Chương 913: Con Bạc Điên Cuồng
Trưởng lão Tháp Phỉ nhìn Quang Minh điện trống không, cảm giác có chút thất thần. Khi ánh mắt ông ta rơi vào thân ảnh kim sắc chính trên đại điện kia, ánh mắt vốn thất thần đột nhiên phấn chấn hơn rất nhiều, nhưng mà nhanh chóng lại trở nên phức tạp khó hiểu.
Ông ta đi theo đại trưởng lão mấy thập niên, việc phục tùng đại trưởng lão từ lâu đã trở thành tín điều của cuộc đời. Vô luận tình huống gian nan có thế nào, hiểm ác đáng sợ bao nhiêu, ông ta thủy chung đứng bên cạnh đạitrưởng lão, thủ vệ một bên cho lão ta.
Mà đại trưởng lão cũng dùng từng trận thắng lợi bất khả tư nghị, chứng minh tín nhiệm vào lão ta, lão sẽ chẳng bao giờ cô phụ.
Thế nhưng lần này...
Những do dự và tạp niệm này chợt lóe lên trong lòng ông ta, ánh mắt ông ta nhanh chóng khôi phục thanh minh. Dù sao ông ta trải qua vô số sóng gió, biết rõ kế hoạch đã bắt đầu, lúc này bọn họ đã không có đường lui.
Chỉ có thành công, mới có thể khiến sự hi sinh của mọi người trở nên có ý nghĩa, mới có thể giúp tâm huyết mấy thập niên này của bọn họ không uổng phí.
Tháp Phỉ chưa bao giờ là một người có lòng dạ đàn bà, bàn tay ông ta dính vô số tiên huyết. Nhưng mà lần đánh cược này vẫn khiến ông ta cảm thấy đau lòng.
Bởi nắm quyền nhiều năm, trưởng lão của Thánh Điện có phân nửa đều là tự ông ta chọn lựa. Những trưởng lão này, thực lực cường hãn, năng lực xuất sắc, từ tiến độ bọn họ tu luyện Thánh viêm là có thể nhìn ra được. Rất nhiều trưởng lão kỳ thực giống như học sinh của ông ta, thế nhưng toàn bộ bọn họ, đều là cái giá phải trả cho lần đánh cược này.
Chính tay ông ta sáng lập ra tất cả cái này, từ vài thập niên trước ông ta đã bắt đầu truyền thụ Thánh viêm cho bọn họ, kế hoạch đã lặng yên triển khai. Ông ta vốn cho rằng nhiều năm kiến thiết như vậy, ông ta có thể thong dong đối diện, thế nhưng khi tận mắt thấy từng đạo kim sắc viêm trụ phóng lên cao, tim ông ta vẫn như bị đao cắt.
Đây là một lần đánh cược chân chính. Nếu như thắng, Thánh Điện không còn có gì cản tay, toàn bộ Quang Minh Châu từ lúc này sẽ chỉ có một chủ nhân, ý chí của Thánh Điện sẽ được quán triệt tới mỗi ngóc ngách ở Quang Minh Châu. Cái này là nguyện vọng từ chỗ sâu nhất trong nội tâm mỗi một đời đại trưởng lão, thế nhưng là trước đây không có ai thực hiện nổi, nhưng chẳng bao giờ buông tha cho.
Nếu như thua, mất đi toàn bộ trưởng lão, Thánh Điện chỉ còn trên danh nghĩa. Hơn nữa thủ đoạn máu tanh điên cuồng như thế, sẽ khiến Thánh Điện trở thành thứ cho toàn bộ Quang Minh Châu phỉ nhổ, không một ai tha thứ bọn họ.
Cho nên, bọn họ cần phải thắng lợi. Chỉ có thắng lợi, mới có thể thoải mái viết lịch sử của bọn họ.
Ánh mắt Tháp Phỉ lại trở nên kiên định.
Quang minh vĩnh trú!
Vì đại kế vạn năm của Thánh Điện, toàn bộ hi sinh đều đáng giá.
Thánh viêm màu vàng kim chảy trên sàn Quang Minh điện, trong hỏa quang thân ảnh đại trưởng lão không có chút già cỗi, vẫn sừng sững như lúc tuổi còn trẻ. Đại trưởng lão nhìn chăm chú vào phù điêu quang minh trên vách tường Quang Minh điện, vô số anh hùng phía trên trông rất sống động, đó là sử thi của Quang minh Thánh Điện. Phía trên bức điêu khắc là từng trận chiến dịch trọng yếu mà Quang Minh Thánh Điện đã trải qua, mỗi một tiền bối trưởng lão cống hiến cho Thánh Điện.
Chính là có những tiền bối trưởng lão này trước ngã sau lên, mới có tình cảnh Quang Minh Thánh Điện hiện tại.
Mỗi một đời cao tầng Thánh Điện đều kiên quyết tiến thủ như thế, lấy việc khuếch trương Thánh Điện làm sinh mệnh của mình, đại trưởng lão không ngoại lệ.
Không biết tương lai sẽ có vị trí của mình trên này hay không, cũng không biết mình sẽ suất lĩnh Thánh Điện đi hướng Quang Minh hay là hắc ám. Không, mình mới là đúng! Đám hào môn chết tiệt kia ỷ vào công huân năm xưa, gây cản trở Thánh Điện khắp nơi, bọn họ phải chết!
Lão cần một Quang Minh Châu cường đại, chỉ có một Quang Minh Châu một tiếng nói mới chân chính cường đại, mới có thể chiến thắng Nam Minh, mới có thể nhất thống thiên hạ, mới có thể chinh phục Thiên lộ.
Hiện tại, Quang Minh Châu quá nhiều tiếng nói!
"Sao rồi?" Lão đột nhiên hỏi, Thánh viêm màu vàng kim quanh thân, vô thanh bập bùng.
Tháp Phỉ hơi hơi khom người, tựa như vài thập niên trước: "Kế hoạch rất thuận lợi. Đã mở ra được ba trăm bốn mươi hai cây Trụ phán xử."
"Ba trăm bốn mươi hai." Đại trưởng lão thì thào, như là đang cảm khái, như là đang thổn thức: "Bồi dưỡng ba trăm bốn mươi hai vị trưởng lão, thực chẳng dễ dàng chút nào, đây đều là công lao của ngươi. Mấy năm nay ta không quản việc gì, khổ cực cho ngươi quá."
trong lòng Tháp Phỉ cảm thấy ấm áp, cười đáp: "Ngài khách khí như thế, thật khiến người không quen a."
Trong hỏa diễm vang lên một tiếng cười khẽ, ngay lập tức đại trưởng lão than thở: "Ta biết rõ ngươi rất luyến tiếc, ta cũng luyến tiếc. Ngươi hiểu ta, tuy rằng ta không phải hạng người từ thiện gì, nhưng cũng không phải là đồ bạo ngược thèm sát."
Tháp Phỉ cúi rạp xuống, cung kính mà khẳng định: "Ngài đương nhiên không phải."
"Bọn họ bởi vì ta mà chết, cái danh này cứ để trên lưng ta." Trong hỏa diễm vang lên một tiếng than thở: "Nhưng đây là trách nhiệm của chúng ta, trách nhiệm một đời chúng ta. Tiên huyết, danh dự đều có thể hi sinh, cũng chỉ có hi sinh. Nếu như chúng ta không giải quyết đám hào môn này, chúng ta sẽ bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp, một cái cơ hội có thể thống nhất thiên hạ. Chúng ta cần phải hi sinh, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể lưu lại một Quang Minh Châu sạch sẽ cho người kế nhiệm của chúng ta."
"Khổ tâm của Ngài, hậu nhân nhất định sẽ ghi khắc." Tháp Phỉ chân thành nói.
"Ta không quan tâm." Thanh âm trong hỏa diễm già nua mà kiên định, lộ ra khí phách ngạo mạn, bễ nghễ, hỏa diễm tùy ý tung bay, Tháp Phỉ dường như nhìn thấy cái thân ảnh tuổi trẻ năm xưa khiến hắn vui lòng phục tùng.
Thân ảnh trong hỏa diễm đột nhiên vung tay lên, vô số đốm lửa bắn tung toé: "Làm chuyện chúng ta nên làm, nếu bàn tay đã dính đầy máu người của chính chúng ta, vậy thì máu tươi của địch nhân chính là rượu ngon tốt nhất, không say há có thể về?"
"Ý chí của Ngài, đó là quang minh." Tháp Phỉ cúi thấp hơn nữa.
Thân ảnh trong hỏa diễm giơ cánh tay lên, bàn tay được hỏa diễm bao phủ đặt tại chính giữa phù điêu Quang minh thái dương.
Thánh viêm màu trắng, tuôn ra từ bên trong thái dương, ngay lập tức Thánh viêm khuếch tán bốn phía, hóa thành một cái cửa hỏa diễm bạch sắc. Đại trưởng lão bước về phía trước một bước, bước vào cửa hỏa diễm, cửa hỏa diễm và đại trưởng lão đồng thời biến mất.
Tháp Phỉ đứng dậy, ông ta cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng. Cuộc đời mình sắp đi tới phần cuối, trước lúc chết có thể phát huy ra một tia quang và nhiệt cuối cùng, còn tiếc nuối gì chứ?
Trong mắt ông ta hiện lên ước mơ, đúng vậy, có thể lưu lại một Quang Minh Châu sạch sẽ cho hậu nhân, là chuyện tốt đẹp.
Cửa hỏa diễm biến mất phía sau đại trưởng lão, ở trước mặt lão, là Quang Minh kỵ sĩ đoàn.
Tô Phỉ đứng ở tiền phươgn đội ngũ, trầm mặc không nói.
Đại trưởng lão rõ ràng bị tình huống trước mắt làm cho tức giận, thanh âm lão lộ ra phẫn nộ: "Vì sao không chấp hành kế hoạch?"
Tô Phỉ đứng ra: "Là ta ngăn cản bọn họ."
Đại trưởng lão trong hỏa diễm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Phỉ, tiếng phẫn nộ rít gào tiêu thất, giọng lão trở nên trầm thấp: "Vì sao?"
Tô Phỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng thản nhiên trong suốt: "Bọn họ là binh sĩ của ta, ta không thể để bọn họ chịu chết lãng phí."
Trầm mặc, sự trầm mặc khiến người kiềm chế.
"Charles đã chết rồi, ta không muốn bọn họ cũng chết." Tô Phỉ thấp giọng nói.
Toàn bộ phẫn nộ trong nháy mắt tiêu thất, thân ảnh trong hỏa diễm có chút ngây ra, một lát sau mới trầm giọng nói: "Đúng vậy, Charles đã chết rồi, nhưng chúng ta phải báo thù cho hắn."
"Báo thù cho hắn, hắn cũng không sống lại được, nhưng mà mọi người sẽ chết." Tô Phỉ lắc đầu: "Bọn họ có thể chết ở trên chiến trường, nhưng mà ta không muốn bọn họ chết đi như vậy."
"Bọn họ sẽ không chết." Đại trưởng lão nói.
"Đúng vậy, buông bỏ sinh mệnh, trở thành một Hồn tướng." Ánh mắt Tô Phỉ nhìn thẳng thân ảnh trong hỏa diễm: "Không có nhiệt độ, năm tháng ăn mòn khiến ký ức từng chút tiêu tán, quên đi thân nhân của mình, quên đi người yêu của mình, biến thành một cỗ máy chỉ biết giết chóc. Đó có khác gì chết?"
"Đúng vậy, không khác biệt gì, có lẽ còn không bằng tử vong." Thân ảnh trong hỏa diễm không tức giận, ngữ khí của lão bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc: "Nhưng mà bọn họ ngoại trừ là binh sĩ của ngươi, bọn họ còn là Quang Minh kỵ sĩ, vì Thánh Điện trả giá tất cả là ý nghĩa lẽ sống của bọn họ, vô luận là sống hay là tử vong."
Tô Phỉ trầm mặc.
"Chỉ có bọn họ đi về phía tử vong sao? năm trăm sáu mươi bốn gã trưởng lão Thánh Điện đã có ba trăm bốn mươi hai người đã tử vong, bọn họ không có ngay cả cơ hội thành Hồn tướng. Bọn họ tan thành tro bụi, chẳng còn lại cái gì. Linh hồn bọn họ đều hiến dâng cho Thánh Điện, trước lúc bọn họ chết, phả ichịu thống khổ vì linh hồn bị thiêu đốt. Trưởng lão còn lại, trước lúc mặt trời lặn ngày mai sẽ thiêu đốt thành Thánh viêm."
Thanh âm hờ hững truyền ra từ trong hỏa diễm, toàn bộ Quang Minh kỵ sĩ, tất cả đều không tự chủ ngẩng đầu, khuôn mặt khiếp sợ.
"Đây là một lần đánh cược, một lần đánh cược không thể thua. Mỗi người Thánh Điện đều phải biến thành lợi thế, phóng lên chiếu bạc." Lời nói băng lãnh vô tình tựa như chủy thủ sắc bén đâm vào trong lòng mọi người, thanh âm đại trưởng lão tỏ ra trào phúng: "Tất cả mọi thứ của các ngươi đều là Thánh Điện dành cho. Mỗi người các ngươi đều đã thệ ngôn, trả giá tất cả vì Thánh Điện, là tất cả các ngươi. Thế nhưng hiện tại thì sao chứ? Thánh Điện cần các ngươi chết, các ngươi lại lùi bước."
"Không, ta chỉ không muốn bọn họ bị chết không hề có ý nghĩa." Tô Phỉ không lảng tránh ánh mắt đại trưởng lão: "Bọn họ là binh sĩ! Bọn họ nên chết ở chiến trường! Chứ không phải ở trong ngóc ngách hắc ám này, vì biến thành Hồn tướng mà uổng phí chết đi."
"Không có ai có quyền lợi lựa chọn, Tô Phỉ." Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Đây là một trận chiến tranh, ngươi vĩnh viễn vô pháp quyết định chiến trường của ngươi ở chỗ nào, cũng như ngươi vô pháp quyết định ngươi chết đi như thế nào. Ta có thể làm, chỉ là để sự tử vong của các ngươi không mất đi ý nghĩa. Hơn nữa là tận lực, ta không thể đảm bảo nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác."
"Đội trưởng!" Một gã Quang Minh kỵ sĩ đứng ra: "Đại trưởng lão nói đúng, chết như thế nào chúng ta vô pháp quyết định, nhưng ta chưa từng quên thệ ngôn của mình."
Một gã Quang Minh kỵ sĩ khác đứng lên: "Ta thề sống chết bảo vệ quang minh!"
"Chúng ta nên chết vì Thánh Điện, để các trưởng lão giành trước, quá khiến người ta nản lòng."
Toàn bộ Quang Minh kỵ sĩ đều đứng lên, đội ngũ chỉnh tề, như thường ngày đứng ở trước mặt Tô Phỉ.
Ba, ai nấy hành lễ với Tô Phỉ.
"Đội trưởng, về sau chúng ta là Hồn tướng, chúng ta không bao giờ xem thường ngươi."
"Đội trưởng, để chúng ta đi."
"Đội trưởng, tạm biệt!"
"Đội trưởng, chúng ta nhất định còn sẽ kề vai chiến đấu!"
...
Các Quang minh kỵ sĩ xoay người, bước vào bên trong vòng sáng bạch sắc ở phía sau. Bọn họ mới vừa bước vào vòng sáng, vòng sáng liền như sống lại, quầng sáng bạch sắc sinh ra, từ từ bay lên. quầng sáng bạch sắc bay quá đỉnh đầu bọn họ, tụ tập thành quang kén, bao bọn họ vào trong.
Từng cái quang kén sắp hàng chỉnh tề, không còn chút thanh âm nào, bên trong mơ hồ có thể thấy bóng người.
Thánh viêm màu vàng kim, từ dưới đáy lan tràn lên trên, cấp tốc bao quanh quang kén. Thánh viêm cuồn cuộn không ngừng thâm nhập vào bên trong quang kén, thân ảnh mơ hồ bên trong quang kén không ngừng thống khổ giãy dụa.
Khuôn mặt Tô Phỉ đầy lệ.