ vác cái mặt đến đây, để anh bóc phốt nó trước mặt toàn thể gia đình họ hàng cho mọi người chửi chết nó luôn. Còn em nữa, em mở được bệnh viện là do anh hết lòng giúp đỡ, vậy mà em ăn cháo đá bát. <br> <br>Chị Thư nghe anh Hoàng ba hoa thì cười khẩy, trước đây Hoài từng nói với chị nếu Hoài không thuyết phục thì còn lâu mới có chuyện anh Hoàng bỏ tiền cho chị mở bệnh viện nhưng chị không tin. Giờ chị hết ngu rồi, chị khinh bỉ thằng đàn ông lưỡi không xương trăm đường lắt léo. <br> <br>- Anh có giúp em hay không thì trong lòng anh tự biết. Bao nhiêu năm qua em dành cho anh cả tấm chân tình, còn anh thì khiến em mất một đứa con, sinh non một đứa con, đổ vạ cho đứa em gái thân thiết, trở thành một người chị vô liêm sỉ mà chính mình cũng không biết. Em rất mệt rồi, chúng ta kết thúc luôn đi, Hạt Đậu sẽ là của em. À quên, nếu như hôm nay con của Hoài làm sao thì cả đời này anh sẽ không bao giờ được gặp Hạt Đậu, vì anh không xứng. <br> <br>Chị tuyên bố rồi bực bội dọn đồ, chị biết bà Hoà sẽ đòi cháu nên đã gọi sẵn mấy em trai làm bảo vệ ở bệnh viện tới hộ tống cho mẹ con chị. Bà Hoà thấy cháu sắp bị đem đi đau lòng khóc lóc thảm thiết. Bà xúi anh Hoàng tẩn cho mấy thằng kia một trận, cướp Hạt Đậu về cho bà. Ngặt nỗi anh so với bọn nó thì già hơn, yếu hơn, đánh không nổi. Ông Thuận buồn bã khuyên nhủ chị Thư: <br> <br>- Thôi vợ chồng có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau con ạ, đừng làm căng để mẹ Hoà buồn. Mẹ nóng tính vậy thôi nhưng lúc nào cũng thương con hết lòng. <br> <br>- Ba khỏi xạo. Trong nhà này vị trí của con vốn còn chẳng bằng con Nana, ít ra nó cũng không bị ai chửi đểu sau lưng, không bị ai toan tính đuổi ra khỏi nhà. <br> <br>Chị Thư chua xót đáp trả ba chồng. Anh Hoàng nhìn từng món đồ của Thư được đem ra xe tự dưng thấy hẫng như vừa bị hụt chân xuống chiếc hố sâu hoắm. Cuộc đời này có hai người thương anh nhiều nhất, đó là mẹ anh và Thư. Mẹ anh khi tức giận vẫn mắng chửi anh, nhưng Thư chưa bao giờ làm tổn thương anh. Anh luôn tin rằng dù tất cả mọi người trên thế gian rời bỏ anh thì Thư cũng không bao giờ làm thế. Anh cứ nghĩ Thư luỵ anh lắm. Nhưng không, Thư dứt điểm còn lạnh lùng hơn cả Hoài, cái mặt cô ấy lãnh đạm như kiểu có cả ngàn lớp băng ẩn bên dưới. <br> <br>- Anh xin mà, anh sai rồi. Đừng bỏ anh được không? Anh sợ lắm, anh sợ phải sống không có em lắm. <br> <br>Mặc anh năn nỉ cầu xin, Thư chẳng thèm liếc anh lấy một cái. Có mấy đứa bảo vệ canh chừng nên anh không thể tiến tới ôm cô ấy dỗ dành. Lúc biết Hoài có bầu anh đau bao nhiêu thì lúc này anh còn đau gấp trăm gấp vạn lần khi đó. Chiếc xe của Thư vừa rời đi thì đã có một bóng người cao lớn lao tới đấm mạnh một cú vào mặt anh. Anh ngã sõng soài, còn nó thì như một thằng điên lao về phía anh, liên tục nện đòn. Anh biết nó cao to, nó đô, nhưng chưa từng nghĩ nó lại thâm độc đến thế. Những cú đánh dồn dập khiến anh không kịp phản kháng, cũng không có sức chửi rủa. Đầu óc anh choáng váng, máu mồm chảy ra ồng ộc, vài ba chiếc răng cửa của anh đua nhau bay nhảy tứ tung loạn xạ. <br> <br>Ông Thuận hoảng hốt chạy sang gọi chú Nhất dì Kỷ. Anh Hoàng thấy có người tới cứu trợ thì mừng thầm, tiếc rằng chú dì không cản được thằng chó điên đó. Chú phải điều năm thằng vệ sĩ sang mới lôi được nó qua chỗ khác. Năm thằng cao to lực lưỡng mà rồi cũng không đấu lại được nó, lại để nó xổng ra lao tới hành hạ anh. Thằng chó dám giáng những cú đấm hiểm độc vào lưng anh. Chú Nhất điều thêm năm thằng nữa sang vẫn không kìm được cơn động kinh của nó, anh nhìn nó đánh nhau với vệ sĩ của chú mà sởn tóc gáy. Anh len lén bò vào trong nhà, sợ bị phát hiện nên anh phải chui vào trốn trong tủ bếp. Anh ngồi co ro một góc, đau xót dùng vạt áo lau máu mồm. Những chiếc răng còn lại trong bộ hàm kiêu hãnh của anh va vào nhau ken két, anh chưa bao giờ hận thằng khốn Niệm như bây giờ. Thằng chó hành xử lỗ mãng vô nhân tính sớm muộn gì cũng gặp quả báo cho coi. Anh nguyền cho nó sớm bị nghiệp quật, anh cũng mong người sống ngay thẳng chính trực như anh gặp nhiều may mắn. <br> <br>- Còn là thằng đàn ông thì chui ra đây! <br> <br>Niệm quát lớn, anh rủa thầm nó trong bụng. Bố mày cứ không ra đấy! Làm gì được nhau nào? Mày có giỏi thì mày đi tìm bố mày xem nào? Bố thách cả tổ cả lò nhà mày luôn đấy! Anh nở nụ cười đầy vênh váo, ngặt nỗi anh vừa khép miệng thì cánh cửa tủ bếp bị mở. Thằng Niệm rồ dại như hổ dữ đứng sừng sững trước mặt anh, lôi anh ném ra sân. Nó đạp vào ngực anh rồi lại tiếp tục giã anh như giã gạo. Anh cứ tưởng bữa nay anh tiêu đời luôn rồi, may thế nào con Bích nhà anh đã về kịp thời, hớt hải gọi thằng chó điên: <br> <br>- Anh Niệm ơi anh đánh anh Hoàng sau được không? Giờ anh quay lại bệnh viện ngay đi, chứ anh ở đây nhỡ chị Hoài nguy kịch bác sĩ cần gặp anh gấp thì biết tính sao? <br> <br>Nhắc tới Hoài ánh mắt Niệm mới dịu xuống, trước khi rời khỏi nó túm cổ áo anh đe doạ: <br> <br>- Nếu như hôm nay Hoài và con tao có mệnh hệ gì thì tao thề sẽ đích thân xử tử mày. <br> <br>Thằng chó khốn nạn đánh anh như thế mà con Bích lại về phe nó mới tức chứ: <br> <br>- Sao anh sống ác ôn thất đức vậy hả? Mẹ Hoà mà không gọi điện van xin em về cứu anh thì em để anh Niệm đánh anh chết luôn cho xong. <br> <br>- Đứa nhỏ của bọn nó nghẻo rồi phải không? <br> <br>Đó là điều anh quan tâm nhất hiện giờ, nhưng con Bích chẳng thèm trả lời anh, nó cùng thằng chồng bảo nhau quay lại bệnh viện với Hoài. Người lớn ngơ ngác thắc mắc đã xảy ra chuyện gì. Dì Kỷ sốt sắng hỏi anh: <br> <br>- Lúc nãy Niệm nói "Hoài và con tao" là sao con? Niệm có con rồi à? Nó với Hoài...là thật à? <br> <br>- Là thật đấy dì, chính Niệm nhà dì cướp vợ con đó. Sinh ra được một thằng giáp thứ mười ba đẹp mặt chưa dì? Ở đâu có cái thứ em chồng ngủ với chị dâu hả dì? <br> <br>Ông Nhất nghe anh Hoàng tố cáo xấu hổ không biết chui vào đâu. Sao ông lại có thằng con ngỗ nghịch đến thế là cùng? Bé thì quậy phá khiến ba mẹ khốn khổ, lớn thì lang chạ với vợ của anh kết nghĩa. Mà có phải là thiên kim tiểu thư gì cho cam? Chỉ là một đứa con gái hơn nó tận năm tuổi. Ông và bà Kỷ đều rất quý Hoài, nhưng chỉ quý như con cháu trong nhà, chứ con dâu thì...không thể nào chấp nhận nổi. <br> <br>- Tại bà đấy, nuông chiều nó cho lắm vào. <br> <br>Ông Nhất trách vợ, vợ ông vẫn bênh con: <br> <br>- Con đổ vấy cho em thế là không được. Dì chưa biết chuyện của Hoài và Niệm như nào nhưng rõ ràng con bị vợ bỏ vì con ngoại tình mà, con cũng đâu có vừa. <br> <br>- Chí ít nó cũng không ngủ với vợ của em trai. <br> <br>Bà Hoà lên tiếng bênh anh Hoàng, chỉ một câu nói của bà cũng đủ kích dì Kỷ điên tiết, dì cười khẩy vạch mặt: <br> <br>- Vâng, nhưng mà nó lại ngủ với chị gái của vợ cơ. <br> <br>Tình chị em bao năm bỗng chốc tan thành mây khói, bà Hoà nóng máu mắng dì Kỷ bênh con đến ngu người, dì xỉa xói thằng Hoàng con chị cũng nào có giỏi giang gì cho cam. Hai người chửi nhau ầm ĩ khiến hàng xóm tò mò kéo sang bu kín cửa hóng hớt. Ông Nhất nhìn người ta chỉ trỏ vợ mình, bàn tán con mình cảm thấy rất mất mặt, ông ngay lập tức bỏ về nhà gọi điện cho ông Nhị bàn chuyện: <br> <br>- Thằng nghịch tử làm tôi thất vọng quá chú ạ, tự dưng tôi lại muốn có một đứa nhỏ nữa. <br> <br>- Bình tĩnh anh ơi, chị Kỷ đâu có đẻ được nữa? <br> <br>- Tôi đâu có nói là để Kỷ đẻ, nhờ người mang thai giùm cũng được mà. Tôi giờ không còn trẻ nữa, Nhất Kỷ sớm muộn gì cũng cần người kế thừa. <br> <br>- Vậy là anh định bỏ quyền thừa kế của Niệm ạ? <br> <br>- Chắc vậy. Vì thực ra nó chẳng cần Nhất Kỷ, Nhất Kỷ cũng sẽ không cần một người cao ngạo như nó. Cũng tại tôi thương Kỷ mãi mới sinh được thằng nhỏ nên để Kỷ chiều con sinh hư. Chú sắp xếp đi, lần này tôi sẽ chú tâm nuôi dạy đứa trẻ cẩn thận hơn. <br> <br>- Dạ em biết rồi. <br> <br>Tuy ông và ông Nhị không có quan hệ họ hàng gì nhưng do tính cách hai người hợp nhau, lại đồng cam cộng khổ với nhau từ thuở hàn vi nên ông rất tin tưởng ông Nhị. Ông gác máy rồi đủng đỉnh sang nhà ông Thuận xem Kỷ chửi nhau xong chưa còn đón về, ngặt nỗi chẳng thấy vợ đâu nữa, chỉ thấy con Giang khúm núm thưa rằng bà vào viện với cậu rồi. Ông bực bội soạn tin nhắn: <br> <br>"Bà về nhà ngay cho tôi, mặc xác chúng nó." <br> <br>"Tôi hiểu ông giận, nhưng giận thì giận Hoài, giận Niệm chứ cháu mình thì có tội tình gì hả ông?" <br> <br>Bà Kỷ nhắn tin lại cho chồng rồi thở dài ngồi xuống chiếc ghế ngoài hành lang với con trai. Thực ra bà cũng giận lắm, giận Niệm giấu mẹ chuyện tày đình, giận Hoài sống giả dối. Rõ ràng Hoài và Niệm yêu nhau vậy mà con bé còn làm bộ làm tịch chọn con dâu giúp bà. Có chuyện gì bà cũng tin tưởng kể hết với Hoài, còn Hoài trước mặt bà xởi lởi ngọt ngào nhưng sau lưng lại lén đâm bà một nhát. Mãi đến lúc chửa Hoài mới gọi điện cho bà, nhưng thay vì nói chuyện nghiêm túc lại hỏi vu vơ hại bà tưởng con bé đùa. <br> <br>Ngày xưa bà cũng từng bị hiếm muộn nên bà hiểu nỗi khổ của Hoài, bà rất thương Hoài, tuy nhiên không vì thế mà bà vui khi biết quan hệ giữa Hoài và Niệm. Con trai mình đường đường là trai tân, gia thế đàng hoàng lại phải lấy người đàn bà đã qua một đời chồng, có bà mẹ nào không xót xa? Tuy xót nhưng bà vẫn phải nuốt nước mắt vào trong. Khi bà tới đây sắc mặt Niệm đã rất kém rồi, tới bây giờ mỗi lúc lại một tệ thêm. Khuỷu tay con bị bầm tím do khi nãy đánh nhau với vệ sĩ của ba. Nhìn con cầm lọ thuốc, thi thoảng mở ra bỏ vài viên vào miệng bà ước bà có thể đau đầu thay con. Biết con đang rất căng thẳng nên bà chỉ như một người bạn lặng thầm ngồi bên cạnh con, đưa tay xoa lưng đều đều cho nó chứ không dám hỏi gì cả, sợ gây áp lực thêm cho thằng bé. Mải lo cho con nên bà không biết rằng chồng mình đã tới bệnh viện cùng ông Nhị, sau khi nghe ông Nhất nói qua tình hình, ông Nhị nghiêm túc tính toán: <br> <br>- Nếu như anh không muốn Hoài dùng đứa trẻ này để thao túng cuộc đời Niệm thì chúng ta nên tận dụng cơ hội này triệt cỏ tận gốc. <br> <br>Ông Nhất chau mày phản đối: <br> <br>- Vớ vẩn, ai lại làm chuyện thất đức thế? Chưa kể đứa nhỏ còn là máu mủ nhà tôi. <br> <br>- Anh không sợ Niệm bị đổ vỏ à? <br> <br>- Cáo già như thằng Niệm không đi lừa ai thì thôi chứ ai mà lừa được nó đổ vỏ? Lúc mới nghe chuyện tôi hơi bực nhưng giờ nghĩ kỹ thấy cũng hên, ngộ nhỡ đứa trẻ tôi gửi chỗ khác là con gái mà Hoài đẻ được con trai thì thằng bé chính là người thừa kế của chúng ta. <br> <br>- Vậy có nghĩa là anh chấp nhận Hoài ạ? <br> <br>- Chấp nhận nó để họ hàng tổng sỉ vả tôi à? Có thằng con bất hiếu chả buồn quản nữa, mặc xác tụi nó dẫn nhau đi đâu thì đi, tôi chỉ cần cháu thôi. Nếu hôm nay Hoài và đứa nhỏ bình an thì chú đánh tiếng với thằng Phước cố gắng chăm chút sức khoẻ cho hai mẹ con nhà nó. <br> <br>Ông Nhị gật đầu nghe lệnh. Bác sĩ Phước trưởng khoa Cấp Cứu của bệnh viện Nhất Kỷ chính là thằng cháu rể bên họ nhà bà Kỷ, nhờ ông Nhất cất nhắc mới có được ngày hôm nay nên tất nhiên ông sẽ dặn nó tuyệt đối lưu ý tới mẹ con Hoài. Ban Giám đốc bệnh viện hay tin Chủ tịch ghé qua thì vội vã cử người ra tiếp đón. Chủ tịch Nhất nổi tiếng khó tính, bình thường chỉ cần một cái liếc mắt đã soi được cả tá điểm không vừa lòng, chả hiểu sao bữa nay người hiền lạ lùng, còn cao hứng rót kha khá vốn để nâng cấp khoa Sản. Những hình ảnh về vị Chủ tịch "thân thiện" âm thầm được truyền đi trong hội bà tám của tập đoàn. Cô Bích hóng hớt được tin mật liền quay sang thủ thỉ với chồng: <br> <br>- Xem ra chú Nhất mừng nhiều hơn giận. Nếu như em bé trong bụng chị Hoài là con trai thì vui nhỉ? Biết đâu gu của nó sẽ giống ba nó, thích gái già, và nó sẽ chết mê chết mệt Bông nhà mình. Hi vọng em bé bình an chào đời, ngoại trừ anh Hoàng thì tất cả mọi người đều thương bé. <br> <br>Cậu Bách liếc qua chỗ Niệm rồi quay lại xoa xoa cái bụng bầu tròn xoe của vợ, thở dài tâm sự: <br> <br>- Lúc mới đưa chị Hoài vào viện, nghe bác sĩ Phước cảnh báo Niệm trong tình huống xấu có khả năng phải bỏ con để giữ an toàn cho mẹ anh thấy xót Niệm quá, hình như đây là lần đầu tiên anh thấy Niệm quỳ gối trước một ai đó không phải là ba mình. Nghe Niệm van nài bác sĩ giữ đứa nhỏ anh mới biết Niệm rất coi trọng đứa con này. <br> <br>- Là con của chị Hoài tất nhiên anh ấy coi trọng, nhưng anh Niệm làm vậy vì lo cho chị Hoài thôi. Em sống cùng chị nhiều năm em cũng hiểu phần nào khát khao được làm mẹ của chị. Mãi mới có một mụn con mà đứa nhỏ lại bị làm sao em sợ chị sống không nổi. <br> <br>- Con mời cả nhà ăn bát cháo cho ấm bụng ạ. <br> <br>Con Giang nhận được điện thoại của bà Kỷ hối hả nấu cháo đem đến bệnh viện mời mọc mọi người. Ai cũng khen nó nấu cháo ngon, chỉ trừ cậu Niệm chẳng thèm động tới. Nó thấy bà nháy mắt liền mời thêm lần nữa: <br> <br>- Cậu ơi cậu cố húp thìa cháo để lúc cô Hoài tỉnh còn có sức chăm cô. <br> <br>Cô Hoài tỉnh? Biết bao giờ Hoài mới tỉnh? Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt tim cậu lại quặn thắt. Mới đây thôi cậu còn nhắn tin trách người ta mải chém gió với khách quên cậu, cứ nghĩ sẽ được ăn vạ bắt đền một trận. Lúc họp cậu còn tưởng tượng khi nào về công ty Hoài sẽ ôm cậu thật chặt để dỗ dành, rồi cô ấy sẽ nịnh nọt cậu, dắt cậu đi chợ mua đồ về nhà nấu món ngon cho Hạt Mầm, đến tối sẽ rúc vào lòng cậu nghe truyện cổ tích. Tưởng chừng bọn họ sẽ có một buổi tối hết sức vui vẻ, thế nào mà mọi việc lại thành ra nông nỗi này? Chỉ mới vài tiếng trôi qua thôi nhưng sao lòng cậu bất an đến thế? Cậu nhớ con, nhớ Hoài. Cậu sợ nếu như con làm sao thì Hoài sẽ không chịu được cú sốc này. <br> <br>Âu cũng tại cậu, tại cậu gây ra vụ tai nạn đó, đẩy Hoài vào hoàn cảnh khốn cùng, khiến cô ấy suốt tám năm trời bị đối xử như một con ở trong gia đình chồng nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng vì nghĩ nợ ơn người ta. Nếu năm xưa cậu bớt kiêu ngạo, chủ động liên lạc với Hoài, phải chăng cô ấy sẽ từ bỏ người chồng khốn khiếp và sẽ không phải đi thụ tinh nhân tạo? Đáng nhẽ ra cậu không nên dụ dỗ Hoài công khai mối quan hệ của hai đứa, đáng nhẽ cậu phải lường trước được lòng người khó lường, phải cho vệ sĩ đi theo bảo vệ cô ấy trong giai đoạn nhạy cảm. Tất cả là tại cậu, tại cậu bất cẩn, bồng bột, tại cậu không suy nghĩ chu toàn, tại cậu hại mẹ con Hoài. Khoé mắt cậu đỏ quạch, cậu nhớ nụ cười rạng rỡ của Hoài khi thông báo đã chọn được tên cho con, cậu nhớ vẻ mặt kiêu chảnh của cô ấy khi cậu hỏi: <br> <br>- Ơ thế là không cho người ta chọn cùng luôn à? <br> <br>- Không. Con trong bụng ai thì người đó có quyền đặt. <br> <br>Lập luận thế thì cậu chịu rồi, cậu tò mò hỏi tên em bé, Hoài tủm tỉm bảo: <br> <br>- Chỉ có thể tiết lộ được là bắt đầu bằng chữ N. <br> <br>- Nhung? Như? Nhi? Nhàn? Nhã? Ngân? Nghi? Ngoan? Nguyệt? Ngọc? Nga? <br> <br>- Ủa sao đấy toàn đoán tên con gái vậy? <br> <br>- Tại thích có con gái ý, có cô con gái vừa xấu vừa đanh đá như đấy thì sướng phải biết. <br> <br>- Đây thì thích có con trai, có con trai láu cá và nghịch ngợm như đấy cũng vui. <br> <br>Trong cơn hôn mê chị Hoài cũng mơ thấy những chuyện đó. Thời khắc tỉnh lại chị thấy xung quanh một màu trắng xoá, chị lại ở bệnh viện rồi sao? Niệm đang ở bên chị, tay nắm tay chị, đầu gục lên bả vai chị. Chị cảm thấy người mình rất lạ, nhẹ bẫng và trống rỗng như bị mất đi một thứ gì đó. Hình ảnh về những cú đấm của lão Hoàng chợt hiện lên trong đầu khiến sắc mặt chị tái mét, chị run rẩy hỏi Niệm: <br> <br>- Con...con chị đâu? Niệm! Hạt Mầm của chị đâu? <br> <br>Niệm thấy chị tỉnh thì vội vã ôm chị, luôn miệng bảo chị đừng lo, con ổn. Niệm chỉ đang trấn an chị vậy thôi phải không? Con ổn thì vì đâu mắt Niệm lại đỏ? Cớ sao chị không cảm nhận được con nữa? Tim chị đau buốt như vừa bị cả trăm mũi kiếm đục khoét, cơ thể chị bị lên cơn co giật dữ dội. Chị được đưa vào phòng cấp cứu lần thứ hai, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày.