Chương 10: Hiểu lầm nối tiếp
Chương 10: Hiểu lầm nối tiếp
Tới giờ ăn tối, Tiểu Mai định vào gọi Khải Phong nhưng chần chừ một lúc ngoài cửa, cô lại đi ra nói nhỏ với dì Phương:
– “Dì vào gọi anh Phong ra ăn cơm đi ạ”
Suốt bữa tối cả 2 không nói gì, khuôn mặt Khải Phong thì lạnh như băng, anh cũng chả thèm nhìn cô lấy một cái. Mai Mai mấy lần định lên tiếng nhưng nghĩ mãi chẳng biết nói gì nên đành thôi.
Ăn xong, cô giúp dì Phương dọn dẹp nhưng không may làm vỡ chiếc bát thủy tinh. Mảnh vỡ vô tình cứa vào ngón tay khiến Tiểu Mai bị một vết cắt dài.
– “Cô chủ…tay cô chảy máu rồi”
Khải Phong vừa nghe thấy thế liền chạy vào kéo tay Mai Mai lên xem. Cô đứng bất động để anh nắm tay mình, một lúc sau dè dặt nói khẽ:
– “Tôi không sao đâu”
Đến khi dì Phương mang bông băng tới, Khải Phong mới hừ lạnh rồi buông tay cô ra.
Anh im lặng chăm chú nhìn dì băng vết thương cho Tiểu Mai, xong xuôi mới yên tâm về phòng. Được nửa đường còn quay lại lạnh lùng nói:
“Không ai khiến thì cô đừng có làm. Vướng chân vướng tay”
Tiểu Mai ngước ánh mắt vô tội nhìn dì Phương. Dì mỉm cười hiền hậu:
– “Bát đũa cũng không nhiều, lần sau cứ để một mình tôi làm là được rồi”
____________________
Sáng hôm nay Tiểu Mai được nghỉ học, ngủ dậy thì Khải Phong đã đi làm. Ăn sáng xong, cô định tới thư viện nhưng lại nhân được điện thoại của Minh Vũ. Anh bảo có chuyện muốn nói với cô.
Tiểu Mai không bận gì nên cũng nhanh chóng đi tới quán cafe mà Minh Vũ hẹn. Vừa gặp anh, cô đã vui mừng vẫy tay chào:
– “Minh Vũ!”
Mai Mai ngồi ghế đối diện anh, mỉm cười:
– “Xin lỗi vì hôm qua mình bỏ đi hơi đột ngột”
Minh Vũ uống 1 ngụm cafe:
– “Cậu kết hôn rồi phải không?”
Tiểu Mai giật mình nhìn Minh Vũ, khẽ gật đầu: “Khả Vân kể với cậu à?”
Minh Vũ cười nhạt: – “Chuyện này có ai mà không biết chứ”
Mai Mai cúi đầu thở dài: “Vì kết hôn hơi gấp nên mình cũng chưa kịp báo cho tất cả mọi người”
– “Cậu thực sự không biết mình thích cậu à?”
“Vũ Vũ, cậu sao thế?”_ Tiểu Mai nhất thời lúng túng
– “Sao cậu không chờ mình về? Không thể cho mình một cơ hội sao?”
– Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu. Hơn nữa mình cũng đã kết hôn rồi
– “Mình không biết cậu kết hôn vì điều gì nhưng nếu cậu không hạnh phúc…mình chắc chắn sẽ dành lại cậu”_ Minh Vũ nói, giọng điệu vô cùng chắc chắn. Sau đó anh gọi người thanh toán rồi rời đi
________
Ra khỏi quán cafe, Tiểu Mai vẫn chưa muốn về nên một mình đi dạo trên phố. Cô nghĩ lại những lời Minh Vũ nói, tự nhiên cảm thấy đau lòng. Nhưng nhớ đến thái độ của Khải Phong hôm qua, cô thực sự muốn tới giải thích cho anh. Nghĩ là làm, Mai Mai liền bắt taxi tới Lưu thị.
Cộc, cộc, cộc
– Vào đi!
Tiểu Mai hé cửa bước vào, khẽ gật đầu chào anh
– “Cô đến đây làm gì?”_ Khải Phong cau mày hỏi
-“Tôi tình cờ đi ngang qua. Cũng sắp hết giờ làm rồi, cùng đi ăn trưa được không?”
Khải Phong đi ra phía tủ kính cất mấy tập tài liệu:
– “Tôi đang bận”
Mai Mai chép miệng:
– “Anh vẫn giận chuyện hôm qua à? Thực ra Minh Vũ là bạn hồi cấp 3 của tôi, cậu ấy đi du học mới về nên chỉ đến chào hỏi thôi mà”
– “Chào hỏi mà như vậy sao? Xem ra cũng không phải bạn bè bình thường”
– “Hôm qua tôi cũng không hiểu tại sao Minh Vũ làm vậy. Nhưng hôm nay…mà thôi bỏ đi. Anh chỉ cần biết tôi và cậu ấy là thực sự không có gì”
Đúng lúc này trưởng phòng tài vụ vào đưa báo cáo. Khải Phong cầm bản báo cáo lên xem rồi nói:
– “Không còn chuyện gì nữa thì cô ra ngoài đi”
“Um. Vậy tôi về trước đây”
Tiểu Mai gật đầu đứng dậy nhưng vừa quay đi thì cổ tay liền bị nắm chặt.
– “Tôi không bảo cô. Cô ở lại đây”_ Khải Phong nói
Lúc này chị trưởng phòng mới hiểu ý, vội cúi chào rồi đi ra ngoài.
Mai Mai tròn mắt nhìn Khải Phong: “Sao anh lại…?”
– “Cô không muốn đi ăn trưa nữa à?”
Khải Phong sắp xếp giấy tờ gọn sang một bên, mỉm cười nhìn cô
– “Tôi tưởng anh bận”
– “Bây giờ cũng không bận lắm”
Tiểu Mai bật cười gật đầu: “Vậy đi thôi”
Cả 2 vừa ra đến cầu thang máy, thì lại gặp Khánh Ly. Nụ cười trên môi Tiểu Mai dần trở nên gượng gạo, Khánh Ly liếc nhìn cô rồi tiến tới ôm lấy một bên cánh tay của Khải Phong.
– “Anh bảo có chuyện muốn nói với em mà”
Không muốn Khải Phong khó xử, Mai Mai hít một hơi thật sâu, tự giác vào thang máy:
– “Tôi sẽ xuống dưới trước”
Anh giữ nhẹ cổ tay cô:
– “Cứ gọi đồ ăn trước đi, nói chuyện xong tôi sẽ xuống”
——–
Thức ăn gọi ra bàn đã nguội hết cả mà vẫn chưa thấy Khải Phong đâu. Nghĩ ngợi một lát, cô quyết định quay lại công ty tìm anh.
Cửa phòng làm việc khép hờ. Tiểu Mai chuẩn bị đẩy cửa bước vào nhưng lại nghe thấy tiếng khóc của Khánh Ly. Qua khe cửa, cô có thể thấy Khánh Ly đang ôm chặt Khải Phong, khóc nức nở trong lòng anh. Khải Phong quay lưng về phía cửa, anh không ôm Khánh Ly cũng không đẩy cô ra.
Tiểu Mai cắn chặt môi, xoay người dựa lưng vào tường, lồng ngực vô cớ đau nhói
Tại sao mình lại ngốc nghếch quay lại đây cơ chứ
Cô cắn môi, lặng lẽ quay lại thang máy
________
Trong phòng làm việc…
– “Khải Phong, em xin lỗi. Em làm vậy cũng chỉ vì em yêu anh. Sau khi cô ta đến, anh đã thay đổi. Em không thể để cô ta cướp mất anh!”_ Khánh Ly vừa khóc vừa gào lên
– “Em mới là người đã thay đổi”_ Khải Phong gằn giọng đẩy Khánh Ly ra
“Em nghĩ nhốt cô ấy lại thì anh sẽ đi cùng em sao? Ngày mai hãy cùng cô bạn của em đến xin lỗi Tiểu Mai, nếu không thì đừng gặp anh nữa!”
Khải Phong đóng mạnh cửa rồi bỏ ra ngoài
__________________
Tiểu Mai vừa ra khỏi công ty liền lấy điện thoại gọi cho Khả Vân:
– “Cậu có nhà không?”
– “Có, mình đang cắm rễ ở nhà đây. Mà giọng cậu sao thế?”
– “Không có gì. Cậu ở nhà thì mình qua ăn bám một buổi nhá”
– “Uh sang nhanh lên, gọi cả Trúc Linh nữa”
___________
Tiểu Mai ngồi bó gối trên sofa, để Khả Vân và Trúc Linh loay hoay chuẩn bị đồ ăn trong bếp.
– “Rốt cuộc cậu có chuyện gì mà mặt cứ ỉu xìu thế?”_Trúc Linh ngồi xuống cạnh Tiểu Mai
– “Nếu bây giờ, giả dụ có một người rất quan tâm đến cậu, đối xử với cậu cũng rất tốt nhưng sau lưng cậu lại đi gặp người phụ nữ khác thì cậu sẽ làm gì?”
Trúc Linh nghe xong một hồi rồi quay sang trừng mắt:
– “Lưu Khải Phong có tiểu tam à?”
– “Vớ vẩn!!”_ Tiểu Mai gắt lên_ “Thôi cứ coi như mình chưa hỏi gì đi”
_____________
Buổi chiều, Khả Vân và Trúc Linh kéo Tiểu Mai tới trung tâm thương mại:
– “Lâu lắm rồi mới có dịp cô nương Mai Mai rảnh rỗi, hôm nay chơi đến tối luôn đi”
Sau khi mua sắm xong, Khả Vân quay sang hỏi 2 cô bạn:
– Bây giờ đi ăn nhé?
– “Đi bar đi”_ Tiểu Mai nói
-“Hả? Mai Mai, cậu sốt đấy à? Bình thường rủ đi bar, cậu luôn là người đầu tiên từ chối đấy”
-“Thế bây giờ có đi không?”
– “Có chứ! Đi thôi, đi thôi”
_._._._._._._._._.
11h đêm…
Tiểu Mai về đến nhà, cô không bật đèn mà chỉ nhẹ nhàng cởi giày cao gót, cố gắng không để phát ra tiếng động
-“Cô đi đâu cả buổi tối mà giờ này mới về ?”
Giọng Khải Phong lạnh lùng cất lên. Tiểu Mai có chút giật mình nhưng nhamh chóng lấy lại tinh thần:
-“Tôi đi gặp bạn”
Khải Phong đi ra bật đèn, nhìn Mai Mai một lượt từ đầu đến chân:
-“Cô ăn mặc kiểu gì đấy? Gặp bạn hay gặp thằng nhãi đó?”_ Giọng anh đầy mỉa mai
Tiểu Mai không muốn cãi nhau, tiếp tục đi thẳng. Khải Phong nắm cánh tay cô giật mạnh lại, hét lớn:
– “Mau trả lời tôi!!”
“Đúng đấy, tôi đi chơi với cậu ấy thì đã sao? Dù gì cũng chỉ là chồng trên danh nghĩa, anh cũng chẳng bao giờ coi tôi là vợ anh, Anh lấy tư cách gì mà đòi quản tôi!?”
“Trương Tiểu Mai, cô nói cái gì?”_ Khải Phong gằn từng chữ, mắt hiện rõ những vằn máu li ti, tay nắm lấy 2 vai cô