Chương 8: Nói chuyện cho ra nhẽ
<br><br>Chương 8: Nói chuyện cho ra nhẽ<br><br><br>- Bao giờ loại đàn ông như anh bớt nhu nhược thì con đàn bà bố lếu bố láo như em đây sẽ ngay lập tức ngoan như cún. <br> <br>Là anh nhu nhược hay là do vợ thổi phồng vấn đề? Ở đâu có thứ đàn bà cãi chồng lem lẻm, mang tiếng ra thăm chồng mà mới xích mích chút đã ngúng nguẩy kêu em đem cơm sang chỗ chị Thư rồi. Vợ thế mà chẳng thương anh nhiều như bé Hằng đâu. Cái Hằng ý, gọi dạ bảo vâng, ngoan ngoãn lễ phép ghê lắm chứ nào có đành hanh như vợ. Có ông chồng chán nản quay vào tiếp tục dùng bữa với cô giúp việc, có bà vợ đi một mạch ra bệnh viện tâm sự với tri kỉ. Chị với chị Thư mà đã ngồi cắn hướng dương chém gió thì quên giờ giấc luôn, tính ra chị Thư là người duy nhất chị không giấu bất kỳ chuyện gì cả. Có những lúc không dám điện về mách mẹ Quỳnh vì sợ mẹ già phải lo nghĩ nhiều, đâm ra hễ có muộn phiền chị đem tâm sự hết với chị Thư, đôi khi nói cũng chẳng giải quyết được gì đâu, cơ mà trút được ra rồi lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Chị Thư còn hay cho chị thuốc bổ biếu ba mẹ chồng nữa, may mà có quà mang về chứ không mẹ Hoà lại chửi chị vì tội đi chơi cả mấy tiếng đồng hồ cho mà xem. <br> <br>- Ông xã san thiệp mời ra để con dâu nó viết cho. <br> <br>- Thiệp nhà dì Kỷ ạ? Ngần này thiệp chắc phải làm cỗ mấy ngày ấy chứ, kiểu như mở hội kén dâu ý ba nhỉ? <br> <br>Ông Thuận tủm tỉm gật đầu, Hoài nó đi guốc trong bụng dì Kỷ luôn à. Dì lần này mở tiệc hoành trắng lắm, ngoài họ hàng thân thích ra thì cứ nhằm nhà nào có con gái đến tuổi cập kê là rải thiệp. Niệm thế mà cũng đến tuổi nên lập gia đình, đã là doanh nhân thành đạt rồi chứ chẳng còn là thằng nhóc năm xưa học hành be bét đến mức phải thuê người giúp việc đi họp phụ huynh hộ. Cứ nhớ tới cái nón lụm xụp Niệm đội cho Hoài mà ông mắc cười ghê, Hoài còn trang điểm già hoắc rồi mặc váy của dì Kỷ chui xuống bàn cuối cùng ngồi chứ, kết quả sau hai tiếng đồng hồ hừng hực cầm phiếu điểm ra đập Niệm ầm ầm. <br> <br>- Toán 5.1, Lý 5.2, Hoá 5.3, Sinh 5.4,...ngay cả tiếng Anh nói như khướu thế mà tổng kết 5.0 là như thế nào? Hả Niệm? <br> <br>- Chả như nào cả, đây, hai trăm ngàn tiền công, cầm lấy! <br> <br>- Hai trăm ngàn mà đủ cho cái nỗi nhục của chị mày hả? Họp hành có một buổi mà mất hết cả mặt! Nhìn đi, mở to mắt và nhìn cho rõ vào, mới tuần trước đây này, cả tuần có bảy ngày thì ngồi sổ đầu bài đến sáu ngày là sao? <br> <br>- Hỏi ngu! Chủ nhật có đi học đâu mà chả sáu ngày? <br> <br>Hoài nghe Niệm giải thích cạn lời luôn. Người ta gọi tuổi trẻ nghiệt ngã là như thế đấy, cứ ngỡ trứng khôn hơn vịt lừa được thầy cô gia đình, ai ngờ cô giáo chủ nhiệm đã biết luôn từ khoảnh khắc Hoài bước chân vào lớp rồi, cô chỉ làm lơ giữ thể diện cho gia đình thôi, tối về cô gọi điện cho chú Nhất, hiển nhiên Niệm được trận đòn nhừ tử. Quả thật thằng bé Niệm ngoài giỏi kiếm tiền và tiêu tiền ra thì nó chẳng có cái tài cán gì hơn người cả, cùng là năm trăm ngàn chú Nhất cho mua quà ở khu du lịch, trong khi Hoàng khờ mua được duy nhất một bộ lắp ghép thì Niệm mua được mười bộ giống y hệt, điều đáng nói là Niệm chỉ giữ một bộ để chơi, chỗ còn lại đem về thành phố bán lấy tiền lời. Từ thuở bé hễ được ai mừng tuổi Hoàng luôn cẩn thận nhét hết vào lợn, Niệm thì khác, nó luôn tiêu bằng sạch, và sau đó sẽ tính toán để kiếm về nhiều hơn gấp rất nhiều lần những gì nó vốn có. Tính anh Hoàng nhát lắm, từ ngày lấy con bé Hoài mới lây vợ chút máu liều biết đầu tư đây đó, mấy hôm nữa Hoài học tiếng Anh xong đi làm khéo còn thăng tiến nhanh hơn chồng. Ông dặn con viết nốt chỗ thiệp trong chiếc hộp đỏ thôi rồi nghỉ tay ăn cơm lát còn đi học, bé Hằng nghe ông Thuận quan tâm cô Hoài thấy khó chịu gì đâu. Sai Hằng suốt ngày mà với cô thì xót từng khúc ruột, tức cả mình, Hằng rình ngay cái lúc cô vừa bước ra ngoài sân, đứng từ trên ban công tầng hai Hằng hất cho cô nguyên một chậu nước giặt đồ. <br> <br>- Á, con xin lỗi cô nha, con nhỡ tay! <br> <br>Nhỡ tay cái con khỉ, cái loại nó mà nhỡ tay thì chị đây bé bằng con kiến. Đã thế nước còn toàn xà bông cay xè cả mắt, điên máu, chị giật luôn cái chông tre con Nana mới tha lôi từ ngoài ngõ về, phi thẳng lên lầu tính sổ với con Hằng. Hằng nom thấy cô Hoài hầm hầm giận giữ, lại còn cầm chông nhọn hoắt thì hoảng hết cả hồn, cộng thêm gạch đá hoa ngoài ban công bị bắn nước giặt ban nãy trơn tuồn tuột, hại nó trượt chân ngã lộn cổ xuống dưới. Chị Hoài sợ suýt rớt tim ra ngoài, cũng may con bé rơi trúng vào giàn bầu. Bà Hoà đang tám chuyện ngoài ngõ nghe động hối hả chạy về, chỉ cần liếc thấy con dâu đứng trên tầng là bà đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Bà gọi ngay cho con trai tố cáo. <br> <br>- Ôi chao ôi anh Hoàng ơi, mẹ nuôi anh ăn anh học mà anh rước rắn độc về nhà thế hả anh Hoàng ơi? Anh về mà xem con vợ anh nó đẩy con nhà người ta ngã từ trên tầng hai xuống kia kìa. Bữa nay con Hằng có mệnh hệ gì nó đừng mong sống yên. <br> <br>Con trai mẹ Hoà hốt hoảng phóng như bay về nhà, nhìn bé Hằng bị sưng vếu cả mồm phải nằm một chỗ để bác sĩ đắp thuốc tội nghiệp nó ghê. Chắc nó đau lắm, chất giọng lạc đi khác thường. <br> <br>- Cô Hoài...cô Hoài cầm chông tre lên xiên vào người Hằng á. Mắt cô long sòng sọc như con quỷ dạ xoa, đáng sợ lắm ý. Hằng thực sự không thể hiểu vì sao cô lại ghét Hằng đến thế? Có phải Hằng đáng ghét lắm không? Hằng đáng ghét chỗ nào chú chỉ cho Hằng được không? Hằng sẽ cố gắng sửa để vừa lòng cô. <br> <br>Biết thế nào cho vừa lòng cô? Chú đây lấy cô ngần ấy năm trời còn chịu nữa là Hằng? Cái thứ đàn bà khó dạy, khó chiều, càng ngày càng quá trớn, càng ngày càng mất nết, không ra một cái thể thống cống rãnh gì hết. Có người lửa nóng ngùn ngụt, ngay lập tức chạy lên gõ cửa phòng ầm ầm, anh nhịn không nổi nữa rồi, hôm nay nhất định sẽ phải nói chuyện cho ra nhẽ với bà xã. Ơ mà giờ này vợ đi học cơ mà nhỉ? Cô Bích ôm Bông ra mở cửa cho anh trai, anh cô bắt đầu trút bài ca sầu khổ. Thử hỏi trên đời có người đàn ông nào tốt như anh? Lo cho vợ từ chân tơ kẽ tóc, vợ thích gì cũng chiều, trong khi đó vợ có mỗi việc ở nhà an phận thôi cũng không làm được. Cô vừa dạy Bông tô màu vừa cảm thán. <br> <br>- Gớm con Hằng cũng đổ cả chậu nước giặt vào người bà Hoài chứ nào có vừa. Bà ấy chưa xiên nướng là may rồi. <br> <br>- Đúng đó, cô Hằng đáng bị ăn đòn á ba. <br> <br>Bông xị mặt lêu lêu, ba Bông phân giải. <br> <br>- Chắc cô Hằng không cố ý đâu. Cô Hằng bị đau đó Bông, lát Bông xuống hỏi thăm cô cho cô vui nha! <br> <br>Bông phụng phịu ứ ừ, cô Bích châm chọc cái con nặc nô hở ra là chôm váy áo của người khác, đáng đời. Anh Hoàng cảm thấy không hợp chuyện với hai đứa này nên xuống nhà đợi vợ về. Lúc gặp chị anh đã cố dùng những từ ngữ nhẹ nhàng nhất, ấy thế mà vợ vẫn cứ như đỉa phải vôi, giãy nảy lên đôi co cùng mẹ chồng. <br> <br>- Mẹ Hoà, mẹ nhìn thấy con đẩy bé Hằng lúc nào thế? Chẳng phải mẹ buôn dưa mãi tới lúc nó ngã mới mò về hay sao? Mẹ đừng nói với con là mẹ có con mắt thứ ba nhé! <br> <br>- Thì trên tầng chỉ có chị với nó, không lẽ nó tự ngã? <br> <br>Bà Hoà phân tích, chị Hoài quay sang chất vấn bé Hằng. <br> <br>- Hằng, con nói xem lúc đó cô đã chạm tay vào người con chưa? Nói năng cho nó cẩn thận nhé, lươn lẹo thì đừng trách cô ác. <br> <br>- Ơ cô đẩy Hằng mà cô không nhớ gì á? <br> <br>Hằng ngây thơ hỏi lại, cô Hoài cáu tiết xông tới đạp Hằng một phát từ trên giường bay thẳng xuống đất, mông dập vào cái nền đá hoa đau điếng luôn à. Hằng la lên oai oái, bà Hoà nhìn thái độ láo lếu của con dâu tức không sao tả xiết, con dâu bà điên máu chửi ầm ầm. <br> <br>- Đây nói Hằng nghe nhé, con Hoài này mà đã đẩy thật thì không bao giờ mắc công đẩy vào giàn bầu đâu! <br> <br>Anh Hoàng ban nãy thấy mắt vợ bị dính xà phòng đỏ hoe thì đã xót ruột lắm rồi, giờ nghe vợ nói thấy có lý ghê. Vợ anh tuy ngông cuồng nhưng được cái tính cách bộc trực, vợ đã nói vậy thì chắc mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm thôi. Thấy chuyện chả có gì nên anh lôi vợ về phòng, giúp vợ tra thuốc nhỏ mắt. Cái người này quát chồng sa sả xong mệt quá ngủ xừ nó mất, nom đáng yêu đáo để, ngắm vợ mà bao nhiêu bực tức trong anh bay biến hết luôn à. Giá kể vợ hiền đi tý có phải cuộc sống của anh nhẹ nhàng hơn bao nhiêu không? Cơ mà thôi, anh ham vợ đẹp thì anh phải chịu chứ còn gì nữa? Vừa đẹp vừa thơm, hại anh chỉ muốn rúc luôn vào chăn cùng vợ, tiếc rằng điện thoại có tin nhắn, anh thở dài, lật đật trở dậy thay áo quần ra ngoài đến gần ba giờ sáng mới mò về, cả nhà ngoài con Nana ra thì chả ai biết anh đi đêm cả. Tầm năm rưỡi chị Hoài mới thức giấc, con Hằng bị đau mồm nên chị chủ động dậy dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa sáng, tính chị kiểu thế, bực thì đạp cho một phát xong thì thôi, chả thù dai, dù sao cùng phận đàn bà con gái với nhau. Thậm chí bé Giang sang rủ Hằng qua nhà dì Kỷ chơi chị cũng gật đầu cho phép. Trong mấy đứa người làm cùng quê với Hằng ở nhà ông Nhất thì nó thân với cái Giang nhất, Giang hay phần đồ ăn ngon cho nó lắm. <br> <br>- Úi cha, bào ngư, chả phượng, tụi bay ăn sướng ghê á! <br> <br>- Ừ, mấy hôm nay bà Kỷ nhà tao đang thử món để chọn thực đơn đón con trai đấy. Ôi tụi tao bận rã rời chứ có sung sướng như mi đâu, gớm đại tiệc mi ạ, khéo to hơn cỗ cưới dưới quê ý chứ, được cái có thêm tiền thưởng. <br> <br>- Khiếp ông bà này khoa trương nhờ? Mi sướng, nhà ngay cạnh sân vận động tha hồ tập thể dục, ơ có đại hội thể thao à mà lắm xe thế? Toàn xe hầm hố lạ mắt ghê, cái con màu đen kia nhìn như xe đua trên tivi ý. Cơ mà trong mấy cái này tao vẫn thích con màu vàng nhất, cái cửa xe mở lên giống hệt cái cánh ý, nom đẹp như con bươm bướm. <br> <br>- Con ngố, gì mà sân vận động? Sân sau nhà tao đó mày! Xe cũng của cậu Niệm nhà tao hết đó, có mỗi cái màu xanh da trời ở góc xa xa kia là từ tám năm trước, còn mấy cái trước mặt mày đều là xe mới cả. Tao chả rõ ông Nhất mua tặng con trai hay do cậu gửi về nữa, chỉ biết nay bà Kỷ bắt mấy thằng đem ra sân rửa. <br> <br>- Ờ mà cậu nhà mày cũng sắp về rồi còn gì? <br> <br>- Ừ, sắp rồi. Hai mốt cậu về. Mong lắm. <br> <br>Gớm Hằng chả quan tâm, Hằng là Hằng chỉ mong tới tháng chín cậu đưa bà Kỷ, bà Hoà và cô Hoài đi chơi cho Hằng với chú Hoàng có không gian riêng thôi. Hằng lê la buôn dưa với con Giang mãi tới trưa mới vác mặt về nhà, đang định xúc cơm mang ra cho chú Hoàng thì nghe bà Hoà bảo cô Hoài đã đi rồi. Cái thứ ở đâu xểnh ra là tranh công cướp việc của người khác, ghét ghê à. Hằng ỉu xìu nằm bẹp trên giường, chú Hoàng ở xí nghiệp cũng không được vui cho lắm. Nếu biết trước vợ qua thì nhất định ban nãy khi xuống xưởng giám sát nhân viên anh đã mang điện thoại theo, giá kể như vậy thì đâu đến nông nỗi nào? Vợ cũng đâu phải giận tím tái mặt mày như thế? <br> <br>- Khai mau! Là con nào? Con nào mà nhắn tin cho chồng em "Dư vị lên đỉnh đêm qua sớm nay vẫn còn xao xuyến mãi trong tim." hả? Đêm qua rốt cuộc anh "leo núi" với con nào? Lên hẳn tới đỉnh cơ à? Gió trên đấy mát không? <br> <br>... <br> <br>- Ối dào tin nhắn rác vớ va vớ vẩn. Đêm qua anh ngủ ở nhà vợ không nhớ à? Vợ yêu chưa già mà đã lẫn thế? <br> <br>Ừ nhỉ? Tối qua rõ ràng anh còn giúp chị nhỏ thuốc mà, sáng nay tỉnh giấc anh vẫn ôm chị trong lòng thì chuồn đi đâu được cơ chứ? Cái con mất nết, chị định gọi tế cho một bài mà anh Hoàng ngăn chứ, tại anh cứ hiền quá nên gái nó mới thích trêu đấy. Cứ như mấy ông mặt khó đăm đăm quanh năm suốt tháng làm gì có em nào dám bén mảng. Chị bực bội trút hết lên chồng, anh sợ mất mặt với đồng nghiệp nên không xuống nhà ăn mà dùng luôn bữa trưa ở văn phòng, xong xuôi còn khen thịt kho tương ăn kèm rau củ luộc ngon hết sảy vợ ạ. <br> <br>- Gớm anh Hoàng nịnh vợ ngọt thế? Ai không biết còn tưởng vừa làm chuyện gì có lỗi ấy. Dạo gần đây trông Hoài có da có thịt ghê, ngon thế này mà bị chồng cắm sừng thì hơi phí nhỉ? <br> <br>Chị Kim ôm văn kiện ghé qua văn phòng sếp xin chữ ký, tiện thể đá đểu luôn. Anh Hoàng trừng mắt nhìn chị, cái anh này rõ hâm, trêu chút xíu thôi làm gì mà căng. Thứ đàn ông ở đâu phong độ dễ sợ, hồi trai trẻ năm nào cũng đạt huy chương vàng môn chạy dài cấp quận đấy. Chẳng bù cho thằng Niệm con nhà dì anh, có mỗi việc ghi danh vòng sơ tuyển cũng lười, cơ mà chả có cái đại hội thể thao nào vắng mặt nó và đồng bọn. Tụi nó bán đủ thứ luôn à, từ nước ngọt, bia đến sữa cho trẻ em, đồ để trong thùng đá mát lạnh ra ý, được cái trời nắng chang chang thành ra đắt hàng như tôm tươi. Nhóm bọn chị họ hàng thân thích nên được miễn phí, con Hoài tưởng bở nó cùng đẳng cấp với bọn chị cơ, định thò tay thó nước chứ, bị Niệm giật lại ngay, cho chừa cái thứ nhà quê kém sang. <br> <br>- Đưa cho chị đi...đi...mà...khát quá! <br> <br>Vừa nói vừa ho nom phát tởm, năn nỉ thế rồi nhưng Niệm chẳng hề thương xót. Nó cấm tiệt không cho Hoài động vào đống nước mát, mùa hè trời oi bức mồ hôi đổ ròng ròng mà nó lấy ra cái bình giữ nhiệt cất trong balô rồi rót trà nóng đưa cho con nhỏ mới đểu chứ. Hoài chắc cay lắm, vừa nhâm nhi chén trà vừa kiếm chuyện xỉa xói. <br> <br>- Thanh niên trai tráng ngồi trên khán đài nhìn người ta chạy bên dưới mà không biết nhục à? Da mặt dày cỡ nào thế? <br> <br>- Gần bằng người bên cạnh. <br> <br>Niệm đủng đỉnh đáp, Hoài khích tướng. <br> <br>- Nếu như hôm nay có người dẫn đầu môn chạy dài thì đây sẵn sàng khom lưng cúi đầu ạ người đó ba tiếng. <br> <br>Ối dồi thách cho nó vui miệng hả? Chạy dài thi tám vòng sân vận động thì mọi người hầu hết đều chạy được nửa vòng rồi, riêng anh Hoàng đang dẫn đầu đã bước qua chiếc vạch đánh dấu hết vòng thứ nhất, thằng Niệm có vắt chân lên cổ cũng chẳng đuổi được. Cơ mà nó mắc bệnh tự tin thái quá hay sao ấy, cứ thế phi thẳng xuống sân vận động, làm vài động tác khởi động rồi bắt đầu chạy, nó lần lượt vượt qua từng người một dưới sự kinh ngạc của cổ động viên trên khán đài, cuối cùng, đuổi kịp anh Hoàng khi cả hai người cùng hoàn thành vòng chạy thứ tư, và rồi như một trò đùa, khi nó về đích thì anh Hoàng mới kết thúc vòng thứ sáu. Sau đó anh Hoàng khiếu nại với ban tổ chức thằng bé không có trong danh sách dự thi, đúng quá rồi mà ông trọng tài kiểu tiêng tiếc ấy, lưỡng lự hỏi Niệm có muốn đăng ký để lấy giải không? Niệm lắc đầu từ chối, hiển nhiên huy chương vàng vẫn thuộc về anh Hoàng. Niệm nó cũng có quan tâm mấy đâu, hết đại hội nó ăn chia tiền lãi với đồng bọn xong thì chạy qua chỗ Hoài, vênh cái mặt rõ kiêu. <br> <br>- Vừa nãy có người hứa cái gì ấy nhỉ? <br> <br>- Ai hứa cơ? Hứa với ai? Quên rồi! <br> <br>Hoài lật lọng, Niệm bực mình cầm xấp tiền lãi đập vào trán Hoài. Hoài hơi cười cười, vui vẻ thú nhận. <br> <br>- Thực ra ngay từ đầu chị đã biết, Niệm chắc chắn sẽ dẫn đầu. Chị Hoài ạ Niệm, ạ, ạ, ạ. Được chưa? <br> <br>Niệm ngẩn ngơ đánh rơi cả xấp tiền, phải công nhận rằng trông Hoài lúc đó rất đáng yêu, chị bắt chước điệu bộ của nó chạy ra thủ thỉ với anh Hoàng rằng ngay từ đầu Kim đã biết anh Hoàng sẽ dành huy chương vàng. Anh cười vang, phấn khởi mua kem cho chị. Suốt những năm qua chị đã từng hẹn hò với rất nhiều người nhưng không ai mua được cho chị cây kem có vị như thế, vị ngọt của tình đầu. Cả một bầu trời kỷ niệm ùa về khiến lòng chị nao nao, đành kiếm bừa cái cớ phân xưởng gặp chút trục kêu sếp qua đó gấp, anh Hoàng tin liền, vội vã đi theo chị. Chị Hoài thấy chồng vất vả chạy ngược chạy xuôi suốt ngày thì thương lắm, chị dành cả một buổi chiều lên mạng học cách bấm huyệt giải toả căng thẳng rồi hì hụi đi chợ mua hương liệu cần thiết để nấu nước. Xẩm tối anh Hoàng về nhà thấy vợ khệ nệ bê chậu nước thơm ra ngoài phòng khách tự nhiên người ngợm nhẹ nhõm hẳn, vui vẻ gọi Hằng ơi qua bóp chân cho chú. Chị Hoài lí nhí bảo thôi để vợ làm cho, bé Hằng đang đau mồm, ngặt nỗi chồng chị phản đối. <br> <br>- Ôi dào, xoa bóp nó phải có tay nghề chứ vợ tưởng cứ làm là làm được à? Gọi con Hằng vào đây cho anh, nó đau mồm chứ có đau tay đâu? <br> <br>Hằng được triệu kiến vui như mở cờ trong bụng, đang sẵn cơn tức cô Hoài nên nó tíu tít phi ra ngoài ôm lòng bàn chân của chú vỗ về. Chú thư thái ngả người vào ghế đệm, thi thoảng Hằng điểm cho mấy huyệt chú sướng cười ha hả. Ôi chao, nom cô Hoài tủi thân mắt đỏ hoe thương chưa kìa? Cho chừa cái tội đạp Hằng xuống đất nghe, thôi thì lúc đó do Hằng gây sự trước nên Hằng chịu, chứ bây giờ á, Hằng làm gì có lỗi gì đâu nhờ? Do chú Hoàng yêu cầu mà, không lẽ Hằng lại cãi? Chắc cô Hoài cũng biết thế nên đâu dám mắng Hằng đâu, phải cun cút lủi lên phòng chơi với con Bông kia kìa, tội ghê cơ!