Chương 13: Thích tôi rồi sao ?
Chương 13: Thích tôi rồi sao ?
Tiểu Mai đang chuẩn bị bữa sáng thì Hạ Băng đi ra.
– “Chị dậy sớm thế?”
Mai Mai mỉm cười: “Em ra ăn sáng đi”
Băng Băng vừa buộc tóc vừa ngồi xuống bàn ăn: “Anh Phong đâu ạ?”
– “Anh ấy đang chuẩn bị lại tài liệu để lát nữa đi làm”
– “Chị bảo anh cả cho em ở đây nốt hôm nay đi, ngày mai mẹ cũng về rồi mà”_ Băng Băng nhìn Tiểu Mai, ánh mắt đầy hy vọng
“Uh, chị sẽ bảo anh trai em”_ Vừa nói cô vừa ngồi xuống ghế cạnh Hạ Băng
– “À Băng Băng này, chị vẫn thắc mắc hình như quan hệ giữa Khải Phong và mẹ không tốt lắm. Anh ấy rất ít khi đến biệt thự của mẹ, chị cũng vài lần định hỏi nhưng…”
– “Anh cả chưa nói cho chị ạ?”
Mai Mai lắc đầu:
– “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Hạ Băng hơi ngập ngừng rồi khẽ thở dài:
“Vào năm em 6 tuổi, cuộc sống gia đình bắt đầu xảy ra nhiều sóng gió. Khi ấy anh Phong 10 tuổi. Trong một lần bố mẹ cãi nhau, mẹ em xách vali rồi dắt em đi khỏi nhà. Bố chạy ra định đuổi theo mẹ…nhưng lại gặp tai nạn…chiếc ô tô ở đằng sau mất phanh, đâm vào bố em”_ Nói đến đây, giọng Hạ Băng trùng xuống.
“Khi ấy xe của mẹ đã đi được 1 đoạn khá xa. Chỉ có Khải Phong… một mình anh ấy chứng kiến tất cả. Anh Phong đã đứng đó rất lâu, mọi người ra dắt vào đều không chịu. Cho tới khi xe cứu thương đến…Bố em bị chấn thương não, hôn mê nhiều ngày. Hôm nào sau giờ học, anh cả cũng tới bệnh viện thăm bố, mỗi lần mở cửa phòng bệnh đều hy vọng ông sẽ tỉnh lại. Anh ấy còn gấp rất nhiều, rất nhiều hạc giấy rồi cố gắng treo chúng lên thật cao, mong phép màu sẽ xuất hiện. Nhưng cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến dù có gấp 1 nghìn hay 1 triệu con hạc thì bố em cũng không qua khỏi. Sau cú sốc này, anh cả bị trầm cảm. Anh ấy không nói chuyện với bất cứ ai, cả ngày chỉ ở lì trong phòng, hơn nữa, còn nhất định không chịu gặp mẹ. Rốt cuộc cũng chỉ có bác sĩ và người giúp việc được ra vào phòng anh ấy. Lúc đó em còn nhỏ nên cũng không hiểu chuyện, chỉ một lần nghe được bác sĩ nói với mẹ là anh Phong bị tổn thương tâm lí nặng”
Tiểu Mai nghe đến đây, tự nhiên trong lòng cảm thấy xót xa, nước mắt vô thức chảy xuống “Sao mình chưa nghe qua chuyện này? Khải Phong từng bị trầm cảm ư?”
“Chị dâu, chị khóc sao?…Xin lỗi, đáng lẽ em không nên nhắc đến chuyện này…”_ Băng Băng ái ngại
Mai Mai vội vàng lau nước mắt: “Không sao, em kể tiếp đi”
“Sau đó mẹ em đã để anh cả sang Mĩ chữa bệnh, cũng mong ấy quên đi nỗi đau này. Mất rất nhiều thời gian để điều trị tâm lý nhưng khi khỏi bệnh anh trai em lại trở nên lạnh lùng và ít nói hơn. Anh ấy tiếp tục sống tại Mĩ đến năm 20 tuổi thì về đây. Anh Phong không sống cùng mẹ mà tự dùng tiền đi làm thêm ở Mĩ để mua căn hộ này. Còn Khánh Ly là con gái của bạn bố em. Anh cả và cô ta có hôn ước từ nhỏ nhưng mẹ em không đồng ý. Lúc đầu anh ấy cũng không hứng thú với hôn ước này nhưng hình như những gì mẹ không thích, anh ấy đều cố tình làm”_ Hạ Băng cười khổ
“Mọi chuyện tiếp theo thì chị biết rồi đấy”
Tiểu Mai yên lặng cúi đầu. Thì ra người đàn ông này không như cô nghĩ. Vẻ ngoài kiên cường, lạnh lùng đó chỉ để che dấu tổn thương trong lòng.
Chợt cửa phòng bật mở, Khải Phong đi tới ngồi xuống bàn ăn:
– “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
– “Chuyện linh tinh thôi mà, anh mau ăn sáng đi”_ Hạ Băng đẩy đĩa đồ ăn sáng ra trước mặt anh
Khải Phong thấy Tiểu Mai không nói gì mà cứ ngồi nhìn anh, sắc mặt cũng không được tốt, liền hỏi:
– “Em sao thế?”
– “Không có gì, anh ăn tiếp đi, em đi học đây”_ Mai Mai cầm túi mỉm cười chào Hạ Băng rồi đi ra cửa
– “Chờ một lát, tôi đưa em đi”_ Khải Phong đứng dậy nắm lấy cổ tay cô
“Không cần…”_ Tiểu Mai định từ chối nhưng lại thấy Khải Phong nháy mắt với mình rồi nhìn sang Hạ Băng _ “Được rồi anh ăn sáng xong chúng ta cùng đi”
………
Trên đường đến trường…
Tiểu Mai ngồi cạnh Khải Phong, nghĩ lại chuyện khi nãy Hạ Băng kể, thỉnh thoảng cô lại lén nhìn anh.
– “Cô thích tôi rồi sao?”
– “Hả”_ Tiểu Mai giật mình
– “Từ sáng đến giờ cô cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy là có ý gì?”_ Anh nheo mắt
– Tôi…tôi không được nhìn sao?”_ Tiểu Mai lúng túng trả lời
Khải Phong bật cười lắc đầu
– “Mà anh cho Băng Băng ở đây nốt hôm nay đi, ngày mai cô ấy sẽ chuyển luôn sang nhà mẹ”
“Được rồi cô xuống xe đi, đến nơi rồi đấy”
Tiểu Mai đi tới cổng trường, thấy Khải Phong vẫn đang nhìn mình, cô khẽ nhoẻn miệng cười, giơ tay chào tạm biệt anh. Không biết có phải do ảnh hưởng của thời tiết hay không mà nhìn cô mỉm cười dưới nắng rạng rỡ hơn bất cứ thứ gì anh từng thấy. Cô khiến ánh mắt anh dường như không thể rời đi, bất giác khóe môi cũng theo đó mà nở một nụ cười
____________________
Cuối cùng Khải Phong cũng đồng ý để cho Hạ Băng ở lại, nên tối nay anh tiếp tục về phòng ngủ cùng Tiểu Mai.
Anh đang định trải chăn xuống sàn, Mai Mai liền ngăn lại:
Khải Phong…anh nằm lên giường đi
Khải Phong hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng nói:
– “Thôi không cần đâu”
– “Mặc dù tôi không xịt nước hoa lên giường như anh nói nhưng tôi đã thay ga giường rồi đấy. Anh ngủ bên này, tôi ngủ bên này”_ Tiểu Mai lần lượt chỉ vào 2 bên giường đã được ngăn cách bởi chiếc chăn.
Thấy Khải Phong còn chần chừ, cô nói thêm:
– “Dù gì Hạ Băng cũng chỉ ở đây nốt hôm nay thôi…và tôi không muốn anh bị ốm”
– “Là cô nói đấy nhé”_ Khải Phong đứng dậy, cầm chăn gối đặt lên giường.
Nhưng anh vừa nằm xuống, Mai Mai liền cảm thấy căng thẳng một cách kì lạ.
– “Không định ngủ sao?”_ Khải Phong nhíu mày hỏi khi thấy cô cứ ngồi nhìn mình.
Mai Mai nghe anh nói vậy liền nằm xuống xoay mặt vào góc tường, nhắm tịt mắt trông rất gượng ép. Nhìn như vậy nhưng chỉ một lúc sau cô đã chìm vào giấc ngủ…
Nửa đêm, Khải Phong trở mình đúng lúc Tiểu Mai cũng xoay người về phía anh. Cô đã ngủ say, gương mặt nhỏ nhắn phớt hồng, đôi môi như cánh hoa đào khẽ cong lên, một tay đặt nhẹ lên người anh. Dáng vẻ này thực sự rất bình yên.
Dù sao Khải Phong cũng là một người đàn ông bình thường, trong hoàn cảnh này cơ thể có phản ứng là điều hiển nhiên. Không kìm chế được, anh cúi xuống định hôn lên môi cô. Nhưng khi hai môi gần chạm nhau, Khải Phong liền dừng lại:
“Mình đang làm gì thế này?”_ Anh vò đầu tự cười bản thân mình. Không thể đánh mất lí trí được, Khải Phong vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô rồi nhắm mắt cố gắng ngủ…
_________________
Sáng hôm sau…
Vừa mở mắt, Tiểu Mai thấy mình nằm gọn trong lồng ngực Khải Phong, liền hoảng hốt ngồi bật dậy: “Anh…anh…sao anh lại ôm tôi?!!”
– “Cô ôm tôi trước bây giờ còn hét cái gì chứ”_ Khải Phong làu bàu rồi quay sang ôm gối ngủ tiếp
-“Rõ ràng đêm qua đã bảo mỗi người nằm một nửa giường, dù tôi có lỡ lấn sang anh cũng phải…”
Khải Phong đột nhiên xoay người, vươn tay kéo Tiểu Mai vào lòng mình, khẽ nói:
“Mới sáng sớm, cô trật tự một chút đi”
Mặt đối mặt ở khoảng cách cực gần, chóp mũi hai người suýt nữa chạm vào nhau. Mai Mai đơ mất mấy giây, lúc sau mới đẩy anh ra rồi chạy vào nhà vệ sinh.
“Aishh sao lại nóng thế này chứ”_ Cô rửa mặt mấy lần mà má vẫn đỏ ửng lên. Cũng may hôm nay hai người sẽ lại ai về phòng nấy, nếu không buổi tối chắc cô không dám ngủ mất.